Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1)

Chương 20:




Sáng hôm sau, ngay khi xe taxi chở mình tới trường dừng lại, mình đã thấy một đám “Thây ma biết đi”, đồng phục ngay ngắn, đang đứng dựa lưng vào tường, thoăn thoắt nhắn tin cho nhau.
Tất cả, trừ Whitney Robertson và Jason Klein. Họ còn đang bận chụm đầu tâm tình, thủ thỉ với nhau.
Tự dưng mình cảm thấy buồn nôn dã man.
Không hiểu là do nhìn thấy cái cảnh đó hay là do món bánh pho-mát mình mua ở cái tiệm gần nhà để ăn sáng. Đáng ra với hệ tiêu hóa nhạy cảm như của Nikki Howard, đáng ra mình nên chú ý hơn mới phải.
Chỉ tại sáng nay mình không kịp thời gian chuẩn bị bữa sáng cho tử tế. Thế là lúc đồng hồ báo thức kêu lên mình còn tưởng đang nằm mơ. Bởi mình có cảm giác mới chỉ vừa nhắm mắt một cái đã thấy chuông reo rồi.
Mình hạ quyết tâm: từ nay trở đi, vào những ngày trong tuần phải đi học, sẽ không có chuyện tiệc tùng đàn đúm gì hết!
Rồi mình mở mắt nhìn bốn bức tường trắng quanh phòng Nikki Howard – hẳn là h phải có một người giúp việc hay ai đó tới quét dọn và lau chùi hằng ngày. Bởi mình thấy lẵng hoa hồng của anh Gabriel đã không còn trên bàn nữa. Chắc nó đã khô héo rồi – nằm kế bên cạnh là Cosabella, đang không ngừng liếm láp lên mặt mình, đòi ăn sáng và đi dạo.
Đột nhiên mình nhận ra một điều: mình không bắt buộc phải tới trường. Không ai ép mình cả. Nikki Howard là một người độc lập. Cô ta không phải đi học nếu không muốn. Mình có thể trùm chăn ngủ tiếp – đến chiều. Xe limo sẽ đến đón mình tới phòng chụp hình cho tờ Elle lúc 3 giờ chiều. Nếu thích mình hoàn toàn có thể nằm ườn trên giường cả ngày.
Ôi cái ý nghĩ đó thật hấp dẫn làm sao! Phải nói là siêu hấp dẫn ý! Nhất là khi tối qua về đến nhà có phải mình đi ngủ được ngay đâu. Đầu tiên là mở hộp thư thoại nghe cho đủ 7 cái tin nhắn của mẹ – càng các tin về sau cơn thịnh nộ càng dữ dội hơn. Sau đó mình sang phòng Lulu kiểm tra cái máy tính xách tay của cậu ấy. Cô nàng vẫn ngủ say như chết mà không hề biết rằng laptop của mình cũng bị ai đó cài phần mềm theo dõi bàn phím y như của Nikki.
Mình ngắt modem của cả hai máy ra sau đó cắm trở lại và phát hiện ra bàn phím đã trở lại hoạt động như bình thường.
Trong phòng mình vẫn còn một cái máy tính để bàn hiệu Stark nữa… nhưng một khi diệt hết phần mềm spyware đi thì mình đâu nhất thiết phải tới trường đâu? Mình sẽ chỉ việc tạo ra một cái nick mới trên mạng cho Nikki, bởi vì cái nick cũ của mình đã bị bố mẹ xóa đi rồi (theo lời mẹ thì nếu còn giữ nó lại mình sẽ không kiềm chế được bản thân và làm lộ ra sự thật rằng mình vẫn chưa chết). Được lên mạng trở lại thì còn gì tuyệt bằng! Mình sẽ có thể chơi game trực tuyến Journeyquest và chat với Christopher…
Á, không được rồi… Phải tạo cơ hội gặp mặt cho Nikki Howard và Christopher Maloney thế nào cho tự nhiên nhỉ? Để Nikki có thể làm quen với Christopher, cô ta cần phải đến trường ngày hôm nay…
Đây cũng là động lực duy nhất khiến mình bật dậy khỏi giường, vớ đại một món đồ trong tủ quần áo và mặc vào người. Tối qua Lulu đã sắp sẵn cho mình vài bộ kèm theo đầy đủ phụ kiện cần thiết để “trông cho tươm tất trong buổi đầu tiên tới trường”. Bộ đồ mình chọn hóa ra là một chiếc váy chiết eo cao, mặc kèm với quần legging đen và đi giày ống kiểu cao bồi, cùng với một đống dây chuyền dài ngoằng.
