Tiểu Vương Tử và Cá Mập

Chương 3:




Dù rất muốn tiếp tục ở cùng tiểu nhân ngư của y, nhưng khi màn đêm buông xuống, Tiểu vương tử vẫn phải quay về hoàng cung.
Y chần chừ nhìn Cá mập nhỏ. Thật ra sau cung điện của y có một hồ nước có đáy thông ra đại dương, đó là hồi y còn nhỏ la lối khóc lóc lăn lộn đòi phụ vương mẫu hậu xây cho, thợ thủ công trong hoàng cung mất nhiều năm mới hoàn thành được.
Nước trong hồ chính là nước biển, đáy thông với biển, bất cứ khi nào cũng có thể trở lại biển cả, là nơi cư trú hoàn toàn thích hợp với nhân ngư.
Tiểu vương tử cũng không hy vọng tiểu nhân ngư của y giống như trong truyện cổ tích, phải đánh đổi một đôi chân mà mỗi bước đi đều như dẫm vào những lưỡi dao sắc bén đâu.
Y tạo ra một hồ nước lớn cho tiểu nhân ngư tiện sinh sống, để hắn có thể mãi mãi sinh hoạt ở bên trong, không bao giờ cần học cách đi lại trên đất liền.
Tiểu vương tử nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Cá mập nhỏ, rõ ràng còn mỹ diễm hơn đá quý trên vương miện của mẫu hậu nhưng lại lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Y biết bây giờ dù có mời tiểu nhân ngư, tiểu nhân ngư cũng sẽ không cùng quay về với y.
Cho nên y chỉ có thể lưu luyến không rời mà nói, “Ta đi về trước nha, ngày mai lại đến gặp ngươi.”
Cá mập nhỏ vẫn ngâm mình ở trong nước biển, không thèm để ý tới y, nhiều nhất là không kiên nhẫn mà gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.
Tiểu vương tử lại chùng chình một lát, thấy tiểu nhân ngư của y thật sự không có ý giữ y lại, bấy giờ mới thở dài xoay người đi.
Nhưng mà chờ khi y đã rời khỏi, Cá mập nhỏ lại nhìn chằm chằm bóng dáng y một hồi lâu.
Cá mập nhỏ khảy khảy hộp nhạc nhỏ Tiểu vương tử vừa đưa cho hắn, thanh âm linh hoạt kỳ ảo tuyệt diệu nhưng khi nghe ở trong bóng đêm lại có chút thê lương.
Cá mập nhỏ bực bội đập đập chiếc đuôi, hắn nhớ tới lúc mẹ mất. Mẹ hắn khi qua đời hai bàn tay trắng, đem tất cả sức mạnh và truyền thừa đều trao cho hắn, nhưng hắn lại chưa đến thời kì trưởng thành, không đủ trở thành cá mập lớn uy phong lẫm liệt, cũng chưa thể hoàn toàn nắm giữ sức mạnh thần bí khó lường của phù thuỷ biển.
Ngày tiếp theo, Tiểu vương tử vẫn gió thì mặc gió, mưa thì kệ mưa mang đồ ăn tới bờ biển.
Cá mập nhỏ đã quen với sự có mặt của Tiểu vương tử.
Hắn vẫn đứng yên hất đuôi về phía Tiểu vương tử như mọi lần, nhưng nay hắn đã cho phép Tiểu vương tử nắm tay mình.
Tay Tiểu vương tử rất ấm áp, hơi mềm mại, trắng nõn lại không có tí khuyết điểm nào, là một đôi tay thuộc về quý tộc sống trong nhung lụa. Mà tay Cá mập nhỏ lại lạnh băng, móng tay sắc bén, trên mu bàn tay đầy sẹo, còn có vết thương còn chưa hề khép miệng lại.
Là một cá mập lai vị thành niên sinh tồn ở đáy biển, muốn không bị thương là chuyện không thể xảy ra. Cá mập nhỏ chưa bao giờ để ý vết thương trên người mình. Hắn rất mạnh, mỗi một đối thủ đã từng đánh nhau với hắn đều chết queo, mà hắn còn sống nhăn. Chờ hắn vượt qua thời kì trưởng thành thì hắn chính là vương giả của vùng biển này, bất kể nhân loại hay là sinh vật nơi biển cả đều phải thần phục với hắn.
Cho nên hắn chẳng thèm để ý mấy vết thương nhỏ bé trên mu bàn tay mình.
Nhưng Tiểu vương tử lại đau lòng cực kỳ. Đôi mắt ngập nước của Tiểu vương tử nhìn Cá mập nhỏ, bàn tay mềm mại nâng tay Cá mập nhỏ, nhẹ nhàng thổi thổi.
Cá mập nhỏ kỳ quái nhìn tên nhân loại này, nhìn Tiểu vương tử thổi cho hắn, bôi thuốc cho hắn, trông dáng vẻ như đang dỗ dành hắn.
Từ khi được sinh ra tới giờ hắn chưa bao giờ được đối xử dịu dàng đến vậy, cho dù là cùng tộc, có thể chia một tí đồ ăn cho hắn đã là rất tốt rồi. Duy chỉ có mỗi tên nhân loại không có chút xíu quan hệ nào với hắn này, cho ăn cho uống, lại còn luôn luôn chăm sóc hắn.
Cảm giác này thực xa lạ, nhưng lại chẳng hề đáng ghét.
