Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 53: Người ngoài hành tinh trung nhị bệnh và tôi (4)




Editor: Mèo lười
Tư thế đánh bóng phải giống như cao thủ bóng rổ, lúc đi đường cũng không được nhìn đông nhìn tây, lúc ăn cơm phải không nhanh không chậm, giọng điệu nói chuyện phải xa cách. Tóm lại, chính là làm bất cứ chuyện gì cũng phải phù hợp với gương mặt đẹp trai này của hắn, không thể đùa giỡn giống như người Trái Đất ngu ngốc được.
Đây, chính là chuẩn mực hành động của Thẩm Trí Viễn.
Chẳng qua, vị người Trái Đất luôn xem hắn như "thoạt nhìn miễn cưỡng xem như đẹp trai" kia... dường như đã thành khắc tinh của hắn,
"Cậu xác định Chu Nguyên Chương là Hoàng đế Thanh triều?" Hạ Lưu một phen không nặng không nhẹ gõ thước lên mu bàn tay Thẩm Trí Viễn. Người kia tuy rằng muốn phản kháng nhưng lại nghĩ tới dường như bản thân bị Hạ Lưu nắm thóp gì đó... Tuy rằng hắn cũng không rõ ràng là nắm thóp gì.
"Hiện tại cô giáo để tôi phụ đạo cậu, vậy thì tôi liền sẽ yêu cầu nghiêm khắc với cậu, đừng hòng nghĩ đục nước béo cò" Tuy rằng đây là Hạ Lưu tự mình đến gặp cô giáo lấy cớ trợ giúp bạn học để lĩnh nhiệm vụ.
"Hoàng đế Thanh triều họ là Ái Tân Giác La, Thanh muốn trừ Minh, rõ rồi chứ?" Hạ Lưu lật một tờ giấy tiếp theo, cúi đầu nhìn lướt qua lại tiếp tục tìm chỗ sai: "Còn có, Thái Luân là người cải tiến kỹ thuật tạo giấy, không phải là phát minh ra giấy, trước khi ông ấy sinh ra thì giấy đã xuất hiện rồi"
"Tôi nhớ rõ An Ninh Tĩnh từng nói với tôi... Thái Luân là một tên thái giám?" Thẩm Trí Viễn đã định trước là không thể làm một chàng thiếu niên đẹp trai im lặng, vừa nhắc đến Thái Luân cư nhiên chỉ nghĩ tới loại điểm đùa giỡn này, hoàn toàn không để ý đến chỗ sai.
"Cậu học đến như vậy có lẽ đủ rồi, hôm nay học thuộc lòng một trăm dòng họ nổi tiếng, Nho gia là trọng điểm" Hạ Lưu đưa bài tập trên tay mình cho Thẩm Trí Viễn, có chút không hiểu thở dài: "Toán học cậu đều làm rất tốt, cho thấy cậu rất thông minh, nhưng tại sao ở mục lịch sử, chính trị lại hoàn toàn không làm được gì như vậy chứ?"
Thẩm Trí Viễn đặt trọng điểm vào ba chữ "Rất thông minh", tự giác được khích lệ, tâm tình tốt nhướn mày vênh váo: "Con người ngu ngốc a, loại đề mục toán học trình độ này, chỉ xứng làm trò chơi cho con nít ba tuổi mà thôi, thiên tài như tôi sao có thể không làm được chứ!"
Tuy rằng đây là sự thật trên hành tinh M78, nhưng đáng tiếc đây là Trái Đất, lời này nói ra lại giống như người bị thần kinh.
Hạ Lưu nhẹ liếc mắt nhìn hắn, "Vậy cậu giải thích cho tôi nghe lý do vì sao bài kiểm tra ngữ văn chỉ cần 13 điểm, mà cậu làm văn lại chỉ được 5 điểm?" dừng một chút, âm cuối cao lên, mang theo ý tứ hàm xúc trêu chọc: "Ưm? Bạn học thiên tài Thẩm Trí Viễn?"
"..."
