Tiểu Tổ Tông

Chương 3: Hạnh nhân




Thành phố N là cố đô của lục triều*, nhưng mà hai năm gần đây chất lượng không khí không tốt lắm. Khu đô thị xe cộ quá nhiều, khí thải thải ra quá lớn.
(* Lục triều gồm: Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần kế tiếp nhau đều đóng đô ở Kiến Khang, tức Nam Kinh, Trung Quốc ngày nay)
Tống Y đã hắt hơi liên tục mấy cái. Đèn chuyển xanh, phía sau còi xe kêu không ngừng, ngay cả thời gian lau mũi cũng không có, cô đành phải lái xe về phía trước.
Nói đến những dư luận tranh cãi kia, thật ra thì Tống Y cũng không quan tâm cho lắm.
Một người, chỉ có thể nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình, có thể không ngừng nhận thức về bản thân mình, mới có thể một mực tiến về phía trước mà không dậm chân tại chỗ.
Trong tranh của cô thiếu cái gì, chính cô là người rõ nhất.
Cho dù là sông, núi, biển cả, hay là đường mòn hẻo lánh, thậm chí là thung lũng lớn ở Châu Phi, trong tranh mà Tống Y vẽ đều có.
Tranh của cô có thiên địa, có vạn vật, có thay đổi của tương lai, có bụi bặm của lịch sử.
Trong tranh của Tống Y cái gì cũng có, chỉ là không có tình yêu.
Không phải là tình yêu to lớn đối với vạn vật, mà là tình yêu nhỏ bé.
Nói trắng ra thì Tống Y cô con mẹ nó chính là thiếu tình yêu. Tình bạn ít ỏi, tình thân đơn bạc, còn tình yêu căn bản là không có.
" Khốn khiếp, chẳng lẽ bà đây thật sự phải tìm đàn ông nói chuyện yêu đương sao? Vậy thà làm bách hợp còn hơn."
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng liền buồn bực, hơn nữa không biết bây giờ có thể chữa khỏi bệnh hay không, mạng mà mất thì vẽ cái rắm.
Tống Y dùng sức vỗ xuống tay lái, mắng một câu thô tục. Sau đó đạp cần ga, tốc độ xe nhanh như gió.
Càng đến gần khu Tê Hà, xe cộ càng ít, khi tới khu vực đại học Tiên Lâm đã gần như vắng hoe.
Lần này triển lãm tranh của Tống Y không được tổ chức ở khu vực thương mại nữa, mà là ở trường đại học. Địa điểm cử hành là ở đại học N, một trong mười trường đứng đầu cả nước.
Cách bốn năm lại làm triển lãm tranh, bất luận là người trong giới hay người ngoài giới đều rất mong chờ.
Tống Y không thiếu tiền, cô lựa chọn ở trong trường đại học làm triển lãm bởi vì muốn cho sinh viên thời nay có nhiều cơ hội hơn.
Buổi triển lãm này nhất định sẽ thu hút các nhà sưu tầm thâm niên trong nước và ngoài nước, đây chính là cơ hội cho những sinh viên này biểu diễn.
" Chủ nhân! Người có điện thoại...."
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Tống Y vừa nghe liền biết ngay nhất định là người đại diện toàn quyền của mình gọi đến, Ngô Ngữ nữ sĩ.
Đặt điện thoại lên giá đỡ, nhấn nghe, giọng nói của Ngô Ngữ mạnh mẽ truyền ra.
" Bà cô, cô đến đâu rồi? Người đến từ Anh quốc Harold - Caldwell tiên sinh đã đưa vợ đến. Bọn họ bốn năm trước đã mua tranh của em nên giờ muốn đến gặp em trước thời hạn một chút, còn muốn đặt một bức tranh em mới vẽ, em cũng không nên..."
Hơi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đã hợp tác gần sáu năm, tính tình của Ngô Ngữ vẫn nhiệt tình và sinh động như xưa.
" Không được đâu! Em phải đi sắc thuốc! Chị không biết em..."
Bên cạnh đại học N chính là đại học y học cổ truyền của thành phố N, có nơi đặc biệt dùng để sắc thuốc. Tống Y đang chuẩn bị đi sắc thuốc để cứu mạng.
" Một trận cảm mạo nho nhỏ mà thôi! Caldwell tiên sinh cũng không ngại em vừa nói chuyện vừa lau nước mũi, bà cô em còn kiểu cách cái rắm! Mười phút sau chị muốn thấy bóng em, nhanh lên chút!"
" Đô đô đô."
Kịp thời cắt đứt lời của Tống Y, Ngô Ngữ liền cúp điện thoại, không cho Tống Y nửa cơ hội từ chối.
Tống Y quay đầu nhìn bọc thuốc bắc còn nằm sau xe, lau nước mũi, âm thầm cầu nguyện, hy vọng vị bác sĩ kia lúc kê thuốc cũng giống con người anh vậy, vân đạm phong khinh, không mang theo vị đắng, nếu như có thể mang theo vị ngọt thì tốt nhất.
