Tiểu Tỳ Linh Lan

Chương 10:




“Ta sẽ về Quan Vân Uyển trước.”Nàng nói cho hắn biết, sau đó quay sang phúc thân với phu nhân, nói: “ Linh Lan cáo lui.” Sau đó không quay đầy lại trực tiếp đi ra khỏi đại sảnh.
Vừa đi ra khỏi đại sảnh, nàng cả chân liền mềm nhũn, ngồi bệt trên nền đá ngoài hành lang.
Thiếu phu nhân xuất hiện trước thời gian làm tâm thần nàng đại lọan, nội tâm tràn đầy sợ hãi cùng cảm giác lo lắng, nhất là sau khi nhìn thấy bộ dáng vui mừng của phu nhân, cảm giác bất an càng ngày càng lớn.
Đối với phu nhân mà nói, Tô Như Yên xuất hiện tuyệt đối là trận mưa đúng lúc, chỉ là phu nhân căn bản cũng không thể tưởng tượng cơn mưa này lại mang theo kịch độc, năm năm sau, nàng ta sẽ tiêu diệt tòan bộ Đòan gia.
Năm năm…. Không, tính tóan thời gian phải còn sáu năm mới đúng.
Thiếu phu nhân mưu tài đọat mệnh, lật đổ Đòan gia là vào năm năm sau khi gả vào Đòan gia, tính tóan thời gian, nàng còn thời gian sáu năm để ngăn cản bi kịch xảy ra, chỉ là thiếu phu nhân xuất hiện trước thời gian, có thể hay không cũng làm bị kịch xảy ra trước thời gian hay không?
Vì thế, nàng cảm thấy tâm thần thấp thỏm, còn có lạoi cảm giác không rét mà run từ sau khi thấy thiếu phu nhân xuất hiện.
Cảm giác kia rất khó giải thích, giải thích hợp lý duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới là, cảm giác run sợ mà nàng phải chịu trước khi chết đi trước kia ảnh hưởng tới.
Bởi vì nàng thủy chung không quên được bộ dạng cười lạnh của thiếu phu nhân, hơn nữa mỗi khi nhớ tới cũng sẽ phát run, lúc gặp lại nàng, nàng mới có thể không tự chủ cảm thấy không rét mà run.
Linh Lan chậm rãi hít sâu, để cho mình lọai bỏ cảm giác kia, dần tĩnh tâm lại.
Nàng tự nói với mình, nàng bây giờ so với trước khi sống lại mạnh hơn gấp trăm lần, ở thương hành Đòan gia cũng có địa vị hết sức quan trọng, hơn nữa sống lại cũng là ưu thế của nàng, cùng với thiếu gia đối với nàng có tình ý, nàng căn bản không cần bất an hay sợ hãi cái gì.
Cho nên, cho nên mặc kệ vị thiếu phu nhân Tô Như Yên này xuất hiện sớm nửa năm hay muộn nửa năm, thì đối với mục tiêu gả cho thiếu gia trở thành Đòan gia thiếu phu nhân là không thể thay đổi.
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.
Trận này chiến, nàng có lòng tin mình sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không.
Hít sâu một lần nữa, Linh Lan đảo qua vẻ mặt lo lắng cùng rối lọan, kiên định đứng dậy trở về Quan Vân Uyển chờ tin tức.
Đòan Lỗi cự tuyệt cưới Tô Như Yên thái độ rất kiên định, không ngờ thái độ của Đòan phu nhân muốn nàng dâu này còn kiên định hơn, lừa gạt nhi tử chuẩn bị hôn sự cho hai nhà.
Đoàn Lỗi vẫn không biết chuyện này, cho đến khi nghe có người đột nhiên chúc mừng hắn, vừa hỏi tới, lúc này mới biết mấy ngày nữa mình sẽ phải thành thân, liền giận tím mặt.
Linh Lan thời gian này có chút khá hơn mới làm cơn giận của hắn hòa hõan một chút, không cho hắn đi chất vấn mẫu thân.