Hắn chỉ vừa định làm ra dáng vẻ soái ca đùa giỡn thì lại lần nữa bị đả kích, người Trái Đất quả nhiên đều là lão hồ ly!
Thời điểm nghỉ trưa, Hạ Lưu vẻ mặt thản nhiên đặt hộp cơm lên bàn Thẩm Trí Viễn, sau đó trở lại bàn ăn cơm. Lúc này người kia mới nhớ tới trước kia Hạ Lưu có nói qua sẽ mang cơm trưa cho hắn. Ừm...
Miễn cưỡng cũng xem như là một người Trái Đất phúc hậu đi.
[Chúc mừng bạn đạt 4 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 50]
Thẩm Trí Viễn tâm tình sung sướng ăn cơm hộp Hạ Lưu mang tới, hương vị chỉ bình thường, không mỹ vị như thức ăn ở nhà hàng, nhưng chỉ cần nghĩ tới đây là của hạ Lưu làm...
Thẩm Trí Viễn nghĩ Đặt! Biệt! Đắc! Ý!
Bình thường đã quen bị cô đả kích, nhưng nghiêm khắc hung tàn gì đó đều là cô nguy trang mà thôi. Cô gái này đúng là thầm mến hắn, xem đi, cũng đã làm cơm hộp cho hắn luôn rồi, đây không phải là những tình tiết thường xảy ra trong truyện tranh sao!?
Nhưng hắn mới không tiếp nhận cô đâu, ai bảo ngực của cô bằng phẳng như vậy!
Thật đúng là một người bệnh thần kinh.
Sau khi cơm nước xong xuôi Thẩm Trí Viễn dời cái ghế đến ban công, bắt đầu ngủ trưa dưới ánh nắng rực rỡ, chỉ là rất nhanh liền có người tới quấy rầy hắn.
Lúc này giọng nói của Hạ Lưu rất giống ác ma, cô vô tình lãnh khốc nói với Thẩm Trí Viễn: "Đứng lên trước đi, viết lại năm mươi từ học thuộc ngày hôm nay rồi ngủ tiếp"
"Từ chối" Thẩm Trí Viễn lật người lại, quay lưng với Hạ Lưu, từ từ nhắm mắt tiếp tục giả chết.
"Nếu còn không đứng dậy, sáng sớm ngày mai sẽ không cho cậu mượn vở bài tập để chép"
"..." Đây chẳng qua chỉ là trình độ hiện tại của hắn không thể làm không xong mới mượn của cô thôi a!
"Cậu dám vớt cá vàng trong hồ nước của trường" đây chẳng qua là bởi vì trong truyện tranh có hoạt động vớt cá vàng ngày lễ hè, hắn chỉ muốn thử nghiệm mà thôi...
Giờ phút này nhìn sắc mặt của Thẩm Trí Viễn Hạ Lưu có cảm giác rất tiểu nhân, cô hùng hồn nói: "Cậu có thể nhàn hạ, nhưng tôi cũng có thể mách lẻo"
Bị mách lẻo, bị giáo viên cho vài sổ đen, sau đó bị đuổi khỏi trường học, sau đó cục di dân sẽ bất mãn, mất đi sự giúp đỡ của cục di dân, không có tiền ăn cơm, phải xin cơm ở Trái Đất.
Sau khi chuyển hoán như trên, Thẩm Trí Viễn gãi gãi đầu vẫn là ngồi thẳng dậy bắt đầu nghe viết từ đơn.
Hạ Lưu ngồi bên cạnh hắn, từng từ từng từ liên tiếp đọc ra. Tuy nói rất không cam lòng, chỉ là nghĩ đến Hạ Lưu như thế này cũng là vì muốn giúp hắn thoát khỏi thân phận học tra, tâm lý Thẩm Trí Viễn mới thăng bằng một chút.
Sau khi viết xong, hắn cũng không trở lại ngủ, bắt chéo hai chân, hai tay khoanh trước ngực nhìn người đối diện. Hạ Lưu cũng thuận thế ngồi học bên cạnh mà không trở lại phòng học.
