Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 90: Chọn quà




Hai người đi trên đường, không chỉ cưỡi ngựa xem hoa nữa, mà là mỗi khi đi qua một cửa hiệu, quầy hàng mặt tiền, đều sẽ cẩn thận đánh giá, hoặc là đi vào cửa hàng xem.
Chợ quỷ và chợ người sống dù sao cũng khác nhau, phía trên rất nhiều cửa hàng quầy hàng đều bao phủ một tầng sương mù trăng trắng xam xám, trong sương mù quanh quẩn, ngẫu nhiên sẽ có quỷ hồn mặt mày tái mét hoặc xanh lè nhảy ra, dùng một đôi mắt quỷ phiếm tròng trắng dòm lai khách, trong miệng nói chuyện thều thào phiêu đãng: “Cửa hàng quỷ… trăm năm… Hoan nghênh… quý khách……”
Tông Tuế Trọng: “……”
Nguyễn Tiêu trộm nhìn nhìn biểu cảm của anh — Hê, hình như cũng không sợ hãi gì cho lắm?
Được rồi, trước nay có sợ bao giờ đâu.
Đi đến trước một cửa hàng mặt tiền, Nguyễn Tiêu nói: “Ý, thứ kia rất quen, hẳn là không tồi, hai ta mau vào xem đi!”
Tông Tuế Trọng “Ừ” một tiếng, bèn cùng cậu bước vào.
Sau khi vào cửa hàng quỷ, lão quỷ khô gầy xuất hiện trước mặt hai người, sương trắng tràn ngập mờ mịt tản ra, trong mắt lão quỷ nhanh chóng xẹt qua một tia sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói: “Hoan nghênh khách nhân… quang lâm tiểu đi3m*.”
(*Hoan nghênh khách hàng đã ghé cửa hàng nhỏ. Lão quỷ vẫn còn dùng từ cổ trang)
Nguyễn Tiêu cười nói: “Lão nhân gia, trong tiệm thứ tốt rất nhiều nha, bọn cháu tự xem một cái được chứ?”
Lão quỷ như được đại xá: “Đương nhiên, đương nhiên, khách nhân xin thỉnh tự tiện.”
Sau khi nói xong, lão bèn lập tức đi vào sau cái quầy cao cao, cổ xưa được làm bằng gỗ.
Nguyễn Tiêu buồn cười mà nhìn Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng cũng không để ý —— hôm nay anh đã bị ánh mắt như vậy nhìn rất nhiều lần rồi.
Nguyễn Tiêu nhún nhún vai, mang theo Tông Tuế Trọng đi đến trước món đồ ban nãy cậu thoáng nhìn thấy.

Đó là một rổ tiền đồng.
Tông Tuế Trọng rũ mắt nhìn, nói: “Tiền cổ.”
Nguyễn Tiêu gật đầu nói: “Chúng tôi……” Cậu hơi đau răng mà nói, “…… Người trong Huyền môn chúng tôi, trong tay đều sẽ có vài món pháp khí dùng tốt. Trong đó tiền đồng chính là tương đối thường thấy, nhưng tiền đồng có thể làm pháp khí lại không nhiều lắm, hơn nữa tiền bình thường cũng không được, phải là tiền vạn người từ cổ đại mới được.”
Khi nói chuyện, Nguyễn Tiêu dứt khoát dùng một tay kéo Tông Tuế Trọng xuống, cùng anh ngồi xổm trước cái rổ đó, một bên chọn tiền một bên phổ cập khoa học cho anh.
“Tiền đồng pháp khí thường thấy có tiền Ngũ Đế, tiền vạn nhân và kiếm đồng tiền, đều có tác dụng phá tà hộ thân. Cái gì là tiền Ngũ Đế? Tiền Ngũ Đế chia làm đại Ngũ Đế cùng tiểu Ngũ Đế, cái trước là tiền cổ mà các quốc gia cổ đại cường thịnh nhất của chúng ta thông dụng, cái sau chính là tiền tệ cổ mà năm đời hoàng đế tiền triều phồn thịnh nhất phát hành. So sánh ra thì tiền đại Ngũ Đế lợi hại hơn, chẳng qua triều đại xa xăm, rất khó tìm đến chính phẩm, nếu nhà ai có thể có pháp khí làm từ tiền đại Ngũ Đế, đều là bảo vật áp đáy hòm cả đấy.”