Cá mập nhỏ nghe thấy Tiểu vương tử rụt rè hỏi hắn, “Đằng sau cung điện của ta có một cái hồ rộng lắm, bên trong là nước biển, đáy nó thông ra đại dương, bên trong siêu rộng lớn luôn, ngươi có thể bơi lội ở bên trong, cũng có thể trốn trong hang đá. Ngươi có bằng lòng trở về với ta không, ta sẽ chăm sóc cho ngươi?”
Cá mập nhỏ ngẩng đầu nhìn y.
Tiểu vương tử đỏ bừng mặt, bản thân cũng cảm thấy mình trông rất giống như đang dụ dỗ, nhưng y sắp trở thành vương tử thành niên rồi, không thể lùi bước được, “Cái hồ nước lớn này từ hồi ta còn bé đã bắt đầu được đào. Từ nhỏ ta đã muốn kết hôn với một tiểu mỹ nhân ngư rồi. Ta sẽ không yêu cầu ngươi biến thành nhân loại hai chân đâu, cũng sẽ không yêu cầu ngươi phải thay đổi chính bản thân mình. Nhưng ta muốn chăm sóc cho ngươi, muốn ngày ngày đều cùng ngươi phơi nắng, cùng ngươi bắt cá.”
Thấy tiểu nhân ngư nhìn y từ trên xuống dưới, Tiểu vương tử nhắm chặt mắt lại, lấy hết can đảm nói tiếp, “Cho dù sau này gặp được tiểu mỹ nhân ngư khác ta cũng sẽ không thèm liếc nhìn bọn họ một cái đâu! Cầu hôn ngươi nghĩa là từ giờ sẽ chỉ có một tiểu nhân ngư là ngươi, bằng không các anh trai phụ vương mẫu hậu cũng sẽ không bỏ qua cho ta đâu.”
Tiểu vương tử nói xong câu đó, một lúc lâu sau cũng không dám mở mắt ra.
Mãi cho đến khi một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt y.
Tiểu vương tử mở mắt ra, phát hiện tiểu nhân ngư của y ló ra nửa người khỏi mặt nước, dựa vào y gần ơi là gần, mái tóc bạch kim dài của tiểu nhân ngư còn đụng vào cánh tay phải của y.
Tim Tiểu vương tử đập thình thịch.
Nhưng mà giây tiếp theo, y lại thấy tiểu nhân ngư lắc lắc đầu, không chút do dự, lắc đầu, từ chối y.
Tiểu nhân ngư không chịu trở về với y.
Tim Tiểu vương tử rớt bịch xuống cát.
Lần này y thật sự đau lòng khủng khiếp. Thật vất vả mới lấy hết can đảm thổ lộ, lại bị từ chối một cách dứt khoát lưu loát, y thậm chí không biết nên bày ra vẻ mặt nào để cứu vãn tình huống xấu hổ này đây.
“Ngươi, ngươi không muốn thì thôi vậy,” Tiểu vương tử mắt đỏ hoe, lại còn ảm đạm mà duy trì tươi cười, cố giả vờ mình chẳng thèm để ý, “Thật xin lỗi, là ta tự quyết định. Các anh trai vẫn thường nói những chuyện ta nghĩ thật sự không chu toàn chút nào cả.”
Lần đầu tiên còn chưa đến khi hoàng hôn y đã đứng dậy, “Ta về trước đây, ngày mai lại đến gặp ngươi. Ngại quá, lời ta vừa nói ngươi hãy quên đi nhé.”
Tiểu vương tử hoảng loạn không để ý đường mà chạy đi, chỉ để lại một đường dấu chân dài ở trên bờ cát.
Còn chưa đến hoàng hôn, bờ biển lại chỉ còn mỗi một người là mình.
Cá mập nhỏ ghé vào trên tảng đá, lần đầu tiên cảm giác được có hơi cô đơn. Thói quen thật là đáng sợ, trước kia hắn chỉ một mình sống vẫn rất tốt, hiện tại lại quen với chuyện có một Tiểu vương tử đi qua lượn lại ở bên cạnh hắn.
Dưới ánh mặt trời, Cá mập nhỏ sờ sờ vảy cá của mình.
Vảy của hắn thật xinh đẹp, lấp lánh ánh bạc. Hắn biết vẻ bề ngoài của bản thân rất hợp với thẩm mỹ nhân loại, bởi vì mẹ hắn là phù thuỷ biển đẹp nhất mà.
Nhưng cho dù hắn có đẹp như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng trước sau không phải là một tiểu nhân ngư.
Hắn là đứa con lai của cá mập và phù thuỷ biển.
Chẳng hề có sự dịu dàng đáng yêu của tiểu nhân ngư, hắn là giống loài tàn nhẫn trời sinh phải thấy máu thịt.
Móng tay sắc bén của Cá mập nhỏ cào nhẹ vào tảng đá, trên tảng đá liền xuất hiện một dấu vết thật sâu.
Hắn vẫn luôn lấy làm tự hào với sức mạnh của bản thân. Nhưng vừa nãy lúc Tiểu vương tử thổ lộ với hắn, vậy mà hắn cảm thấy làm một tiểu nhân ngư dịu dàng, chẳng có tí sức mạnh nào hình như cũng không có gì không tốt cả.
Hắn có thể đúng tình hợp lý mà về với cái tên Vương tử ngốc nghếch kia, để y chăm sóc mình, hắn sẽ quấn lấy y, khiến y vĩnh viễn không bao giờ rời xa hắn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.