Tiểu Tổ Tông

Chương 19: Tô tử




Thành phố N lúc 2 giờ sáng, le lói ánh đèn vẫn sáng, trên đường thỉnh thoảng vụt qua vài chiếc xe hơi.
Bầu trời đầy sao bị che phủ bởi những đám mây, chỉ còn sót lại một hai ngôi sao vẫn sáng lấp lánh.
Các ngôi sao cũng phải thay phiên nhau làm việc vào ca đêm, nhưng đêm nay những ngôi sao đến trễ hơi nhiều, chỉ còn mấy ngôi sao vẫn giữ vững chức vụ, nhấp nháy trên bầu trời.
Tống Y nghĩ, nếu như có thể, cô muốn khiếu nại với mặt trăng, tối nay không có sao để ngắm, đánh giá 1 sao.
Ban ngày ở trong vườn hoa cách tang bị Thời Ẩn Chi đột nhiên ôm, lúc ấy chưa kịp phản ứng. Bây giờ trong đêm khuya thanh vắng, Tống Y mới bất giác phát hiện, có chỗ nào không đúng.
Nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng, cô lại không nghĩ ra được.
Từ trước đến nay, Tống Y là người chỉ cần nằm xuống giường, đắp chăn là có thể ngủ. Nhưng hôm nay hiếm khi cô lại mất ngủ đến 2 giờ.
Mất ngủ khiến cho Tống Y buồn bực. Thức đêm thực sự rất làm tổn thương làn da.
Không được, cô muốn tìm người cùng thức đêm với mình.
Một phút sau ——
" Tôi đập chết cô bây giờ!!! Tống Y, cô buổi tối không ngủ lại gọi điện thoại cho bà làm gì?!"
Ngô Ngữ mấy ngày nay vì hotsearch và triển lãm tranh của Tống Y đã rất vất vả. Bây giờ chị rất muốn đi theo điện thoại, đánh chết cái đồ vô lương tâm Tống Y.
Chị vốn dĩ đang ngủ ngon, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Ban đầu, Ngô Ngữ không định nghe, nghĩ đối phương sẽ không gọi tiếp.
Nhưng không nghĩ tới, Tống Y lại MỘT! MỰC! GỌI!
Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, một hồi lại một hồi, không buông tha.
Nghe được tiếng Ngô Ngữ gầm thét, trong lòng Tống Y lại thấy thỏa mãn vô cùng. Có người cùng cô lão hóa da, cùng nhau xấu đi, thật tốt!!!
Quả nhiên trong sách ngữ văn nói không sai, kiên nhẫn không từ bỏ, sắt đá cũng có thể khắc.
Nhìn xem, một cô bé ưu tú như cô, không phải thành công rồi sao?
" Em không ngủ được, muốn hỏi ý kiến chị về mấy vấn đề tình cảm."
Quay lại nằm trên giường lớn, Tống Y gối lên chiếc gối mềm, mở loa ngoài, đặt điện thoại cạnh giường.
Một người F.A từ trong trứng 24 năm, đối với tình cảm không hiểu biết cho lắm.
Tống Y rất tự mình biết mình, những chuyện như vậy cô đành phải hỏi ý kiến người khác.
Đã phải thay mặt Tống Y xử lí tranh, giờ lại phải giúp bà cô nhỏ giải quyết vấn đề tình cảm. Là một người chị đóng vai trò tri kỷ, Ngô Ngữ quyết định ngày mai cô phải đi mua một chai Lancome màu đen mới được.
Sau khi chờ Tống Y đem mọi chuyện kể hết lại cho Ngô Ngữ, chị phát ra một tiếng hừ lạnh.
" Tôi nhớ trước kia có người nói với tôi, người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối sẽ không thích Thời Ẩn Chi. Vậy xin hỏi bây giờ là cái tình huống quỷ gì?"
Tống Y bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được:...