Trái với suy nghĩ ban đầu của mình, đeo thêm mấy thứ phụ kiện này không hề thấy vướng víu, khó chịu một tẹo nào. Hóa ra không phải chỉ quần bò, áo phông mới l
Sau khi đánh răng, rửa mặt xong mình đứng trước gương chải lại tóc cho gọn gàng (cố gắng không làm đau vết thương vẫn còn chưa lành hẳn sau gáy). Trông mình hôm nay quá ổn là đằng khác!
Ai mà ngờ mình lại có ngày ăn diện xinh đẹp như thế này? Và quan trọng hơn là mình cảm thấy thích thú về điều đó. Quần bò, áo phông có thể khiến bạn thoải mái thật đấy nhưng khó mà khiến bạn trông xinh đẹp được (ít ra đó là đứng trên quan điểm của Frida). Tất nhiên trước đây mình không bao giờ bị cái lý lẽ ấy của con bé làm cho chùn bước mỗi khi định ăn mặc như thế để tới trường, trừ một vài lần bị Frida bắt gặp và ép phải quay vào nhà thay bộ đồ khác.
Còn những lần khác, mình sẽ bị đám “Thây ma biết đi” chặn lại giữa hành lang và cười hô hố vào mặt, chỉ vì tội “ăn mặc nhếch nhác”, không ăn nhập gì với đồng phục váy kaki và áo sơ mi trắng của bọn họ.
Còn hôm nay, ngay khi mình vừa bước chân ra khỏi xe taxi và tiến vào trường, tất cả những ai đang có mặt trước cổng trường khi đó lập tức ngừng hết mọi công việc đang làm và chỉ… chăm chú nhìn mình.
Không phải vì mình là Emm Watts và mình đang mặc chiếc váy không-theo-chuẩn của hội “Những thây ma biết đi” mà bởi vì mình là Nikki Howard – biểu tượng thời trang của giới trẻ Mỹ.
Đột nhiên mình thấy một người tách ra khỏi đám và tiến về phía mình. Phải mất một giây sau mình mới té ngửa ra đó là Frida, em gái mình. Xem ra công cuộc hòa nhập vào hội của nó đã thành công mỹ mãn, bởi từ cách đi đứng, ăn mặc của tụi nó đều rập khuôn y như nhau.
“Ừm… chị Nikki ơi?” – Frida giả vờ như không quen biết mình.
Mình dừng lại, quay sang ngó con bé chằm chằm. Nó đang mặc bộ đồng phục đỏ-vàng của đội cổ vũ.
Phải công nhận là trông rất dễ thương.
“Em đến trường rồi mới thay đúng không?” – mình buột miệng hỏi. Thật may không có ai đứng đủ gần để nghe thấy – “Bởi vì chị biết chắc mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận cho em ra khỏi nhà trong bộ dạng như thế này. Mà mẹ đã biết em gia nhập đội cổ vũ chưa đấy?”.
“Em tới trường rồi mới thay, được chưa?” – Frida sốt ruột nói nhanh – “Và chưa, mẹ chưa biết. Mà này, chị phải giả vờ tỏ ra không quen biết em
“Chị có quen biết gì em đâu!” – mình làm mặt lạnh tanh, khẽ liếc mắt nhìn từ đầu tới chân của Frida – “Nhưng trông em… trông em…”.
“Đừng có nói ra, Em!” – giọng Frida đầy hăm dọa.
“… khá dễ thương”.
Frida há hốc mồm ra. “Khoannnn… có phải em đang nghe lầm không đấy?”
“Chị nghĩ đang dần bị nhiễm tư tưởng của Nikki thì phải” – mình lắc lắc cái đầu – “Chị bắt đầu thích những thứ mà trước đây chị cực ghét mới sợ chứ”.
“Ví dụ như Brandon Stark chăng?” – Frida hấp háy mắt chờ đợi – “Em vừa thấy ảnh anh ấy bế chị ra khỏi vũ trường Cave tối qua trên trang TMZ sáng nay. À còn một bức chân chị chổng ngược lên lúc ngã vào trong xe limo, lộ cả…”
Mình chết lặng người, chộp ngay lấy tay Frida hỏi vội: “Mẹ không thấy mấy bức ảnh đó chứ hả?”.
“Chị cứ làm như sáng nào mẹ cũng vào trang mạng của Perez Hilton để đọc tin lá cải ý. Mẹ còn đang bận gọi điện cho chị. Mà chị định bao giờ mới chịu bắt máy của mẹ thế? Hehe, cũng may là tối qua chị có mặc quần chíp… Ôi Chúa ơi!” – đột nhiên con nhóc hạ thấp giọng thì thào với mình – “Đừng có nhìn! Ôi… ôi… mọi con mắt đang đổ dồn về phía chị đấy. Ai cũng nhìn chị không chớp mắt ý… Em bảo ĐỪNG CÓ NHÌN mà! Bọn họ… Ê, chị kiếm đâu ra mấy cái dây chuyền này thế?”.
