7
Ngoài những ngày phải học hành vất vả ra, những lúc khác ta rất vui.
Ta tình cờ lạc tới Thiên Trì để bơi lội tung tăng, lén lút ăn trộm đào trên bàn đào, thậm chí còn đánh nhau với Chiến Thần Tiên giới ~
Mỗi lần ta gặp rắc rối, Chiết Huân đều sẽ tới giải quyết giúp ta.
Cùng Kỳ luôn nói rằng nhân quả luân hồi, kể cả con hung thú là ta đây chắc chắn cũng không thoát được.
Ta không quan tâm, chả có gì sất, cùng lắm là ta nợ hắn lâu lâu chút chứ giề, làm gì mà căng.
Mỗi lần ta nói ra những lời này, Chiết Huân đều rũ mắt xuống, không trả lời.
Cho đến một lần, hắn nói, dù sao hắn vẫn đang nợ ta.
Ta không hiểu, nhưng không không quan trọng, chỉ cần hắn vẫn cho ta đồ ăn ngon, thế là đủ!
Nhưng……
Trong tất cả các món ăn ngon, món ta thèm nhất là…
"Chiết Huân, ta cùng ngươi thương lượng chuyện này chút nhé. Nếu ta hứa không gây sự nữa thì ngươi cho ta xin một mín thịt được không?! Hung thú sẽ không nuốt lời!"
Giờ đây đã quen với hình dạng con người, ta mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, nằm ườn trên ghế dài đong đưa chân.
Chiết Huân tay vẫn lật sách, không thèm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
"Sư phụ cũng không thèm gọi mà đòi hỏi nhiều quá nhỉ?"
Đáng ghét, người này sao lại thù dai vậy chứ!
"Ôí!"
Ta không ngần ngại lời nói của hắn, nói là làm lao vào cắn luôn, nhưng sao lại có gì đó sai sai??
Khi ở hình dạng con người, ta không đủ cao, cũng không đủ sức để bật lên cao, thế nên đành hạ miệng trúng vào … trái tim Chiết Huân.
Ủa? Chiết Huân không có trái tim, sao... lại có nhịp tim chứ?
Ta nghiêng đầu bối rối.
8.
Ngày tháng “yên bình” dần dần trôi qua.
Dù không chính thức nói ra nhưng ta cảm thấy việc theo dõi cuộc sống của Chiết Huân mỗi ngày cũng không tệ đó chứ!
Chiết Huân đã dạy ta rằng hung thú có hung dữ hay không là do người khác đánh giá.
Chỉ cần ta trân trọng con người thì con người cũng sẽ trân trọng lại ta.
Ta gật gật đầu đồng ý.
Bởi vì ta đây chính là một con hung thú ngoan ngoãn đó nha!
Ta thường theo các tiên tử xuống núi để bắt yêu quái và xua đuổi thú dữ.
Nhưng ta luôn nhận được những câu hỏi kỳ lạ.
"Rõ ràng ngươi là hung thú đứng đầu, nhưng bây giờ ngươi lại trở thành tay sai của Tiên Môn? Nhân loại là thức ăn của chúng ta. Ngươi đáng ra phải là kẻ háu ăn nhất, tại sao ngươi lại đầu hàng?!"
Đây là câu hỏi mà một con hung thú bị bắt lại đã hỏi ta trước khi bị giết, nó có một đôi mắt đỏ tràn đầy lửa giận.
“Chiết Huân, tại sao yêu quái lại phải ăn thịt người?” Ta khó hiểu.
"Tất cả đều là nghiệp chướng."
Ta thậm chí còn bối rối hơn.
Chiết Huân đã đưa ta đến rất nhiều nơi … đến những thế giới phàm trần mà ta chưa từng đặt chân tới.
Người lớn trong làng hầm bạn thân của đám trẻ con là con chó vàng to lớn.
Đối với bọn họ, con chó không phải là bạn, nó là thức ăn.
Con dâu của một gia đình quyền quý, đứng trước mặt người khác thì cao quý sang trọng, nhưng sau lưng thì … nhẫn tâm hành hạ con mèo nhỏ đang ưỡn bụng cho ả vuốt v e.
Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, thế giới con người cũng thế.
Trong rừng sâu, có rất nhiều con thú đang trải qua quãng ngày yên bình trong thế giới của chúng, nhưng con người đã xuất hiện, tốn nhiều công sức tìm ra và bắt chúng đi, sau đó hiến tế chúng cho triều đình … để bọn họ ăn sống.
Bỏ qua tiếng la hét và r3n rỉ của những sinh vật vô tội, chỉ vì chúng còn “tươi”.
Chiết Huân vỗ đầu ta:
“Người phàm làm nhục chúng sinh sẽ bị phàm nhân khác phát hiện và trừng phạt.”
"Nhiệm vụ của chúng ta là đối phó với những con quái vật giết hại người vô tội một cách bừa bãi."