Chỉ là nàng biết chuyện này chỉ kéo dài một lúc chứ không thể kéo dài cả đời.
Tối hôm đó, sau khi cùng hắn từ bên ngoài trở về phủ, hắn liền muốn nàng về Quan Vân Uyển trước, sau đó một mình đi tới Thính Vũ Uyển.
Nàng vốn định cùng đi với hắn, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.
Thứ nhất nàng có đi cũng không giúp được gì, thứ hai là hiện tại ở Thính Vũ uyển không chỉ có phu nhân mà còn có Tô Như Yên tiểu thư, mà nàng tuyệt đối không muốn gặp nàng ta.
Linh Lan khẽ thở dài, xoay người trở lại Quan Vân Uyển, để tránh mình suy nghĩ lung tung, liền nhập tâm làm việc, chuyên tâm nhìn vào sổ sách.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư, tiểu thư Linh lan.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn sang hướng cửa phòng, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
“Người ngài cửa là ai?” Nàng lên tiếng hỏi, thanh âm của tỳ nữ này có chút xa lạ.
“Nô tỳ Mãn Phúc. Là tỳ nữ thiếp thân của Như Yên tiểu thư.”
Trong đầu Linh lan nhất thời hiện lên gương mặt tròn trịa, âm thanh ngòai cửa cùng gương mặt đó dần dần hợp lại.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“Đòan phu nhân muốn nô tỳ mời ngày qua đó.”
“Phu nhân?”
Linh Lan sửng sốt một chút, không tự chủ mà phỏng đóan phu nhân muốn nàng qua đó làm gì? Chẳng lẽ là muốn nàng ngay trước mặt phu nhân, thiếu gia và tiểu thư Tô Như Yên, thẳng thắn nói lên tâm ý của mình với thiếu gia sao? Phu nhân đang khảo nghiêm nàng có dám phản kháng hay không sao, là lý do này sao?
Mặc kệ như thế nào, đi thì biết.
Nàng đứng dậy đi ra thư phòng, nhìn thấy tỳ nữ kia có gương mặt tròn trịa , tỳ nữ tên là Mãn Phúc đang đứng ở trước gian nhà dưới bậc thang chờ nàng.
“Đi thôi.” Nàng nói.
Mãn Phúc hướng nàng phúc thân, xoay người dẫn đường đi.
Linh Lan đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, cùng với mình đến tột cùng nên đối mặt như thế nào.
Nàng nghĩ đến chuyên tâm, đi đứng cũng không yên lòng, cho nên rất chậm mới phát hiện tỳ nữ đi ở phía trước hình như dẫn nàng đi đường vòng, từ Quan Vân uyển đến Thính Vũ uyển có thể đi đường khác gần hơn, đi phương hướng này phải đi một đường rất xa.
“Chờ một chút.” Nàng dừng bước lại, lên tiếng nói, "Ngươi hình như còn không quá quen thuộc đường đi trong phủ, từ nơi này đi Thính Vũ Uyển phải lượn quanh một vòng lớn, ngươi đi theo ta."
Nói xong, nàng xoay người, trước mắt lại đột nhiên thoáng qua một đạo bóng đen, miệng của nàng bỗng nhiên bị người dùng lực che, một lực mạnh mẽ ngay sau đó kéo lấy nàng lui về phía sau.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến Linh Lan trợn to hai mắt, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ cùng khó thể tin.
Không!
Nàng không tiếng động hô hào, dùng sức giãy giụa, lại chống không được cỗ lực mạnh mẽ đang kéo nàng đi vào bóng đêm, cho đến một hồi đau nhức kịch liệt từ phía sau cổ truyền đến, ở một khắc trước khi nàng mất đi ý thức, nàng vẫn không có tin tưởng mình như thế nào lại lần nữa gặp chuyện như vậy, hơn nữa lại vẫn là xảy ra ở trong phủ.