“Còn tiền vạn nhân, cũng không phải như hiện tại phổ biến hay nói là một vạn người sống sờ qua là được, nếu không thì người sống gặp ma quỷ ném hai đồng tiền qua là không phải được rồi sao? Nào còn có chỗ cho đại sư Huyền môn gì nữa. Cái này không chỉ là ý nghĩa trên mặt chữ, còn phải tuần hoàn một loại lý niệm âm dương thời cổ đại, phải theo một loại ‘ý’. Thông thường, nam chủ dương nữ chủ âm, người sống là dương quỷ quái là âm, cho nên tiền vạn nhân này nhất định phải là tiền tệ chân chính xuất xứ cổ đại, sau khi đưa ra nhất định phải chỉ bị một vạn người nam dương khí thịnh sờ qua. Đương nhiên sau này điều kiện phóng khoáng hơn, phụ nữ mạng dương cũng được, nếu như bị phụ nữ bình thường sờ qua, kế tiếp liên tục phải có hơn một vạn đàn ông sờ qua, không qua tay phụ nữ nữa, vậy cũng coi như được rồi. Nhưng chính thống nhất vẫn là cái loại trước kia……” Nói đến đây, Nguyễn Tiêu cười cười nói, “Vốn dĩ đồng tiền là thuần dương, nếu như bị một vạn phụ nữ sờ qua không qua tay nam, cũng có thể là một loại pháp khí, song loại pháp khí này sẽ ở giữa âm dương, thường thường dùng để điều trị âm dương cân bằng. Nếu như bị một vạn con quỷ sờ qua…… Đó chính là quỷ khí.”
Tông Tuế Trọng nghe rất nghiêm túc.
Nguyễn Tiêu lại giảng giải: “Kiếm đồng tiền nói trắng ra là chính là 108 đồng tiền hình thành kiếm, có vài người trong Huyền môn rất kén chọn, tiền để làm kiếm đồng tiền ít nhất đều là tiền có đàn ông sờ vào tương đối nhiều…… dùng tiền vạn nhân để làm cũng có, thì vào thời xưa, thật ra cũng có thiên sư có thể làm lớn như vậy, hiện tại thì ít đi rồi. Dù sao dương khí trên đồng tiền càng nhiều, uy lực của kiếm càng lớn là được.” Nói đến đây cậu lại lèm bèm, “Em nói chứ khi đó cũng dễ mà, chỉ cần hoàng đế tướng quân gì đó hạ mệnh lệnh, lấy ra một sọt đồng tiền mới vừa đúc ra đưa cho các tướng sĩ lính tráng trong binh doanh, cả đám sờ một lần, muốn bao nhiêu tiền vạn nhân là có bấy nhiêu luôn á.”
Tông Tuế Trọng thấy Nguyễn Tiêu không tiếp tục nói nữa, mới hỏi: “Chúng ta hiện giờ tìm tiền gì?”
Nguyễn Tiêu lắc đầu: “Tìm tiền Ngũ Đế. Đại hay tiểu Ngũ Đế đều được, có thể tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi. Em nghe Tử Nhạc nói, người nhà các anh hay dễ gặp ma, rất không an toàn, nếu trên cổ tay có thể mang lên một chuỗi tiền Ngũ Đế, ít nhiều đều có chút tác dụng.” Cậu thở dài, “Thật ra em muốn tìm tiền vạn nhân đó chứ, dùng cái đó làm bùa hộ mệnh hiệu quả càng tốt, nhưng đây chính là cửa hàng quỷ, trong tiệm toàn là âm khí khắp nơi, tiền vạn nhân ở đây lâu rồi cũng đến biến thành tiền vạn quỷ……”
Tông Tuế Trọng tỏ vẻ hiểu rõ, trong lòng anh cũng có ý tưởng như thế.
Trước kia cho rằng người trong nhà là nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại nếu phát hiện không phải, đương nhiên phải làm đủ chuẩn bị cho bọn họ.
“Còn có thứ gì khác có thể phòng hộ không?”
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: “Tử Nhạc rất để ý phương diện này, trước đó em đã kiến nghị cho cậu ấy, bảo cậu ấy khi dâng hương cho Thành Hoàng gia, đặt tượng thần nhỏ ở bên cạnh dính thần tính. Lần trước em đi xem qua rồi, đã thành công không sai biệt lắm, không lâu nữa cậu ấy cũng sẽ đưa qua một mớ thôi.”

Tông Tuế Trọng nói: “Như vậy cũng tốt.” Ngón tay anh nhanh chóng chọn lựa trong rổ tiền, lại hỏi, “Thực sự có Thành Hoàng?”
Nguyễn Tiêu lén lút mà cười, biểu cảm vẫn là nghiêm trang: “Cái đó là đương nhiên.”
