Tiểu Vương Tử và Cá Mập

Chương 6:




Tuy Tiểu vương tử rất muốn ở cùng tiểu nhân ngư của y cả ngày, nhưng tới giờ phải đi ngủ, y vẫn ngoan ngoãn trở lại tẩm cung của mình.
Dù sao loài người cũng không thể hô hấp dưới nước được mà…
Tiểu vương tử tràn đầy tiếc nuối nhìn vào đáy hồ sâu thẳm, thầm nghĩ nếu y có thể sống được trong nước thì tốt quá, vậy thì y có thể một tấc cũng không rời khỏi tiểu nhân ngư của y rồi.
Cá mập nhỏ cũng không níu y lại.
Cá mập nhỏ lười biếng nằm trên tảng đá cạnh hồ, nhìn có vẻ hoàn toàn chẳng thèm để ý chuyện Tiểu vương tử rời đi. Nhưng cái đuôi to bự màu bạc giấu dưới mặt nước của y đập mạnh vào một cục đá ở cạnh hồ làm nó bị chia năm xẻ bảy.
“Mai ta lại đến gặp ngươi nhé.” Tiểu vương tử ôm lấy khuôn mặt Cá mập nhỏ, cặp môi mềm mại thơm lên trán Cá mập nhỏ.
Cá mập nhỏ vươn cánh tay vẫn luôn lạnh lẽo nhẹ nhàng ôm eo Tiểu vương tử.
Một người một cá ôm nhau mười phút, khó có thể chia lìa.
Cá mập nhỏ thậm chí khẽ khàng kéo Tiểu vương tử xuống dưới nước, còn học theo cún con cọ cọ trên cổ Tiểu vương tử.
Tiểu vương tử cả đầu đều là ý nghĩ hôn quân: Hay là hôm nay không quay về nhỉ, dựng cái lều cạnh hồ cũng được mà.
Mà lúc này thanh âm của người hầu truyền đến, thúc giục Tiểu vương tử quay về. Tiểu vương tử dừng một lát, không thể không buông lỏng tay ra.
Y lưu luyến nhìn Cá mập nhỏ một cái, bấy giờ mới ủ rũ cụp đuôi mà rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Tiểu vương tử đã biến mất không còn thấy rõ, Cá mập nhỏ mới từ từ xoay người.
Hắn dựa vào thành hồ, ngước nhìn những vì sao trên đỉnh đầu, tự dưng thấy nhàm chán kinh khủng.
Hồ nước nhân tạo này khá rộng, rộng hơn rất nhiều so với độ lớn của một hồ nước bình thường trong hoa viên hoàng cung, nhưng thế này đối với Cá mập nhỏ mà nói thì vẫn còn bé lắm.
Hắn là bá chủ của đại dương, là tồn tại mà trời sinh để xưng vương nơi biển cả, vậy mà giờ đây lại bị kẹt ở trong một góc nhỏ là cái hồ này.
Cá mập nhỏ phun ra một cái bong bóng, cảm thấy bản thân thật là ngu ngốc, còn ngốc hơn cả mẹ hắn nữa.
Nhưng khi đối diện với mặt nước, hắn lại lặng lẽ mở miệng ra.
Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng rọi, trên mặt nước rõ ràng phản chiếu ra chiếc miệng tràn đầy răng nhọn của hắn, là răng nhọn thuộc về cá mập.
Những chiếc răng nhọn hoắt sắc bén, có thể dễ dàng cắn đứt cổ họng của kẻ địch.
Ngón tay Cá mập nhỏ nhẹ nhàng chạm vào răng mình, thầm nghĩ trong lòng, nếu Tiểu vương tử mà trông thấy mấy cái răng nhọn này hẳn sẽ rất sợ hãi nhỉ.
Chỉ cần thấy đống răng này thì sẽ biết ngay hắn căn bản chẳng phải tiểu nhân ngư trong sáng đáng yêu gì cả.
Cá mập nhỏ khép môi lại.
Chẳng sao.
Hắn tự nhủ, Tiểu vương tử sẽ không thấy đâu.
Hắn sẽ không để Tiểu vương tử có cơ hội nhìn thấy chúng.
Răng nhọn là vũ khí mạnh nhất của hắn, nhưng lại chẳng phải vũ khí duy nhất của hắn. Chờ khi hắn vượt qua kỳ trưởng thành rồi, hắn sẽ dùng thuốc ma pháp làm mòn răng nhọn trong miệng của mình, biến thành hàm răng thẳng tắp trắng tinh như nhân loại.
Hắn chẳng hề thích răng loài người tí nào cả, vô dụng đến mức thậm chí không thể dễ dàng cắn đứt xương sống con mồi được.
Nhưng nếu hắn vẫn cứ giữ răng nhọn của cá mập lại thì hắn sẽ mãi mãi không thể hôn môi Tiểu vương tử của hắn.
Cá mập nhỏ mặt không biểu cảm mà nghĩ, không phải ta đang bị sắc đẹp làm mờ mắt đâu, chẳng qua là tại cái tên nhân loại thích làm nũng lại hay khóc nhè kia nếu phát hiện ta là cá mập chắc chắn sẽ bị doạ bay hết hồn vía.
Ta chẳng qua là thực hiện nghĩa vụ của chủ nhân mà thôi.
Cá mập nhỏ dần dần chìm xuống dưới nước. Hắn nghĩ, nhanh thôi, còn nửa tháng nữa kì sinh trưởng của hắn sẽ kết thúc rồi, hắn sẽ lột xác thành sinh vật mạnh mẽ nhất.
