Tiểu Xao Động

Chương 71:




Editor: Shmily
- ---------------------
Tiếu Nam đưa Lê Trà Trà về trường học xong cũng không trở về phòng ngủ mà quay trở về biệt thự của Tiếu gia. Lúc này đã là 11h tối, nếu là ngày thường, Chân Bảo nữ sĩ đã sớm đi ngủ rồi. Cũng không biết có phải giữa mẹ con có sợi dây tâm linh hay không mà giờ này bà vẫn còn đang ngồi trên sofa xem gameshow của Lê Trà Trà, trong tiết mục vừa đúng lúc tới cảnh Lê Trà Trà nhận được nhiệm vụ, phải bán được 100 tệ một củ khoai lang đỏ.
100 tệ một củ khoai lang đỏ, đó chính là giá trên trời, mà cái sọt đó có gần 50 củ khoai lang đỏ.
Lê Trà Trà không chọn bán ven đường, cô kéo cái sọt khoai lang đỏ, tìm một quán nước nhỏ. Quán nước chuyên phục vụ buổi trà chiều, mặt tiền của cửa hàng tuy nhỏ, thế nhưng được trang trí rất tinh xảo. Lê Trà Trà cùng ông chủ quán nước thương lượng, cô sẽ chịu trách nhiệm quảng cáo cho quán nước của ông chủ. Cuối cùng ông chủ lấy 5000 tệ mua cả sọt khoai lang đỏ của cô.
Màn ảnh dừng ở hình ảnh Lê Trà Trà đang cong mi cười nhạt.
Chân Bảo nữ sĩ ấn tạm dừng, nói với đứa con trai vừa mới về: "Nhìn tiểu cô nương đi kìa, làn da trắng phát sáng, đáng ra phải là một tiểu công chúa được nâng niu cưng chiều mới đúng."
Tiếu Nam chỉnh điều hòa lên hai độ, đem chăn lông đưa cho Chân Bảo nữ sĩ, nói: "Cha về mà thấy mẹ không ngủ là sẽ tức giận đấy."
Chân Bảo nữ sĩ nói: "Nói chuyện về con bé thì không giống, trước kia ông ấy cảm thấy không ai có thể quản được con, hiện tại..." Bà nhìn Lê Trà Trà trên màn hình, nói: "Đã có con bé rồi, con có là Tôn Ngộ Không cũng không thoát được khỏi Ngũ Chỉ Sơn đâu."
Tiếu Nam ngồi xuống bên cạnh Chân Bảo.
Bà hỏi: "Hôm nay tới chỗ của lão gia tử hả?"
Tiếu Nam có chút ngoài ý muốn: "Mẹ biết?"
Chân Bảo nữ sĩ lại cười: "Bên lão gia tử có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào chứ? Nhà cũ mà có người tới thì tâm tư bọn họ đều rất sinh động. Nhà chúng ta cũng chỉ có mỗi mình con mà thôi, cha con quản lý chi nhánh của công ty, tâm tư con lại không đặt ở nơi này, cha mẹ cũng không ép buộc con, người trưởng thành có tự do của người trưởng thành, con thích làm gì, cha mẹ cũng không ngăn cấm. Mẹ chỉ muốn con sống vui vui vẻ vẻ, tiền kiếm đủ dùng là được." Như nhớ tới cái gì, bà lại nói: "Nói đến cũng kỳ, con cháu Tiếu gia nhiều như vậy, sao lão gia tử cứ nhất thiết phải nhắm vào con làm gì nhỉ? Đừng nhìn thấy ông nội bình thường cứ gặp con là mắng, kể cả khi con đi rồi ông vẫn mắng được, thế nhưng con để ý mà xem, ông nội con có nghiêm khắc như vậy đối với đứa cháu nào không? Nếu không phải con hạ quyết tâm muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, mấy người anh cùng bác cả của con sớm đã nhằm vào con rồi, chỉ sợ con gây dựng không thành công, sau đó quay về tranh đoạt gia sản với bọn họ. Đừng nhìn bọn họ không thích chúng ta, người ngóng trông con gây dựng sự nghiệp thành công nhất chính là họ đấy."
Tiếu Nam trầm mặc thật lâu, hỏi: "Mẹ, mẹ không để ý sao?"