“Không biết nữa” – mình nhún vai – “Của Nikki đấy. Hình như từ dòng sản phẩm thời trang mới của cô ta với tập đoàn Stark thì phải. Thích không, để chị lấy cho một ít. Chắc là được”.
“Tuyệt vời! Hi hi nhìn bọn họ kìa” – Frida khẽ nháy mắt ra hiệu cho mình nhìn về phía Whitney và đám “cận thần” – “Chắc là đang cố tìm hiểu xem em đang nói chuyện gì với chị đấy. Này, em đã bảo ĐỪNG NHÌN mà! Ôi Chúa ơi! Whitney đang nhìn phía này. WHITNEY ROBERTSON ĐANG NHÌN VỀ PHÍA CHÚNG TA – không thể tin được. Whitney Robertson cuối cùng cũng đã chịu nhìn về phía em. Trước giờ cô ta chưa bao giờ thèm để mắt tới em, dù chỉ là bằng nửa con mắt. Ôi, hôm nay đúng là ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời em!”.
“Ôi giời, con hâm!” – mình đẩy Frida sang một bên và đi về phía phòng Ban giám hiệu – “Chào mừng đến với thế giới của Nikki Howard, Frida, em yêu! Không ngờ vẫn còn lắm kẻ ấu trĩ như thế này!”.
Trước khi đẩy cửa bước vào trong, mình liếc trộm qua vai và phát hiện ra có khoảng hơn 30 người đang bu lấy Frida, háo hức muốn biết xem nó và mình vừa nói chuyện gì với nhau. Trong khi nàng Frida nhà mình giả vờ làm mặt lạnh, khẽ nhún vai và hất tóc làm dáng.
Không nói cũng biết trong lòng nó giờ như đang bay lên mây.
Đáng tiếc là: để em gái mình có thể trải qua cảm giác hạnh phúc như được lên thiên đàng đó mình đã phải chịu đựng những điều khủng khiếp không khác gì xuống địa ngục!
Trường phân lại cho mình đúng cái tủ đựng đồ cũ và… lớp học cũ.
Mình cũng sớm đoán được sẽ là như thế bởi ngoài Emerson Watts ra làm gì còn ai tự dưng nghỉ học giữa kỳ nữa.
Một số thầy cô trong trường lo lắng cho rằng Nikki Howard sẽ không thể theo kịp được các chương trình nâng cao của Em Watts… nhất là lại còn đang bị mất trí nhớ nữa. Vì thế mình đã tốn không ít công sức để thuyết phục ban giám hiệu nhà trường cho phép Nikki Howard tham gia các lớp nâng cao môn tiếng Anh, Sinh học và Lượng giác (mình hứa rằng nếu không thể theo kịp các bạn trong lớp thì sẽ xin xuống lớp thường ngay).
Sau hơn một tháng nghỉ học chắc chắn ngay lập tức mình khó lòng mà theo kịp các bạn trong lớp, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để có thể tiếp tục học cùng lớp với Christopher. Nếu không làm sao có cơ hội cho Nikki làm quen với cậu ấy được?
Mình thậm chí còn phải giả vờ không biết mật mã của tủ để đồ và nhờ một em năm nhất tên là Molly Hung (trông lạ hoắc) mở giùm cái tủ. Các ngón tay của Molly cứ run lên bần bật lúc hướng dẫn cho mình cách xoay, mở khóa tủ và sau đó khăng khăng bắt mình phải thử đi thử lại vài lần cho quen tay. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng mình vẫn thấy có chút hụt hẫng khi thấy mọi thứ trong tủ ngày xưa của mình đã không còn.
Kế đó, Molly Hung còn tình nguyện dẫn mình đi tham quan một vòng quanh trường, mặt không giấu nổi vẻ tự hào khi được làm người hướng dẫn cho Nikki Howard.
“Chị thực sự đang hẹn hò với anh Brandon Stark đấy ạ?” – cô bé rụt rè hỏi – “Bởi vì em từng thấy có bức ảnh chị chụp cùng anh ý…”
“Ừm…” – mình cười – “Bọn chị cũng vẫn thường gặp nhau. Chị bị tai nạn nên…”
“Ối!” – Molly giơ tay ôm lấy miệng, mặt tái dại đi – “Đúng rồi! Em quên mất! Chị không còn nhớ gì cả. Em vô cùng xin lỗi chị! Thật đấy ạ! Chúa ơi, em thật là ngu ngốc!”.
