Tiểu Tứ, Tiến Công Đi

Chương 5: Mục tiêu Lương Hồng Tuấn




Thợ cắt tóc cắt cho Tiên Đậu một kiểu tóc nam Hàn Quốc nhẹ nhàng thoải mái, tóc mái của cô được tỉa thành mái bằng hơi mỏng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng thêm tinh tế. Vì tóc dài trở thành tóc ngắn nên nét trẻ con phúng phính trên khuôn mặt Tiên Đậu cũng hiện ra, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu vô cùng, làn da trắng như sữa cũng nhờ thế mà nổi bật lên. Nhìn tổng thể, Tiên Đậu giống hệt một tiểu vương tử quý tộc mười ba mười bốn tuổi, non mềm cực kì, tràn đầy quý khí.
Viên Hạo rất thích em gái như thế, hắn một tay nắm vai Tiên Đậu, một tay ra sức vò đầu cô, muốn dùng hành động này để biểu lộ sự yêu thích trong lòng mình. Tóc của Tiên Đậu cũng vì vậy mà rối tung lên, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn trong sáng, trông cô khả ái vô cùng. Viên Thiên Duy kìm lòng không đậu vươn tay ra nhéo nhéo hai má phúng phính của tiểu công chúa nhà mình.
Giải quyết xong vấn đề mái tóc thì chỉ còn chuyện đồng phục, đồng phục của học viện Dương Cương là kiểu quân phục hải quân màu xanh đậm giống như các học viện quý tộc Hàn Quốc, bên trong có áo sơ mi trắng được thiết kế đặc biệt, khi mặc vào sẽ làm nổi bật đường cong cơ bắp đẹp đẽ của nam sinh, hơn nữa học viện Dương Cương còn yêu cầu rất nghiêm khắc đối với vấn đề luyện tập thể dục của học sinh, vì vậy học sinh nào mặc đồng phục cũng toát lên vẻ gợi cảm cấm dục, chỉ tiếc học viện Dương Cương là trường nội trú toàn giống đực, ngoại trừ một vài con vật như chó với mèo thì ngay cả người dọn vệ sinh cũng là mấy ông chú, hoàn toàn không tìm ra một giống cái nào để đến thưởng thức sức hấp dẫn nam tính của bọn họ.
Mà bộ áo sơ mi trắng cũng chứng minh nó không thể che giấu đường cong nữ tính của Tiên Đậu. Hạ Tiểu Tiểu là người thủy chung trước sau như một, chung quy không cần lo lắng về vấn đề này. Nhưng Tiên Đậu thì khác, tuy cô đã làm ngực nhỏ đi nhưng vẫn còn gần cỡ C, hơn cỡ B, lại thêm vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, áo sơ mi này mà mặc lên người thì sẽ làm lộ hết đường cong hoàn mỹ của Tiên Đậu. Đương nhiên, cô cũng toát lên hương vị gợi cảm, có điều là loại gợi cảm dụ hoặc, cộng thêm khuôn mặt thuần khiết ngây thơ, Tiên Đậu thật chẳng khác nào một trái xanh cấm kị, một cực phẩm vưu vật dụ người ta phạm tội.
Ngay cả người làm anh trai như Viên Hạo cũng bị khí tức thanh thuần mà mị hoặc tự nhiên trên người cô làm cho nuốt nước bọt, đây là trong trường hợp Tiên Đậu chưa phát động ánh mắt công kích đấy. Từ đó thấy rõ, áo sơ mi này mặc trên người Tiên Đậu sẽ có lực sát thương lớn cỡ nào.
Viên Thiên Duy và Viên Hạo sao có thể để Tiên Đậu mặc đồng phục như vậy mà nhập học?! Làm thế khác nào trực tiếp đưa cừu nhỏ Tiên Đậu trực tiếp vào miệng đàn sói?!