Lúc này nàng còn có thể giống như lần trước một dạng hữu kinh vô hiểm sao?
Thiếu gia. . . . . .
Trong Quan Vân Uyển Đòan Phủ, sau khi Đòan Lỗi trở về, phát hiện Linh lan mất tích, liền trời long đất lở.
Suốt đêm, đầu tiên là tôi tớ trong Quan Vân Uyển từng người một bị gọi ra chất vấn, sau đó mở rộng ra tất cả tôi tớ trong Đòan gia, từng người tiếp nhận tra hỏi căng thẳng của thiếu gia, bị vẻ mặt nghiêm nghị thẩm tra dọa cho phát run.
“Nô tỳ có thấy tiểu thư trở về Quan Vân Uyển, nhưng không thấy nàng ra ngoài.”
“Tiểu thư vào thư phòng không lâu, tiểu nhân cũng bị người phu nhân phái tới sai đi làm việc.”
“Nô tỳ vốn canh tại gần Quan Vân Uyển, nhưng Thúy Nhi lại đến tìm nô tỳ, cho nên…”
“Không có, bởi vì việc phu nhân giao cho nô tỳ làm vào buổi sáng vẫn chưa xong, cho nên nô tỳ vẫn làm việc tại chuồng ngựa bên kia.”
“Có, không có, phu nhân. . . . . .”
“Đúng, phu nhân. . . . . . Không có, phu nhân. . . . . . Phu nhân. . . . . .”
Sau khi thẩm vấn hết tất cả nô bộc trong nhà, Đòan Lỗi vẫn chưa tra được tin tức liên quan tới việc mất tích của Linh Lan, nhưng lại tìm được việc quan hệ với việc mất tích của Linh Lan, tất cả đầu mối đều chỉ hướng phu nhân, mẹ của hắn.
Hắn không muốn tin tưởng, nhưng không thể không tin, bởi vì lúc Linh lan mất tích ở trong phủ, có quá nhiều tôi tớ trùng hợp nhận sai khiến của phu nhân mà rời đi cương vị cũ, điều này rõ ràng chính là điệu hổ ly sơn.
Đòan Lỗi vẻ mặt căng thẳng, đằng đằng sát khí đi về phía Thính Vũ Uyển, không đợi tỳ nữ thông báo trực tiếp xông vào bên trong sảnh nơi Đoàn phu nhân đang nghỉ ngơi.
Trong sảnh, Đoàn phu nhân cùng Tô Như Yên hai người đang thật vui vẻ uống trà tâm sự, khiến Đòan Lỗi nhìn thấy bất giác nắm chặt quả đấm, sắc mặt càng thêm lo lắng, lạnh lùng hơn.
“Lỗi Nhi, ngươi đang làm cái gì vậy? Mẹ không phải đã nói với ngươi, Như Yên cô nương hiện tại cũng ở trong Thính Vũ Uyển, ngươi phải có chừng mực một chút.” Đòan phu nhân đối với nhi tử đột nhiên xông vào phòng cau mày nói.
“Linh Lan đang ở đâu?” Đòan Lỗi trực tiếp hỏi.
“Linh Lan? Mẹ làm sao biết nàng ta đang ở đâu.” Đòan phu nhân lạnh nhạt trả lời.
“Hài nhi biết là ngài phái người dẫn nàng đi, nàng ở nơi nào?” Đòan Lỗi mắt không chớp nhìn chằm chằm mẫu thân hỏi.
“Mẹ căn bản không biết ngươi đnag ở đây nói cái gì.” Đòan phu nhân quay đầu nói.
Đoàn Lỗi lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, vốn là hắn còn ôm một tia hy vọng, không ngờ…..
"Mẹ, ngài thật cho là chỉ cần Linh Lan không có ở đây, hài nhi sẽ ngoan ngoãn thành thân sao? Ngài sai lầm rồi." Nói xong, sau khi hắn nhìn mẫu thân một cái thật sâu, liền xoay người rời đi.
"Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?" Đoàn phu nhân đáy lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác cực kỳ lo lắng, không nhịn được hỏi.
"Đi tìm Linh Lan." Đoàn Lỗi dừng bước, quay đầu lại đáp.
"Ngươi ngay cả nàng ở tại nơi nào cũng không biết, phải tìm thế nào? Huống chi, làm sao ngươi biết không phải nàng chủ động rời đi, dù sao nàng đã từng đã đồng ý với mẹ nàng sẽ rời đi ——"
"Nàng không có đồng ý." Đoàn Lỗi cắt đứt lời mẫu thân, "Coi như nàng đồng ý, hài nhi cũng sẽ không cho phép. Hài nhi muốn đi tìm nàng, không cần biết dùng phương pháp gì cũng nhất định phải tìm được nàng, cũng sẽ tìm được nàng." Hắn chân thành tự thề với bản thân mình xong, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Đoàn phu nhân mặc dù đáy lòng có chút lo lắng, nhưng đối với những gì nhi tử vừa nói cũng không có thực sự tin tưởng, dù sao thiên hạ rộng lớn, muốn tìm một người cũng không phải một chuyện dễ dàng như vậy, huống chi còn là phải tìm một bị người cố ý bị giấu đi, cho nên nàng cũng không lo lắng.
Không ngờ ba ngày đi qua, nàng lại nhận được một phong thư làm nàng khiếp sợ đến bất tỉnh.
Đoàn Lỗi vì tìm kiếm Linh Lan mà để thư lại rời nhà đi rồi.
Trên đường, hai con tuấn mã tám vó như bay kéo xe ngựa chạy lên phía trước, lưu lại trận trận bụi mù.
Ngồi ở trên xe ngựa người phu xe tròng mắt đen sắc bén, vẻ mặt nguội lạnh, áo đen bó tay áo, sát khí phóng ra ngoài, vừa nhìn liền biết là người luyện võ, hơn nữa còn là cái loại rất lợi hại đó, nếu là người sáng suốt tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc thứ người như vậy.
Nhưng, cố tình là có người không có đầu óc.
Một canh giờ trước, xe ngựa của bọn họ đang dừng ở bên dòng suối nghỉ ngơi,năm tên đạo tặc ngu xuẩn nhảy ra muốn cướp tiền cướp sắc, mặc dù công phu của bọn hắn chỉ như mèo cào, lại lấy bất ngờ cùng đông người mà đánh tới, làm hại tiểu thư bởi vì kinh sợ mà trượt chân rơi xuống nước, còn đụng bị thương đầu.
Năm phỉ đồ đáng chết dĩ nhiên lập tức bị hắn đánh gãy gân tay gân chân, sau đó trói gô ném vào trong bụi cỏ mặc cho bọn hắn tự sanh tự diệt.
Trọng điểm không phải bọn chúng, mà là tiểu thư sau khi được cứu từ dưới nước lên, thủy chung hôn mê bất tỉnh, đây cũng là nguyên nhân hắn giờ phút này đang ra roi thúc ngựa, ngựa không ngừng vó chạy như điên trên đường.
"Còn chưa tới sao?" Bên trong xe ngựa truyền đến tiếng gia trầm thấp hỏi.
"Sắp tới." Hắn trả lời, bởi vì cửa thành đang ở không xa phía trước, hắn đã nhìn thấy.
Xe ngựa nhanh chóng chạy lên phía trước thành, ước chừng qua thời gian một nén nhang, bọn họ rốt cuộc tiến vào Châu Thành phồn hoa bên trong.
Phu xe không đợi chủ nhân bên trong xe ngựa phân phó, vừa vào thành liền bắt người hỏi rõ nơi nào có khách điếm, cũng xin đối phương thay hắn tìm đại phu tốt nhất đến khách điếm, nói rõ chuyện sau khi hòan thành sẽ có thù lao hậu hĩnh,sau đó xe ngựa lập tức chạy thẳng tới khách điếm.
