Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 6:




TÔI SẼ KHÔNG cưới ở New York. Tất nhiên tôi sẽ không làm vậy. Điều đó là không tưởng. Tôi sẽ tổ chức cưới ở nhà, như đã dự định, với một cái rạp vải thật đẹp ở trong vườn. Hoàn toàn không có lý do gì để thay đổi kế hoạch của tôi cả. Hoàn toàn không.
Ngoại trừ… nó sẽ rất tuyệt. Bước đi giữa hai hàng ghế trước sự chứng kiến của bốn trăm người, theo tiếng nhạc của dàn nhạc giao hưởng bộ dây, với hoa bài trí đẹp đẽ ở khắp nơi. Tôi vẫn luôn mơ ước có một đám cưới hoành tráng, đẹp như mơ, giống của công nương Diana nhưng nghĩ rằng việc đó nằm ngoài tầm với của mình. Ý tôi là, giấc mơ Ngày trọng đại của Becky đã biến thành sự thật.
Rồi tất cả chúng tôi cùng ngồi xuống ăn bữa tối tuyệt vô cùng... Robyn đưa cho tôi mấy mẫu thực đơn tối, và đồ ăn này! Tôm hùm của bang Maine làm thành hình hoa hồng... Nước dùng làm từ nước hấp chim ăn kèm với thịt chim trĩ băm viên... Gạo trắng trộn với hạt thông...
Tôi biết hãng phục vụ đồ ăn cao cấp Oxshott và Ashtead tốt - nhưng tôi không chắc họ biết hạt thông là gì đâu. (Thú thực, tôi cũng không biết. Nhưng đâu có gì quan trọng.)
Và có lẽ Elinor có lý, mẹ tôi sẽ cảm thấy biết ơn nếu chúng tôi trút bỏ mọi khó khăn khỏi tay bà. Đúng. Có lẽ bà đang cảm thấy việc chuẩn bị này mệt mỏi hơn bà tưởng. Có lẽ lúc này bà đã ước rằng mình đã không tình nguyện làm hết mọi việc. Nếu chúng tôi cưới ở khách sạnPlaza thì bà sẽ không phải làm gì cả, chỉ việc có mặt. Thêm nữa bố mẹ sẽ không phải trả cho bất cứ thứ gì. Ý tôi là, việc đó cũng giúp bố mẹ nhiều mà!
Vì vậy ngay khi quay lại Barneys, tôi lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi về nhà. Khi mẹ trả lời tôi có thể văng vẳng nghe thấy tiếng nhạc kết thúc của phim Truy bắt tội phạm, và bỗng nhiên tôi thấy nhớ nhà. Tôi hình dung ra cảnh bố mẹ ngồi đó, rèm cửa được kéo lại và lò sưởi chạy bằng gas đang lập lòe thật ấm cúng.
“Con chào mẹ.”
“Becky à!” mẹ tôi reo lên. “Mẹ rất vui vì con gọi điện! Mẹ đang cố fax cho con mấy cái thực đơn từ phía công ty phục vụ đồ ăn, nhưng cái máy fax của con bị hỏng. Bố hỏi gần đây con đã kiểm tra lại các giấy tờ chưa?”
“Ừm... con không biết. Mẹ ơi con bảo này...”
“Này con nghe này! Chị dâu của cô Janice quen với một người làm việc ở công ty in lên bóng bay! Cô ấy nói nếu chúng ta mua hai trăm quả bóng hoặc hơn thế thì chúng ta có thể được bơm bóng miễn phí!”
“Tuyệt quá! Mẹ nghe này, con vừa suy nghĩ về đám cưới, thực ra là...”
Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy lo lắng thế này?
“Sao con? Graham, vặn nhỏ ti vi cái.”
“Bất chợt con nghĩ... có khả năng” - tôi rú lên cười - “con và Luke sẽ cưới ở Mỹ!”
“Ở Mỹ sao?” Mẹ tôi im lặng một lúc lâu. “Con nói thế là sao, ở Mỹ sao?”
“Con chỉ mới nghĩ thế thôi! Mẹ biết đấy, vì con và Luke đã sống ở đây rồi…”
“Con mới chỉ sống ở đó một năm thôi Becky ạ!” Mẹ tôi nói có vẻ khá sốc. “Đây mới là nhà của con!”
“Ừm, vâng... nhưng con chỉ nghĩ...” tôi nói yếu ớt.
Không biết sao chứ tôi đang hy vọng mẹ sẽ nói “Thật là một ý tưởng tuyệt vời!” và mọi việc sẽ trở nên thực sự dễ dàng.
“Làm sao chúng ta có thể tổ chức một đám cưới ở Mỹ được?”
“Con không biết!” Tôi nuốt khan. “Có lẽ chúng ta có thể làm ở một... một khách sạn lớn.”
“Khách sạn à?” nghe mẹ tôi nói cứ như thể tôi bị điên vậy.
Và có lẽ Elinor sẽ giúp...” Tôi cố gắng nói tiếp. “Con chắc chắn là bà ấy sẽ đóng góp... mẹ biết đấy, nếu chi phí đắt đỏ hơn...”
Có một tiếng hít vào thật mạnh đầu dây bên kia và tôi nhăn mặt. Chết tiệt. Lẽ ra tôi không bao giờ nên nhắc đến Elinor.
“Ừm. Bố mẹ không cần bà ta đóng góp, cảm ơn con. Bố mẹ có thể tự xoay sở tốt. Mà đây có phải ý tưởng của Elinor không, chuyện khách sạn đó? Bà ta nghĩ bố mẹ không thể tổ chức một lễ cưới ra hồn à?”
“Không!” Tôi vội vã nói. “Chỉ là... chẳng có gì cả! Con chỉ...”
“Bố nói, nếu bà ta thích khách sạn thế thì bà ta có thể ở một cái nào đó thay vì ở với chúng ta.”
Ôi Chúa ơi. Tôi chỉ đang làm mọi việc tồi tệ đi.
“Thôi mẹ… quên chuyện này đi. Đó chỉ là một ý tưởng ngốc nghếch.” Tôi xoa mặt. “Vậy… kế hoạch tiến triển thế nào rồi mẹ?”
