Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 7: Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (1)




“Bởi vì Liễu Mộc Lâm lấy cái chết ra uy hiếp, Phong Húc bất đắc dĩ đành phải bỏ qua không tiêu diệt Thiên Hành. Cứ thế lưu lại mối họa.”
“Liễu Mộc Lâm không thích cuộc sống trong cung, Phong Húc liền giao lại Vương quyền cho thái tử Phong Yến, sau đó cùng nàng mai danh ẩn tích, du sơn ngoạn thủy. Nhưng chẳng may lại bị người trong võ lâm sát hại.”
“Phong Yến mới nhận Vương quyền, lòng thần bất ổn, Thiên Hành nhân cơ hội cấu kết cả ba nước còn lại tiêu diệt Đại Diệp, Đại Diệp đại bại trở thành thuộc địa của nước Thiên Hành. Thi thể của Phong Yến bị treo ở cổng thành 10 ngày thị chúng.”
“Thiên Hành tàn sát hàng loạt trong vòng ba ngày, giết chết mười sáu vạn dân chúng vô tội trong thành Đại Diệp.”
“Bad end.”
Hạ Lưu miễn cưỡng ngáp một cái, khẽ mỉm cười: ”Lão thật chiếu cố tôi, tùy tiện giao cho một nhiệm vụ khó khăn!”
Hệ thống quân đánh Thái cực không chịu đáp lời, lại nhanh chóng biến ra một luồng sáng dẫn đến nhiệm vụ khó khăn cấp độ S kia.
Hạ Lưu cũng không nói gì nữa, trực tiếp tiến vào luồng sáng, trong nháy mắt, cảnh tượng hoàn toàn biến hoá.
Thời tiết tháng ba có chút rét lạnh, trong hoàng cung Đại Diệp lại có vài cây Hồng Hạnh nở sớm, nhìn như bị những nét son vẽ loạn nên, tăng thêm vài phần ấm áp.
“Nương nương, trời hôm nay gió lớn, vẫn nên sớm trở về.” Tỳ nữ đứng sau lưng nàng lên tiếng khuyên nhủ, nàng im lặng như không nghe thấy, vẫn đứng ở dưới tán cây Hồng Hạnh không có ý định bước đi.
“Ngài nên nghe lời khuyên của Hoạ Ảnh, nếu lỡ bị bệnh…”
Hạ Lưu lúc này mới dời ánh mắt nhìn về phía Hoạ Ảnh, đôi môi diễm lệ cong lên, không giống vừa rồi thanh lãnh lạnh lùng, nàng bây giờ phá lệ cười đến diêm dúa lẳng lơ:
“À? Nếu bị bệnh thì thế nào?”
Giọng nói vẫn bình thường nhưng lại ẩn chứa vài phần lãnh ý. Họa Ảnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào vị nương nương mới nhập cung chỉ ba tháng mà đã được phong làm Lương viện*này.
*Lương viện: hàng lục phẩm trong cấp bậc hậu cung thời xưa.
“Nếu ta bị bệnh, trong cung cùng lắm chỉ thiếu đi một người rãnh rỗi không được chú ý mà thôi.” Hạ Lưu vừa nói vừa cười khanh khách, mi mắt đều là vẻ phong lưu mị ý, nhưng sâu trong đôi mắt lại cất giấu nỗi cô đơn.
Từ xa xa lẳng lặng nhìn người kia, nàng cười nhạt xoay người rời đi.
Thời tiết ba tháng trước chỉ có thể miêu tả bằng chữ “rét lạnh”, ở Di Hồng viện Hạ cô nương lấy một khúc Lục Yêu, vũ điệu diễm lệ áp đảo tất cả cơ vũ, hơn nữa sau đó liền được một công tử thần bí dùng ba nghìn lượng vàng kim mua về.
Ai ngờ rằng vị thiếu niên công tử vung tiền như rác lại là thái tử của Đại Diệp - Phong Yến.
Năm ấy tiên đế mất sớm, trong cung lúc bấy giờ đều lo lắng thái tử mới đến tuổi 15 làm sao có thể đứng vững chân tại triều đình, sợ chư thần không phục mà gây bất lợi, Thái hậu liền ủy quyền cho Tam vương gia Phong Húc làm Nhiếp chính vương, chuyên xử lý những việc hệ trọng. Còn thái tử về sau đến tuổi cập quan sẽ tổ chức đại điển đăng cơ.