Cậu vốn dĩ muốn nói “Học trưởng có muốn đi bái lạy một cái hay không”, nghĩ một cái liền câm miệng. Cái lỗ đen to như vậy tồn tại, lực hút lại mạnh, nếu cậu xúi giục học trưởng đi bái Thành Hoàng, lỗ đen không cao hứng làm sao bây giờ? Hiện tại cậu còn chưa rõ lỗ đen rốt cuộc là cái gì đâu, vẫn là đừng thử sự nhẫn nại của lỗ đen thì hơn.
Ai ngờ Nguyễn Tiêu từ bỏ ý định “đùa giỡn” Tông Tuế Trọng, Tông Tuế Trọng lại nói: “Tôi cũng đi bái xem……”
Nguyễn Tiêu khóe miệng giật giật, vội vàng xua tay: “Vẫn là đừng thì hơn.” Nhắc tới chuyện này cậu đột nhiên liền hãi hùng khiếp vía, “Em cảm thấy học trưởng treo cái lỗ đen kia, không thích hợp đi bái thần đâu ạ.”
Tông Tuế Trọng sửng sốt, anh nhìn về phía Nguyễn Tiêu, như suy tư gì.
Nguyễn Tiêu căng thẳng trong lòng, trên mặt lại mang cười: “Em là người phát ngôn của Thành Hoàng gia ở dương thế mà, đương nhiên quan tâm cho an nguy của lão nhân gia. Học trưởng là bug lớn như vậy, hành động phải cẩn thận, phải cẩn thận.”
Tông Tuế Trọng trầm ngâm sau, gật đầu: “Cũng phải.”
Trên thực tế, lúc anh đưa ra chính mình cũng bái Thành Hoàng, lời nói còn chưa nói xong, trong lòng cũng đã sinh ra cảm thụ rất kỳ dị, nói không rõ. Nếu như vậy, anh cũng nên giống học đệ Nguyễn nói, không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là, biểu hiện vừa rồi của học đệ Nguyễn, chung quy làm anh cảm thấy có một chút cổ quái……
Không đợi Tông Tuế Trọng suy nghĩ sâu xa, Nguyễn Tiêu đã tiếp tục ồn ào lên.
“Học trưởng anh xem nè, em tìm được một cái rồi!”
Tông Tuế Trọng thuận thế nhìn sang, quả nhiên phát hiện một đồng tiền đại Ngũ Đế, trên mặt lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt.
“Không tồi.”

Nguyễn Tiêu đắc ý nói: “Em tìm được rồi, học trưởng cả tiểu Ngũ Đế cũng không tìm thấy đi? Nếu không chúng ta so tài một lần, xem ai tìm được tiền Ngũ Đế nhiều hơn?”
Tông Tuế Trọng nhìn ánh mắt tỏa sáng của Nguyễn Tiêu, không hề do dự mà đáp ứng ngay.
“Được.”
Hai người vùi đầu lựa, đầu tiên là Tông Tuế Trọng tìm được rồi một đồng tiểu Ngũ Đế, sau đó Nguyễn Tiêu cũng tìm được tiểu Ngũ Đế, rồi sau đó Tông Tuế Trọng liên tiếp tìm được rồi hai ba cái, Nguyễn Tiêu mới lại lần nữa tìm được một cái, kế tiếp Nguyễn Tiêu lại tìm được, Tông Tuế Trọng không……
Sau một phen long tranh hổ đấu, cả rổ tiền đều bị hai người bọn họ lật tìm một lần, Nguyễn Tiêu cười tủm tỉm mà bắt lấy một đồng đại Ngũ Đế, tươi cười trên mặt càng thêm đắc ý.
“Em đã gom đủ đại Ngũ Đế rồi, học trưởng Tông, bên anh thế nào?”
Tông Tuế Trọng mở bàn tay ra, bên trong xuất hiện mười mấy đồng tiền, bình tĩnh nói: “Ba xâu tiểu Ngũ Đế, hai đồng đại Ngũ Đế, 40- 50 tiểu Ngũ Đế lẻ tẻ.”
Nguyễn Tiêu tính tính trong đầu, dương lông mày, tiếp theo nói: “Em cũng tìm được bảy tám cái tiểu Ngũ Đế.”
Chỉ là đáng tiếc, tìm được có rất nhiều cái bị trùng lặp, một chuỗi tiểu Ngũ Đế cũng không xâu lên được —— nhưng cũng không sao, một xâu đại Ngũ Đế có thể tương đương mười xâu tiểu Ngũ Đế, vẫn là cậu thắng!