Chúng tôi tán gẫu vài phút nữa, và tôi nghe mọi chuyện về một ông tốt bụng từ công ty cho thuê rạp vải và báo giá của ông ta rất hợp lý ra sao, và con trai ông ta học cùng trường với em họ Alex, không phải thế giới nhỏ lắm sao? Đến cuối cuộc nói chuyện, mẹ tôi nghe có vẻ hoàn toàn nguôi ngoai và toàn bộ việc nói về khách sạn ở Mỹ đã bị quên lãng.
Tôi chào tạm biệt, tắt điện thoại, và thở hắt ra. Đúng. Được, quyết định thế đi. Có lẽ tôi sẽ gọi cho Elinor và nói cho bà ta. Lần lữa chẳng ích gì.
Tôi bật điện thoại lên lần nữa, bấm hai số, và rồi lại dừng lại.
Tuy nhiên - vội vã ra quyết định thì có ích gì chứ?
Ý tôi là làm sao mà mình biết được. Có lẽ tối nay bố mẹ tôi sẽ bàn bạc chuyện này và đổi ý. Có lẽ họ sẽ sang đây xem thế nào. Có lẽ nếu họ thực sự nhìn thấy khách sạn Plaza... nếu họ nhìn thấy chuyện này sẽ kỳ diệu thế nào... xa hoa thế nào... đẹp mê hồn thế nào... tôi không thể đầu hàng được. Chưa thể làm vậy.
Khi tôi về nhà, Luke đang ngồi ở bàn, nhăn mặt xem giấy tờ.
“Anh về sớm thế!” Tôi nói, hài lòng.
“Anh có vài tài liệu cần xem qua,” Luke nói. “Anh nghĩ có thể bình tâm và hưởng chút yên tĩnh ở đây.”
“Đúng thế.”
Khi lại gần tôi nhìn thấy mọi giấy tờ đều có tiêu đề “Quỹ Elinor Sherman.” Tôi mở mồm định nói gì đó - rồi ngậm lại ngay.
“Vậy,” anh nói, ngẩng lên rồi khẽ mỉm cười, “em nghĩ thế nào về khách sạn Plaza?”
“Anh đã biết chuyện đó sao?” Tôi nhìn anh chằm chằm.
“Ừ. Tất nhiên rồi. Nếu không phải có hẹn ăn trưa thì anh đã đi cùng em.”
“Nhưng, Luke này..” Tôi hít thở sâu, cố gắng không tỏ ra thái quá. “Anh biết đấy, mẹ em định tổ chức cưới ở Anh”
“Có sớm quá không, đúng vậy chứ?”
“Lẽ ra anh không nên lên kế hoạch gặp như thế!”
“Mẹ anh chỉ nghĩ đó là cách tốt để làm em ngạc nhiên. Anh cũng nghĩ vậy.”
“Làm em sửng sốt, ý anh là thế à?” Tôi giận dữ đáp trả, và Luke nhìn tôi, bối rối.
“Em không thích khách sạn Plaza sao? Anh đã nghĩ em sẽ bị choáng ngợp cơ đấy!”
“Tất nhiên em thích nó. Nhưng vấn đề không phải ở đó.”
“Anh biết em đã luôn mong muốn có một đám cưới thật lớn, hoành tráng. Khi mẹ anh đề nghị sẽ đứng ra tổ chức một đám cưới ở khách sạn Plaza, việc đó như một món quà vậy. Thực ra, làm em ngạc nhiên là ý tưởng của anh. Anh đã nghĩ em sẽ thấy thích thú.”
Nhìn anh hơi mất hứng và ngay lập tức cảm giác tội lỗi lan tỏa khắp người tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ Luke đã quan tâm đến toàn bộ chuyện này.
“Luke, em thấy thích thú mà! Chỉ vì... em không nghĩ mẹ em sẽ vui lắm nếu chúng ta tổ chức cưới ở Mỹ đâu.”
“Em không làm bà đổi ý được à?”
“Không dễ thế đâu. Mẹ anh hơi bị cao tay đấy, anh biết không...”
“Cao tay? Bà chỉ cố gắng giúp chúng ta tổ chức một đám cưới tuyệt vời thôi”
“Nếu thực sự mẹ anh muốn vậy, bà có thể giúp chúng ta tổ chức một đám cưới tuyệt vời ở Anh,” tôi chỉ ra. “Hoặc bà có thể giúp bố mẹ em - và tất cả họ có thể cùng tổ chức một đám cưới tuyệt vời! Nhưng thay vào đó, bà lại nói cái vườn của họ là ‘một cái sân vườn không tên tuổi’!” Cảm giác oán giận bùng cháy trong tôi lần nữa khi tôi nhớ lại cái giọng thô lỗ của Elinor.
“Anh chắc bà không cố ý...”
“Chỉ vì nó không ở trung tâm New York! Ý em là, bà ấy không hề biết gì về nó cả!”
“OK, được rồi,” Luke vội vã nói. “Anh hiểu ý em rồi. Em không muốn đám cưới đó. Nhưng nếu em hỏi anh thì anh sẽ nói mẹ anh đang cực kỳ hào phóng. Việc yêu cầu được chi trả cho một đám cưới ở Plaza cộng thêm việc bà đang tổ chức cho chúng ta một tiệc mừng đính hôn khá xa hoa...”
“Ai nói em muốn một tiệc đính hôn xa hoa chứ?” Tôi trả miếng trước khi kịp ngăn mình lại.
“Thế không phải hơi thô lỗ sao?”
“Có lẽ em không quan tâm đến sự hào nhoáng và xa hoa và… về những thứ vật chất! Có lẽ gia đình quan trọng hơn đối với em! Và truyền thống... và... và danh dự. Anh biết không, Luke, chúng ta chỉ ở trên hành tinh này rất ngắn ngủi thôi...”
“Đủ rồi!” Luke giận dữ nói. “Em thắng rồi! Nếu việc này thực sự là vấn đề, hãy quên nó đi! Nếu em không muốn đến bữa tiệc mừng đính hôn em có thể không cần phải đến và chúng ta sẽ cưới ở Oxshott. Giờ thì vui chưa?”
“Em...” Tôi đuối dần, và xoa mũi. Tất nhiên, đó là một lời đề nghị khá tuyệt. Và nếu tôi có thể bằng cách nào đó thuyết phục được bố mẹ, có lẽ tất cả chúng tôi sẽ có thời gian tuyệt vời nhất trong đời.
