Tiểu Thư Đừng Trêu Hoa: Chán Rồi! Làm Gì Đây?

Chương 6: Khảo hạch trong rừng




Sau khi biết Trình Thanh thuộc chủng đội của cô, Kỳ Duyên dường như tránh được không ít số chết. Nhất là khi đấu với nữ chính dường như cô ta ôm hận mãi nhắm vào cô mà đánh tới. Nhưng nữ phụ lại dễ chịu hơn rất nhiều, cô bạn thấy cô thì lập tức chuyển hướng năng lực tấn công về phía khác. Trình Thanh chỉ khổ sở bảo vệ phu nhân của mình tránh sơ suất. Riêng cô, biết người biết ta chỉ ngồi hưởng chăm sóc của cậu bạn. 
Hỏi cô sao không ra giúp cậu ta?
Muốn cô giết người thì cứ việc. Nhìn hành động nữ chủ cùng đám nam chính cô tự nhiên muốn giết ả ta. Một đốm lửa nhỏ cháy xén qua loạn tóc, hiện lên mắt thỏ núp sau hậu cung bảo đau tim. Cmn, sợ chế thì nố chơi đây toại nguyện, chơi cái kiểu mượn tay người khác giết người chị đây ngứa mắt. Còn đám hậu cung các ngươi có bị mù tốt nhất đừng chạm vào A Thành của ta, hắn mà mất sợi lông tơ, đừng nghĩ ta cho các ngươi yên ổn. 
" Này em chỉ núp sau Trình Thanh thôi sao? Nơi này ăn toàn hơn này!"
Quay mắt liếc Nhược Thủy, sao anh ta không vào nhóm nữ chính mà nhất nhất phải nhào vào đội cô làm gì? Nhưng mà một tên đã khùng thì thôi đi còn kéo theo cả tên Hàn Dục Mặc. Cô nhớ có chỗ bọn này ăn trúng gì đâu mà theo cô đòi mạng ghê vậy. Cô không chê mạng mình quá ngắn đâu. Vì thế..
Làm ơn tránh xa tôi đi được không.
" Thủy tâm băng!"
Tiếng hô bên cạnh vang lên bộ dạng khá chật vật của Nhược Thủy, nhìn sang bà nam tử đội mình. Trên áo trên mặt đều có cả sơ sát nhỏ. Cái này nên nói rằng cô quá tự kỉ nhượng bộ cho đám kia hay cô vô tâm đè trách nhiệm của mình lên cả đội đây? Và đáp án cô đoán được là số hai. Tại vì cô cả thôi.
Liếc mắt nhìn đội đôị đối diện, nữ chính đúng là bàn tay vàng, gần hết nam chính đều cấp S thực lực cùng sôa lượng vượt hơn hẳn so với đội cô. Mà nữ chủ từ phía sau dàn hậu cung bước về phía trước cười yếu ớt cất giọng nhẹ nhàng như thông cảm. Thực chất ai hiểu được câu nói của cô ta ngày lập tức xông vào giết người.
" Á thật Xin lỗi. Đội mình chỉ sơ ý, lúc trước tại mình không nói với các cậu đội mình thuộc nhóm tuyển thủ cấp S. Khi trước mình cũng có lòng tốt gọi ba cậu quá nhưng các cậu lại từ chối. Vậy qua cuộc thi này chúng ta vẫn là bạn chứ?!"
Vừa nói Tinh Linh vừa bước đến giơ tay muốn kéo ba người kia dậy. Xem như Kỳ Duyên ở đây như đã chết, chết như không khí ở nơi này.
Tự nhiên ăn bơ miễn phí nha.
Hôm nay Duyên lời ghê luôn. Được chửi vào mặt còn được ăn cả đống bơ. Ngôn lắm luôn ý. Bước đến gạt bàn tay cô ta ra khỏi người Trình Thanh cậu bạn đã vùng vẫy nhưng cô ta vẫn mặt dày mà giữ chặt. Đỉa đói không tha sao? Còn cố ý ném mình vào lòng cậu bạn, nhưng chị đây thấy em nó đang n*** muốn giải toả nên mới cọ bộ ngực của mình vào cậu bạn.