Hắn không những có thể điều khiển hải dương, thậm chí còn có thể sinh hoạt trong thời gian dài thật là dài trên mặt đất giống như nhân loại vậy.
Đến lúc đó, hắn có thể cùng Tiểu vương tử đi bất kỳ nơi nào trên thế gian này.
Đêm ấy, Cá mập nhỏ xâm nhập vào nơi sâu nhất của đáy biển.
Hắn định đi hái những bông hoa nở trong đại dương.
Đồn rằng, khu vực đáy biển này đã từng là nơi tụ tập đông tộc Tinh Linh nhất, nhưng sau này nước biển chảy ngược, thiên tai giáng xuống, Tinh Linh và nơi sinh sống cùng nhau biến mất dưới biển sâu, mà trên vùng đất chìm nghỉm này lại mọc ra những đóa hoa màu u lam.
Quả của mấy cây hoa đó cực kỳ độc, đừng nói là nhân loại, cho dù là những chủng tộc hùng mạnh của hải dương cũng có thể chết vì chúng.
Nhưng đoá hoa thì lại là thuốc chữa bệnh cực tốt, còn là một loại dược liệu quan trọng giúp nhân loại nâng cao ma pháp.
Cá mập nhỏ hít sâu một hơi.
Ngay khi tay hắn vừa chạm vào mấy đóa hoa đó, những con rắn biển canh giữ hoa lập tức sôi nổi xông ra, trên thân thể đen nhánh lấm tấm những đốm tròn màu trắng, đôi mắt đã thoái hoá “nhìn chằm chằm” Cá mập nhỏ.
Những con rắn biển này tựa như bảo vệ của hoa, chúng sẽ tấn công tất cả những ai muốn trộm hoa đi.
Mà Cá mập nhỏ mặt không biểu tình hái hoa mang đi.
Trong nháy mắt khi hắn bẻ hoa, hàng trăm con rắn biển bắt đầu tấn công hắn.
Trên thân Cá mập nhỏ lập tức bùng lên ngọn lửa màu lam mỹ lệ gần giống với màu hoa nơi đáy biển. Ngọn lửa này dữ dội mà tàn khốc, trong giây lát đã thiêu bọn rắn biển thành phấn bụi.
Nhưng luôn có một ít cá lọt lưới.
Răng nanh rắn biển cắn xuyên qua bộ vảy của Cá mập nhỏ, khảm sâu vào thịt hắn.
Trong nước biển lập tức tràn ngập máu đỏ.
Cá mập nhỏ thô bạo xé con rắn thành hai nửa, nhưng rất nhanh lại có càng nhiều rắn biển công kích tới.
Đến khi Cá mập nhỏ mang hoa trở lại hồ nước, chân trời đã hiện ra một vùng sáng trắng.
Hắn mệt mỏi nằm trên tảng đá, trong tay cầm một đoá hoa màu lam.
Dưới ánh nắng sáng sớm, hắn nhấc thân thể lên, chỉ thấy trên chiếc đuôi trắng bạc tràn đầy những vết thương còn chưa khép miệng, nhưng vì năng lực khôi phục mạnh mẽ mà đang dần thu nhỏ lại.
Tuy nhiên những cái vảy đó trong nhất thời không mọc lại được.
Hắn nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới từ từ chuyển động nửa người trên. Dưới ánh nắng, hắn tiêu hao hết thể lực còn dư không nhiều lắm của bản thân hoàn thành biến hoá.
Đuôi dài của hắn không thấy đâu nữa, thay vào đó là hai chân nhân loại.
Hắn khoác một chiếc choàng dài màu bạc, giống như lần trước đột nhập qua kết giới tiến vào trong hoàng cung.
Chỉ là lúc này đây, hắn mệt mỏi lắm rồi.
Trong nháy mắt khi hắn xuyên qua kết giới, lòng bàn chân hắn nhỏ xuống một giọt máu, thấm vào sàn hoàng cung.
Hắn không biết rằng chính bởi vì giọt máu này, trong mấy giờ sau, sẽ bị đại pháp sư nước láng giềng tới làm khách phát hiện, cuối cùng khiến thân phận của hắn bại lộ.
Hắn chỉ là lòng tràn đầy vui mừng mà ôm đóa hoa vất vả mới hái được tiến vào phòng Tiểu vương tử.
Tiểu vương tử yên tĩnh ngủ, vẻ mặt thơ ngây tựa như một đứa trẻ vô tội.
Cá mập nhỏ đặt đoá hoa bên gối y, chuẩn bị chờ một thời gian nữa khi hoa sắp héo tàn thì lấy nó làm thành thuốc ma pháp cho Tiểu vương tử ăn luôn.
Trong mắt hắn ẩn chứa sự dịu dàng mà ngay cả bản thân cũng chẳng nhận ra. Hắn xoa nhẹ vầng trán của Tiểu vương tử.
Nhân loại, ta đã liều mạng hái hoa cho ngươi như thế, ngươi ăn luôn rồi về sau phải cố gắng sống thêm lâu chút nghe không.
Hắn cúi đầu, mím môi, hôn lên trán Tiểu vương tử.
Chỉ cần ngươi còn bên ta một ngày, ta sẽ tiếp tục kéo dài sinh mệnh của ngươi.
Mãi cho đến ngày ta chết đi, ngươi mới có thể rời khỏi ta.
Tiểu vương tử thấy trán hơi ngứa, mơ màng giãy giụa mở bừng mắt.
Sau đó y nhìn thấy, trong ánh ban mai, một chàng thanh niên tuấn mỹ với mái tóc bạch kim đang dịu dàng nhìn y, đôi mắt tử la lan sáng lấp lánh tựa như đá quý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.