Phong Húc làm Nhiếp chính vương liền làm đã bảy năm, thái tử đã sớm trưởng thành, nhưng Phong Húc lại chậm chạp không giao lại vương quyền, mà thái tử Phong Yến dường như cũng không có ý định tiếp nhận, chỉ suốt ngày uống rượu ngắm hoa, không thì …đi vơ vét mỹ nhân khắp nơi.
Đương kim thái tử trầm mê nữ sắc đã không còn là chuyện mới mẻ gì.
Nhưng việc trực tiếp lập một nữ tử thanh lâu làm Lương viện vẫn khiến cho quần thần kinh hãi, triều đình nổi lên một phen sóng gió.
Mà nhiêm vụ lần này, Hạ Lưu nhập vai vào vị cô nương xuất thân thanh lâu - chính là Hạ lương viện.
Sau khi đi vào hoa viên, Hạ Lưu tùy ý thả bước chậm, sau lưng Họa Ảnh không xa không gần bước theo.
Liếc mắt đến chỗ cách đó không xa chợt thấy một bóng dáng xanh nhạt, ánh mắt nàng sáng ngời, làm như vô tình đi đến đình viện.
Mặt hồ khẽ dậy sóng, vài chú cá chép nghịch ngợm vẫy vẫy đuôi tung tăng đùa giỡn, đứng trong đình là một nữ tử vẻ mặt lạnh nhạt cúi đầu nhìn đàn cá đang bơi lội, trên người mặc y phục màu trắng không hợp với điều lệ trong cung.
Đứng phía sau nàng là vị nam tử vận thường phục màu xanh lam, tóc đen cột cao, dáng người cao lớn vững trãi, chỉ cần hắn đứng yên ở đấy thì không ai có thể đời mắt được.
Hắn cũng thấy Hạ Lưu, cả hai đối diện trong chớp mắt, nàng cắn cắn môi, trong mắt hiện lên tia bất an.
Họa Ảnh đứng sau lưng vội vàng tiến lên nhẹ giọng nhắc nhở : “Nương nương, đó là Nhiếp chính vương.”
Trong nháy mắt, trên mặt Hạ Lưu liền treo vẻ cười như không cười đi thẳng vào trong đình, gập người hành lễ: “Gặp qua Nhiếp chính vương.”
Lại nghiêng người hướng bạch y nữ tử hành lễ: “Gặp qua thái tử phi.”
Hạ Lưu rũ mắt, tin tức về thế giới này liền hiện lên trong đầu.
Bạch y nữ tử này chính là nữ chính thái tử phi Liễu Mộc Lâm, cũng là trưởng công chúa Thiên Hành quốc vì hòa thân mới đến Đại Diệp.
Đáng tiếc nam chính không phải là thái tử mà là Nhiếp chính vương, cũng chính là tam thúc Phong Húc của Phong Yến.
Ánh mắt Phong Húc dịu dàng, khoát tay ý bảo Hạ Lưu đứng dậy, giọng nói hắn trong trẻo như nước chảy mang theo một chút ấm áp truyền ra.
“Ngươi là Hạ lương viện thái tử mới sắc phong?”
Hạ Lưu ngẩng đầu xác nhận, nhướng mi nhìn hắn.
Phong Húc có vẻ mặt ôn hòa, môi mỏng hơi nhếch, mi dày khẽ rũ như cánh bướm tạo một tầng bóng râm. Trường bào xanh nhạt điểm vài đóa lưu vân (mây) màu bạc, làm cho ngũ quan vốn ôn hòa lại càng trong trẻo.
Hạ Lưu bỗng cười duyên, hai má trắng nõn hiện lên một tầng mây đỏ ( đỏ mặt ý): “Thật không ngờ Nhiếp chính vương cũng quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này. Ngài quả thật là một tam thúc tốt.”
Phong Húc tựa hồ như không nghe ra ý tứ trào phúng ( châm biếm) trong lời Hạ Lưu, cười nói: “Chuyện của thái tử, ta tự nhiên sẽ quan tâm.”