“Không sao” – mình tỏ vẻ thông cảm – “Đừng lo!”.
Trông cô bé hốt hoảng cứ như vừa phạm phải trọng tội không bằng.
Molly thậm chí còn hộ tống mình tới tận cửa lớp Kỹ năng nói trước công chúng – vẫn là tiết học đầu tiên trong ngày. “Chị này, em rất hiểu cảm giác buổi đầu tiên tới trường mà không quen biết một ai là như thế nào. Vì thế nếu chị muốn tìm người ngồi ăn trưa cùng, chị cứ gọi em nhé”.
“Ừ, cám ơn em” – mình gật đầu lấy lệ. Giờ mới nhớ ra vụ chỗ ngồi ăn trưa đấy! Mình nên ngồi ăn trưa cùng với ai nhỉ? Ban đầu mình cứ nghĩ đơn giản là sẽ ngồi ăn cùng Frida nhưng rồi sực nhớ ra giờ mình đâu còn là Emerson Watts nữa. Mà Nikki Howard không thể tự dưng vô duyên vô cớ tới ngồi ăn trưa cùng một người vừa gặp sơ ngoài cổng trường. Có lẽ người như cô ta sẽ thường ra ngoài ăn trưa trong một nhà hàng sang trọng nào đó.
Xưa nay Nikki Howard đã bao giờ tới trường học như người bình thường đâu, trừ mấy lần tham gia chương trình truyền hình thực tế ra.
“Nếu ăn ở căng-tin trường, chị sẽ cố tìm xem em ngồi đâu. Cám ơn trước nhé!” – mình đon đả nói với Molly.
“Chúc chị có một buổi học vui vẻ” – mặt Molly sáng ngời vì hạnh phúc – “Nếu chị cần em giúp bất cứ chuyện gì cứ gọi cho em nhé. Đây là số của em. Chị nhớ gọi cho em nếu cần nhé. BẤT CỨ CHUYỆN GÌ. OK?”
“OK” – mình mỉm cười với Molly… khiến cho mặt cô bé càng ửng đỏ hơn.
Gớm, chỉ có một nụ cười của Nikki Howard thôi mà có thể khiến cho người đối diện sung sướng tới mức đó sao? Cô gái này thật là lợi hại! Trước đây khi còn là Em Watts, chẳng bao giờ có ai thềm nhếch miệng cười với mình mỗi khi mình mỉm cười chào họ. Nhưng nay, với hình dáng của Nikki, mỗi khi mình nhoẻn miệng cười với ai là người đó làm như là sắp lên cơn đau tim không bằng.
Trừ ông bố của Brandon.
Mình đã bị trễ vài phút rồi… tất cả là tại mấy cái mẫu đơn mình phải điền trong phòng giám hiệu… và sự thật làkhông hề thuộc số thẻ an ninh xã hội của Nikki Howard. Mỗi khi có người hỏi số thẻ là mình lại phải loay hoay mở cái máy Sidekick của cô ta ra để tra (cũng may là tối qua mình đã nhớ nạp đầy pin cho nó). Tất nhiên, không có ai lấy làm lạ khi thấy mình không thuộc số thẻ an ninh xã hội của chính mình bởi vì mình bị mắc chứng mất trí nhớ mà!
Mình bước vào lớp Kỹ năng nói trước công chúng, ngay giữa bài thuyết trình của McKayla Donofrio về tầm quan trọng của việc đọc sách cho trẻ nghe. Vừa thấy mặt mình, câu ấy đứng chết sững giữa lớp và ngó mình chằm chằm không chớp mắt. Tiếp theo là toàn bộ những người còn lại trong lớp. Thầy Greer phải mất vài giây mới định thần ra được chuyện gì đang xảy ra khi thấy mãi không có tiếng ai thuyết trình.
“Ồ” – thầy ý vẫn giả vờ như chưa hề ngủ gật nãy giờ – “Đúng rồi. Ban giám hiệu có dặn tôi là sẽ có học sinh mới. Em là Nikki Howard đúng không?”.
“Vâng ạ” – mình chìa tờ giấy nhập học và tấm thẻ cho phép vào lớp muộn – “Em chào thầy”.
“Tốt, tốt” – thầy Greer cầm lấy cả hai tờ giấy, thậm chí còn không buồn nhìn xuống chúng – “Cả lớp, đây là bạn Nikki Howard, sẽ tham gia cùng với chúng ta học kỳ này. Nikki, em cứ ngồi vào chỗ nào còn trống nhé… Thầy nghĩ là có một chỗ ở đằng kia đấy…”
Thầy ý chỉ vào cái chỗ ngồi cũ của mình. Tất nhiên rồi.
