Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 41: Tra kẻ trộm




"Giai Âm."
Tả Trí Viễn lo lắng nhìn Mục Giai Âm nói.
"Em mang thai có vất vả không?Quyền Thiệu Viêm không đồng ý ly hôn với em phải không, nếu không, anh giúp em? Lúc trước anh lấy cái chết uy hiếp ba mẹ, bọn họ đã đồng ý cho anh cưới em, đứa nhỏ trong bụng em, anh cũng coi như con của mình, nếu em không muốn giữ lại thì phá bỏ, nếu muốn thì giữ lại, anh sẽ coi nó như con của mình mà nuôi dưỡng thế nào?"
"Anh đối xử với tôi thật tốt----?" Mục Giai Âm ra vẻ cảm động. Hôm nay cô muốn nghe thử xemTả Trí Viễn muốn nhờ cô làm cái gì.
"Giai Âm, em cũng biết, trong lòng anh chỉ có mình em." Tả Trí Viễn định tiến nắm tay Mục Giai Âm, không biết vì sao bây giờ vẻ mặt Mục Giai Âm vẫn như trước, nhưng hắn ta lại không dám tới gần Mục Giai Âm. Hơn nữa, chỉ cần nhớ tới lần trước trong bệnh viện, Mục Giai Âm hùng hổ tát hắn một cái, đến nay gò má vẫn cảm thấy đau.
Mục Giai Âm cười không nói, trong lòng lại có cảm giác giống như bị heo cắn một cái.
Tả Trí Viễn còn muốn nói gì, di động lại báo tin nhắn. Hướng Tình đã đuổi kịp lấy lại túi của cô ta, rất nhanh sẽ trở lại. Bây giờ không thể để Hướng Tình biết quan hệ giữa hắn với Mục Giai Âm.
Tả Trí Viễn rút tay lại, mới lại giả vờ lo lắng đối với Mục Giai Âm nói: "Giai Âm, lúc trước anh trì hoãn đám cưới với em, là do muố làm tốt công việc, để cho em sau này có một cuộc sống đảm bảo."
"Tôi thực cảm động." Mục Giai Âm mỉm cười, Tả Trí Viễn biến sắc cũng thật nhanh, không sợ bị tâm thần phân liệt sao?
Tả Trí Viễn không nghe ra khác thường, thực sự mà nói hắn ta đối với sức quyến rũ của bản thân rất tự tin. Thấy Mục Giai Âm tiếp nhận lời nói của hắn, Tả Trí Viễn yên tâm nói ra mục đích.
Bây giờ Mục Giai Âm đã gả cho Quyền Thiệu Viêm, vậy lợi dụng một chút thân phận phu nhân của Quyền Thiệu Viêm đi.
"Nhưng mà, Giai Âm, gần đây công ty anh xảy ra chút chuyện, em có thể giúp anh không?" Tả Trí Viễn dè dặt cẩn trọng nói với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm ra vẻ hồn nhiên: "Có việc gì tôi có thể giúp anh?"
"Em chỉ cần giúp anh liên hệ người này một chút là tốt rồi." Tả Trí Viễn nhanh tay đem một phần tư liệu gửi tới di động Mục Giai Âm.
"Tôi không biết ông ta." Mục Giai Âm quét mắt qua tư liệu người nọ, khẳng định nói với Tả Trí Viễn.
"Không sao." Tả Trí Viễn khẽ cười: "Việc anh muốn nhờ em đơn giản thôi, em chỉ cần gọi điện thoại cho ông ta, nói cho ông ta biết, em là Mục Giai Âm, vợ của Quyền Thiệu Viêm, hơn nữa muốn hẹn ông ta đi ăn một bữa cơm, chuyện còn lại giao cho anh là được."
Kêu cô lợi dụng danh tiếng Quyền Thiệu Viêm thay hắn làm việc? Tả Trí Viễn này nghĩ thật tốt.
"Giai Âm, bạn em tới rồi, anh đi trước." Tả Trí Viễn nhìn góc đường đã thấy bóng dáng Hướng Tình, giọng điệu cũng nhanh hơn: “Tốt nhất không nên cho bất luận kẻ nào biết quan hệ của chúng ta,bây giờ em là vợ Quyền Thiệu Viêm, anh sợ việc của chúng ta truyền ra đối với thanh danh của em không tốt. Nhớ kỹ, nhất định không cần nói ra quan hệ của chúng ta."
Tả Trí Viễn lại lo lắng cảnh cáo Mục Giai Âm một tiếng, mới tính toán xoay người rời đi.
Chính là, xoay người một cái, Tả Trí Viễn không nhìn thấy bên môi Mục Giai Âm hiện lên một độ cong lạnh lùng, trào phúng. Chờ Tả Trí Viễn nhìn lại, Mục Giai Âm đã như cười nhẹ như trước.