Ngô Ngữ nửa đêm bị đánh thức tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tống Y như vậy. Chị tiếp tục truy hỏi:
" Con mẹ nó! Vì cái chuyện vớ vẩn này này mà hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho bà! Tống Y, em có phải bây giờ mới biết yêu, lần đầu tiên nếm mùi vị yêu thích phải không?"
Tống Y không muốn thừa nhận chuyện mất mặt như vậy, mạnh miệng chống đỡ:
" Không phải, trước kia em còn có 18 người bạn trai, tất cả đều bị em bỏ rơi."
Đối với chuyện của Tống Y từ khi sinh ra đến giờ, Ngô Ngữ còn biết nhiều hơn cả cô:
" A, lời nói của phụ nữ đều là gạt người."
Dùng chăn cuộn người lại, giống như một con nhộng, đem mình quận tròn xung quanh.
Tống Y nhớ trước đây từng thấy ở trên mạng một câu nói: Một lần rung động như bị quỷ ám, rung động chính là số kiếp đã định.
Rất giống như mỗi lần cô gặp Thời Ẩn Chi, tim sẽ đập liên tục. Có phải thật sự là số kiếp đã định hay không?
Tống Y không biết.
Cho dù trong giới họa sĩ cô đã sớm nổi danh, lí lịch có thể viết thành một chồng. Nhưng khi đối mặt với tình cảm, cô giống như một tấm vải sạch sẽ, cái gì cũng không hiểu.
" Tống Y, tự em suy nghĩ cho tốt. Đừng như con rùa rụt đầu, chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt."
Ngô Ngữ không tiếp tục thúc ép Tống Y. Chị cũng là người từng trải, biết trong chuyện tình cảm phải tự mình nghĩ thông suốt. Nếu không mãi mãi sẽ không phá nổi phòng tuyến kia, vĩnh viễn giống như tình cảm của trẻ con, chỉ có lệ thuộc, không có thiếu hụt.
Cuộc gọi vẫn còn tiếp nối, nhưng hai người bên đầu dây không ai nói chuyện.
Đạo lý này Tống Y đều hiểu, nhưng mà cô thiếu dũng khí để nhìn vào nội tâm mình, mãi trói buộc chân không thể tiến lên, rất sợ đi xa hơn một bước.
Thất bại trong hôn nhân của cha mẹ mang đến cho Tống Y tổn thương quá lớn. Không chỉ có tuổi thơ không trọn vẹn, mà cho tới tận bây giờ cô vẫn không có lòng tin với tình yêu.
Cần phải có người đẩy cô về phía trước, nhìn thẳng vào nội tâm mình.
Rất lâu sau, cuối cùng Tống Y cũng mở miệng.
Thay vì nói cô đang nói chuyện cùng Ngô Ngữ, không bằng nói cô đang thử phân tích nội tâm mình, liều lĩnh phát triển.
" Có lúc em rất thích nói nhảm, nói rất nhiều. Có lúc lại như bị bệnh thần kinh, so với diễn kịch còn diễn ghê hơn."
" Nhưng Thời Ẩn Chi sẽ nghe em lảm nhảm, còn nghiêm túc trả lời em, không qua loa lấy lệ. Thậm chí anh ấy còn nguyện cùng em diễn kịch, không vạch trần em."
" Chị Ngô, chị không biết đâu. Trong cuộc đời em chưa từng có ai như vậy, chư từng có ai có thể làm được như anh ấy."
" Em một mình lạc trong thế giới cô độc này đã rất lâu, rốt cuộc cũng gặp được Thời Ẩn Chi."
" Em thật sự thích anh ấy như vậy. Em thật sự rất thích Thời Ẩn Chi!"
Người làm nghệ thuật từ trước đến nay phần lớn đều cô độc, một mình cảm nhận những thay đổi của thời gian. Giống như trên thế giới này chỉ còn một mình mình vậy.
Người đời đều ca thán về sự tuyệt diệu của nghệ thuật, nhưng lại chưa bao giờ đi tìm kiếm nguyên nhân bắt đầu của nghệ thuật.