“Chuyện tổ chức cưới ở Oxshott không phải là vấn đề quan trọng,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Vấn đề là… là… đưa ra một quyết định đúng. Nghe em này, chính anh là người nói không phải vội vàng gì mà...”
Vẻ mặt Luke dịu lại, và anh đứng lên.
“Anh biết.” Anh ấy thở dài. “Nghe này, Becky, anh xin lỗi.”
“Em cũng xin lỗi,” tôi lẩm bẩm.
“Ôi, chuyện này thật nực cười.” Anh vòng tay quanh người và hôn lên trán tôi. “Tất cả những gì anh muốn là tổ chức cho em một đám cưới mà em hằng mơ. Nếu em thực sự không muốn cưới ở khách sạnPlaza thì tất nhiên chúng ta sẽ không cưới ở đó.”
“Thế còn mẹ anh?”
“Chúng ta chỉ việc giải thích với bà về cảm giác của em.” Luke nhìn tôi một lúc. “Becky này, anh không quan trọng chúng ta cưới ở đâu. Không quan trọng chúng ta sẽ có hoa màu hồng hay hoa màu xanh. Điều quan trọng đối với anh là chúng ta thành một đôi - và cả thế giới sẽ biết điều đó.”
Nghe giọng anh thật chắc chắn và vững tâm, tôi bỗng cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng.
“Đó cũng mới là điều quan trọng đối với em,” tôi nói, và nghẹn ngào. “Đó là điều quan trọng nhất.”
“OK. Vậy chúng ta thống nhất nhé. Em có thể ra quyết định. Chỉ cần nói cho anh chỗ anh cần có mặt - và anh sẽ ở đó.”
“OK.” Tôi mỉm cười lại với anh. “Em hứa sẽ báo trước cho anh ít nhất bốn mươi tám tiếng đồng hồ.”
“Hai tư tiếng là được rồi.” Anh lại hôn tôi rồi chỉ tay về phía tủ búp phê. “Nhân tiện, cái đó vừa đến. Quà mừng đính hôn.”
Tôi liếc sang và há hốc mồm. Đó là một cái hộp màu xanh lơ, được cột bằng ruy băng màu trắng. Một món quà từ Tiffany!
“Em mở ra được chứ?”
“Mở đi.”
Rất háo hức tôi tháo ruy băng ra, mở chiếc hộp và thấy cái bát thủy tinh màu xanh nước biển được bọc trong lớp giấy ăn, và một tấm thiệp viết “Với những lời chúc tốt đẹp nhất từ Marty và Alison Gerber.”
“Ôi chao! Cái này đẹp quá! Gia đình Gerber là ai vậy anh?”
“Anh không biết. Bạn của mẹ anh.”
“Vậy... mọi người đến dự tiệc đều mang theo quà tặng chúng ta sao anh?”
Trời ơi. Khi Tom và Lucy tổ chức tiệc mừng đính hôn, chỉ có khoảng ba người mang theo quà tặng. Và chắc hẳn mấy món đó không phải từ Tiffany. Tôi nghĩ ngợi nhìn cái bát, chạm nhẹ ngón tay lên bề mặt bóng loáng của nó.
Bạn biết đấy, có lẽ Luke nói đúng. Có lẽ sẽ hơi thô lỗ nếu quẳng sự hào phóng của Elinor thẳng vào mặt bà ta.
OK, việc tôi sẽ làm là, tôi sẽ chờ cho đến khi tiệc mừng đính hôn xong xuôi. Và khi đó tôi sẽ quyết định.
Bữa tiệc đính hôn diễn ra vào sáu giờ tối thứ Sáu tuần sau. Tôi định đến đó sớm nhưng rồi chúng tôi có một ngày điên cuồng ở chỗ làm, có tận ba vụ khẩn cấp cần giải quyết - một vụ liên quan đến vị khách hàng minh tinh khó tính nhất của chúng tôi, cô ta chắc hẳn chưa vượt qua vụ chia tay mới đây của mình, dù cô ta có nói gì trên tạp chí People thì cũng thế thôi. Thôi, dù sao thì tôi cũng có mặt ở đó lúc sáu giờ mười, cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng được cái tôi đang mặc một bộ đầm để vai trần màu đen đẹp tuyệt và rất vừa vặn. (Thực ra nó được dành cho Regan Hartman, một trong những khách hàng của tôi. Nhưng tôi sẽ chỉ việc nói với cô ấy rằng tôi nghĩ nó không hợp với cô ấy tẹo nào.)
Căn hộ cao cấp của Elinor nằm trong một tòa nhà to vĩ đại ở Park Avenue với sảnh vào rộng mênh mông được lát đá cẩm thạch và trong thang máy có đặt cây óc chó luôn tỏa ra mùi hương thật đắt tiền. Khi bước ra khỏi tầng sáu tôi có thể nghe thấy sự huyên náo và tiếng đàn dương cầm văng vẳng. Có một hàng dài người đang đứng xếp hàng ở cửa, và tôi lịch sự đợi phía sau một đôi vợ chồng cao tuổi đang mặc áo khoác lông cùng tông màu. Tôi có thể nhìn thấy căn hộ bật sáng đèn và có vẻ đã chật ních người.
Thành thực mà nói, tôi chưa bao giờ thực sự thích căn hộ của Elinor. Cả căn hộ được sơn màu xanh nhạt, với những chiếc sofa bọc vải lụa và rèm cửa nặng trĩu và những bức tranh buồn tẻ nhất thế giới treo trên tường. Tôi không tin bà ta thực sự thích bất cứ bức nào trong đó. Thực ra, tôi nghĩ bà ta thậm chí không nhìn vào bất cứ bức nào.
“Xin chào.” Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi và tôi nhận ra mình đã tiến lên phía đầu hàng. Một phụ nữ vận quần áo vest đen, tay cầm một bìa kẹp hồ sơ, đang mỉm cười rất chuyên nghiệp với tôi.
“Làm ơn cho tôi biết quý danh của cô.”
“Rebecca Bloomwood,” tôi nói rất khiêm nhường, hy vọng cô ta sẽ há hốc mồm ra, hay thậm chí vui sướng vì nhận ra tôi.