Để con gái bảo bối nhà mình không phải chịu nỗi khổ buộc ngực, Viên Thiên Duy nhờ vài nhà thiết kế dựa theo đặc điểm cơ thể Tiên Đậu mà thiết kế vài cái áo sơ mi có tính che giấu tương đối cao. Trải qua một phen chuẩn bị, việc nhập học của Tiên Đậu cuối cùng cũng lo liệu xong.
Ngày hôm nay, Viên Thiên Duy tự mình lái xe đưa Tiên Đậu đến trước cổng học viện Dương Cương, vậy mà lại không thấy Viên Hạo chờ sẵn ở cổng trường, vì quy định “không phải giáo viên hay học sinh trong trường thì không được vào trường”, Viên Thiên Duy không thể nào dẫn Tiên Đậu vào trường, ông sốt ruột đến mức liên tục mắng Viên Hạo là tiểu tử thối vô tích sự.
Ngay khi Viên Thiên Duy định gọi điện thoại cho Viên Hạo, hệ thống vẫn luôn im lặng từ lúc Lâm Tiên Đậu nương nhờ Viên Tiên Đậu nay lại lên tiếng, “Kí chủ, xin chú ý, mục tiêu thu phục đang đến gần.”
Mục tiêu thu phục? Lương Hồng Tuấn ấy à? Tiên Đậu ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, thấy xa xa phía cổng trường xuất hiện một nam sinh cao ráo, tỉ lệ vóc dáng của hắn vô cùng cân đối, ống tay áo hơi xắn lên làm lộ cơ bắp trên cánh tay, đồng phục mặc rất vừa vặn, thân thể người này vừa tao nhã vừa mạnh mẽ, chân dài mông chắc eo thon. Tiên Đậu liếm liếm môi, dáng ngon thật, không biết khuôn mặt trông thế nào?
Khi Lương Hồng Tuấn từ từ đến gần thì Tiên Đậu mới thấy rõ khuôn mặt của hắn, làn da màu đồng cổ, mày kiếm mắt tượng, miệng rộng môi mỏng, đường nét khuôn mặt vô cùng rõ ràng, thật sự rất gợi cảm, rất men lì, tuy rằng hơi thành thục so với độ tuổi học sinh cao trung nhưng khí chất băng sơn cấm dục của hắn lại làm cho sự trưởng thành ấy biến thành ung dung trầm ổn, đúng ngay loại hình nam nhân ngoài lạnh trong nóng mà Tiên Đậu thích khiêu chiến nhất, cô như đã cảm nhận được máu nóng sôi trào vì dục vọng chinh phục.
Thấy Lương Hồng Tuấn đã gần đến cổng trường, Tiên Đậu bình tĩnh thu hồi ánh nhìn.
“Hồng Tuấn, sao lại là cháu? Tiểu tử thối Hạo Hạo kia đâu?!” Viên Thiên Duy nhìn thấy người đến là Lương Hồng Tuấn thì vội vàng hỏi, ông biết tiểu tử thối Hạo Hạo kia rất quan tâm đến em gái Đậu Đậu, bây giờ Hồng Tuấn đến mà Viên Hạo lại không đến, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
“Hạo bị thầy giáo giao nhiệm vụ ngoài giờ học, tạm thời không đến được nên đã nhờ cháu đến.” Mà sự thật là, Viên Hạo quá phấn khích về chuyện nhập học của Tiên Đậu nên bị thầy giáo bắt quả tang chuồn học lần thứ n+1, cuối cùng thầy giáo không thể nhịn được nữa, xách cổ hắn lên văn phòng để tiến hành giáo dục, vì thế nhiệm vụ trọng đại sắp xếp nhập học cho em gái hắn liền rơi lên người anh em thân thiết nhất của hắn là Lương Hồng Tuấn.
“Tiểu tử thối này, nhất định lại gây chuyện rồi!” Không ai hiểu con trai bằng cha, Viên Thiên Duy còn lạ gì cái tính của con trai mình, thể nào “nhiệm vụ ngoài giờ học” cũng là phạt đứng hoặc phạt quét dọn.