Không phải những đứa trẻ bị tự kỉ thì tế bào nghệ thuật càng cao, có thiên phú hội họa. Mà do trong thế giới của bọn họ chỉ có một mình, cho nên cô độc chìm trong thế giới ấy.
Ngô Ngữ thở dài, xoa xoa mái tóc rối bời, tức giận hét lên với Tống Y ở bên kia điện thoại:
" Con mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra với em vậy? Còn có cảm giác hồi xuân?? Thích thì đi mà theo đuổi, còn ở trước mặt bà nói cái rắm!"=)))
Tống Y còn đang thương cảm, bị Ngô Ngữ gầm một câu như vậy đã hoàn toàn mất đi tâm trạng muốn ngước lên 45 độ ngắm bầu trời đau khổ.
Bật dậy, vỗ mạnh xuống chăn, Tống Y nói:
" Làm sao theo đuổi? Mỗi ngày tặng hoa hồng, sôcôla, hay là ngày ngày gửi cho anh ấy 520 tệ?"*
(* Trong tiếng Trung, 520 đồng âm với em thích anh!)
Ngô Ngữ:...
Đối với phương thức theo đuổi của trực nữ Tống Y, chị chỉ có thể nói FUCK=)))
" Bà cô nhỏ của tôi, em đây là muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm** sao? Đừng có theo đuổi như vậy. Em cứ giống như trước kia, thay đổi cách xuất hiện trước mặt anh ta, tìm cảm giác tồn tại. Cứ giữ nguyên như vậy là được."
(** Có nghĩa như trai bao vậy:v. Mình để nguyên là tiểu bạch kiểm cho hay.)
Nữ Tống Y không hiểu cho lắm:" Hả? Tại sao?"
Bên kia điện thoại, Ngô Ngữ kẽ hừ, nói:
" Đàn ông đều là đồ tồi. Tùy tiện có được không bao giờ biết quý trọng, không có được lại luôn luôn gây rối. Nếu bây giờ em cứ dâng mình lên như vậy, chính là tiền mất tật mang. Con gái muốn theo đuổi một người, tuyệt đối không thể rẻ rúm như vậy, em phải trêu ghẹo, trêu đến khi anh ta động lòng, vậy là thành công."
Tống Y:" Quá sâu xa rồi, em nghe không hiểu. Chị nói rõ ra đi."
" Trước khi yêu người phải yêu bản thân mình trước. Em trêu ghẹo, sẽ khiến anh ta muốn theo đuổi em. Nếu không coi như em theo đuổi được rồi, đối phương cũng sẽ không quý trọng. Đúng rồi, tốt nhất em có thể hối lộ được bạn bè của anh ta thì phần thắng sẽ càng lớn."
Ngô Ngữ ngáp, giọng nói có chút mệt mỏi.
Đêm khuya thích hợp nhất để suy nghĩ. Tống Y bị Ngô Ngữ nói một tràng như vậy, cảm thấy cả người cũng thông suốt hơn hẳn.
Gần đây Ngô Ngữ thật sự rất vội, giống như con quay, liên tục quay không ngừng nghỉ.
Vốn triển lãm tranh " Một giấc mộng lớn" bốn năm một lần của Tống Y đã có rất nhiều chuyện cần chị giải quyết. Nào ngờ đâu tự nhiên lại có một cái hotsearch tẩy trắng cho Lạp Kim.
Hai ngày nay phải gấp rút đăng chứng cớ lên Weibo, gửi cho mấy đại V*** thư của luật sư, mọi chuyện lập tức thay đổi lại.
(*** Đại V: Chỉ những tải khoản được xác thực, có dấu tích V trên Weibo.)
" Này, Y Y, Weibo đăng bài tẩy trắng cho Lạp Kim đã bị chị gửi văn bản luật sư rồi, chứng cứ cũng đã đăng lên. Bây giờ đến khi kết thúc công việc còn một chút nữa. Ngày mai em rảnh thì tới chỗ chị một chuyến, chị mời người quay phim đến quay cho em một video, em chỉ cần nói mấy câu tủi thân, thương tâm là được."