Đồng tử khẽ chuyển, nhìn đến bộ dạng không quan tâm của Liễu Mộc Lâm, Hạ Lưu không nhanh không chậm hỏi: “Chẳng lẽ đến cả phi tử của thái tử ngài cũng muốn quan tâm?”
Phong Húc vân đạm phong khinh như cũ cười nhẹ, hai tay chắp sau lưng, không nhìn Hạ Lưu nữa, cũng không có trả lời.
Họa Ảnh lo lắng nhìn Hạ Lưu. Biết Phong Húc không có phản ứng, Hạ Lưu thức thời hành lễ cáo từ.
Từ trong đình đi ra, vẻ mặt Hạ Lưu có chút hoảng hốt, chân hơi lảo đảo suýt nữa ngã xuống. Cũng may Họa Ảnh nhanh tay đỡ nàng đứng vững nên không có ở trước mặt hai người kia xấu mặt.
“Quay về Lưu Vân các.” Nàng cuối đầu nói nhỏ, cô đơn trong mắt càng sâu. Họa Ảnh đã quen nhìn trăm loại nữ nhân chua sót trong cung nhưng khi nhìn thấy vẫn không khỏi đau lòng.
Hạ lương viện vốn là nữ tử thanh lâu, sau khi vào cung liền có vô số tin đồn dị nghị, các trắc phi khác của thái tử cũng thường tìm đến nàng gây khó dễ. Cũng may là thái tử rất sủng ái Hạ lương viện nên nàng mới có thể không quá khổ sở mà sống qua ngày.
Nhưng bắt đầu từ tháng trước, công chúa Thiên Hành đến Đại diệp hòa thân làm thái tử phi thì mọi chuyện đều thay đổi.
Liễu Mộc Lâm cùng các phi tử trong cung đều không giống nhau, nàng thanh lãnh mà cao ngạo. Có lẽ chính vì khí chất đặc biệt ấy nên mới hấp dẫn được Phong Yến, từ sau khi nàng ta đến, Thái tử cũng không bước vào viện các phi tử khác nửa bước.
Đáng thương cho Hạ lương viện, một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại( tài hoa, xinh đẹp), lại là người của Nhiếp chính vương dùng để mê hoặc Thái tử.
Đêm khuya, Họa Ảnh đi đến trước giường Hạ Lưu nhỏ giọng nói, sau khi chắc chắn nàng đã ngủ say rồi mới nhẹ đi ra ngoài, hướng cung thái tử mà đi.
“Theo dõi nhiều ngày nay nhưng vẫn chưa thấy Hạ lương viện có đặc biệt tiếp xúc với ai, cũng không làm ra hành động gì khả nghi.”
Họa Ảnh quỳ trên nền đất hồi báo hành vi của Hạ Lưu, sau lại bổ sung: “Hôm nay ở trong đình, Hạ lương viện chạm mặt nhiếp chính vương và thái tử phi.”
Lúc này, nam tử đang im lặng ngồi xa xa kia mới thấy hứng thú, ánh mắt nhìn xuống Họa Ảnh, chờ đợi nàng ta nói tiếp.
“Lúc đó nô tỳ luôn chú ý, vẻ mặt Hạ lương viện đích thực là không biết Nhiếp chính vương… nàng hình như đối với nhiếp chính vương có chút bất mãn, nhiều lần nói lời châm chọc ngài ấy.”
Phong Yến không cười cũng không nói, chuyên tâm thưởng thức khối ngọc đẹp trong tay.
Như thế xem ra, trước đó hắn ngược lại nghĩ nhiều. Nữ nhân như Hạ Lưu này, cũng chỉ được cái xinh đẹp mà không có đầu óc, đối với một người âm hiểm giả dối như Phong Húc, sẽ không ngu ngốc xếp một nằm vùng như vậy ở bên cạnh hắn.
Bất quá… cẩn thận một chút vẫn là không sai.
Phong Yến nói: “Được rồi, ngươi trở về đi. Tiếp tục theo dõi xem nàng ta có hành động khả nghi nào không.”
“Vâng.”