Mình đi thẳng về chỗ ngồi, đầu cúi gằm, giả vờ không nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh của mọi người và kéo ghế ngồi xuống. Tranh thủ lúc không ai để ý, mình lén nhìn trộm về phía Christopher, và lần đầu tiên trong đời mình thấy cậu ấy không hề ngủ gật trong lớp Kỹ năng này.
Nhưng đó không phải là sự thay đổi duy nhất ở Christopher.
Cậu ấy đã cắt mái tóc dài của mình.
Mặc dù không hề muốn đứng trơ trơ giữa lớp giống như một con ngốc và nhìn chằm chằm vào mặt một người mình-chưa-hề-gặp-bao-giờ nhưng mình không thể không đứng khựng lại mất vài giây. Bởi vì trước giờ mình chưa bao giờ thấy Christopher với mái tóc ngắn cao trên cả cổ như thế này. Câu ấy bắt đầu để tóc dài từ hồi đầu cấp 2 và không hề cắt tới tận bây giờ. Tóc cậu ấy bây giờ trông không khác gì tóc của Jason Klein, bạn trai Whitney Robertson. Nếu không nhìn thấy mặt Christopher có lẽ mình đã tưởng nhầm là Jason Klein đang ngồi chỗ cậu ấy. Điều khủng khiếp nhất là mình không còn phân biệt được cậu ấy với đám Những thây ma biết đi k. Cậu ấy thậm chí còn mặc áo Polo màu xanh cùng với quần tây.
Chuyện gì đã xảy ra thế này? Mình có hiểu cảm giác đau buồn và hụt hẫng của Christopher khi phải tận mắt chứng kiến cái chết và sau đó là đám tang của người bạn thân nhất.
Nhưng không lẽ cậu ấy lại đau khổ đến mức tự biến mình thành một cái bóng như thế này sao?
“Nikki, để thầy nói nhanh qua cho em nắm được” – tiếng thầy Greer làm mình giật bắn cả mình – “Trong vòng 5 phút mỗi bạn sẽ phải đứng trước lớp nói về một chủ đề tự chọn. Thầy cũng chẳng bắt em phải chuẩn bị ngay bài thuyết trình trong tuần này, nhưng nếu em thấy đã sẵn sàng thì em có thể thử vào tuần sau”.
“Vâng ạ” – mình liếc lại về phía Christopher thêm một lần nữa trước khi kéo ghế ngồi xuống. Mình mở quyển sách mới tinh ra – cố gắng không muốn nghĩ thêm về những gì đã xảy ra với Christopher – và nhìn chằm chằm vào đó một cách vô thức.
Thật khó mà tập trung được vào những gì McKayla đang nói trong khi còn mải nghĩ vẩn vơ về Christopher và mái tóc của cậu ấy. Cũng may giờ mình đang ngồi quay lưng lại nên không thể nhìn thấy mặt cậu ấy nữa.
Chuyện gì đã xảy ra với Christopher? Không lẽ hội Những thây ma biết đi đã thuần phục được cậu ấy, giống như cái cách họ làm với em gái mình? Mà nếu điều ấy là thật thì làm sao nó có thể diễn ra nhanh tới vậy chứ? Mình chỉ mới vắng mặt có một tháng thôi mà. Sao cậu ấy nỡ cắt phăng mái tóc yêu quí của mình nhanh như thế? Chẳng phải cậu ấy đã đấu tranh đến cùng với bố mình sao?
Rồi mình chết và đùng một cái… sự đấu tranh đó cũng xẹp luôn? Không! Không thể như thế được!
Mình nói vậy không có nghĩa là kiểu tóc mới của cậu ấy xấu xí, ngược lại là đằng khác. Ngay cả Frida cũng phải thừa nhận là Christopher trông đẹp hơn hẳn. Đáng ra nó phải cảnh báo trước cho mình về sự thay đổi bề ngoài đến 180 độ như thế này của cậu ấy mới phải. Giờ Christopher có khác nào một thỏi nam châm thu hút đám con gái đâu. Xưa nay làm gì có đứa con gái nào để mắt tới cậu ấy, ngoài mình (và Christopher thậm chí còn không nhận thấy điều ấy).