“Bloomwood... Bloomwood...” Cô này nhìn xuống danh sách, lật sang trang khác, rồi lần ngón tay xuống phía dưới trước khi ngẩng lên. “Tôi không tìm thấy tên cô.”
“Thật sao?” Tôi nhìn cô ta chằm chằm. “Chắc chắn nó phải ở đâu đó!”
“Tôi sẽ tìm lại lần nữa…” Người phụ nữ lại lần lên phía đầu danh sách và đảo mắt thật chậm. “Không có,” cuối cùng cô ta cũng lên tiếng. “Xin lỗi, tôi e là không có.” Cô ta quay sang phía một phụ nữ tóc vàng vừa bước lại gần. “Xin chào! Làm ơn cho tôi biết quý danh của cô.”
“Nhưng... nhưng... bữa tiệc này dành cho tôi!”
“Vanessa Dillon.”
“À vâng,” người phụ nữ gác ở cửa nói, và cười tươi rói gạch tên của bà ta. “Xin mời vào trong. Người phục vụ sẽ có cất áo khoác cho cô. Cô làm ơn bước sang một bên được chứ?” cô ta lạnh lùng nói với tôi. “Cô đang chắn lối đi đấy.”
“Cô phải cho tôi vào! Tôi phải có trong danh sách!” Tôi liếc vào bên trong, hy vọng sẽ nhìn thấy Luke, hay thậm chí là Elinor cũng được - nhưng chỉ là một đám người tôi không hề quen biết. “Làm ơn đi! Thành thực tôi phải ở đây!”
Người phụ nữ mặc đồ đen thở dài. “Cô có mang theo giấy mời không?”
“Không! Tôi không có giấy mời. Tôi là... người đính hôn!”
“Là ai cơ?” Cô ta nhìn tôi không hiểu gì.
“Bữa tiệc này dành cho tôi! Và Luke... ôi Chúa ơi…” Tôi lại nhìn vào bên trong lần nữa và đột nhiên tôi nhìn thấy Robyn, đang mặc một áo đính cườm màu bạc và một chân váy bồng bềnh.
“Robyn!” Tôi gọi, dè dặt nhất có thể. “Robyn! Họ không cho tôi vào!”
“Becky!” Mặt Robyn rạng rỡ hẳn lên. “Cuối cùng thì cô cũng tới!” Chị ta vẫy tay ra hiệu thật vui vẻ với ly champagne trong tay, còn tay kia đẩy hai người đàn ông mặc đồ dạ tiệc ra khỏi đường của tôi. “Nhanh lên nào người đẹp của đêm dạ tiệc!”
“Cô thấy chưa?” Tôi khoái trá nói. “Tôi không cố vào chui! Bữa tiệc này được tổ chức dành cho tôi.”
Người phụ nữ tóc vàng hoe nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu - rồi nhún vai. “OK. Cô có thể vào trong. Người phục vụ sẽ cất áo khoác cho cô. Cô có mang theo quà chứ?”
Quà à? Cô ta không nghe thấy tôi nói gì từ nãy đến giờ sao? “Không, tôi không mang.”
Người phụ nữ đó trợn mắt cứ như thể muốn nói “Điều đó cũng dễ hiểu” - rồi quay sang người tiếp theo trong hàng, còn tôi vội vã đi vào trước khi cô ta đổi ý.
“Tôi không thể ở lại lâu được,” Robyn nói khi tôi đi cùng chị ta. “Tôi còn phải đi đến ba bữa tiệc diễn tập nữa. Nhưng tôi thực sự muốn gặp cô tối nay, vì tôi có một tin rất thú vị. Một người tổ chức sự kiện tài năng sắp bắt tay vào đám cưới của cô! Sheldon Lloyd, không phải ai khác!”
“Chào!” tôi nói, cố gắng cho hòa nhịp với tông giọng của chị ta mặc dù tôi không biết Sheldon Lloyd là ai. “Chúa ơi.”
“Cô rất sửng sốt, đúng không? Điều tôi vẫn luôn nói là, nếu bạn muốn làm gì đó thì hãy làm ngay lúc này! Vì vậy tôi đã nói chuyện với Sheldon và chúng tôi đã trao đổi vài ý tưởng. Anh ấy nghĩ ý tưởng Nàng công chúa ngủ trong rừng của cô thật đỉnh, thật đấy. Thật sự rất độc đáo.” Chị ta nhìn quanh và hạ giọng xuống. “Ý tưởng của anh ấy là… chúng ta sẽ biến Phòng Đại tiệc thành một khu rừng bị phù phép.”
“Thật sao?”
“Đúng thế! Tôi thực sự rất thích thú, tôi phải cho cô xem ngay!” Chị ta mở túi xách ra lôi ra một bức phác họa, và tôi nhìn nó chằm chằm như không thể tin nổi.
“Chúng ta sẽ mua những cây bulô nhập khẩu từ Thụy Sĩ và những vòng hoa được kết bằng đèn lung linh như trong truyện cổ tích. Cô sẽ bước đi trên con đường hai bên trồng rất nhiều cây, những cành cây rủ trên đầu cô. Lá thông sẽ tỏa ra hương thơm tuyệt vời khi cô bước đi, những bông hoa sẽ nở ra một cách thật kỳ diệu khi cô đi ngang qua, và những con chim được huấn luyện sẽ hót trên đầu cô... Cô nghĩ sao về một con sóc điện tử được làm như thật?”
“Ừm...” tôi hơi xị mặt ra.
“Không, tôi cũng không chắc lắm về điều đó. OK... bỏ qua mấy sinh vật ở rừng vậy.” Chị ta lấy cái bút ra và viết thêm một mục vào. “Nhưng có lẽ... nó sẽ rất rất tuyệt. Cô nghĩ thế không?”
“Tôi…Ừm…”
Liệu tôi có nên nói với chị ta rằng tôi vẫn chưa quyết định có cưới ở New York hay không?
Ôi, nhưng tôi không thể. Chị ta sẽ dừng việc chuẩn bị mọi thứ lại ngay lập tức. Chị ta sẽ đi nói với Elinor, và sẽ loạn hết cả lên.