Đại học N gần phố ăn vặt, bên trong cũng có nhà hàng. Caldwell mặc dù là người Anh, nhưng đối với Trung Quốc hết sức nhiệt tình, coi như quê hương thứ hai.
Người đại diện Ngô Ngữ đã dặt chỗ trước, sau khi xuống xe, Tống Y lấy túi thảo dược lộc cộc đạp giày cao gót đi vào.
Dĩ nhiên, áo choàng mua tạm thời bị vứt bỏ trên xe không mặc.
Thời điểm đi gặp khách hàng làm sao có thể mặc quần áo xấu xí như vậy? Không thể nào!
Ngô Ngữ chọn nhà hàng trung Quốc này cũng rất ưu nhã. Ăn cơm thật ra cũng cần một hoàn cảnh tốt đẹp.
Bên trong được bố trí một cây cầu đá nhỏ, bên cạnh còn có cây đào, băng khô phun ra rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác như lạc vào chốn thần tiên.
Bàn chính là bàn bát tiên, bằng gỗ vàng, điêu khắc hoa văn chạm rỗng. Góc bên còn treo không ít lồng chim, nhân viên phục vụ đều mặc hán phục cổ trang.
" Quý khách, mời vào trong!"
Sau khi Tống Y báo cáo số bàn đã đặt, một nhân viên đã dẫn cô đến bàn thứ tám.
Cô đến muộn, một nhà Harold đã được Ngô Ngữ chiêu đãi bữa ăn, bầu không khí nhìn rất tốt, cười cười nói nói.
Harold mang theo vợ và con gái cùng tới, nhưng mà vợ và con gái ông không dùng đũa, trước mặt được đặt bữa ăn phương Tây và dao nĩa.
Mặc dù là quán cơm Trung Quốc nhưng người đại diện Ngô Ngữ của Tống Y rất thân thiết, chiếu cố theo thói quen của người phương Tây. Đặc biệt bảo lúc phục vụ mang thức ăn lên, mỗi đĩa thức ăn đều đặt một cái muỗng chung, lúc cần gắp thức ăn thì lấy muỗng múc là được.
Người Anh không ăn nổi cay cho nên thức ăn hầu như không có hạt tiêu.
Thức ăn ở thành phố N bắt nguồn từ Hoài Dương, thiên về thanh đạm, chú trọng tươi mới và mỹ vị.
Cua hầm đầu sư tử, tôm sồn bóc vỏ, mì nóng, bì cá hấp ốc....
Các món ăn đều được lựa chọn cẩn thận, đầy đủ màu sắc và hương vị. Mặc dù trong phòng lúc này chỉ có năm người, nhưng cũng có hơn 20 món ăn.
Vợ của Harold rất tán thưởng tranh của Tống Y, vừa thấy cô liền nhiệt tình dùng tiếng Trung sứt sẹo của mình chào hỏi.
" Song, đã lâu không gặp! Cô càng ngày càng xinh đẹp hơn!"
Đem bọc thuốc lớn để qua một bên, Tống Y cùng vợ Harold ôm, hôn vào má nhau.
" Đâu có! Tôi già rồi! Bội Ân càng ngày càng đẹp, giống như một đại cô nương rồi!"
Bội Ân là con gái độc nhất của vợ chồng Harold, từ nhỏ đã là tâm can bảo bối của họ, được nuôi như một công chúa, tính tình có chút yếu ớt, nhưng dáng dấp rất xinh đẹp. Khi thấy Tống Y, cô nhóc khéo léo dùng tiếng Anh hỏi thăm sức khỏe của cô.
Tống Y cùng một nhà Harold gần coi như là bạn cũ, lúc ăn cơm cũng không quá khách khí. Harold ngoại trừ muốn đặt trước hai bức họa của Tống Y, còn muốn mời cô tới Anh quốc đến trường đại học làm giáo sư thỉnh giảng*.
( Thỉnh giảng: Nhận lời mời tới một đơn vị nào đó hay ra nước ngoài, không định kỳ để giảng dạy, biểu diễn...không nằm trong biên chế)
Phần lớn giáo sư thỉnh giảng chính là danh nhân nổi tiếng của các trường đại học và cao đẳng, nhận được rất nhiều tiền.
Tống Y không thiếu tiền, trên người cô cũng không thiếu hào quang của một giáo sư thỉnh giảng tại các trường đại học.
Sau khi uyển chuyển cự tuyệt, mặc dù Harold thấy đáng tiếc nhưng cũng không có yêu cầu quá mức.
" Lạp Kim. Bennett, người này cô có còn nhớ không? Triển lãm lần này của cô có thể anh ta sẽ tới."
" Người sao chép tranh của Tống Y? Anh ta tới làm gì? Phá hoại sao?"
Ngô Ngữ đối với cái tên này rất quen thuộc. Ban đầu, khi cô vừa làm đại diện cho tranh của Tống Y, cô đã bị hắn ta chiếu cố, tranh không bán được, thiếu chút nữa còn bị người đánh chết.
Hắn ta chính là một tên vô lại, tại thời điểm Tống Y có chút danh tiếng lại sao chép tranh của cô. Nếu không phải Tống Y có chứng cớ thì có khả năng đã bị hắn ta làm cho rời khỏi giới này rồi.
