Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 38: Sống chung với tác giả nổi tiếng (4)




Editor: Mèo lười
Thật ra bộ dáng của Bạch Cảnh Hành rất đẹp, là loại hình nữ sinh yêu thích nhất hiện nay. Cho nên vừa ra khỏi cửa, liền bị hai nữ sinh lầu dưới vụng trộm chỉ chỏ. Đáng tiếc hắn hình như hơi quá mẫn cảm một chút, thế nhưng vẻ mặt thành thật sờ mặt hỏi Hạ Lưu có phải trên mặt mình có thứ dính thứ gì không. (Mèo: đáng yêu quá a ~^^~)
Hạ Lưu bị hành vi đáng yêu này của Bạch Cảnh Hành biến thành dở khóc dở cười, trong mắt cất giấu ý cười mơ hồ, vươn ngón tay ra sờ sờ trên gương mặt sạch sẽ của hắn, còn không quên bày ra bộ dáng nghiêm trang, "Ưm, như vậy thì sạch sẽ rồi"
Bạch Cảnh Hành "bùm" một tiếng mặt liền lập tức đỏ bừng lên. Hắn vội vàng lui về phía sau một bước, tay chân luống cuống nhìn Hạ Lưu.
[Chúc mừng bạn đạt 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 48]
Hạ Lưu tâm tình rất vui vẻ đi ở phía trước, quay đầu nhìn hắn một cái, cố ý hỏi: "Tiểu Bạch, tại sao anh không đi? Hả? Tại sao mặt anh đỏ đến vậy?" (Mèo: chị thật lưu manh, rõ ràng trêu ghẹo người ta ~_~)
Bạch Cảnh Hành im lặng không lên tiếng, cố gắng làm một bộ như tự nhiên đi bên cạnh Hạ Lưu, chỉ là biểu tình của hắn nhìn thế nào cũng có chút không tự nhiên.
Đúng lúc đó, hai nữ sinh sau lưng Bạch Cảnh Hành đẩy đẩy nhau, cuối cùng một nữ sinh tóc quăn lớn mật bước lên, cười chào hỏi hắn: "Hi, soái ca, chúng ta kết giao nha, bên kia có thể cho em xin số điện thoại không?"
Lần này xem ra Bạch Cảnh Hành trở nên khẩn trương hơn, đây là lần đầu tiên hắn bị tiếp cận. Đáng tiếc hắn không hề có kinh nghiệm với loại vấn đề này, chỉ có thể mặt không đổi sắc nhìn cô nữ sinh kia, lắc lắc đầu.
Nữ sinh kia bị từ chối cũng không cảm thấy xấu hổ, trái lại hào phóng cười nói: "Mọi người đều đi tản bộ, rất có duyên. Đi thôi, em mời anh một ly trà đá nha?"
Không đợi Bạch Cảnh Hành trả lời, cô nữ sinh to gan đã đẩy hắn về phía trước. Sau đó đưa hắn tới một quán giải khát gần đó. Đáng thương cho Bạch Cảnh Hành chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra đã bị lừa vào, hắn theo bản năng quay đầu tìm Hạ Lưu, nhưng lại không nhìn thấy cô đâu.
Đến quán giải khát, hai nữ sinh kia liền bắt đầu dồn dập hỏi hắn vài vấn đề, tỉ như chòm sao, tỉ như có bạn gái chưa. Trong quán có rất nhiều người lui tới, bên cạnh là một nhà KTV, hắn luôn nhạy cảm nên trong tình cảnh hỗn loạn bị tiếng hát hấp dẫn sự chú ý.
Tất cả mọi thứ đều khiến hắn bất an và khác hẳn với cảm giác an toàn khi ở nhà, thế giới này quá mức ồn ào náo động và quá nhiều người khiến hắn không biết phải làm sao.
Hắn vẫn luôn duy trì trầm mặc, hai nữ sinh kia cũng không nhàm chán, luôn nói chuyện với hắn, còn khen hắn có cá tính gì gì đó. Bạch Cảnh Hành siết chặt tay, hắn đột nhiên đứng dậy, lấy từ trong túi ra một trăm đồng tiền bỏ lên bàn, sau đó mặc kệ tiếng gọi của hai nữ sinh sau lưng, hắn cũng không quay đầu lại rời khỏi quán.
Bạch Cảnh Hành đi thật sự rất nhanh, có một chút giống như đang chạy trối chết. Chỉ là bước ra khỏi cửa của quán giải khát, hắn không biết phải đi đâu. Hắn cho rằng Hạ Lưu đứng ở cửa, nhưng hiện tại lại không thấy cô ở đâu.