Và vấn đề là, tôi chắc chắn rốt cuộc thì chúng tôi cũng đi theo hướng khách sạn Plaza. Chỉ cần tôi nghĩ ra cách thuyết phục mẹ tôi. Ý tôi là, chúng tôi đúng là bị điên nếu không chọn Plaza.
“Cô biết đấy, Sheldon đã làm cho rất nhiều ngôi sao Hollywood,” Robyn nói, hạ giọng thậm chí còn nhỏ hơn. “Khi chúng ta gặp anh ta, cô có thể xem hồ sơ của anh ta. Tôi muốn nói rằng, nó khá được đấy.”
“Thật sao?” Tôi cảm thấy phấn khích tột cùng. “Nghe toàn bộ chuyện này... rất tuyệt!”
“Tốt rồi!” Chị ta nhìn đồng hồ đeo tay. “Bây giờ, tôi phải đi đây. Nhưng tôi sẽ liên lạc lại.” Chị ta siết chặt tay tôi, bỏ ly champagne xuống, rồi vội vã đi về phía cửa ra vào - và tôi nhìn theo chị ta chằm chằm, cảm thấy hơi choáng váng.
Ngôi sao Hollywood! Ý tôi là, nếu mẹ tôi biết việc đó, liệu bà có nhìn toàn bộ sự việc khác đi không nhỉ? Liệu bà có nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời không nhỉ?
Vấn đề rắc rối là tôi hoàn toàn không thể lấy nổi dũng khí để đề cập đến chủ đề đó một lần nữa. Tôi thậm chí còn không dám nói cho bà biết về bữa tiệc này. Bà sẽ chỉ tức giận đáp, “Không phải Elinor nghĩ chúng ta không thể tổ chức một bữa tiệc mừng đính hôn chứ?” hay đại loại như vậy. Và rồi tôi thậm chí sẽ còn cảm thấy tội lỗi hơn. Ôi Chúa ơi. Tôi chỉ cần một cách để đưa cái ý tưởng này vào đầu mẹ tôi một lần nữa, mà không làm cho bà phát cáu ngay lập tức. Có lẽ tôi nên nói chuyện với Janice... nếu tôi nói với cô ấy về các ngôi sao Hollywood...
Một tràng cười ngay gần chỗ tôi chen ngang mọi suy nghĩ của tôi, và tôi nhận ra mình đang đứng trơ một mình. Tôi uống một ngụm cham- pange và tìm ai đó để nhập bọn. Có điều hơi lạ, đây đáng lý ra phải là một bữa tiệc dành cho tôi và Luke. Nhưng chắc hẳn phải có ít nhất một trăm người ở đây, và tôi không quen ai cả. Chí ít, tôi cũng mơ hồ nhận ra một khuôn mặt xa lạ ở đây và ở kia - nhưng không thực sự đủ thân thiết để có thể lao tới chào hỏi. Tôi thử cười với một người phụ nữ đang tiến lại gần, nhưng cô ta nhìn tôi ngờ vực và đi thật nhanh ra phía một nhóm đang đứng gần cửa sổ. Bạn biết đấy, dù ai đã nói người Mỹ thân thiện hơn người Anh thì chắc hẳn người đó chưa từng đặt chân đến New York.
Danny có lẽ đang ở đâu đây thôi, tôi nghĩ thế và nhìn vào đám đông. Tôi cũng mời cả Erin và Christina nữa - nhưng cả hai đều đang bận tối tăm mặt mũi khi tôi rời Barneys. Tôi hy vọng họ cũng sẽ có mặt ở đây.
Ôi thôi nào, tôi phải nói chuyện với ai đó. Ít nhất tôi nên để Elinor biết tôi có mặt ở đây. Tôi đang luồn lách tìm đường đi qua một nhóm các bà mặc đồ Armani màu đen đồng phục thì nghe thấy ai đó nói, “Chị có biết cô dâu không?”
Tôi đứng như trời trồng sau một cái cột, cố giả vờ như tôi đang không nghe trộm.
“Không. Có ai biết không?”
“Họ sống ở đâu?”
“KhuWestVillage gì đó. Nhưng hiển nhiên là họ sẽ chuyển về đây rồi.”
Tôi nhìn cái cột đá chằm chằm như chết điếng người. Chuyện gì thế?
“Ôi thật à? Tôi nghĩ việc dọn về đây là không thể.”
“Trừ khi chị có họ hàng với Elinor Sherman!” Mấy người phụ nữ đó cười vui vẻ rồi tiến ra chỗ đám đông, còn tôi nhìn vô hồn vào mấy cái vòng xoắn trang trí.
Chắc họ nhầm đấy chứ. Không đời nào chúng tôi dọn đến đây. Không đời nào.
Tôi đi lang thang vài phút nữa, tự tìm cho mình một ly champagne, và cố gắng giữ một nụ cười vui vẻ trên gương mặt. Nhưng tôi càng cố thì nó càng nhạt đi. Đây đích thực không phải là những gì tôi hình dung về bữa tiệc mừng đính hôn của mình. Đầu tiên mấy người gác cửa ngăn không cho tôi vào trong. Rồi tôi không biết bất cứ ai. Rồi những thứ duy nhất tôi ăn là mấy mẩu cá ít chất béo và giàu protein - và rồi thậm chí mấy người phục vụ bàn nhìn khá ngạc nhiên khi ta thực sự ăn mấy thứ đó.
Tôi không thể không bâng khuâng nhớ lại tiệc mừng đính hôn của Tom và Lucy. Tất nhiên, nó không thể hoành tráng như bữa tiệc này. Cô Janice đã làm một bát to đựng rượu pân và có đồ nướng, và chú Martin hát bài “Are You Lonesome Tonight?” trên đầu karaoke. Nhưng dù sao thì chí ít cũng vui. Ít nhất tôi cũng biết mọi người. Tôi biết nhiều người ở bữa tiệc đó hơn ở đây...
“Becky! Tại sao em lại trốn vậy?” Tôi ngẩng lên và cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Đó là Luke.
“Luke! Cuối cùng em cũng tìm được anh!” tôi nói, tiến về phía trước - rồi há hốc mồm vì vui sướng khi tôi nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc, hói đầu, tầm trung niên đang đứng cạnh anh ấy, cười toe toét vui vẻ với tôi. “Michael!” Tôi dang tay ra và ôm anh ấy thật chặt.