" Bây giờ danh tiếng của hắn ta rất thối, không ai muốn mua tranh của hắn. Tôi đề nghị các cô hãy sắp xếp nhiều bảo vệ một chút, tôi nghe được từ bạn, hắn đã mua vé rồi, cũng đã đến thành phố N rồi."
Mặc dù chỉ là một nhà sưu tầm, nhưng Harold không dễ dàng tha thứ cho ai làm ra chuyện sao chép này.
Vẽ tranh là cả một quá trình chứ không phải một bản sao chép đơn giản.
Ngay cả khi trong tranh có nhiều kỹ xảo, bút pháp, nhưng nếu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ nó thì đơn giản đó chỉ là một quá trình sao chép, còn không tốt bằng máy in.
Harold thưởng thức tranh của Tống Y, ông có thể thấy từ trong tranh của cô có sự kiên định và nhiệt tình.
Nghệ thuật sở dĩ là nghệ thuật chính là ở chỗ người sáng tạo mang đến cho nghệ thuật tình cảm của bản thân mình. Những tình cảm này không ngừng tích tụ, cuối cùng lại trở thành " Linh cảm". Linh cảm khiến cho tác phẩm càng tinh xảo, để cho người vẽ vẽ ngày càng tốt hơn. Quá trình như vậy mới được gọi là " Nghệ thuật".
Mà có một số họa sĩ, bàn tay họ được Thượng đế ưu ái, giống như Tống Y vậy. Ngay cả khi không có nhiều bạn bè, không có bao nhiêu thân tình, thậm chí độc thân hơn 20 năm, nhưng tranh của cô so với người bình thường còn tốt hơn, dung nhập tình yêu to lớn.
Người như này trừ hâm mộ ra thì không có biện pháp khác, thiên phú này quá bí ẩn, ghen tỵ hơn cả người có vận khí tốt.
" Không có chuyện gì, hắn ta tới thì có thể gây ra rắc rối gì? Đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ cũng là hắn ta. Là người chỉ cần một lần không biết xấu hổ thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba... Cuối cùng trở thành người không biết xấu hổ. Lạp Kim này xem ra đã đạt cảnh giới vô liên sỉ rồi."
Lời Harold nhắc nhở, Tống Y cũng không để trong lòng nhiều. Cô còn trẻ đã thành danh, trải qua chuyện so với tưởng tượng của người thường nhiều hơn rất nhiều. Thời điểm lần đầu tiên triển lãm tranh còn có người chế giễu tranh của cô thậm tệ ngay trước mặt mọi người.
Vậy thì thế nào?
Bức tranh kia ở thời điểm ấy mặc dù không có ai nhìn trúng, nhưng ở năm sau, tại hội đấu giá lập tức liền được mua với mức giá 30 triệu.
" Là vàng thì luôn tỏa sáng", lời này tuy tục nhưng không phải giả.
" Song, cô nói chuyện thật là càng ngày càng thú vị."
Tiếng Trung của Harold không quá thành thạo, lúc sau ông mới hiểu ý của Tống Y, vui vẻ vỗ đùi, còn dùng tiếng Anh giải thích cho vợ và con gái mình.
Bữa cơm này khách chủ đều vui mừng, Ngô Ngữ đưa cho gia đình Harold vé VIP vào cửa triển lãm.
Sau khi tiễn Harold, nụ cười khách sáo trên mặt Ngô Ngữ lập tức thay đổi, nhón chân nhéo lỗ tai Tống Y, mắng:
" Kêu em nhanh chóng đến, em lại cho chị đợi nửa giờ! Nếu Harold không phải người quen cũ, với thái độ ngạo mạn của em, trong giới sưu tập sẽ bị phê phán là không có quy củ, không lễ phép!"
" Buông tay Ngô tỷ! Em biết lỗi rồi, em cũng không phải không có nguyên nhân mà! Em bị bệnh thiếu chút nữa chết rồi!"
" Gạt quỷ hả! Em không phải bị cảm nặng thôi sao? Chị thấy vừa rồi em ăn rất vui vẻ mà, chết cái gì mà chết? Mở miệng là không nói được gì may mắn rồi!"
Ngô Ngữ khinh thường, trên mặt đều là dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.
" Em không phải bị cảm thông thường đâu, chị thấy ai bị cảm đã một tuần mà chưa khỏi không? Em nói chị nghe, bệnh của em rất nghiêm trọng! Thật may đã có bác sĩ kê thuốc cho em, em có thể sống rồi!"
Tống Y tràn đầy vui vẻ ôm một bọc lớn dược liệu, giống như ôm đại bảo bối, không nỡ buông tay.
Từ trong thâm tâm cô cảm khái, Thời Ẩn Chi thật là một bác sĩ tốt. Thuốc cứu mạng người tổng cộng mới hơn một trăm tệ, so với hơn mười ngàn lại thuốc chữa ung thư, quả là tiện lợi.
__________________________________________
Ten ten, mình đã comeback trở lại đây, sau một tuần ốm sml thì mình cũng đã ngoi lên thở rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.