Chân Bảo nữ sĩ nói: "Mới đầu thì có để ý thật, nhưng sau khi sinh con ra thì cũng không quan tâm nữa. Cha mẹ nào chả muốn con mình có được thứ tốt nhất. Lúc trước, ông nội con không thích đứa con dâu là mẹ, nguyên nhân cũng bởi vì cảm thấy mẹ với cha con môn không đăng hộ không đối, về sau sẽ không giúp được gì cho cha con, cũng sợ cha con quan tâm tới mẹ quá mà không lo cho sự nghiệp. Đúng là mẹ không giúp được gì cho cha con, sau khi sinh con, thân thể lại không được tốt, tinh lực của cha con hơn phân nửa lại dồn về phía mẹ, cho nên ông nội con mới thường xuyên nhìn cha con như kiểu hận không thể rèn sắt thành thép. Nhưng việc nào ra việc đó, ông nội tuy rằng không thích mẹ, thế nhưng ở bên ngoài vẫn giữ thái độ tôn trọng với mẹ. Lúc sinh con ra, kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách ông được, hai tai ông chỉ toàn nghe những chuyện của công ty, đâu biết nhiều về việc phụ nữ sinh con cần phải làm gì đâu, ông cũng không thể biết được chuyện lại nghiêm trọng như thế. Nếu như biết trước được chuyện sẽ tới mức đó, mẹ chắc chắn ông sẽ không làm như vậy, bởi vì dù gì, con cũng là cháu nội ruột của ông. Sau khi sinh con ra, đừng nhìn thấy ông nội luôn luôn nghiêm khắc với con mà nhầm, thực chất thì ông rất quan tâm con, không nói tới chuyện trước đây, chuyện yêu đương của con với Trà Trà, con bảo vệ con bé, ông cũng bảo vệ con bé theo. Hôm nọ có người chụp được ảnh hai đứa ngồi trên du thuyền, vốn dĩ mẹ muốn ra tay xử lí, sau đó lại biết được ông nội con đã vung tay dẹp yên chuyện này xuống rồi, hiện tại có ai là không biết, Trà Trà được Tiếu gia chúng ta che chở đâu?"
Tiếu Nam lại trầm mặc một lát, thanh âm khàn khàn nói: "Mẹ, con hiểu rồi."
Chân Bảo nữ sĩ ngáp một cái: "Hiểu rồi thì tốt, không còn sớm nữa, con cũng đừng về trường, ở lại nhà ngủ đi, cuối tuần gọi Trà Trà về đây ăn cơm, trong nhà mới mời một đầu bếp mới, nấu ăn rất ngon, khẳng định Trà Trà sẽ thích. Mẹ đi ngủ đây, nếu không ngủ, cha con lại làm mấy chuyện của người trẻ tuổi thì chết mẹ..."
Bà lắc đầu, thế nhưng đôi mắt tất cả đều là ý cười.
......
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Nam trở lại nhà cũ, bồi lão gia tử ăn sáng xong, sau đó hai ông cháu ở trong thư phòng nói chuyện cả ngày.
Thẳng đến tối, Tiếu Nam mới rời đi.
Người nhà bác cả bên kia sốt ruột đến hỏng rồi, tìm người hỏi thăm khắp nơi nhưng cũng không hỏi ra được gì, liền đi tìm Tiếu Nam Phong thăm dò. Tiếu Nam Phong cũng biểu lộ mình vô cùng hoang mang, chỉ nói là lão gia tử rất hài lòng với bạn gái nhỏ của Tiếu Nam mà thôi.
Tiếu Nam Phong nghĩ, chắc là do trong nhà không có cháu gái nên sau khi em trai mình yêu đương được với nữ nhi quốc dân, lại còn là loại trưởng bối nhìn thấy là thích, cho nên ông mới có thái độ như thế.
Người Tiếu gia đi điều tra về Lê Trà Trà, phát hiện Lê Trà Trà chỉ là một cô bé không có bối cảnh gì đặc biệt, thế nhưng thành tích lại tương đối xuất sắc, cha mẹ tổ tông cũng không phải loại đặc biệt có tiền đồ, chỉ là lớn lên xinh đẹp dễ thương khiến cho người khác nhìn vào là thấy mến. Hơn nữa thời gian sau đó, nhà Tiếu Nam cũng không có bất kì động thái gì, lão gia tử cũng chẳng tỏ vẻ gì nữa, bọn họ mới yên lòng.