Michael Ellis chắc hẳn là một trong những người tôi yêu thích nhất trên thế giới này. Anh ấy ở Washington, nơi anh phụ trách một công ty quảng cáo thành công tuyệt vời. Anh ấy cũng là cộng sự của Luke ở chi nhánh Công ty Truyền thông Brandon tại Mỹ, và cũng luôn là nơi Luke tìm đến khi cần tư vấn. Và cả với tôi nữa, cái lần đó đó. Nếu không phải vì mấy lời Michael đã khuyên tôi lâu lâu rồi thì không đời nào tôi lại chuyển đến New York.
“Luke nói là anh sẽ đến!” Tôi nói, cười thật tươi với anh.
“Em nghĩ là anh sẽ bỏ lỡ dịp này sao?” Michael nháy mắt với tôi. “Chúc mừng em!” Anh nâng ly với tôi. “Em biết đấy Becky, anh cược là lúc này em cảm thấy hối hận vì đã không nhận công việc đó. Em đã có thể có nhiều cơ hội tốt ở Washington. Nhưng thay vì đó...” Anh ấy lắc đầu. “Hãy nhìn xem mọi việc diễn ra thế nào với em này. Công việc tuyệt vời, có người đàn ông của đời mình, một đám cưới ở khách sạn Plaza...”
“Ai đã kể cho anh về khách sạnPlaza thế?” tôi ngạc nhiên nói.
“Ôi, gần như mọi người anh nói chuyện. Nghe có vẻ như nó sẽ là một sự kiện lớn.”
“Ừm...” Tôi bẽn lẽn nhún vai.
“Mẹ em có hào hứng với việc này không?”
“Em... ờ... ừm...” tôi uống một ngụm champagne để tránh phải trả lời câu hỏi đó.
“Bà không có ở đây tối nay, anh nói đúng không nhỉ?”
“Không. Vâng, cũng xa xôi mà anh!” Tôi cười hơi the thé, và uống một ngụm nữa, cạn ly luôn.
“Để anh lấy cho em một ly khác,” Luke nói, cầm lấy ly của tôi. “Và anh sẽ đi tìm mẹ anh. Bà đã hỏi anh là em ở đâu... anh vừa đề nghị Michael làm phù rể,” anh nói thêm khi bước đi. “Thật may mắn anh ấy đồng ý.”
“Thật sao?” tôi nói, và cười thật tươi với Michael. “Tuyệt quá! Em không thể nghĩ ra sự lựa chọn nào tốt hơn thế.”
“Anh rất vinh dự được mời làm phù rể,” Michael nói. “Tất nhiên là trừ khi em muốn anh làm lễ cho đám cưới em. Anh hơi lỗi thời nhưng có lẽ anh nhớ mấy lời đó...”
“Thật sao?” tôi ngạc nhiên nói. “Anh bí mật làm mục sư cùng các việc khác à?”
“Không.” Anh ngả đầu ra sau cười lớn. “Nhưng vài năm trước, một vài người bạn muốn anh làm lễ cưới của họ. Anh cũng thử xem sao và đăng ký làm một tu sĩ hành lễ.”
“Vâng, em nghĩ anh sẽ là một mục sư tuyệt vời đấy! Cha Michael. Mọi người sẽ đổ hết về nhà thờ của anh.”
“Một mục sư vô thần.” Michael nhướn mày. “Anh đoán mình không phải người đầu tiên đâu.” Anh uống thêm một ngụm champagne nữa. “Vậy công việc tư vấn mua sắm của em thế nào rồi?”
“Rất tuyệt, cám ơn anh.” Tôi hào hứng nói với anh.
“Em biết đấy, anh đã giới thiệu em với tất cả những người anh gặp. ‘Nếu bạn cần quần áo, đến chỗ Becky Bloomwood ở Barneys đi’. Anh nói cả với những người thu vé xe buýt, doanh nhân, vài người ngẫu nhiên anh gặp trên phố...”
“Em đang băn khoăn tại sao suốt ngày em gặp toàn những người kỳ lạ.” Tôi mỉm cười với anh.
“Thực sự anh đang muốn nhờ em giúp một chút.” Michael hơi hạ giọng xuống. “Anh sẽ rất biết ơn nếu em có thể giúp cô con gái của anh, Lucy. Nó vừa chia tay với một gã và anh nghĩ nó đang trải qua giai đoạn hơi mất tự tin vào bản thân. Anh đã nói với nó anh biết người có thể giúp nó thay đổi.”
“Chắc chắn rồi,” tôi nói, lòng thấy cảm động. “Em rất vui được giúp cháu.”
“Nhưng em đừng làm nó phá sản đấy nhá. Bởi vì nó chỉ đang ăn lương luật sư thôi.”
“Em sẽ cố gắng,” tôi nói, cười lớn. “Thế còn anh thì sao?”
“Em nghĩ anh cần giúp sao?”
“Thành thực mà nói, nhìn anh khá ổn rồi.” Tôi ra dấu về bộ com lê màu ghi sẫm nuột nà của anh, tôi chắc chắn nó phải lấy đi của anh không dưới 3000 đô.
“Anh luôn ăn mặc đẹp đẽ khi biết mình sắp được gặp những người xinh đẹp,” Michael nói. Anh nhìn quanh bữa tiệc với vẻ thích thú, và tôi dõi theo ánh nhìn của anh ấy. Một nhóm phụ nữ trung tuổi gồm sáu cô đang nói chuyện với nhau rất sinh động, dường như không thở. “Mấy người đó là bạn em à?”
“Không hẳn,” tôi thú nhận. “Em không biết nhiều người ở đây.”
“Anh cũng đoán được phần nào.” Anh mỉm cười tinh quái với tôi và uống một ngụm champagne. “Vậy… quan hệ của em với mẹ chồng tương lai thế nào?” Mặt anh khá ngây ngô làm tôi muốn cười phá lên.
“Ôi, giống như một ngôi nhà đang cháy,” tôi nói, cười toe toét. “Anh không nhận thấy thế sao?”
“Hai người đang nói chuyện gì đó?” Luke nói, đột nhiên xuất hiện ngay cạnh tôi. Anh đưa cho tôi môt ly champagne và tôi liếc Michael thật nhanh.