Thiên Hương khách điếm là đại khách điếm hào hoa số một số hai tại Châu Thành, người đang nằm trên giường của khách điếm lúc này là một người sắc mặt tái nhợt, là một cô nương đang hôn mê bất tỉnh, bất ngờ chính là nàng lại là Linh Lan, mà nam tử đang ngồi ở bên giường chân mày nhíu chặt, lòng nóng như lửa đốt chính là Đoàn Lỗi.
Cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra, phu xe —— không, phải gọi hắn là Lục Vũ mới đúng, dẫn theo một lão giả cùng dược đồng xách theo hòm thuốc đi vào.
"Thiếu gia, đại phu tới."
Đoàn Lỗi lập tức đứng dậy nhường chỗ."Đại phu, làm phiền ngươi."
Lão đại phu không nói gì, sau khi ngồi xuống ở bên giường, vì Linh Lan bắt mạch, sau đó cẩn thận kiểm tra vết thương bị đụng phải trên đầu nàng.
"Không có đáng ngại." Lão đại phu nói ra kết luận.
"Nếu như không có đáng ngại, nàng như thế nào vẫn hôn mê bất tỉnh?" Đoàn Lỗi chân mày nhíu chặt mà hỏi. Hắn không phải đang chất vấn. Chỉ là nói lên sự thật.
Lão đại phu sau khi nhìn hắn một cái , quay đầu lại đối với tiểu dược đồng nói một câu, "Kim châm."
Tiểu dược đồng lập tức mở cái hòm thuốc ra, từ bên trong lấy ra kim châm dùng để châm cứu đưa cho lão đại phu.
Lão đại phu xuống tay không chậm trễ chút nào, một châm, hai châm, ba châm, cả ba châm sau khi đâm xuống một lúc, vốn là Linh Lan đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên khẽ rên ra tiếng,sau khi khinh động một chút, dần dần mở mắt, tỉnh lại.
"Linh Lan!" Đoàn Lỗi lập tức tiến lên, vui mừng kêu, "Nàng cảm thấy như thế nào? Có nơi nào cảm thấy không thoải mái hay không, nơi nào đau không? Đại phu ở chỗ này, nàng có thể nói cho hắn biết." Hắn dịu dàng nói.
"Đầu của ta. . . . . ." Nàng lên tiếng rên rỉ.
"Đầu của nàng đụng phải tảng đá lúc ngã nhào bên dòng suối, cho nên mới bị đau."
"Ngã nhào?"
"Nàng quên sao? Chúng ta nghỉ ngơi bên dòng suối, đạo phỉ đột nhiên xuất hiện, ngươi bởi vì kinh hoảng mà lui về phía sau mấy bước, không cẩn thận ngã vào trong suối còn đụng bị thương đầu. Nàng đã dọa ta sợ, nàng biết không?"
"Ta nghĩ không ra. . . . . ." Linh Lan thử hồi tưởng, cũng lộ ra vẻ mặt khổ sở.
"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ." Lòng hắn đau đớn vội vàng ngăn cản nàng, kkhông chịu được thấy nàng khó chịu.
"Ngươi là ai?" Linh Lan mê mang nhìn hắn hỏi.
Đoàn Lỗi toàn thân cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Hắn khó có thể tin nhìn nàng, cơ hồ không thể nào tin nổi mới vừa rồi mình nghe được cái gì.
"Nàng. . . . . . Nói gì?" Hắn hỏi nàng.
"Ngươi là ai? Ta. . . . . . Là ai? Ta cái gì cũng không nhớ, không nghĩ ra. . . . . ." Nàng ôm đầu, rên rỉ thống khổ nói.
"Đại phu!" Đoàn Lỗi vẻ mặt khiếp sợ chuyển sang nhìn lão đại phu, kích động kêu lên: "Tại sao lại như vậy? Đại phu, tại sao lại như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.