Nhưng giờ thì Christopher đúng là một hot boy rồi. Trong mắt mình cậu ấy lúc nào cũng điển trai nhưng nay tất cả mọi người đều nhận ra điều ấy. Nhỡ cậu ấy bắt đầu hẹn hò với ai đó thì sao? Đáng ra mình nên dò hỏi trước Frida về các mối quan hệ tình cảm hiện nay của Christopher. Rõ ràngtháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện – cứ nhìn gương của mình là thấy. Thay đổi vẻ bề ngoài ư? Mình đã có hẳn một cơ thể mới. Chưa kể một khuôn mặt mới, tên mới, số an ninh xã hội mới…
Ngoài việc nghi ngờ cậu bạn thân thiết nhất của mình có thể đang cặp kè với một cô gái nào khác (cũng không trách Christopher được, cậu ấy chưa bao giờ biết về tình cảm của mình dành cho cậu ấy, hơn nữa cậu ấy nghĩ rằng mình đã chết), mình còn đang phải chịu đựng những cái nhìn đầy hiếu kỳ của mọi người trong lớp.
Hay là mình chỉ đang tưởng tượng nhỉ?
Mình dựng quyển sách lên, lén nhìn xung quanh. Linh cảm của mình đã đúng… mọi người đều đang chăm chăm nhìn mình. Nhưng khi mình ngẩng đầu lên nhìn, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn lên bảng, giả vờ như đang tập trung nghe bài thuyết trình của McKayla.
Tất cả, trừ một người.
Christopher!
Mình phát hiện ra điều đó khi giả vờ đánh rơi cái bút chì để có cớ cúi xuống nhặt và tiện thể nhìn trộm về phía Christopher đang ngồi. Mắt cậu ấy nãy giờ không hề rời khỏi McKayla.
Mà không buồn để ý tới mình một tẹo nào! Nhưng điều mình không ngờ tới nhất là tới giờ này cậu ấy vẫn còn đang tỉnh như sáo, chứ không lăn ra ngủ như mọi lần. Không lẽ Christopher đang hẹn hò với McKayla? Không thể nào. McKayla là chủ tịch CLB Doanh nghiệp của trung học Tribeca Alternative. CLB Doanh nghiệp cơ đấy! Không thể có chuyện Christopher thích một người như thế được! Suốt 5 phút cô ta chỉ huyên thuyên về cuộc cách mạng hóa thị trường phố Wall sau khi tốt nghiệp đại học Harvard. Christopher mà thích cô ta thật thì chắc trời sập mất…
Bực mình, mình bắt đầu dùng bút viết nguệch ngoạc lên quyển sách trước mặt. Mình vẽ một con cún con, giống Cosabella. Tối qua Lulu đã hứa sẽ chăm sóc cục cưng của mình trong những ngày mình phải đi học cả buổi. Sáng nay lúc thấy mình ra khỏi nhà mà không bế nó theo, Cosabella đã gào loạn cả lên, cứ lẵng nhẵng chạy theo chân mình tới tận cửa thang máy. Mình không biết nhiều về chó nhưng rõ ràng như thế là không bình thường. Chắc chắn Nikki đã thường xuyên bế Cosabella theo mọi nơi mọi lúc bởi nếu không Cosy đã không nhặng xị lên mỗi khi bị bỏ lại ở nhà như thế.
Tối nay về nhà thế nào cũng được cô nhóc “tặng” cho vài bãi cho mà xem. Lulu hình như không phải người chăm chó có trách nhiệm cho lắm nên coi ra tối nay mình sẽ phải hì hục cọ thảm rồi. Mấy ngón tay của cần phải được vận động nhiều hơn. Mình hầu như chẳng làm gì được với những ngón tay vô dụng này… kể cả vẽ nguệch ngoạc một con cún con. Không hiểu cả ngày cô ta dùng tay để làm gì nữa, ngoài việc sơn móng tay hết lớp này đến lớp khác.
“Êu”
Mình quay mặt lại, liếc vội qua vai, lòng thầm mong đó là Christopher đang gọi mình. Nhưng rồi thất vọng tràn trề khi nhìn thấy Whitney Robertson đang mỉm cười với mình.
Whitney. Mỉm cười. Với mình.
Tiếp đó một mẩu giấy nhỏ gấp đôi được thẩy về phía mình và tất nhiên theo phản xạ mình giơ tay chụp lấy.
Một tin nhắn từ Whitney.
Mình không biết nên làm gì nữa. Trước đây Whitney chưa bao giờ gửi tin nhắn cho mình. Chưa hết, Lindsey – đồng đội của cô ta trong hội “Những thây ma biết đi” cũng đang vẫy tay cười với mình.
Trước khi mình kịp dừng bản thân lại đã thấy miệng mình toe toét cười lại với cô ta. Thật kinh khủng! Mình đang cười với những thây ma biết đi!
Mình cúi đầu để tóc xõa xuống che mặt và đọc tờ giấy vừa nhặt được.