“Bọn tôi vừa nói chuyện về kế hoạch đám cưới,” Michael đáp một cách thoải mái. “Hai người đã quyết định đi trăng mật ở đâu chưa?”
“Bọn em chưa thực sự bàn về chuyện đó.” Tôi nhìn Luke. “Nhưng em có vài ý hay. Bọn em cần đi đâu đó thực sự đẹp và nóng bỏng. Và quyến rũ. Và một nơi nào đó em chưa từng đến.”
“Em biết đấy, anh không chắc có thể sắp xếp để đi trăng mật không,” Luke nói và hơi nhăn trán. “Bọn anh vừa giành được hợp đồng với NorthWest và điều đó đồng nghĩa với việc bọn anh cần phải mở rộng hơn nữa. Vậy nên chúng ta phải chờ đến khi nào có kỳ nghỉ cuối tuần dài dài để đi thôi.”
“Một kỳ nghỉ cuối tuần dài sao?” tôi nhìn anh đầy thất vọng. “Thế không phải là trăng mật!”
“Luke này,” Michael nói như quở trách. “Như thế không được đâu. Cậu phải đưa vợ đi một chuyến trăng mật thật tuyệt. Với tư cách là phù rể, tôi cương quyết đề nghị như vậy. Em đã từng đi những đâu rồi, Becky? Venice chưa? Rome chưa? Ấn Độ chưa? Châu Phi chưa?”
“Em chưa đi bất cứ đâu anh kể!”
“Anh hiểu rồi.” Michael nhướn mày. “Thế thì đi đâu đó vào dịp trăng mật này đi.”
“Mọi người đều được nhìn cả thế giới rồi trừ em. Em chưa bao giờ được nghỉ ngơi dù chỉ một năm. Em chưa bao giờ đến Úc, hay Thái Lan...”
“Anh cũng thế,” Luke nói, nhún vai.
“Em chưa từng đi đâu cả! Anh biết không, người bạn thân nhất trên thế giới của mẹ Suze là một nông dân Bolivia.” Tôi nhìn Luke kiểu rất bị ấn tượng. “Họ đã cùng xay ngô trên những cánh đồng Llamos!”
“Có vẻ như nơi đó ở Bolivia,” Michael nói với Luke.
“Em cũng muốn đi xay ngô trong kỳ trăng mật của chúng ta sao?”
“Em chỉ nghĩ có lẽ chúng ta nên mở rộng chân trời của mình một chút. Chẳng hạn như... đi du lịch ba lô.”
“Becky này, em có hiểu khái niệm đi du lịch ba lô là thế nào không?” Luke ôn tồn nói. “Tất cả hành lý của em sẽ nằm trong một cái ba lô. Cái mà em sẽ phải tự vác. Không có FedEx.”
“Em có thể làm vậy!” tôi bực bội nói. “Dễ thôi mà! Và chúng ta sẽ gặp khối người thú vị…”
“Anh đã biết đầy người thú vị rồi.”
“Anh chỉ biết các ông chủ ngân hàng và những người làm PR thôi! Anh có biết người nông dân Bolivia nào không? Anh có biết những người vô gia cư không?”
“Anh không thể nói là anh biết,” Luke nói. “Thế còn em?”
“Ừm... không,” tôi thú nhận sau khi im lặng một hồi. “Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Chúng ta nên biết!”
“OK, Becky,” Luke giơ tay lên. “Anh đã có một giải pháp. Em tổ chức kỳ trăng mật. Bất kỳ đâu em muốn, bao lâu cũng được miễn là không quá hai tuần.”
“Thật không?” tôi há hốc mồm. “Anh chắc chứ?”
“Anh chắc. Em nói đúng, chúng ra không thể cưới mà không đi nghỉ trăng mật cho tử tế.” Anh mỉm cười với tôi. “Hãy làm anh ngạc nhiên nhé.”
“Vâng, OK. Em hứa.”
Tôi uống một ngụm champagne, cảm thấy lâng lâng vui sướng. Việc này mới tuyệt làm sao. Tôi được chọn địa điểm trăng mật! Có lẽ chúng tôi nên đi đến điểm spa tuyệt vời ở Thái Lan, hay đại loại thế. Hay đi săn ở một nơi nào đó hoành tráng...
“Nói về những người vô gia cư,” Luke nói với Michael, “bọn em cũng sắp bị tống cổ ra đường vào tháng Chín này rồi.”
“Thật à?” Michael nói. “Có chuyện gì thế?”
“Giá thuê căn hộ của bọn em tăng cao - và chủ nhà đòi bán nhà. Mọi người ra đường.”
“Ôi!” tôi nói, bỗng nhiên sao nhãng khỏi viễn cảnh tuyệt vời tôi và Luke đứng trên đình một kim tự tháp. “Nhân tiện anh nói em mới nhớ. Luke này, em đã nghe thấy một cuộc nói chuyện rất lạ vừa mới đây thôi. Một vài người nói rằng chúng ra sắp chuyển về sống ở tòa nhà này. Họ nghe thấy chuyện đó từ đâu vậy?”
“Cũng có thể như thế,” Luke nói.
“Cái gì?” Tôi đờ đẫn nhìn anh. “Ý anh là sao, cũng có thể thế là sao? Anh có bị điên không đấy?”
“Tại sao không?”
Tôi hạ giọng xuống một chút. “Anh có thực sự nghĩ em muốn sống trong tòa nhà ngột ngạt toàn những bà già đáng sợ, nhìn anh như thể anh bốc mùi không?”
“Becky...” Michael ngắt lời, lắc đầu đầy ẩn ý.
“Đúng thế mà!” Tôi quay về phía anh ấy. “Không một ai sống trong cái tòa nhà này tử tế cả! Em đã gặp bọn họ rồi, và bọn họ thực sự...”
Bỗng nhiên tôi phanh lại, khi tôi nhận ra điều mà Michael cố gắng nói với tôi.
“Ngoại trừ... ngoại trừ... mẹ của Luke,” tôi nói thêm, cố gắng nghe tự nhiên nhất có thể. “Tất nhiên là thế.”
“Xin chào, Rebecca,” một giọng nói lạnh lùng cất lên phía sau lưng tôi, và tôi đứng dậy, hai má tôi nóng bừng bừng.
