Tiểu Thuyết Hồi Hộp

Chương 1: Phần 1




Hôm sau tôi thức dậy vào sáng sớm, khi tôi vặn vòi nước thứ chảy ra thế mà lại là m.á.u.
Cũng không có gì đáng sợ cả, tôi lấy bừa cái khăn vẫn còn ẩm đã dùng từ tối qua để lau mặt đỡ vậy.
Suýt nữa thì quên mất vụ tôi ném con nhỏ kia vào bồn nước trên sân thượng ngày hôm qua.
Chắc là rất nhanh sẽ được phát hiện ra thôi nhỉ.
Khoác lên mình bộ trang phục đặc trưng, áo sơ mi trắng, quần âu đen, giày da đen mũi nhọn.
Cầm chiếc kính ở bồn rửa tay lên, đeo vào, mỉm cười với người trong gương. Ồ, phải thêm chiếc cặp táp màu đen nữa.
Trong chiếc thang máy đáng ra phải đông nghịt lúc này lại chẳng được mấy mống người.
Ha~ mới có nhiêu đây đã bị dọa đến mức không dám ra ngoài rồi?
Ở tầng dưới, cụ Lý thích đánh cờ, thím Chu thích khiêu vũ ở quảng trường cùng với anh Lâm thích dắt con chó chăn cừu Đức của mình chạy khắp tiểu khu đang tụm lại để thảo luận về điều gì đó rất sôi nổi.
"Chời đất ơi! Chuyện sáng nay khiến tôi hú hồn hú día hà, còn tưởng do mình chưa tỉnh ngủ nữa chứ!"
"Đúng vậy, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa? Sáng nay tôi đã khiếu nại với ban quản lý, họ nói rằng họ đã báo cảnh sát rồi."
"Chú, thím, hai người đừng nhắc đến nữa! Sáng nay sau khi chạy bộ xong con đi tắm, lúc bước ra cả người bê bết m.á.u, làm vợ con sợ chet khiếp! Nhà con bây giờ toàn mùi m.á.u tanh, thật là xui xẻo."
"Đúng vậy, đúng vậy! Ý? Thầy Trương, thầy đi làm sao?"
Tôi mỉm cười khách sáo với bọn họ, gật đầu chào hỏi.
Sau khi đi ngang qua, giọng nói lanh lảnh của thím Chu vẫn không ngừng truyền đến từ phía sau: "Mới sáng sớm đã xui xẻo như vậy, cmn chứ, ngay cả cơm cũng không nấu nổi."
Chà, đương nhiên rồi, tôi không phải là người duy nhất nghĩ rằng thím là đồ xui xẻo đâu.
Mẹ thím cũng nghĩ như vậy đó. =))
Buổi sáng hôm nay tôi chỉ dạy hai tiết, sau khi tiết học kết thúc, bác bảo vệ nói với tôi rằng hiệu trưởng đang đợi tôi ở văn phòng. Tôi đến phòng hiệu trưởng. Lúc bước ra ngoài, những ánh nắng gắt khiến tôi chói mắt. Ha~, lại là một ngày tốt lành được thăng chức và tăng lương.
Sau khi ăn trưa tại trường, tôi trở về chung cư. Khu chung cư đã bị giăng dây phong tỏa, một nhóm cảnh sát đang tra hỏi người dân cái gì đó, mấy cha nội lớn xác cũng đang tụ lại sôi nổi thảo luận mấy chuyện vui vẻ, ái chà, sao thím Chu thích buôn dưa lê lại không có mặt ở đây nhỉ? Tôi cầm trên tay tài liệu dự án thí nghiệm, bước vào trong.
Một cảnh viên sát trẻ tuổi đi tới: "Này, anh làm gì vậy? Anh không biết nơi này không cho phép tùy tiện ra vào sao?"
Tôi đẩy gọng kính, cố gắng nâng khóe miệng lên: "Đồng chí, tôi sống ở đây, lầu 8, phòng 802."
"Ra là sống ở đây, vậy chờ một chút, đúng lúc chúng tôi đang cần làm một cuộc điều tra."
"Vâng thưa chú cảnh sát, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra, hy vọng chú cảnh sát có thể nhanh chóng bắt được hung thủ đã giet cô gái kia."
Một vị cảnh sát lớn tuổi hơn, nước da ngăm đen, ánh mắt sắc bén đi tới: “Làm sao cậu biết người chet là một cô gái?”
"Đây là đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự của chúng tôi, đội trưởng Lâm."
Tôi mỉm cười, đưa tay phải về phía ông ta tỏ ý muốn bắt tay: “Chào anh, đội trưởng Lâm!”