Lương Hồng Tuấn trầm ổn nhếch môi, hắn không phủ nhận lời nói của Viên Thiên Duy mà chỉ lễ phép chuyển đề tài giúp người anh em của mình dời đi sự chú ý từ bố hắn, “Bác, bác cứ giao Đậu Đậu cho cháu đi.”
“Được, có cháu rồi thì bác không có gì phải lo lắng nữa!” Viên Thiên Duy rất tín nhiệm Lương Hồng Tuấn, “Hạo Hạo nhà bác mà trầm ổn bằng nửa cháu thì bác đã chẳng sầu đến bạc cả đầu.” Nói xong, ông quay đầu thân thiết dặn dò Tiên Đậu, “Đậu Đậu, đây là anh Hồng Tuấn, là bạn tốt nhất của anh trai, sau này con cứ xem anh ấy như anh trai ruột, có chuyện gì không thể nhờ anh trai thì nhờ anh Hồng Tuấn cũng được... bla bla…”
Làm một đứa trẻ mắc chứng tự bế, Viên Tiên Đậu cúi đầu nghịch ngón tay ngọc thon thon, trong quyến rũ đàn ông kị nhất là mạo hiểm, đối với loại nam nhân ngoài lạnh trong nóng này thì phải ra vẻ vô hại mới có thể tiếp cận bọn họ, thêm nữa, việc này cũng tương đối phù hợp với tình trạng tâm lý bây giờ của Viên Tiên Đậu.
Viên Thiên Duy bất đắc dĩ thở dài, vô cùng đau lòng về chứng tự bế của con gái bé bỏng, ông đưa tay vuốt đầu Tiên Đậu rồi nói với Lương Hồng Tuấn, “Hồng Tuấn, Đậu Đậu nhà bác vừa trải qua nỗi đau mất mẹ, bây giờ vẫn còn chưa hết ám ảnh, sau này hy vọng cháu có thể chăm sóc Đậu Đậu nhiều hơn một chút.”
“Bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Đậu Đậu.” Lương Hồng Tuấn tiếp nhận hành lý từ tay Viên Thiên Duy, “Vậy chào bác, chúng cháu đi vào trước.” Hắn nhìn Viên Thiên Duy gật đầu, bước được vài bước mới phát hiện Viên Đậu Đậu (tên giả) không đi theo, hắn không khỏi ngoái lại nhìn, chỉ thấy Viên Đậu Đậu đang cúi đầu đứng tại chỗ kéo tay áo của Viên Thiên Duy, không hiểu vì sao, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu nhưng Lương Hồng Tuấn vẫn nhận ra sự ỷ lại và không nỡ rời xa của cậu đối với Viên Thiên Duy.
Hiển nhiên Viên Thiên Duy cũng cảm nhận được điều này, ông kích động ôm con gái vào lòng, đây là lần đầu tiên con gái chủ động thân cận với ông kể từ khi trở về! Một người cha lúc nào cũng khát vọng được con gái thừa nhận như Viên Thiên Duy làm sao có thể không kích động cơ chứ? Ông thương yêu xoa gáy Tiên Đậu một chốc rồi mới nhịn đau đẩy con gái đến bên cạnh Lương Hồng Tuấn.
“Đậu Đậu ngoan! Từ bây giờ phải nghe lời anh trai và anh Hồng Tuấn, nhớ bố thì cứ gọi điện cho bố, vì Đậu Đậu, bố sẽ bật điện thoại 24/24.”
“Bác yên tâm, Viên Hạo và cháu sẽ chăm sóc Đậu Đậu thật tốt.” Lương Hồng Tuấn vươn tay định ôm vai Tiên Đậu, hắn nhận ra cậu nhỏ này mắc chứng tự bế rất nặng, hắn nên dắt cậu đi thì hơn, tuy rằng nam sinh làm thế này hơi kì kì nhưng hắn không muốn lại phải chạy về một lần nữa.