" A...."
Nhưng không chạm thì thôi, nhưng chạm rồi lại thấy cô ta tự nằm bẹp ra đất đấy rồi kêu lên. Thỏ bạch ghê dữ luôn. Cố tình quyến rũ chồng chị còn dám chơi xấu. Hôm nay không làm bé sợ bé không biết lỗi.
" Cô! Lam Kỳ Duyên cô có cần ác động thế không? Tinh Linh đã có lòng tốt...."
" Vậy mà tôi ác độc đẩy cô ta sao?"
Đưa mắt liếc đến nam tử tóc lục phía trước, một tên điên nhanh nhảu muốn nhào vào cứu người đẹp. Ờ nhìn từ trên xuống dưới. Ờ soái đấy, nhưng chị đây không thìhs sửu nhi.
" Đấy là cô nói không phải tôi"
" Thôi Liễu Khúc tại mình không cẩn thận thôi. Không phải lỗi của Lam tiểu thư, cô ấy vụn về từ nhỏ. Mình không trách đâu!"
" Được rồi nở mặt Linh nhi tôi không truy vấn nữa. Nhưng nếu còn lần ...."
" Bốp....bốp...bốp..."
Tiếng vỗ tay phát lên, nguyên nhân chủ yếu là con người đóng kịch cho công chúng xem đáng tiêcz không giải Nobel để khen tặng. Nói như xin lỗi thực chất là chửi vào mặt cô quá vô dụng. Kỳ Duyên cười ngặt nghẻo phủi bụi trên người Trình Thanh rồi quay sang kéo hai người họ Hàn và Nhược rời khỏi mặt đất. Quay mặt qua nhìn anh hùng cứu mỹ nhân ăn bơ.
" Này tôi chỉ chạm nhẹ vào vai cô ta kéo ra, không dùng sức hay năng lực lấy đâu ra làm cho cô ta ngã? Một là cô ta vu oan,hai cô ta muốn đẩy tiếng xấu của tôi lên đến đỉnh"
" Cô..."
" Con người bất lịch sự! Người khác chưa nói xong thì đừng nhảy vào họng ngồi!"
Bây giờ ta ngứa miệng, không được phép giết người vậy được phép chửi cũng chẳng vấn đề. Còn tên Liễu Khúc cây kia giỏi thì hứng đi thay mỹ nhân. Không thì làm tiểu công đóng phim cho ta xem.
" Nghe rõ đây, trên cao này dường như tất cả đều thấy. Liễu Khúc sư huynh không nên đổ lỗi cho người vô tội chứ đúng không? Bên kia máy quay bí mật của nhà trường đã quay lại toàn cảnh, còn trung thực nhất đến các gốc độ đều có ba máy quay quay lại toàn cảnh, vậy Liễu Khúc sư huynh có thể hay không chỉ tôi biết tôi phạm lỗi chỗ nào khi cô ta tự ngã. Còn nữa, mọi người ở đây đều thấy cô ta cố ý cọ bộ ngực mình vào người phu quân tương lai của tôi vậy nên nói thể nào đối với một người vợ chưa cưới hỏi quấy rối tình dục khi nhìn chồng mình bị người khác bày mưu?!" 
" Cái này... tôi có nhìn thấy!"
" Tôi cũng nhìn thấy rất rõ! Thử Tinh Linh cố gắng áp sát lại bên người Hà Trình Thanh."
" Nhắc mới nhớ, hai người họ được định hôn ước từ rất lâu rồi. Nhưng Kỳ Duyên luôn dây dưa mãi với Dục Mặc nên lễ cưới chưa được diễn ra. "
" Tôi đã thấy... cả tôi nữa..."