Bà ta đứng ngay sau tôi, mặc một váy dài màu trắng, kiểu Hy Lạp, được xếp li và dài quét đất. Bà ta thật gầy và xanh xao, trông cứ như một trong những cái cột trong nhà bà ta vậy.
“Xin chào bác Elinor,” tôi lịch sự nói. “Trông bác thật tuyệt. Cháu xin lỗi vì đến hơi muộn một chút.”
“Rebecca này,” bà ta đáp, và hôn vào má tôi. “Bác hy vọng từ nãy đến giờ cháu đi lại làm quen chứ? Không phải chỉ ngồi đây với Luke chứ?”
“À... vâng...”
“Đây là một cơ hội tốt để cháu gặp gỡ những nhân vật quan trọng,” bà ta nói. “Chủ tịch của tòa nhà này chẳng hạn.”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu. “Vâng, ờ... có lẽ vậy.”
Có lẽ đây không phải là lúc nói cho bà ta rằng không đời nào dù là một triệu năm nữa tôi chuyển đến cái tòa nhà này.
“Bác sẽ giới thiệu cháu cho bà ấy sau. Còn bây giờ hãy nâng ly chúc mừng,” bà ta nói. “Cả hai con sẽ cùng lên bục sân khấu chứ?”
“Tuyệt quá!” tôi nói, cố gắng tỏ ra nhiệt tình, và uống một ngụm to champagne.
“Mẹ này, mẹ đã gặp Michael rồi nhỉ,” Luke nói.
“Chắc chắn rồi,” Elinor nói và cười thật lịch thiệp. “Mọi chuyện tốt chứ?”
“Rất tốt, cảm ơn bác,” Michael vui vẻ nói. “Cháu định đến dự lễ ra mắt tổ chức từ thiện của bác nhưng thật không may cháu không sắp xếp để bay từ Washington sang được. Nhưng cháu nghe nói mọi việc diễn ra rất tốt, đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Cám ơn cậu.”
“Và bây giờ lại đến một dịp đặc biệt khác.” Anh chỉ căn phòng. “Cháu vừa mới nói với Luke rằng cậu ấy thật may mắn biết mấy khi tìm được một cô gái xinh đẹp, tài năng, hoàn hảo như Becky.”
“Đúng vậy.” Nụ cười của Elinor hơi lạnh lùng.
“Nhưng chắc hẳn bác cũng cảm thấy vậy chứ.”
Im lặng một lúc.
“Tất nhiên rồi,” cuối cùng Elinor cũng lên tiếng. Bà ta dang rộng tay ra, và sau một hồi lưỡng lự tí chút, bà ta đặt tay lên vai tôi.
Ôi Chúa ơi. Mấy ngón tay của bà ta lạnh ngắt. Cứ như thể tôi vừa bị nữ hoàng băng tuyết chạm vào vậy. Tôi liếc mắt nhìn Luke, và anh ấy đang rạng ngời hạnh phúc.
“Vậy chúng ta cùng nâng ly chúc mừng nào!” Tôi vui vẻ nói. “Bác hãy dẫn đường ạ!”
“Gặp anh sau nhé Michael,” Luke nói.
“Vui vẻ nhé,” Michael đáp lại, và nháy mắt thật nhanh với tôi. “Luke này,” anh nói khe khẽ khi bà ta đã đi khỏi, “về việc quỹ từ thiện của mẹ cậu, tôi muốn có vài lời sau nhé.”
“Được mà,” Luke nói sau khi im lặng một lúc. “Tốt thôi.”
Có phải tôi đang tưởng tượng hay nhìn anh ấy có vẻ khó chịu nhỉ?
“Nhưng chúng ta hãy cứ nâng ly trước đã,” Michael vui vẻ nói. “Chúng ta không đến đây để bàn về công việc.”
Khi tôi bước đi dọc căn phòng cùng với Luke và Elinor, tôi có thể nhìn thấy mọi người bắt đầu quay ra thì thầm. Một cái bục phát biểu được đặt ở cuối căn phòng, và khi chúng tôi bước lên đó, tôi cảm thấy hơi lo lắng một chút. Cả căn phòng như im phăng phắc và toàn thể khách mời đang nhìn chúng tôi.
Hai trăm con mắt, tất cả đều đang cho tôi cuộc Thẩm định kiểu Manhattan.
Cố gắng không tỏ ra e thẹn, tôi nhìn quanh đám đông để tìm kiếm những khuôn mặt thân quen. Nhưng ngoại trừ Michael ở đằng kia thì không có mảy may một gương mặt nào quen thuộc.
Tôi vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng cảm thấy hơi buồn. Bạn bè tôi đâu cả rồi? Tôi biết Christina và Erin đang trên đường đến - nhưng Danny đâu rồi? Anh ấy đã hứa sẽ đến mà.
“Thưa quý ông, quý bà,” Elinor lịch thiệp nói, “Chào mừng đã đến đây. Thật là vinh hạnh lớn cho tôi được chào đón quý vị đến đây đêm nay trong dịp vô cùng hạnh phúc này. Tôi xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến bà Marcia Fox, chủ tịch của tòa nhà này, và Guinevere von...”
“Tôi không quan tâm đến cái danh sách ngớ ngẩn của cô!” một giọng nói the thé vang lên từ phía cửa ra vào, và vài cái đầu ở phía sau khán phòng ngoái lại xem.
“… von Landlenburg, đối tác của quỹ từ thiện Elinor Sherman...” Elinor nói, hàm của bà ta càng ngày càng rắn lại.
“Cho tôi vào, cái con bò cái ngu ngốc này!”
Có tiếng lộn xộn và tiếng hét nhỏ, và cả khán phòng quay lại xem có chuyện gì đang diễn ra.
“Bỏ cái tay cô ra khỏi người tôi ngay. Tôi đang có bầu, OK? Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ kiện!”
“Mình không thể tin được!” Tôi hét lên sung sướng, và nhảy xuống khỏi bục phát biểu. “Suze!”
“Bex!” Suze xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn thật rám nắng và khỏe mạnh, với những hạt cườm trên tóc và cái bụng lùm lùm khá to lộ rõ khi cô mặc váy. “Ngạc nhiên chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.