Sau thất bại của tiểu Lục, Mục Giai Âm trở nên rất kỳ quái. Sớm biết vậy, sẽ không gửi tin nhắn bằng di động của hắn, Tả Trí Viễn ảo não một trận, quay đầu ái muội mà lại thân thiết nói: "Giai Âm, chờ làm xong việc anh nhờ, anh sẽ mang em đến nhà hàng cơm Tây mà em thích nhất."
Tả Trí Viễn định chờ Mục Giai Âm trả lời, nhưng thấy Hướng Tình đã cấp tốc chạy tới, Tả Trí Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Ăn cơmTây? Món cô thích ăn nhất, thật ra là lẩu.Cơm Tây, là Tả Trí Viễn thích nhất mà thôi.
Cái gọi là thích củaTả Trí Viễn, cho tới bây giờ đều khiến cô chán ghét.
"Giai Âm." Hướng Tình định đưa tay vỗ vai Mục Giai Âm, nhưng nhớ đến đứa nhỏ quý giá trong bụng Mục Giai Âm, Hướng Tình kịp thời thu tay, ngược lại đi dựa vào cây ngô đồng giống Pháp bên cạnh Mục Giai Âm nói: "Mệt chết tớ, tên trộm kia chạy thật giỏi."
"Lấy lại được đồ không?" Mục Giai Âm nhìn đống đồ trong tay Hướng Tình chợt nhớ đến tên trộm lúc nãy, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc. Quần áo, hình như là tên trộm lúc nãy mặc.
Hướng Tình thở hỗn hển gật gật đầu, lại lắc đầu: "Lúc tớ đuổi theo hắn, hắn từ bên trong lấy ra chút tiền rồi ném túi trả lại tớ, tớ vội vã đi bắt hắn, kết quả chỉ bắt được bộ quần áo, hắn liền chơi kim thiền thoát xác quăng hết quần áo cho tớ."
Hướng Tình một mặt ghét bỏ: "Khi đó tớ vội vã lấy túi tiền, hơn nữa thật sự không còn sức, nên không có tiếp tục đuổi theo."
"Chỉ có điều.. " Hướng Tình nhìn quần áo trong tay lộ ra một chút tươi cười đắc ý: "Cậu tớ ở trong tổ trọng án, tớ mang bộ quần áo đưa cho cậu, phải tra ra kẻ trộm kia là ai. Trộm đồ của cô nãi nãi tớ, hắn chết là cái chắc!"
Không những xui xẻo, mà còn không có đầu óc, thấy tiền sáng mắt, chắc là Tả Trí Viễn dùng tiền mua chuộc.
"Không mất gì quan trọng chứ?" Mục Giai Âm hỏi. Chưa từng thấy qua ai như vậy, rõ ràng là bị cướp, lại mang vẻ mặt giống như được tiện nghi.
"Bị mất mấy trăm." Hướng Tình bắt đầu kiểm tra bên trong mới kêu rên một trận: "Đây chính là tài sản cuối cùng của tớ, toàn bộ đều bị cướp rồi."
Hình như trừ bỏ tiền, cô còn đánh mất thứ gì đó, đến cùng là cái gì đây? Hướng Tình quyết định buông tha vấn đề này, cô mới không đi làm khó bản thân đâu.
Vì thế, cho đến lúc Mục Giai Âm chủ động hỏi, Hướng Tình mới nhớ tới, cô đã từng đồng ý với người đàn ông kia, đưa danh thiếp cho Mục Giai Âm. Mà danh thiếp lại bị tên trộm kia cầm đi.
"Cậu cười thật quỷ dị." Mục Giai Âm liếc mắt nhìn nụ cười nịnh nọt trên mặt Hướng Tình.
"Giai Âm---. " Hướng Tình kéo dài giọng nói: "Tớ biết Quyền thiếu khẳng định sẽ không hạn chế tiền tiêu vặt của cậu, hôm nay cậu bao nuôi tớ đi."
Hướng Tình làm như thật nói ra ưu điểm của cô: "Cậu xem tớ thông minh lại có năng lực, xinh đẹp lại đáng yêu, tiến cũng được, lui cũng được,..."
"Được rồi." Mục Giai Âm cảm thấy tầm mắt của mọi người xung quanh đều đang kỳ quái nhìn bọn họ, Mục Giai Âm nhanh chân đánh gãy lời nói của Hướng Tình: "Bao nuôi... thì bao nuôi, cậu chỉ cần giúp tớ xách đồ là được."
Nghĩ đến ngôi nhà trống không kia, Mục Giai Âm chỉ biết hôm nay cô nhất định sẽ mua không ít thứ.
Vừa vặn người nào đó yêu cầu bao nuôi, cô đành giúp người ta phát huy năng lực thôi.( Chị cũng phúc hắc vãi ~~~~)
Hướng Tình vỗ ngực: " Xách đồ thôi, việc này cứ để tớ." Cô bản lĩnh khác không có, chỉ có sức khỏe đặc biệt lớn. Chờ lát nữa Hướng Tình hai tay đầy túi, cô mới rơi lệ hiểu rõ một việc, bị bao nuôi cũng không phải ai cũng đảm nhiệm được a~.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.