Dưới đài học sinh tỉnh táo nhất giơ tay biểu quyết, họ sợ quyền hành nhưng họ không sợ ánh mắt của đám giết người bên trên kia. Với lại bây giờ ba thiếu gia đứng nhất tâm tứ nắm độc quyền kinh tế của đại lục Ma Pháp trong tay nếu có phản cũng không đến lượt gián lên đầu họ. Hôm nay họ muốn đòi công bằng. Họ cũng con nhà quyền quý, không phải chỉ có một người con gái, ngày nào cũng ra uy với họ trước mắt nhìn lên trên cao chín tầng mây của đứa giảbtaoj như Thủ Tinh Linh. Lòng căm giận nhưng không nói, nhưng đối với Kỳ Duyên là khác, họ ganh tỵ cũng tức giận khi nhìn thấy cô bộc rõ ý định theo đuổi một người. Dù có ra thủ đoạn, nhiêù mưu mẹo ngoài mặt là không tán thành nhưng bên trong vui mừng khi nhìn thấy Tinh Linh khổ cực tự biên tự diễn đổ thêm mắm múi vào trước mặt đám nam tử của cô ta. Học sinh không phải là lũ mù hết mà đi yêu đám kẻ công tử cái tính kiêu ngạo ngất trời.
Máy quay được chuyển ra, mọi việc sáng toả, trọng ảnh quay lại Thử Tinh Linh tự động cố ý hụt chân phía sau để ngã ngồi trên đất. Thực chất đầu buổi tới giờ chính Duyên chỉ chạm thoát qua cánh tay của cô ta. Mọi chuyện sáng toả, Trình Thanh mỉm cười nhìn cô. Không phải vì cô đã thấy đổi mồm mép hơn. Mà chính là hôm nay cậu được danh chân ngôn thuận có thể nói với mọi người rằng tiêủ thư họ Lam đã là vợ của Hà Trình Thanh anh đây. Nổi vui sướng muốn ôm chặt lấy cô nhấc lên xoay vòng tròn nhưng cố kiềm nén để trong tâm về hỏi tội cô sau. Ánh mắt cười tít chẳng thấy đất trời đã bỏ quên hai kẻ có khuôn mặt đen hơn cả đít nồi về phía sau.
" Chà vậy xem ra Lam tiểu thư rất đứng đắn nhỉ? Vài hôm trước nghe đâu còn đòi lên giường của Hàn Dục Mặc bị cả trường đồn âm lên thì phải nhỉ. Hay tôi nghe nhầm?!"
" Mặc khác Hà Trình Thanh nên học cách quản vợ mình bớt nháo đòi trèo lên giường của nam nhân khác đi!"
Hai năm chính khác không biết trời cao lại nhào vào cứu tiểu bạch thỏ trong lòng mình khi Tinh Linh dưa ánh mắt tròn xòe ngập nước về phía họ. 
Trước mắt Kỳ Duyên là hai mỹ nam có phần tương đối giống người nào đó. Quý như.... 
" Nhược Thủy?!" 
" Hửm!"
Nghe gọi tên cậu quay lại nhưng hình như cậu đã nghe nhầm khi ánh mắt của cô chưa bao giờ chuyển hướng về cậu. Riêng Duyên đang cố gắng phân tích từng đường nét trên khuôn mặt họ. Nhược Thủy học trên cô một lớp, sau cậu còn có hai anh em sonh sinh nhỏ hơn cô hai tuổi. Và có nghĩa là...
Thử Tinh Linh khẩu vị rất nặng ngày cả đàn em cũng ăn được. Mà lựa cũng kỉ ghê ấy chứ, người nào người ấy đều đạt được cấp S mà " chơi".
" Phải không? LAM tiểu thư? Tôi sẽ không nói sai sự thất chứ?!"
" Ờ đúng rồi đấy, nhưng mà các cậu ghen à? Tôi nhớ không bao giờ đòi chạm vào đám nhóc hôi sữa như các cậu đâu.
" Lam tiểu thư xin cô đừng không người quá đáng. Nhược Thiên và Nhược Ân các huynh ấy không như cô nghĩ"
" Ơ họ thế nào chỉ có người chạm vào họ mới biết làm sao tôi biết đây"
Duyên nhún vai nhìn trời, nhìn đất không nhìn cái đứa nào làm bẩn mắt cô. Là đàn em lại kêu huynh. Nghe rõ ràng quá rồi.