"Dân chúng là dân thường của mọi sinh vật trên thế giới, bao gồm con người, động vật, cũng như hoa cỏ, cây cối. Tất cả đều bị Thiên Đạo và Thiên Nhiên chi phối."
"Chúng ta phải cố gắng hết sức để bảo vệ nó."
Ta ngơ ngác nhìn Chiết Huân.
Không biết tại sao, ta cảm thấy Chiết Huân trước mặt có cảm giác gì đó rất, … rất ưa nhìn nhưng cũng có chút… kỳ lạ.
Ta đột nhiên không kiềm chế được mà hỏi:
“Nếu một ngày nào đó … ta mà ăn thịt người, ngươi cũng sẽ giết ta ư?”
9
Tuy nhiên, câu hỏi này không làm ta băn khoăn lâu.
Bởi vì là một con thú có học thức cao, ta vỗ ngực tự hứa rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!
So với câu hỏi này, ta còn băn khoăn hơn một điều…
"Chiết Huân, Chiết Huân! Sao gần đây ngươi lại tránh mặt ta thế~"
Đã ba ngày không gặp Chiết Huân rồi, ngày tháng trôi qua thật là nhàm chán.
"Sách trong thư viện cần được sắp xếp lại. Nếu có lòng thì hãy đến giúp đỡ!"
Giọng nói lạnh lùng của Chiết Huân tràn ra từ chú truyền tin.
Tôi:!!!
“Hả? Cái gì cơ? Đoạn truyền âm này hình như bị hỏng, nghe không rõ, nghe không rõ, nghe không rõ!"
Lời còn chưa dứt, ta đã thẳng tay cắt đứt linh khí không nói một lời.
Có con hung thú đã tốt nghiệp nào mà muốn đến thư viện chứ?!!
Không biết tại sao... cho dù hắn đã nói vậy nhưng mà, giác quan thứ sáu của ta mách bảo rằng Chiết Huân đang cố tình tránh mặt ta.
Thế là, sau khi đã bới tung phòng bếp lấp đầy cái bụng bé xinh, ta quyết định chủ động tấn công!
Động phủ của Chiết Huân, hung thú độc ác đến đâyy!
10.
Động phủ của Chiết Huân trông đẹp cực kỳ.
Giữa sự lạnh lùng và kiêu ngạo vẫn lẫn vào một ít linh khí.
Người ta nói rằng đó là do cha mẹ của Chiết Huân để lại, những người đã phi thăng.
Nhưng luôn có một điều thu hút ta nhất!
Đó là một viên linh thạch vô cùng kỳ diệu, nó luôn phát ra ánh sáng lấp lánh, xung quanh bao bọc một tầng năng lượng khiến ta ch ảy nước miếng.
Đối với ta nó mlem mlem cũng phải ngang cơ thể của Chiết Huân luôn á!
Nhưng mỗi lần ta muốn lén lút chạm vào nó thì luôn có một sự phản kháng không thể giải thích được đến từ bản năng.
Cùng Kỳ cũng nói bản năng của hung thú là một trong những thứ khiến nó có thể tồn tại lâu đến như vậy!
Rõ ràng Chiết Huân luôn tỏ ra không thích Cùng Kỳ, nhưng hắn lại chưa bao giờ phản đối việc ta thỉnh thoảng đến thăm Cùng Kỳ tiện thể tìm hiểu một số "Bí quyết bảo tồn sự sống của hung thú" mà ta chưa được thừa hưởng.
Sau lần đó, ta đành phải chịu đựng cảm giác vừa thèm thuồng vừa rén mỗi khi đến động phủ của Chiết Huân.
Chỉ là... ôi, quá tham lam.
Lần này thì …
"Này, Chiết Huân, tại sao trong hang của ngươi lại có suối băng?"
Ta bối rối đứng trước mặt Chiết Huân, trong khi chính chủ thì đang ngâm mình trong suối băng.
Cái cổ trắng lộ ra bên ngoài không khí khiến ta lại ch ảy nước miếng.
"Ối ~!"
Đi được nửa đường, ta đụng phải một bức tường thịt người.
Ta đã nhầm rồi.
Chiết Huân đang đứng lù lù trước mặt ta, cơ thể truyền đến cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt, lần này hắn ôm ta, cúi đầu thở dài, giọng hơi khàn khàn:
“Khi nào nàng mới lớn lên đây?…”
Ta, người vốn đã rất thèm ăn thịt, ngay lập tức trở nên tức giận.
Lần trước khi ta nói điều này là khi vẫn còn đang lang thang, chỉ có thể giương giọng nói điều đó với những quả trứng gà lôi mới nở.
Lớn nhanh nào, có lớn nhanh thì mới có nhiều thịt ăn hí hí!
Không ngờ hôm nay lại nghe được câu này phát ra từ miệng của Chiết Huân?
Được rồi, cái tên “thức ăn” này không chỉ muốn làm sư phụ của ta, lại còn muốn ăn thịt cả ta luôn sao?
Đây chính là cái mà thế giới phàm nhân gọi là “Lòng lang dạ sói” đây sao!