Nhưng mà, vạn vạn không nghĩ tới chính là, gần nửa năm sau, kì nghỉ hè thứ hai của Lê Trà Trà lại được lão gia tử an bài vào thực tập trong tầng chót của công ty.
Một thao tác này, Tiếu Nam Phong vừa nhận được liền vô cùng sửng sốt.
Hắn tóm lấy Tiếu Nam hỏi: "Em trai, các chú đang tính làm cái gì thế?"
Gần đây Tiếu Nam rất bận, đến gặp Tiếu Nam Phong là phải sắp xếp mới có thể tới được.
Công ty thu dọn rác thải trên biển của anh đã thành lập. Vào khoảng thời gian học năm tư kia, dựa vào sự tán thành của các chuyên gia khoa học kỹ thuật tuyến đầu, anh đã nhận được không ít vốn đầu tư. Hiện tại gây dựng sự nghiệp được gần một năm, công ty dần dần đã đi vào quỹ đạo, ý tưởng của anh đã có thể thực thi, thiết kế ra hàng loạt máy móc tự động thu dọn rác thải đặt ở trên khu vực Thái Bình Dương. So với phương thức dùng sức người đi làm thì tốn nhiều tiền hơn, thế nhưng lại giảm bớt thời gian cùng sức lao động.
Tiếu Nam còn bởi vì hạng mục này mà được Liên Hợp Quốc ban cho danh hiệu vệ sĩ bảo vệ địa cầu.
Chẳng qua là việc làm sạch biển là một quá trình lớn, không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết.
Lâu lâu Tiếu Nam còn phải ra ngoài biển thị sát, còn phải mở đủ loại cuộc họp, bận tối tăm mặt mày, có mấy tháng còn kiểu sống nay đây mai đó, hôm nay ở nước B, ngày mai đã sang nước A. Hiện tại khó có được thời gian trở về nước, cũng có một loạt chuyện cần anh tới xử lý. Lúc nói chuyện với Tiếu Nam Phong, anh đã nhận được đến năm, sáu cuộc điện thoại.
Anh trả lời từng cuộc xong, đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Tiếu Nam nhìn thời gian biểu: "Anh, anh còn 10 phút."
Tiếu Nam Phong đột nhiên cảm nhận được sự chênh lệch giữa người với người, nhìn thấy em trai mình nỗ lực như thế, cũng cảm thấy xấu hổ khi bản thân cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng: "Được, anh cũng không tò mò nữa, lâu rồi không gặp chú, tối nay cùng anh ăn bữa cơm đi."
Tiếu Nam: "Em có hẹn với bạn gái rồi."
Tiếu Nam Phong: "Anh có thể ăn với hai đứa mà."
Tiếu Nam: "Không được, anh phiền lắm, em muốn ở riêng với cô ấy, chờ sau khi kì nghỉ hè này kết thúc, cô ấy sẽ phải đi nước A trao đổi sinh viên, em với cô ấy phải xa nhau tận một năm, hiện tại bọn em phải tranh thủ thời gian, không rảnh tiếp anh."
Tiếu Nam Phong nói: "Ghê, nhìn không ra cô gái nhỏ kia nhu nhu nhược nhược, nhỏ nhỏ mềm mềm đó thế mà còn rất giỏi nha."
Tiếu Nam: "Hết 10 phút rồi, em phải đi đón bạn gái."
......
Tiếu Nam đưa Lê Trà Trà đi tới một nhà hàng Nga ăn cơm.
Lê Trà Trà mặc bộ trang phục công sở, ngồi đối diện anh cười tươi.
Tiếu Nam: "Em cao lên?"
Lê Trà Trà: "Em đeo giày cao gót, đương nhiên là cao lên."
Tiếu Nam nói: "Tối về đo một chút, nói không chừng là thật sự cao lên."
Lê Trà Trà vừa nghe, sờ sờ cằm, nói: "Em cảm thấy cũng có thể đấy chứ, lúc anh không ở trong nước, dì Chân Bảo đều gọi em tới nhà ăn, mỗi ngày đều chỉ sợ em ăn không đủ dinh dưỡng, còn tìm một chuyên gia dinh dưỡng bố trí một ngày ba bữa cho em cơ. Thế mà dì ấy còn cảm thấy chưa đủ, cứ cách hai ngày lại bảo người ta mang tới cho em canh bổ gì gì đó..."
Cô nhéo nhéo khuôn mặt: "Có phải em béo ra rồi không?"