"Vì sao cô cứ luôn quản tôi?" Thẩm Trí Viễn liếc mắt nhìn Hạ Lưu, tuy hỏi là như vậy nhưng thật ra lời trong lòng lại là---- người Trái Đất ngu ngốc, nhanh nhanh thành thật khai báo rằng cô thầm thích tôi đi!
Hạ Lưu cũng không ngẩng đầu lên, rất không phối hợp trả lời: "Bởi vì cô giáo đã giao phó tôi phải giúp cậu học tập tiến bộ"
"Xùy, khẩu thị tâm phi tôi biết cô..." lời còn chưa nói hết, Thẩm Trí Viễn đột nhiên nghẹn họng, cau mày tò mò nhìn ban công lầu ba ở đối diện.
"Biết cái gì?" Hạ Lưu ngẩng đầu hỏi hắn, lần này Thẩm Trí Viễn lại không hề ngoan ngoãn trả lời, ngược lại chỉ chỉ vào hai người trên ban công, vẻ mặt tò mò hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Hạ Lưu nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn qua, bỗng chốc rơi vào trầm mặc.
"Cậu thật sự không biết?" Hạ Lưu cổ quái nhìn hắn, người kia hơi suy tư, xác định trong kho trí nhớ của mình không nhìn thấy thứ này, có chút xấu hổ. Thiên tài như hắn không ngờ cũng có chuyện gì đó không hiểu.
Chỉ là hắn là một thiên tài biết dũng cảm thừa nhận, cho nên hắn gật gật đầu trả lời: "Không biết"
"Không phải cậu thích xem truyện tranh thiếu nữ lắm sao? Ở trong đó cũng chưa từng thấy?" sau khi Hạ Lưu nói đến truyện tranh thiếu nữ, lại phát hiện hai tai Thẩm Trí Viễn đỏ lên. Ưm, xem ra hắn cũng biết được xem thứ này cũng không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo.
"Chưa từng thấy, a, sau này tôi tất nhiên sẽ xem" Thẩm Trí Viễn híp hai mắt lại, cười khinh thường.
Tha thứ cho hắn đi, truyện tranh hắn xem thật sự là truyện tranh thiếu nữ ngây thơ, đọc đến trang cuối cùng cũng chỉ là loại nắm tay ngây thơ kia mà thôi.
Hạ Lưu cầm đầu bút đâm đâm vào cánh tay Thẩm Trí Viễn: "Cậu có xem qua những hành động tình yêu không?"
"Không có"
"Tiểu thuyết H thì sao?"
"Không có"
"Vậy còn Hentai"
"Không có"
Hạ Lưu chậc chậc lấy làm kỳ lạ, giả vờ lơ đảng nói một câu: "Tất cả đều không xem, chẳng lẽ cậu là người ngoài hành tinh sao?"
Thẩm Trí Viễn biết rõ không có khả năng Hạ Lưu sẽ biết bản thân là người ngoài hành tinh, nhưng hắn vẫn tim đập nhanh lên một chút, liên tục phủ nhận: "Ai là người hành tinh chứ cô mới là người ngoài hành tinh, tôi sống ở Trái Đất mười tám năm, có cần tôi đưa chứng minh thư cho cô xem không chứ!" Dù sao cục di dân cũng đã chuẩn bị đầy đủ tất cả.
"Được được được, cậu là người Trái Đất" Hạ Lưu bất đắc dĩ nhún vai: "Cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cậu kích động như vậy làm gì?"
"... Không có việc gì thì đừng có nói những lời bậy bạ không giải thích được như vậy chứ, đúng là con người ngu ngốc!" Thẩm Trí Viễn quay mặt sang hướng khác, lầu bà lầu bầu bắt đầu lải nhải nói Hạ Lưu đáng ghét, khi không lại nói ra loại lời này, làm hắn cứ lo lắng bản thân sẽ bị bại lộ.