" Nói nhiều vô ích cuộc thi chưa kết thúc đừng làm mất thời gian mọi người"
" Vậy không biết Hắc Dương Mị cậu muốn gì nào?"
Một nam tử khác áo đen từ bên trong dàn hậu cung của ai đó bước ra. Hắc ý trên người bó sát, tăng lên đường cong không ngại giấu giếm của hắn. Tóc đen hạ xuống lưng được buộc lên sau gáy, mắt hồ ly con ngư vàng óng. Hắc Dương Mị người người gặp kẻ kẻ yêu. Một do hắn quá tuấn, hai tròng đêm tối người nhìn nhầm sẽ ra con gái. Một trong con người trong dàn hậu cung của nữ chủ cô cho còn tính người nhất. Tuy năng lực là thổ, sát khí đầy trời nhưng không nhún chàm bất cứ việc gì hắn không thích. Cái chính nữa hắn không bao giờ ra tay với các nữ phụ và diễn viên quàn chúng như cô. 
Duyên có thể hiểu tại sao hắn ở đây, vì cô đã làm cốt truyện thấy đổi. Thay vò Nhược Thủy và Hàn Dục Mặc nhảy qua đổi nữ chính ở thì họ lại ở đội này bảo hộ cho cô. Và nếu đúng cốt truyện chẳng có cuộc thi nào diễn ra hết khi " cô" nghe được lời từ chối đề nghị vào đội của Dục Mặc thì suy sục ở nhà ôm giường mấy tháng trời. Và dường như khi quay lại cũng là ngày chết của cô. Khi " cô" cứ bám theo dàn nam chính như đỉa đói gấp bội lần. Nhưng khi cô chết Hắc Dương Mị mới bắt đầu nảy sinh tình cảm với Bạch Kiêm Sà. 
Được rồi bây giờ cô hỏi trời cho cô biết tại sao lại muốn thay đổi cốt truyện đòi mạng cô ghê dữ vậy?!
" Đấu đi! Thử Tinh Linh không cần núp ở sau lưng đồng đội nữa và chính Lam tiêu thư cũng vậy. Được chứ?!"
" Cô ấy..."
Hàn Dục Mặc tiến lên chắn trước người cô lựa chọn cách nói dối để bảo vệ cô. Với sức mạnh hiện tại của ba người các anh nói không thể chống lại là sự thật. Bằng chứng là lúc nào cũng trầy da tróc thịt nảy giờ. Nhưng đói với Kỳ Duyên, anh nợ cô quá nhiều anh muốn bù đắp thật sự. Anh muốn định hướng lại từ đầu về tình yêu này. 
Trong suy nghĩa miên man, môtu bàn tảy nhỏ đặt lên vai anh. Cảm giác lạnh lẽo truyền qua lớp áo. Xoay người, là cô, cô gái này thay đổi luôn cả tính cách lẫn nhiệt độ cơ thể mình sao??
Kỳ Duyên chỉ đặt bàn tay cô lên vai muốn kéo anh về. Không có quá nhiều ý tưởng muốn biết suy nghĩ hiện tại của người nào kia. Cô bước về phía trước anh, mỉm cười toả ý thoả hiệp. Cái cười kiên định, hiền dịu toả nắng trọng gió đã làm con người nào kia đã lệch đi một nhịp trống ngực. Cố kiềm lòng mình quay lại đội.
Duyên quay sang gật đầu với Trình Thanh rồi mỉm cười với Hàn Dục Mặc. Cô không muốn đội mình bị người khác nhìn ra điểm yếu. Đưa tay chìa về phía Nhược Thủy muốn anh đứng dậy. Ba người nam nhân nhìn nhau gật đầu. Dẹp các suy nghĩ chiến ra một bên, kẻ thù trước mắt và quan trọng hơn hết là bảo tồn cho người con gái kia.
Tiếng chuông vang lên, Mặc làm người cận chiên, người đầu tiên anh chạm trán là cặp song sinh. Nhược Thủy ở sau vận chuyển nguồn kết giới bắn ra mũi tên yểm trợ. Thanh cùng cô song song tiến về phía trước. Người ngán bước chân cô là Dương Mị, hắn huy động lên những cột đất cao ngút trời chặn bước tiến. Liếc sang Thanh nheo mắt nhìn nữ chính. Cô ta hệ gì?? 