Ta tức giận đến mức hét lên,
"Ta đã là người lớn rồi!"
Cơn giận của ta bùng nổ ra khỏi đan điền, giọng nói cao vút vang vọng toàn bộ hang động, khiến toàn bộ xung quanh đều rung chuyển.
11.
Ta bắt đầu có ý định ăn thịt Chiết Huân.
Kế hoạch này diễn ra hết sức công bằng và minh bạch.
Trước mặt hắn, ta mở "Công thức Mãn Hán Toàn Tịch" mà Cùng Kỳ đưa ra.
"Rưới nước sốt mật ong và dầu rồi cho vào lò nướng trong ba giờ, bên ngoài giòn, bên trong mềm, vị thơm ngon hòa quyện..."
"Sau khi trộn xong tiến hành băm, ướp thêm dầu, muối và ớt, đổ vào thức ăn và hấp trong hai giờ để giữ được hương vị ban đầu..."
…
Ta tìm thấy một cái ụ ngựa nhỏ, ngồi lên đó trong hình dạng thú rồi đọc to từng chữ một.
Cuối cùng ta quay lại nhìn vị tiên nhân Chiết Huân đang lạnh mặt.
"Chiết Huân, nhà ngươi mau nói cho ta biết ngươi thích “được” ăn thế nào, bổn hung thú đây sẽ tận lực thỏa mãn ngươi!"
Ta hỏi rất nghiêm túc, thậm chí còn lấy giấy bút ra ghi chép.
Chiết Huân chậm rãi ngước mắt, bình tĩnh nói:
"Toàn văn có tổng cộng 37.020 từ, ngươi phát âm sai tất cả là bảy chữ... Đi chép lại "Kinh điển dân gian" đi."
Tôi:???
“Không phải, ta lúc đó chỉ là lỡ lời chút xíu thôi!” Ta đảo mắt, cố gắng ngụy biện.
Chiết Huân: “Được thôi, nếu không chép lại thì không cho ngươi ăn nữa.”
Ta giận dữ mở công thức ra, tìm đúng bảy từ sai rồi hậm hực chép ba mươi lần trong tư thế úp mặt vào tường…
Chiết Huân vừa lật sách vừa trả lời câu hỏi trước đó của ta.
“Tiểu Đào Thiết à, cách ta thích ăn ấy mà, ở đây không có đâu.”
Chiết Huân hơi ngả người về phía sau, cần cổ trắng nõn vô tình lộ ra, giống như một viên ngọc quý… thu hút sự chú ý của ta.
Ta không biết tại sao nhưng, chắc chắn hắn cố tình dụ dỗ ta!
Khiến ta vừa mới ăn xong đã lại cảm thấy đói.
"Tiểu Đào Thiết, ta cũng muốn... bị ngươi ăn."
Sao ta thấy hôm nay giọng hắn khàn thế nhỉ!??
12
Vì Chiết Huân nhạy cảm như vậy.
Cho nên ta quyết định sẽ cố gắng muốn thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của hắn.
Thế nên ta liền đến tìm Cùng Kỳ - mục đích là đi tìm những công thức nấu ăn mới.
Chỗ của chúng ta rất là xa nơi Cùng Kỳ ở, nhưng không sao, bổn thú đây là hung thú cơ mà, dù có cách hai vạn dặm ta cũng không sợ.
Nghe yêu cầu của ta, Cùng Kỳ thậm chí còn ngạc nhiên hơn ta.
"Một cách khác để ăn thịt sao? Tiểu Thao Thiết à, ta đã sống cả trăm ngàn năm rồi, chắc chắn ta có thể đảm bảo với ngươi đây là những công thức duy nhất ta từng thấy! Ta nói dối ngươi làm gì chứ! Ngươi không tin sao? Nếu ta nói điêu thì ta không còn là hung thú mà chính là thần thú!!"
Thề độc thế, ta tin được chưa!
Rốt cuộc thì làm gì có con hung thú hùng vĩ ph óng đãng nào lại muốn trở thành một con thần thú bị ràng buộc cơ chứ!
Ai muốn chứ ta không muốn à nha.
Ta buồn bã thở dài:
“Có khi Chiết Huân đã phát minh ra cách ăn mới nào đó rồi, mà chúng ta thì vẫn chưa học được…”
Cùng Kỳ cũng thở dài:
“Cuối cùng có thể ăn, nhưng lại không tìm được cách nào thích hợp để ăn.”
Chúng ta không có lựa chọn nào khác, tuy chúng ta là hung thú, nhưng lại không biết Chiết Huân là cái thể loại thần tiên gì, đánh cũng không lại, chỉ có thể tuân theo lời hắn mới được ăn thịt!
Cả hai con thú đồng thời trở nên héo hon:
“Ăn thịt Tiên nhân khó quá đi.”
Lúc này hai con hung thú ngốc còn không biết, cái loại vô tri này được gọi là cẩu độc thân vạn năm…