Tiên Đậu lập tức né tránh sự đụng chạm của hắn, cánh tay vươn ra của Lương Tuấn Hồng khựng lại giữa không trung, sau đó đành gượng gạo đút vào túi quần, không ngờ tâm lý đề phòng cậu nhỏ này lại nặng như vậy.
Thực ra đây chính chiêu lạt mềm buộc chặt của hạt đậu nào đó, chiêu này là để hấp dẫn Lương Hồng Tuấn quan sát cô, khiến hắn tập trung sự chú ý lên người cô. Mà biểu hiện tiếp theo của Lương Hồng Tuấn cũng chứng minh Tiên Đậu ra chiêu rất cao minh, trên đường hai người đi đến phòng ngủ, Lương Hồng Tuấn tuy không nói gì nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Tiên Đậu.
Đây chính là lúc cần một vài thay đổi để khắc sâu ấn tượng của hắn.
Cơ hội cuối cùng cũng đến.
Một người bạn học của Lương Hồng Tuấn nhìn thấy hai người, bèn đi đến chào hỏi bọn họ, “Hi! Hồng Tuấn.” Hắn quan sát Đậu Đậu đứng sau lưng Lương Hồng Tuấn, “Đây chính là em trai bảo bối mà tiểu tử Viên Hạo nhắc đến mấy ngày nay đấy à?” Xem ra người này rất thân với Viên Hạo, “Sao lại cúi đầu không nói chuyện thế? Ha, chào em, anh là Mạnh Lương Văn, bạn cùng phòng với anh của em.” Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn kéo tay Tiên Đậu.
Nhân cơ hội này, Tiên Đậu nhanh nhẹn trốn ra sau lưng Lương Hồng Tuấn, năm ngón tay bấu chặt lấy đầu vai hắn, chỉ để lộ một đôi mắt đen sáng ngời, đợi đến khi Lương Tuấn Hồng nhìn về phía mình, cô hơi hơi nâng mắt lên, để cho con mắt đen lúng liếng đã qua nhiều lần cẩn thận điều chỉnh nhìn thẳng vào Lương Hồng Tuấn, trong đôi mắt khẽ xao động những gợn sóng trong vắt, trông qua hệt như một con thú nhỏ đang kiếm tìm sự che chở của chủ nhân, cực kì đau lòng người.
Kiếp trước, Tiên Đậu đã luyện tập ánh mắt này rất nhiều lần trước gương nên cô rất hiểu lực sát thương của nó. Ánh mắt hút hồn này không thể chỉ nhìn một lần là đủ, phải treo khẩu vị, vì thế cô chỉ nhìn Lương Hồng Tuấn vẻn vẹn hai giây rồi lại vùi đầu vào lưng hắn.
Lương Tuấn Hồng quả nhiên rất thích ánh mắt trong trẻo làm cho lòng người run rẩy này, vì vậy khi Tiên Đậu trốn tránh, phản xạ của hắn chính là dõi theo cô. Lương Hồng Tuấn trong lòng âm thầm khen ngợi, hóa ra dưới tóc mái của cậu lại cất giấu một đôi mắt xinh đẹp đến thế.
Ngay lúc này, ngón tay nắm vai áo hắn của Tiên Đậu khẽ động đậy, ánh mắt Lương Hồng Tuấn thuận thế dừng trên những ngón tay trắng nõn nổi bật trên nền áo đồng phục màu xanh đậm, cảm giác non mềm hấp dẫn khiến hắn thật muốn đưa tay chạm thử, xem sờ vào có dễ chịu như tưởng tượng hay không, và hắn quả thực đã làm như vậy.
Hắn dè dặt cầm lấy đầu ngón tay của Tiên Đậu, một loại cảm giác ngưa ngứa truyền từ ngón tay vào trong lòng hắn, Lương Tuấn Hồng bất giác nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, xúc cảm mềm mại khiến hắn yêu thích không thôi.
Tiên Đậu để hắn nắm một lúc rồi lùi tay ra sau lưng, làm bàn tay của hắn bắt phải không khí, đồng thời cũng làm hắn khôi phục tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.