Hi! (dấu chấm trên đầu chữ I còn được cách điệu bằng hình bông hoa rất điệu đà, sến súa) Chào mừng cậu tới trung học Tribeca Alternative! Bọn mình rất vui khi cậu quyết định chọn theo học ở trường này. Mình là Whitney Robertson. Mình đoán chắc cậu nghe câu này nhiều rồi nhưng thú thưc mình là fan hâm mộ trung thành của cậu. Mình nói thật đấy. Mình đã luôn ngưỡng mộ và dõi theo cậu kể từ khi cậu mới bắt đầu chập chững vào nghề cơ.
Mình rất hiểu cảm giác bỡ ngỡ khi lần đầu tiên chuyển tới trường mới. Vì thế mình chỉ muốn chào cậu một tiếng và nói với cậu rằng luôn có một chỗ để dành cho cậu ở bàn của bọn mình vào giờ ăn trưa dưới căng-tin. Ngay cạnh quầy sa-lát. XXXOOO Whitney.
Cuối thư cô ta còn để lại số điện thoại cho mình.
Mình ngồi đó đọc đi đọc lại bức thư của Whitney, hàng chục ý nghĩ tuôn chảy trong đầu. Một trong số đó là vò nát bức thư vày và ném trả vào mặt cô ta. Hoặc viết thư trả lời rằng mình đã nghe rất nhiều điều về Whitney và thấy cô ta là một đứa con gái nhỏ mọn, rằng mình không hề có ý định ngồi cùng bàn với cô ta hay bất kỳ đứa bạn của cô ta, cho dù họ có là người duy nhất còn sót lại trên trái đất.
Nhưng rút cuộc mình chẳng thực hiện theo bất kỳ phương án nào hết. Bởi vì… mình nghĩ Nikki Howard sẽ không bao giờ làm như vậy.
Mình chưa từng có ý nghĩ sẽ cố trở thành Nikki Howard. Ít ra là không phải ở trường học.
Nhưng giờ đây khi đang phải sống trong thân xác của cô ta, mình chỉ thấy là… Nikki Howard sẽ không bao giờ để mắt tới một đứa ngu ngốc như Whitney hay bận tâm tới những gì cô ta viết trong thư.
Hơn nữa mình hiện đang có quá nhiều việc phải lo lắng, không hơi đâu mất công mất sức với loại con gái đỏng đảnh, đầu óc rỗng tuếch này.
Điều khiến mình đau đầu bây giờ là tại sao cậu bạn thân nhất của mình không buồn liếc mắt nhìn mình lấy một lần.
Nhưng… nếu mình không có tí phản ứng nào về bức thư ấy, chắc chắn sẽ làm mếch lòng cô ta cho coi. Mà mình thì không hề muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ ai ngay trong ngày đầu đi học. Ngay cả khi cô ta cũng không hẳn là kẻ thù mới gì cho cam.
Và thế là mình lấy tay hất tóc ra sau gáy, ngoái đầu lại mỉm cười với Whitney.
Điều thần kỳ là ở chỗ, nó lập tức khiến mặt Whitney Robertson đỏ bừng lên đầy hạnh phúc.
Ở đời đúng là không ai đoán được chữ ngờ. Có ai mà ngờ sẽ có ngày một chuyện ngược đời như thế này lại xảy ra không? Whitney Robertson đỏ mặt thẹn thùng chỉ vì được mình mỉm cười chào lại! Cô ta thậm chí còn vẫy tay và ra hiệu Hãy gọi cho mình! Với mình nữa chứ.
Mình lại mỉm cười cái nữa với cô ta, sau đó quay người lại nhìn lên bảng. Nếu chỉ cần đóng vai Nikki kiểu này thôi thì cũng đâu có gì là khó.
Ngay khi lớp học kết thúc, Whitney lập tức te tẩy chạy ra xí xớn với mình, như thể bạn bè thân thiết lắm không bằng. Thật chẳng đúng lúc chút nào! Mình đang tính chạy ra chỗ Christopher và giả vờ nói mấy câu bắt chuyện làm quen, kiểu như Môn học này lúc nào cũng tẻ nhạt như thế này thôi sao?
Ấy thế mà con nhỏ đáng ghét này cứ bám riết lấy mình như nước sốt tương cà với thịt bò bít-tết làm hỏng hết mọi chuyện.
“Cậu đã khỏe lại chưa?” – cô ta tỏ vẻ quan tâm – “Mình đã xem tin trên chương trình Entertainment tonight về… của cậu, cậu biết đấy. Thật kinh khủng khi không còn nhớ được bất cứ điều gì!”