Quả nhiên, Tông Tuế Trọng nói: “Cậu thắng rồi.”
Nguyễn Tiêu…… Tâm tình Nguyễn Tiêu thật sảng khoái.
Tiếp theo hai người lấy từ kệ hàng bên cạnh mấy sợi dây tơ hồng, Nguyễn Tiêu mười ngón tung bay, góp góp tiền hai người tìm được lại với nhau, làm ra bốn xâu tiền tiểu Ngũ Đế, một xâu đại Ngũ Đế.
Tông Tuế Trọng tận mắt nhìn thấy, trong khoảnh khắc những đồng tiền đó bị tơ hồng xỏ lại, liền cho người ta một loại cảm giác vô cùng dung hòa, hài hòa thống nhất, bản thân cũng nhiều thêm một tia ý nhị kỳ lạ —— Có lẽ, đây là sức mạnh tiền Ngũ Đế có được?
Nguyễn Tiêu rất cao hứng đem tiền Ngũ Đế đặt vào tay Tông Tuế Trọng, rồi nói: “Xong, này đó đều là chuẩn bị cho người nhà học trưởng đó, anh phải tự trả thù lao nha.”
Tông Tuế Trọng đầu tiên là gật đầu nói: “Hẳn là phải vậy.” Sau đó nghiêng đầu hỏi cậu, “Cậu không c ần sao?”
Nguyễn Tiêu lắc đầu nói: “Em không dùng được cái này.” cậu chỉ chỉ chính mình nói, “Em hết sức chuyên chú cung phụng Thành Hoàng gia, tùy thời có thể thỉnh thần hàng*. Mấy xâu tiền này vẫn là cho……”

(*dành cho bạn nào quên, thần hành là thỉnh thần nhập vào xác đó, ở đây Nguyễn Tiêu nói xạo chứ ẻm là Thành Hoàng rồi)
Vào thời điểm Nguyễn Tiêu đang cùng Tông Tuế Trọng nói chuyện, ngoài cửa hàng có người tiến vào. Người nọ lúc này lại l đột nhiên tiến lên vài bước, duỗi tay liền nhào về phía Tông Tuế Trọng.
Nguyễn Tiêu thấy, lập tức muốn ngăn cản.
Mà Tông Tuế Trọng động thủ trước, cổ tay anh vừa lật, đã bắt được cổ tay của đối phương.
Nguyễn Tiêu rất bực bội, quay đầu nhìn sang, thấy một đạo sĩ mặt đầy tham lam đạo sĩ…… liền càng bực bội.
Đạo sĩ này bị Tông Tuế Trọng bắt lấy tay, đầu tiên là đau đến kêu ai da ai da vài tiếng, nhưng gã cũng chả sợ gì, thấy ném không ra Tông Tuế Trọng liền lập tức uy hiếp: “Tiểu tử, đạo gia ta không biết ngươi đến đây cùng người nhà ai, nhưng nếu ngươi thức thời thì đem này mấy xâu tiền Ngũ Đế này giao cho đạo gia, bằng không, đạo gia cho ngươi đẹp mặt!”
Nguyễn Tiêu quả thực muốn tức đến giận cười, bọn họ ở đây cực cực khổ khổ tìm nửa ngày lấy được tiền Ngũ Đế, tên dã đạo sĩ không biết từ đâu ra này muốn cướp đi? Giỡn chơi hả?
Tông Tuế Trọng mở miệng: “Không.”
Đạo sĩ sắc mặt hung ác nham hiểm, ngữ khí âm trầm: “Thật sự không cho?”
Tông Tuế Trọng không có biểu cảm gì mà nói: “Không.”
Đạo sĩ lại lần nữa dùng sức vung tay.
Tông Tuế Trọng thuận thế buông lỏng tay ra.
Nguyễn Tiêu chuẩn bị sẵn sàng nếu đạo sĩ công kích.
Nhưng đạo sĩ cũng không có công kích, gã chỉ liếc nhìn Tông Tuế Trọng một cái thật sâu, như là muốn nhớ kỹ anh…… Sau đó liền đi mất.
Nguyễn Tiêu nhăn mày lại, nhắc nhở nói: “Học trưởng, sau khi về từ chợ quỷ, anh phải cẩn thận. Tuy rằng em cảm thấy hắn là kẻ bất nhập lưu, học trưởng lại có lỗ đen bảo vệ, nhưng cẩn thận thì hơn.”
Tông Tuế Trọng trịnh trọng nói: “Tôi biết.”
Hết chương 90.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.