Họa Ảnh lui ra, lặng lẽ trở về Lưu Vân các.
Nhìn cô gái trên giường vẫn như cũ ngủ say, Họa Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng thay Hạ Lưu chỉnh lại góc chăn, sau đó cũng rời đi.
Chỉ là Họa Ảnh không biết được sau khi mình rời đi, Hạ Lưu liền mở mắt.
Đợi trong phòng đến tận đêm khuya, Hạ Lưu mới dùng chăn trên giường đắp thành hình người, rồi mới nhẹ bước rời khỏi Lưu Vân các.
Vòng qua ao sen và đình nghỉ mát, thuần thục tránh đi thị vệ, cuối cùng bước vào một viện bỏ hoang quen thuộc.
“Kẽo kẹt…” Cánh cửa cũ nát được kéo ra, cuốn theo thật nhiều bụi, Hạ Lưu đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nam tử mặc y phục xanh nhạt ngồi trên đất kia.
“A Lưu, lại đây.” Hắn ngẩng đầu, nở nụ cười ôn hòa, vẫy vẫy tay bảo nàng đến, đôi mắt màu đen dưới ánh nến càng thêm sáng chói, rực rỡ.
Chính là Phong Húc.
“Vương gia…” Hạ Lưu nghe theo đi tới, hai chân khuỵu xuống, trực tiếp quỳ trước mặt hắn.
Phong Húc cũng không ngăn trở, chỉ mỉm cười nhìn nàng, tò mò hỏi: ”Vì sao phải quỳ?”
“A Lưu vô năng, đến nay vẫn chưa biết được tính toán của thái tử.”
“Không vội, nếu hắn thực sự là kẻ tầm thường, cũng không có khả năng đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh.” Vẻ mặt Phong Húc vẫn vân đạm phong khinh, không chút thay đổi.
Tối nay hắn vẫn chưa buộc tóc, thác tóc đen dài tùy ý thả ở đầu vai, nổi bật dưới ánh trăng sáng, tựa hồ như muốn theo gió bay đi.
Hạ Lưu trong lòng giãy dụa, cuối cùng nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa, thanh âm không nén được có chút run run.
“Còn có… hôm nay, A Lưu không nên lắm miệng.”
Phong Húc cười khẽ, ngón tay thon dài khẽ động, dáng vẻ ưu nhã đổ cốc rượu, đưa lên mũi khẽ ngửi.
“Ừm?”
Cổ họng hắn phát ra một cái âm tiết cùng thường ngày giống nhau, hoàn toàn không đoán ra hắn nghĩ cái gì.
“A Lưu chỉ đố kị, đố kị thái tử phi có thể cùng ngài…” Hạ Lưu nhịn xuống nước mắt, quật cười nhìn thẳng hắn.
Phong Húc dựa trên khung cửa sổ cũ kĩ, ngũ quan ôn hòa mang theo nụ cười, cũng không biết có hay không nghe Hạ Lưu nói, chuyển hướng ly rượu đến trước mặt Hạ Lưu, dịu dàng nói: “Nói mệt không? Ngươi uống thử một chén.”
Hạ Lưu tiếp nhận ly rượu, không có nửa phần chần chờ, một hơi uống cạn.
Rượu vừa vào miệng, bụng nàng mơ hồ có chút đau, âm thanh thông báo nàng bị trúng độc dược mãn tính của hệ thống quân đồng thời vang lên trong đầu.
Miệng thì nói cười, cuối cùng bạn cho nàng một ly rượu độc đâm thủng ruột!
“Ngoan.”
Phong Húc đứng dậy, đi tới trước người Hạ Lưu, bàn tay dịu dàng xoa đầu nàng, “A Lưu, đừng sợ.”
Giống như bảy năm trước hắn vô tình phát hiện nàng trong đám khất cái, lúc đó hắn cũng rất dịu dàng xoa tóc nàng, nói cho nàng biết không phải sợ.
Có điều, cho dù Hạ Lưu là do Phong Húc đích thân dạy dỗ, nàng cũng không khiến hắn tin tưởng được, chỉ khi xem nàng uống xong rượu độc thì mới có thể an tâm.
[Chúc mừng cô thu được 1 điểm hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 25.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.