“Mình vẫn nhớ được vài thứ” – mình vừa thu dọn sách vở vừa thủng thẳng nói. Đúng vậy, mình vẫn còn nhớ như in những lần Whitney và đám bạn hẹp hòi của cô ta cười nhạo cái quần chip của mình trong phòng thay đồ nữ, chỉ vì mình không mặc đồ hàng hiệu của Victoria’s Secret như bọn họ.
“Ồ, vậy thì tốt quá rồi. À, như mình đã nói với cậu rồi đấy, mình là Whitney, và đây là Lindsey…”.
“Chào cậu” – Lindsey sấn sổ chìa tay ra với mình – “Mình là một fan bự của cậu. Mình mê đắm mấy bức cậu chụp cho Vogue hồi tháng 7 cùng với các phụ kiện bằng vàng và con hổ…”
“… Và bọn mình đã cực kỳ phấn khích khi biết cậu sẽ chuyển tới trung học Tribeca Alternative này” – Whitney ngang nhiên chặn ngay họng Lindsey một cách thô bạo – “Đây quả là một vinh dự lớn với toàn thành phố New York vì cậu đã chọn trường bọn mình…”.
“Mấy cậu đứng gọn vào một chút được không” – Christopher đứng ngay sau lưng bọn mình lên tiếng – “Bởi vì vẫn còn nhiều người cần phải đi học tiếp”.
Whitney liếc qua vai nhìn Christopher một cái rồi đảo tròn hai mắt ra chiều ngán ngẩm và tránh đường sang một bên.
Mình hiểu ánh mắt ấy nghĩa là gì. Dù cắt tóc hay không cắt, Christopher vẫn không hề được hội “Những thây ma biết đi” chấp nhận. Cậu ấy không phải là một trong đó! Có thể bề ngoài trông cậu ấy giống bọn họ nhưng thực chất lại không phải. Cậu ấy vẫn an toàn! Cậu ấy vẫn là cậu ấy!.
“Cám ơn” – Christopher lách người đi thẳng.
“Gặp lại cậu sau” – mình nói với theo.
Christopher khẽ liếc nhìn ra sau – như thể cậu ấy nghe có tiếng nói nhưng không biết là ai – sau đó quay lưng đi về phía cuối hành lang.
Bên cạnh mình, Whitney dẩu môi lên nói: “Xin lỗi cậu về chuyện vừa rồi nhá. Đừng để ý tới cậu ta. Một kẻ lập dị chính hiệu! Thôi, quay lại chuyện của chúng ta. Nếu cậu có bất kỳ thắc mắc nào về trường hay cần có người hướng dẫn cho cậu, mình luôn sẵn sàng giúp cậu. Thế cậu tính ăn gì trưa nay? Hiển nhiên cậu sẽ không muốn xuống căng-tin ăn rồi. Thức ăn đó cực kỳ kinh…”.
“Ôi… đây có phải là mẫu túi xách mới nhất của Marc Jacobs không?” – Lindsey há hốc mồm trỏ vào cái túi trên vai mình – “Bởi vì mình còn đang trong danh sách chờ mua một cái…”.
“Mình cũng không rõ nữa” – mình nhún vai nói – “Sáng nay tình cờ thấy nó trong tủ quần áo nên lấy dùng tạm” – Ha ha, vẫn còn phải xếp hàng chờ cơ à. Đáng đời! – “Giờ mình phải đến lớp tiếng Tây Ban Nha đây, xin lỗi các cậu nhé…”.
“Mình cũng thế!” – Lindsey lồng lên sung sướng – “Mình nghĩ bọn mình học cùng lớp tiếng Tây Ban Nha đấy! Phòng 611 đúng không? Ôi Chúa ơi! Đây, để mình dắt cậu đi”.
“Ôi giời! Lindsey, đừng có rối lên thế!” – Giọng Whitney đầy cáu bẳn – “Mình tin là bạn Nikki đây có thể tự tìm ra mà”.
“Không sao đâu” – mình quay sang thản nhiên nói với Whitney – “Mình phải cảm ơn Lindsey mới đúng. Chào cậu, Whitney. Rất vui được làm quen với cậu”.
Nói rồi mình khoác tay Lindsey đi thẳng, bỏ mặc Whitney đứng trơ thùi lụi giữa hành lang, mặt đầy ghen tỵ. Còn Lindsey? Cô nàng rõ ràng như đang được lên thiên đàng trước những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của những người có mặt ở hành lang khi ấy.
Lần này, mình không hề cảm thấy khó chịu khi bị soi mói, nhòm ngó một tẹo nào, trái lại mình đang cự kỳ hả hê là đằng khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.