Bạch Cảnh Hành đứng giữa giao lộ, rất mờ mịt.
Hắn theo bản năng đi dọc theo đường về, bây giờ người đi dạo phố ngày càng nhiều, hắn cũng không biết phải làm gì để tỏ vẻ bản thân bình thường. Nhưng là, nhiều người như vậy, hắn rất sợ hãi khi ánh mắt của bọn họ dừng trên người của mình.
Đi tới đi lui, đột nhiên tay áo bị người kéo lại. Lúc đầu hắn tưởng là Hạ Lưu tìm được mình, rất cao hứng quay đầu, không ngờ lại là một cô bé bán hoa.
"Anh đẹp trai, anh có muốn mua hoa không?" cô bé kia kéo tay áo hắn không chịu buông, cầm một bó hoa hồng lớn đến trước mặt hắn, "Anh xem, hoa hồng này rất tươi, anh đẹp trai, anh mua giúp em vài đóa đi?"
Tài ăn nói của cô bé này rất tốt, đáng tiếc Bạch Cảnh Hành cũng không cần hoa hồng. Hắn cũng biết bị cô bé bán hoa quấn lấy sẽ rất đau đầu, cho dù thiếu kinh nghiệm sống, nhưng Bạch Cảnh Hành cũng biết lúc này bản thân hẳn nên từ chối. Nhưng vấn đề là...
Hắn căn bản không biết dùng lý do gì để từ chối.
Cứ như vậy ngây ngốc đứng giữa đường. Mới đầu cô bé kia chỉ nhét ba cây hoa vào tay hắn, càng về sau cô bé thấy hắn không từ chối, thế nhưng trực tiếp đưa cả bó hoa vào trong lòng hắn. Kết quả của người thành thật gặp cô bé bán hoa thông minh, thật đúng là...
"Anh đẹp trai hãy mua hoa này tặng cho bạn gái đi, đáng tiếc ở đây chỉ có 98 đóa, không có cách nào đủ 99 đóa" Cô bé bán hoa cười híp mắt nói với Bạch Cảnh Hành, sau đó vươn tay về phía hắn: "Mỗi đóa 10 đồng, bởi vì anh mua nhiều, cho nên em tính cho anh 900 đồng là được rồi"
"..."
Bạch Cảnh Hành cúi đầu nhìn một rổ hoa hồng lớn, trong lòng nhất thời không có cách nào, trên người hắn căn bản không mang theo nhiều tiền như vậy, 100 đồng vừa rồi là lúc trước đi siêu thị bỏ vào quên đem ra.
Cũng may vẫn còn có thẻ ngân hàng, hắn dẫn cô bé kia đến máy rút tiền tự động lấy 1000 đồng, đưa cô bé 900, trên người chỉ còn lại 100 đồng.
Rốt cuộc giao tiền ra mới lấy được sự yên bình, đáng tiếc không bao lâu, hắn vì ôm bó hoa mà bị nhận thành người bán hoa, bắt đầu có người bước tới hỏi hắn có phải đang bán hoa hay không, bao nhiêu tiền một cây. Thân là trạch nam, nay Bạch Cảnh Hành quả thực là khóc không ra nước mắt.
Cố ý lách qua ngã tư đường của chợ đêm, nghĩ nên về sớm một chút. Đáng tiếc đi lòng vòng, trái lại cách nhà ngày càng xa. Trong con phố chợ đêm phồn hoa tấp nập này, hắn cũng không biết cuối cùng bản thân đang ở đâu.
Bạch Cảnh Hành vẫn như thường ngày, áo trắng đơn giản cùng quần bò màu xanh, đeo thêm mắt kính, thoạt nhìn sạch sẽ. Hắn lúc này còn ôm thêm một bó hoa hồng lớn, thoạt nhìn không giống như người hơn hai mươi tuổi, ngược lại giống học sinh cấp ba hơn.
Có người vỗ vỗ bả vai hắn, đưa cho hắn một tờ giấy tuyên truyền lớp học bổ túc: "Đồng học, nghỉ hè cậu có muốn học bù không? Học trưởng Thanh Hoa phụ đạo một đối một"
"..."