" Duyên không biết hệ cô ta sao?"
Cô vừa áp sát Dương Mị cười đến yêu mị. Cũng đáp trả lại câu không lời: " biết chết liền!". Trong truyện nữ phụ chết, cô đem đốt truyện, không quan tâm con nhỏ kia mang hệ gì.
" Khó đây. Vậy thì thử đi!"
Nói rồi Thanh vun lên cột lửa hướng về phía cô ta mà bắn. 
" A Thanh cẩn thận!"
Không ngờ cái cột lửa kia đẩy lại, nếu anh không tránh nhanh có thể bị tổn thương. Duyên đẩy bước chân Dương Mị nhảy đén đỡ anh dậy.
" Không thể biết. Duyên em có nhìn thấy không?"
" Có!"
" Hửm vợ anh giỏi quá đi"
Thúc vào bụng anh khi bị thương vẫn đùa được. Thanh nghiên đầu suy nghĩ, chờ đợi câu trả lời.
" Đội cô ta thiếu một người nữa!"
".... Liễu Khúc là hắn. Hắn lặn đâu rồi?!"
Hàn Dục Mặc từ đằng sau cũng hiểu có điều lạ thường.
" Chúng ta không thể tìm ra anh ta nếu anh ta chẳng chịu ló mặt mà dùng thuật ẩn thân."
" Vậy sao! Thanh anh cứ tới đánh đi. Dù gì đội trưởng vẫn là anh đến đập cô ta giúp em đi. Không được sờ soạt chồng của em nữa"
" Ok! Đánh cho chừa. Ủa.... nhưng mà.... này"
Trình Thanh chưa nói hết câu đã không thấy bóng người bên cạnh đâu nữa, trên người còn lãng quanh một làn gió nhẹ. Đây không phải là hoả mà là phong. Vợ cậu song hệ, không phải yếu kém đến không giết được con kiến như Hàn Dục Mặc than kia nói nhảm. Tự nhiên anh vui khi thấy vợ mình giởi lên nha. Vợ mình chỉ tốt hơn bên mình!
Tự kỉ xong mới bắt đầu tấn công Tinh Linh. 
Bên này, Dục Mạc nheo mắt nhìn xung quanh, cô đã biến mất không một bóng dáng. Lát sau bên tai lại truyền ra tiếng nói nhỏ
" Đưa chân của anh về phía sau giơ cao hai rồi đập mạnh."
Dục Mặc không hiểu vãn làm theo vì giọng nói kia là của cô. Ngay lập tức phía sau đặp mạnh vào vạt mềm nhô cao sau đó là tiếng người ngã xuống đất rên rỉ. Cả trường đứng trợn tròn mắt nhìn Liễu Khúc nằm dưới đất tay nắm chặt vật dưới hạ thân, lăn qua lăn lại. Vẽ mặt rất ư là chật vật, lại liếc sang người làm lại thấy Dục Mặc đứng bất động nhìn Kỳ Duyên. Riêng kẻ chủ mưu thì dưa hai ngón tay ra vẻ chiến thắng.
Hàn Dục Mặc lạnh sống lưng, đến gần ngồi bên cạnh cậu bạn lúc này đã bất tỉnh. Nhẹ thở dài, cúi đầu
" Xem như hôm nay cậu xui đi. Ai bảo cậu chọc giận cô ấy."
Ngay lập tức Liễu Khúc nằm trên đất sùi bọt mép. Ngất được hội viên ý tế đưa vào bệnh viên.
Duyên nhìn cảnh đó mặt không đổi sắc môi không chảy nước, mặt không đỏ. Tâm không động đưa ánh mắt giết người về phía Dương Mị. Bây giờ thì tới lượt anh!.
Đứng đói diện với cô, nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được chủ nhân của đôi mắt đã chấm mình. Hắc Dương Mị nhếp khoé miệng cười đến ma mị. Cô mèo nhỏ này đã làm anh thêm hứng thú gấp ngàn lần rồi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.