"Ưm được, không nói" Hạ Lưu đẩy đẩy kính mắt, tiếp tục nhìn đôi tình nhân đang ôm hôn trên ban công đối diện, biểu tình nghiêm túc giải thích cho Thẩm Trí Viễn: "Bây giờ không phải là thời gian ăn trưa sao? Hai người bọn họ chỉ là đói quá cho nên đoạt thứ đồ ăn gì đó thôi"
Hạ Lưu che miệng ho một tiếng che biểu tình muốn cười của mình. Tuy nói lừa gạt một người ngoài hành tinh EQ thấp thực vô sỉ, nhưng là... tại sao cảm giác khi dễ này lại tốt như vậy chứ?
Sau khi tan học, Thẩm Trí Viễn xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xe đạp phía sau Hạ Lưu, so với bộ dáng thuần thục của người kia, bộ dáng kia của Thẩm Trí Viễn có thể xưng là ngốc.
Hạ Lưu trụ một chân chống xe, quay đầu lại chờ sau khi Thẩm Trí Viễn đuổi kịp lại tiếp tục đạp.
Dưới những tàng cây hương chương, một chàng thiếu niên đẹp trai đạp xe đạp đuổi theo một cô thiếu nữ, quả thực chính là khiến cho tỷ lệ người quay đầu 100%. Cũng không biết là có phải bị nhìn nhiều quá nên mất đi lòng xấu hổ hay không, lúc này Thẩm Trí Viễn còn thường thường nở một nụ cười tà mị, phóng điện với những người đi đường nhìn chăm chăm vào mình. Hạ Lưu chờ hắn ở phía trước nhìn không được, hô một tiếng: "Thẩm thần kinh!"
"Đây!"
Thẩm Trí Viễn khoái trá quay đầu đáp lại cô, còn không biết xấu hổ nháy mắt mấy cái với Hạ Lưu, lại tràn đầy tao khí giơ tay vuốt tóc, phát ra một tiếng hừ lạnh không rõ ý tứ từ trong cổ họng: "Loại tên thân mật Thẩm thần kinh này cũng chỉ có loại người Trái Đất ngu ngốc này mới nghĩ ra mà thôi..."
Sau khi ra dáng soái ca bi kịch liền bắt đầu, Thẩm Trí Viễn sau khi làm xong động tác vuốt tóc chuẩn soái ca mới nhớ tới bản thân đang đạp xe đạp, không để ý như vậy...
"Ầm!"
Đây chính là lần thứ hai ngã từ trên xe xuống, Thẩm Trí Viễn tâm tình hậm hực bò lên. Cũng may thân thể hắn cường tráng, các loại vết thương nhỏ như gãy xương gì đó cũng có thể khôi phục trong nháy mắt.
Hạ Lưu nghe thấy tiếng động liền đạp xe quay lại bên cạnh Thẩm Trí Viễn, xuống xe ngồi quan sát hắn nửa ngày: "Không bị thương?"
"A, loại trình độ này làm sao có khả năng sẽ bị thương chứ?" Thẩm Trí Viễn cho dù là vào thời điểm này cũng không quên bảo trì cao lãnh mà trả lời như thế.
"Xe đạp của cậu có lẽ hỏng rồi, lúc này tôi không sửa được" Hạ Lưu nhìn chiếc xe đáng thương, "Thôi, cũng rất cũ rồi, hay là cậu mua một chiếc xe mới đi"
"Không có tiền" Thẩm Trí Viễn trả lời rất sảng khoái, đương nhiên mà nhìn Hạ Lưu. Tháng này cục di dần còn chưa đi sinh hoạt phí cho hắn, hiện tại cũng chỉ đủ để trả cho phí ăn uống hằng ngày mà thôi, mua không nổi xe đạp.
"..." Hạ Lưu chỉ có thể một lần nữa vỗ vỗ vào yên sau của mình: "Thôi, trước khi cậu mua xe mới thì đi xe với tôi đi"
[Chúc mừng bạn đạt 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 57]
Thẩm Trí Viễn không hề có tự giác của kẻ ăn bám, vui vẻ đáp ứng. Trước lạ sau quen, hắn đã từng ngồi lên xe đạp của Hạ Lưu nên rất tự giác ôm cặp sách của cô, sau đó thuần thục trèo lên yên sau.
Chiếc xe đạp kiểu nữ ngu ngốc kia, hẹn gặp lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.