Bạch Cảnh Hành nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, nghẹn nửa ngày rốt cuộc mở miệng, đáng tiếc lại chỉ có một chữ: "Không"
Người kia nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, "Không sao, học không tốt, nghe đến tên Thanh Hoa tất nhiên có một chút tự ti. Nhưng cậu hãy tin tưởng tôi, sau khi trải qua lớp phụ đạo chuyên môn, rất có khả năng sẽ phát sinh kỳ tích"
Nên hình dung tâm tình phức tạp lúc này của Bạch Cảnh Hành như thế nào đây? Tóm lại là hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt đơ của mình thoát khỏi vị nhân viên tiếp thụ cho lớp học bổ túc vẫn luôn quấn lấy hắn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cảnh Hành "đi dạo" chợ đêm, tuy rằng tâm tình của hắn không có cách nào thả lỏng như những người khác, nhưng tâm tình hôm nay vốn bị đè nén mà khó chịu bị làm loạn như vậy, thế nhưng lại trở nên nhẹ nhõm đi không ít.
Đáng tiếc, vẫn không nhìn thấy Hạ Lưu.
Nghĩ tới khả năng cô đã về nhà, Bạch Cảnh Hành cúi đầu, chậm rãi đi về. Mắt thấy đã tới dưới lầu nhà của mình, lúc đang định bước vào thang máy lại nghe thấy giống như Hạ Lưu đang gọi hắn.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mau tới đây!"
Đột nhiên nghe thấy có người gọi Tiểu Bạch, hai mắt Bạch Cảnh Hành sáng lên, theo bản năng bước chân gấp gáp chạy chậm qua. Nhưng người gọi Tiểu Bạch không phải Hạ Lưu, mà là một cô gái xa lạ.
Hơn nữa cô ta gọi Tiểu Bạch... thế nhưng lại là một con chó. (Mèo: đáng thương ~.~)
Bạch Cảnh Hành ôm hoa hồng nhíu mày nhìn con Husky. Rõ ràng lông nó màu xám tro, thế mà lại đặt tên là Tiểu Bạch.:")
Chỉ là khi nhìn con chó kia, hắn lại cảm thấy có chút không thích hợp. Con chó kia vẫn luôn sủa to vào góc nào đó, hình như là phát hiện được thứ gì. Qủy xui thần khiến, Bạch Cảnh Hành lại đi qua. Qủa nhiên, ở góc hẻo lánh kia có một thân ảnh đang lơ lửng.
Người ta thường nói chó có mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy ma quỷ gì gì đó, không nghĩ tới thật đúng là như vậy.
Gương mặt Hạ Lưu khóc không ra nước mắt, cô gắt gao nhìn con Husky to lớn dưới chân, muốn bay đi lại sợ bản thân vừa động sẽ khiến con chó nhào lên. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng bộ dáng buồn cười như vậy chờ chủ nhân con chó này dẫn nó đi.
Bạch Cảnh Hành nhìn con chó kia, lại nhìn cô chủ nhân không hề có ý định đến đây dắt con chó đi, cuối cùng đánh bạo đi tới chuẩn bị đuổi chó đi.
Hạ Lưu vừa nhìn thấy Bạch Cảnh Hành tới liền gọi to, chỉ là không phải nói hắn cứu mình, mà là nói hắn tránh ra xa một chút: "Tiểu Bạch, anh đừng tới đây, con chó này rất hung dữ!"
[Chúc mừng bạn đạt 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 49]
Tiếng gọi con Tiểu Bạch kia cùng tiếng gọi Tiểu Bạch của Hạ Lưu đồng thời vang lên, Bạch Cảnh Hành đẩy đẩy kính mắt, đột nhiên cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Con chó này sủa rất dữ, nhưng chỉ phất tay dọa một chút liền chạy. Hạ Lưu xấu hổ từ giữa không trung đáp xuống, "Không có cách nào khác, trước đây bị chó cắn đến sợ, bây giờ dù không bị chó cắn nhưng nhìn thấy chó đều cảm thấy hai chân mềm nhũn"
Bạch Cảnh Hành không nói gì thêm, hắn lặng lẽ gật đầu với Hạ Lưu, một lát sau mới mở miệng hỏi cô: "Đi đâu?"
Hạ Lưu nhanh chóng đoán ra ý hắn muốn biểu đạt: "Anh là hỏi tôi vừa rồi đã đi đâu?"