Tiếu Nam bình tĩnh nhìn qua: "Có một chút."
Lê Trà Trà không vui, giận dỗi liếc anh một cái: "Tối nay em không ăn nữa."
Tiếu Nam: "Em có béo gấp đôi, anh đều có thể dùng một tay ôm được."
Từ trước tới nay Lê Trà Trà đều rất dễ dỗ, vừa nghe anh nói như vậy, một chút không vui liền biến mất, làm nũng nói: "Đợi em béo thành 200 cân (100kg), anh vẫn phải ôm em đó. Bất quá với cường độ công việc như thế này, muốn béo cũng không phải dễ..."
Tiếu Nam hỏi: "Có người làm khó em không?"
"Có thì cũng có, bất quá chỉ là chút việc nhỏ thôi, em tự giải quyết được. Thú vị phết đó, cũng coi như rèn luyện luôn..." Dừng một chút, lại nói: "Nếu em không giải quyết được thì nhất định sẽ nói với anh." Như nghĩ tới cái gì, còn nói thêm: "Lão gia tử khẳng định rất mong chờ em với anh, mấy ngày nay ông vẫn luôn chờ em nhịn không được chạy tới cầu xin anh đó."
Tiếu Nam nói: "Ông nội tính toán điều gì cũng đều không che giấu."
Lê Trà Trà cười tủm tỉm: "Em biết, ông là nghĩ em ỷ vào việc anh thương em nên sẽ trở về thừa kế sản nghiệp của Tiếu gia. Bất quá em lại cảm thấy rất hay, thực tế so với lý thuyết trên sách vở càng học được nhiều thứ hơn. Cho dù mệt thế nhưng vẫn rất phấn khởi."
Tiếu Nam: "Em vui là được, nếu không làm được, anh nuôi em."
Lê Trà Trà trêu ghẹo nói: "Phải phải phải, Tiếu tổng có thể nuôi em mà."
Tiếu Nam nghiêm túc nói: "Hiện tại anh có thể nuôi nổi em, cũng có thể bảo đảm việc em theo đuổi sở thích của mình, không cần nhìn sắc mặt của người nào. Ở chỗ của anh, em có thể lười biếng, cũng có thể tùy ý làm bậy."
Lê Trà Trà ngẩn người, vốn dĩ thân thể có chút mệt mỏi, trong nháy mắt lại tràn đầy sức sống, trong lòng còn có chút ngọt: "Em biết."
.....
Hai tháng sau, kì nghỉ hè đi thực tập của Lê Trà Trà kết thúc, sắp chuẩn bị bước vào kì sinh hoạt của một sinh viên trao đổi.
Tiếu Nam đưa cô tới sân bay.
Anh dặn dò Lê Trà Trà: "Bên kia anh đã an bài tốt rồi, phòng ở cũng đã tìm được, còn mời được một dì giúp việc, em chỉ cầm chuyên tâm đọc sách, thiếu tiền thì nói với anh. Anh cho em thẻ đen, em cứ dùng thoải mái, không cần tiếc tiền cho anh, mỗi tháng mà dùng không đến 10 vạn thì em nên suy nghĩ xem nên dùng cách nào dỗ cho anh không tức giận đi."
Lê Trà Trà nói: "Một mình em dùng làm sao hết được 10 vạn?"
Tiếu Nam: "Ở bên đó em sẽ quen nhiều bạn mới hơn, có một số người sẽ liên quan tới công việc sau này của em, tích lũy tài nguyên nhân mạch nhiều một chút, sớm hay muộn cũng sẽ dùng tới." Bỗng dưng, anh hạ thấp thanh âm: "Không cần phải nịnh bợ ai, đứa nào lì lợm bám lấy em thì nói cho anh, anh sẽ giải quyết."
Lê Trà Trà dở khóc dở cười: "Anh hiện tại thật giống như một người cha đang dặn dò con gái chuẩn bị xuất ngoại vậy."
Tiếu Nam nhướng mày: "Lúc ở trên giường, em cũng không phải chưa từng gọi qua."
Lê Trà Trà nhón chân, nhẹ nhàng nói ở bên tai anh: "Đáng tiếc anh lại không thể nghe được một khoảng thời gian tới đây rồi." Thấy ánh mắt Tiếu Nam thay đổi, trong lòng Lê Trà Trà liền vui sướng, cười tủm tỉm hôn một cái lên má anh: "Nam ca ca, em đi đây, sau khi xuống máy bay sẽ nhắn tin cho anh."