Nhưng ông ta chỉ đưa tay đẩy viên cảnh sát trẻ lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi lại lần nữa: “Làm sao cậu biết người c.h.e.t là một cô gái?”
Móa, ghét nhất cái ánh mắt này, giống như cặp mắt của một con diều hâu vậy.
Tôi lẳng lặng thu lại tay phải, cười nói: "Vừa bước vào cửa tiểu khu đã nghe mọi người bàn tán rồi."
Cảnh sát Lâm liếc nhìn đám người đứng bên ngoài rào chắn, sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Cậu tên gì?"
"Tôi họ Trương, giảng viên tại Đại học Lệ Tân."
"Thầy Trương, thầy vừa mới từ bên ngoài trở về?"
"Buổi sáng có hai tiết học, vừa về sau khi dạy xong."
“Dạy học.” Ông ta nhắc lại hai chữ này, ngẫm nghĩ gì đó, hỏi: “Sáng nay thầy Trương không đánh răng rửa mặt gì sao?”
"Có chứ, tôi biết cảnh sát Lâm định hỏi gì, lúc tôi phát hiện nước có vấn đề, đang định báo cảnh sát thì nghe nói hàng xóm đã báo cảnh sát rồi."
"Khi xảy ra chuyện như vầy thầy Trương có vẻ không kinh ngạc hay sợ hãi gì nhỉ?"
Đôi mắt ông ta trở nên sắc bén, dường như lóe lên tia sáng. Thật khiến người khác chán ghét. Đáng ghét giống như con chó chăn cừu Đức kia vậy.
"Mấy chuyện kiểu này không phải trên thế giới ngày nào cũng xảy ra sao? Không thể vì xảy ra chút chuyện mà phá vỡ đi mọi quy luật của cuộc sống được. Hơn nữa, tôi chỉ là một giáo viên, cũng chả giúp được gì. Tin rằng có những sĩ quan cảnh sát tận tâm như cảnh sát Lâm, nhất định sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ, cho người đã khuất và gia đình của họ một lời giải thích xác đáng.” Tôi nói chuyện một cách ung dung, giọng điệu nhất định phải tràn đầy sự phụ thuộc của một công dân tốt vào cảnh sát.
Ông ta thoáng trầm ngâm một lúc, không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tôi mỉm cười với ông ta.
"Thầy Trương, từ 11h-1h tối hôm qua anh ở đâu?"
"Ngủ ở nhà, tôi thường đi ngủ lúc 10h."
"Thầy Trương sinh hoạt lành mạnh nhỉ, có ai chứng minh được không?"
"Đồng chí Lâm lại nói đùa rồi, tôi sống một thân một mình, lúc tôi ngủ làm sao có người chứng minh được."
"Gia đình thầy Trương không còn ai khác sao?"
"Tôi sống ở đây một mình." Tôi không trả lời ông ta trực tiếp, có những chuyện phải tự mình điều tra thì mới thú vị chứ.
Ông ta cuối cùng cũng dời tầm mắt, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rít sâu một hơi rồi nói: "Thời gian sắp tới có thể chúng tôi sẽ thường xuyên đến làm phiền, hy vọng thầy Trương đừng chạy lung tung mà hãy phối hợp điều tra, nếu như có bất kỳ manh mối nào hãy liên hệ với chúng tôi ngay lập tức."
“Đương nhiên rồi.” Tôi vẫn mỉm cười như cũ.
Ông ta tránh người qua một bên, nhường đường cho tôi.
Tôi gật đầu với hai viên cảnh sát, đi về phía khu chung cư.
Ánh mắt phía sau lưng tôi không hề dời đi, điều này khiến tôi khó chịu, có điều, cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Trong lúc chờ thang máy, một vài cảnh sát từ thang máy đi ra khiêng theo một chiếc cáng phủ vải trắng, nước nhỏ từng giọt từng giọt từ trên cáng xuống, có vài bà thím đỡ thím Chu đang khóc lóc ầm trời đi theo phía sau. Tôi né người sang một bên. Không phải sáng nay còn mắng là xui xẻo sao? Ha~, đúng là giả tạo.
Tôi liếc nhìn thang máy, bước vào, nhấn tầng 8, nhìn lên CCTV trong thang máy, nở nụ cười tiêu chuẩn, không, khóe miệng cao hơn bình thường một chút.
"Sếp, sếp cảm thấy ông thầy Trương này có vấn đề gì sao?"
Ông ta nhìn theo bóng người phía trước lùi vào tường để né người khiêng cáng, do dự nói: "Không biết, người này, không đơn giản."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.