Bạch Cảnh Hành gật gật đầu, tình hình bây giờ nhìn hắn giống như một nàng dâu nhỏ đang oán hận đương gia phụ tình. Đáng tiếc Hạ Lưu nhanh chóng hỏi lại: "Anh chạy với mỹ nữ, vậy mà còn hỏi tôi?" thoáng cái có lại sức lực, Hạ Lưu mất đi bộ dáng uất ức bị chó cắn vừa rồi, oán giận hỏi Bạch Cảnh Hành: "Tôi vừa nhìn thấy anh trực tiếp đi với hai cô gái, còn tưởng rằng ba người quen nhau, nghĩ lỡ như anh thích cô gái nào đó, nếu tôi đi theo thật là rất ngượng ngùng nha..."
Bạch Cảnh Hành nhìn Hạ Lưu nửa ngày, mày vẫn luôn cau lại nhẹ nhàng giãn ra. Cuối cùng hắn nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng phủ nhận: "Không có"
Cũng không biết hắn nói bản thân không có bỏ rơi Hạ Lưu chủ động đi theo hai nữ sinh kia, hay là trong đó không có cô gái mình thích. Chỉ là cho dù là loại nào, cũng khiến Hạ Lưu vui vẻ. Tốt xấu gì thì vị đại thần trầm mặc giống như người câm ngại tiếp cận với người khác này cũng đã chủ động mở miệng giải thích.
Hạ Lưu tâm tình rất tốt cũng không vội về nhà, ngồi trên băng đá với Bạch Cảnh Hành, ánh mắt thường nhìn bó hoa hồng hắn luôn ôm trong lòng: "Tiểu Bạch nha, anh đây là được thổ hào(*) nào coi trọng đây? Chậc chậc... nhiều hoa hồng như vậy..."
(*) Thổ hào: người giàu có~
Thổ hào kia chính là mình đi? Bạch Cảnh Hành lặng lẽ ở trong lòng phỉ nhổ mình một phen. Nghĩ đến hoa hồng này mình cũng không thích, liền dứt khoát không nói tiếng nào đưa cho Hạ Lưu, dù sao đưa cho cô cầm đến cuối cùng cũng cắm trong bình hoa nhà mình.
Thật sự phải tán thưởng sự thông minh đột xuất này của Tiểu Bạch.
Hạ Lưu nhận được hoa hồng, trên gương mặt trắng bệch đột nhiên trở nên có chút hồng. Cô ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Cảnh Hành, lại cúi đầu nhìn hoa hồng, gương mặt ngượng ngùng: "Anh đây là... cho tôi?"
Bạch Cảnh Hành gật gật đầu, trừ đưa cho Hạ Lưu, hắn cũng không biết phải đưa cho ai, cũng không thể đưa cho thím ở khu xã chứ?
Hạ Lưu rất cao hứng, mở bó hoa hồng ra đếm. Đếm tới đếm lui nửa ngày, cô đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Bạch Cảnh Hành: "Tiểu Bạch, anh có phải bị lừa hay không?"
Bạch Cảnh Hành ngẩn người, nghĩ hôm nay bị cô bé đó ép mua hoa, cũng xem như bị lừa đi? Trong đầu nhất thời hiểu rõ, cũng cảm thán Hạ Lưu không hổ danh là quỷ, thế nhưng lại biết hắn bị lừa.
Nhìn Bạch Cảnh Hành gật gật đầu, Hạ Lưu có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép, "Thật là sao không đếm cẩn thận chứ, thiếu một đóa hoa như vậy ý nghĩa cũng sẽ hoàn toàn khác nha"
Phản ứng này của Hạ Lưu khiến Bạch Cảnh Hành bối rối trong chốc lát, đại khái cảm thấy ý của Hạ Lưu là ngại hoa thiếu. Sau khi hiểu rõ, hắn đột nhiên đứng dậy bước đến cạnh bụi hoa ngắt một bông hoa dại, sau đó cắm vào trong bó hoa hồng. Sau khi làm xong thì yên lặng nhìn cô, chờ đợi mấy câu đánh giá như "Như vậy thật tốt" của Hạ Lưu.
Hạ Lưu không dự liệu trước EQ của Bạch Cảnh Hành lại thấp đến vậy, cô yên lặng cúi đầu nhìn bông hoa dại ở trong bó hoa hồng, lại gần ngửi ngửi, đưa ra đánh giá: "Cũng được, ít nhất nó rất thơm"
Mãi cho đến khi về nhà, Bạch Cảnh Hành vẫn không rõ vì sao nhìn Hạ Lưu có vẻ không vui vẻ lắm, sau đó cũng chỉ có thể nghĩ rằng có khả năng cô không thích hoa dại, chỉ thích hoa hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.