Cô cầm theo giấy tờ đi qua cổng, sau khi được kiểm tra xong, lại hướng về phía anh vẫy vẫy, còn hôn gió một cái.
Vốn dĩ cô có chút buồn bã vì phải xa anh, thế nhưng hiện tại nhìn bạn trai nhà mình đang đứng sững sờ ở một chỗ, bộ dáng chỉ hận không đem cô ăn vào trong bụng kia, liền cảm thấy rất thú vị. Cô biết ngày mai Tiếu Nam còn phải tham gia một cuộc hội nghị quan trọng, bằng không thì hôm nay anh chắc chắn sẽ tự mình đưa cô đến nước A.
Chuyến bay kéo dài hơn 10 tiếng đồng hồ mới đáp xuống, ngay sau đó đã có xe cùng tài xế tới đón Lê Trà Trà.
Lê Trà Trà ngồi trên xe gửi tin nhắn cho Tiếu Nam ~ [Em tới nơi rồi, hiện tại đang ở trên xe.]
Sân bay cách chỗ cô ở có chút xa, đi gần 50 phút mới tới nơi. Mà trong 50 phút này, Tiếu Nam cũng không trả lời lại tin nhắn của cô. Cô tính toán thời gian, trong nước hiện tại đang là buổi sáng, Tiếu Nam hẳn là đã dậy rồi.
Cô liền gọi điện qua, nhưng điện thoại reo một hồi liền bị cắt đứt.
Lê Trà Trà ngây người, lần đầu tiên bị anh cắt đứt cuộc điện thoại.
Cô lập tức nhắn tin cho Kỳ Hinh ~ [Ông chủ của các chị có ở công ty không ạ?]
Kỳ Hinh không trả lời.
Lê Trà Trà lại nhắn hai tin giống hệt cho Trương Đông với Đàm Minh. Trong ba người họ, trừ Đàm Minh là nhân viên chính thức ra, hai người còn lại do chưa tốt nghiệp nên vẫn còn thực tập ở công ty Tiếu Nam. Bất quá bởi vì đã là năm cuối, trừ việc phải viết luận văn tốt nghiệp ra thì thời gian nhàn rỗi rất nhiều, vẫn luôn ở trong công ty làm việc.
Hai người bọn họ đều không trả lời.
Lê Trà Trà lại đi hỏi Cố Điềm.
Cố Điềm sau khi lên năm hai thì không ở trong KTX của trường nữa, dọn ra ngoài sống cùng Đàm Minh. Động tĩnh của Đàm Minh, cô ấy là người rõ nhất. Quả nhiên, trong bốn người chỉ có Cố Điềm trả lời lại Lê Trà Trà: "Tối hôm qua Đàm Minh tăng ca, bởi vì muộn quá nên không về nhà, chắc bây giờ vẫn còn đang ngủ ở công ty đó."
Lê Trà Trà hỏi: "Bạn trai tớ cũng tăng ca sao?"
Cố Điềm nói: "Tiếu tổng có tăng ca hay không thì tớ không biết, bất quá Đông Muội với Kỳ ca cũng tăng ca đó, xem tình hình chắc là có hạng mục quan trọng gì đó rồi. Cho nên tớ đoán là Tiếu tổng ở..."
Còn chưa có nói xong, Lê Trà Trà liền ngây ngẩn cả người.
Thanh âm Cố Điềm trong nháy mắt xa dần, giờ khắc này, trong mắt Lê Trà Trà chỉ còn người nam nhân trước mặt.
Cô sợ ngây người: "Anh..."
Tiếu Nam nói: "Anh ngồi máy bay tư nhân tới đây, bay chậm hơn em hai tiếng, việc của công ty đã hoàn thành trên máy bay rồi, em không ở bên cạnh, anh không có cách nào chuyên tâm làm việc, cho nên mới không nói với em." Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thanh âm khàn khàn nói: "Từ giờ trở đi, em có tám tiếng để gọi anh là ba ba."
Lê Trà Trà: "..."
Cố Điềm bên kia chỉ nghe thấy một tiếng thở nhẹ, sợ tới mức vội vàng cúp máy.
... Cuối cùng cô cũng biết lý do bạn trai mình tăng ca rồi!
... Trà Trà cùng Tiếu tổng thật sự cuồng dã a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.