Mượn lực đánh lực, chính là đạo lí này. Bôi đen người khác chị sẽ khiến cho anh ta càng đen, đen càng lợi hại thì lúc bị vả mặt sẽ càng vang. Lại còn có thể khiếp cho một phần ba người đi đường có ấn tượng tốt với Tống Y, danh tiếng sẽ càng nổi.
Huống chi, ngoại hình của Tống Y cũng không hề thua kém nữ minh tinh nào trong giới giải trí. Rất nhiều người mê sắc đẹp cũng sẽ vô điều kiện làm fan cô, ủng hộ cô.
Tống Y gật đầu, lúc định đồng ý, trong đầu đột nhiên nhớ ra cái gì, lập tức chính trực từ chối.
" Không được, ngày mai em không rảnh."
Ngô Ngữ biết rõ Tống Y gần đây một chút chuyện cũng không có, cho nên hỏi ngược lại:
" Chuyện gì? Ngủ bù à?"
Tống Y:" Mấy hôm trước em với Thời Ẩn Chi đã có hẹn, ngay mai đến Chân Miễn Đường lấy thuốc mờ sẹo rồi."
Ngô Ngữ:...
Gia cảnh bần hàn, xin cáo lui!
Sáng sớm, trong căn phòng ngủ trên tầng hai nhà họ Thời, anh bạn nhỏ Thời Cổn Cổn còn đang ngủ chảy nước miếng.
Sau khi Thời Ấu Nghiên thức dậy, xoa xoa bụng nhỏ của Thời Cổn Cổn. Nghe thấy trong bụng con trai nhỏ nhà mình kêu " Ục, ục" như con heo nhỏ, không nhịn được khẽ cười.
Cầm lấy điện thoại trên đầu giường, Thời Ấu Nghiên xem có tin tức quan trọng nào hay không.
Mới mở khóa, Alipay đã gửi một tin nhắn nhắc nhở, Tống Y đã chuyển cho bạn 520 tệ vào số tài khoản 108****6699 lúc 3 giờ 08 phút.
Thời Ấu Nghiên thấy hơi kì lạ, cô không nhớ Tống Y nợ cô tiền, lại còn là con số 520 này.
Nhấn vào trang Alipay, Thời Ấu Nghiên mới phát hiện, chỗ gửi 520 là mười lần gửi, mỗi lần 520 tệ. Mỗi lần chuyển đều có một lời nhắn ——
Tiền hối lộ em gái Thời Ẩn Chi.
Thời Ấu Nghiên: A! Mùi chua của tình yêu.
Nhận tiền.
Thời Ấu Nghiên nhận hối lộ của Tống Y thì phải thay Tống Y hỏi đôi chút, dò xét ý tứ của anh cô.
Bữa ăn sáng nhà họ Thời hôm nay chỉ có hai anh em Thời Ẩn Chi với Thời Ấu Nghiên ngồi trên bàn ăn. Mẹ Thời, bà Điêu Bảo Thụy bị đồng chí cha Thời sau khi công tác xong gọi một cú điện thoại đến Thụy Sĩ. Hai ông bà vui vẻ đi nghỉ phép, con trai con gái cũng mặc kệ.
" Anh, anh đối với Tống Y rốt cuộc có suy nghĩ gì? Nếu lão xử nam 30 tuổi như anh không có cảm giác với cô gái nhỏ nhà người ta thì phải sớm nói rõ ràng. Anh xem, trên Weibo đều suy đoán mối quan hệ của hai người."
Thời Ẩn Chi ngước mắt nhìn Thời Ấu Nghiên, cũng không trả lời. Động tác ưu nhã ăn xong bữa sáng, liền thay giày chuẩn bị ra ngoài.
Thời Ấu Nghiên nóng nảy:" Anh đi đâu vậy? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu!"
Thời Ẩn Chi đi xong giày da, lạnh nhạt liếc nhìn em gái nhà mình, rốt cuộc cũng mở miệng vàng.
" Chân Miễn Đường, đã hẹn với Tống Y."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.