Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 88: Tào hạc




Vì thế, trước cây hòe khổng lồ có ba hàng, hai dài một ngắn, hơn nữa hàng ngắn còn đang nhanh chóng ngắn hơn.
Chưa đầy một phút, Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng đã đến lối vào.
Hốc cây vô cùng rộng lớn, bên trong là một con đường đen sì.
Mỗi hai bên hốc cây có một con nữ quỷ xinh đẹp mặc váy nữ sĩ cổ đại, mặt quỷ tái nhợt, nhìn thấy mà thương. Trong tay các nàng cầm một trản đèn lồ ng giấy, nhưng ngọn lửa đang cháy bên trong màu sắc lại khác.
Tất cả quỷ vật muốn đi vào đều sẽ đi ngang các nàng, mà các nàng thì sẽ đưa đèn lồ ng giấy trong tay ra, hàm chứa dịu dàng tươi cười nói: “Xin đừng buông đèn lồ ng, dùng đèn lồ ng chiếu sáng con đường đi vào.” nhắc mãi không ngại phiền hà.
Đèn lồ ng trong tay quỷ vật, bấc đèn đều là ánh xanh lá lấp lánh, chiếu vào trên mặt quỷ có chút khiếp người, nhưng nhóm quỷ vật cầm lấy đèn lồ ng xong lại đều lộ ra tươi cười, trong mắt mang theo nhảy nhót.
—— Đi chợ quỷ nha, sắp tới rồi.
Chờ đến khi Nguyễn Tiêu đi vào, nữ quỷ cũng cho cậu một chiếc đèn lồ ng giấy mang theo ma trơi, nhưng mà khi Nguyễn Tiêu tiếp nhận đèn lồ ng, đứng ở phía trước chờ Tông Tuế Trọng, lại phát hiện nữ quỷ chậm chạp không nhúc nhích.
Nguyễn Tiêu đầu tiên là buồn bực, sau đó liền phát hiện, nữ quỷ cũng đang run run……
Khi cậu đang cạn lời, một nữ quỷ khác đưa qua một chiếc đèn lồ ng.
Chiếc đèn lồ ng này đồng dạng là bằng giấy bồi, nhưng ánh lửa bên trong lại là đo đỏ ấm áp.
Nguyễn Tiêu nhịn không được có chút tò mò, không khỏi muốn mở miệng hỏi, nhưng Tông Tuế Trọng đã tiếp nhận đèn lồ ng đi tới, hơn nữa phía sau còn có xếp hàng rất dài, thậm chí rất nhiều quỷ phía sau thấy hai người bọn họ đã rời hàng, bèn nhanh chóng lao về hướng này, lại xếp hàng này đến rất dài…. Thôi, Tính, vẫn là đừng chậm trễ quỷ khác vào chợ quỷ thì hơn.
Tông Tuế Trọng cầm theo đèn lồ ng đi vào trước, Nguyễn Tiêu cũng quay đầu, bước nhanh đuổi kịp anh.
Ánh lửa khác màu thì khác đi, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì —— tốt xấu cậu cũng là một Thành Hoàng, thần lực cũng dư thừa, bảo vệ một người vẫn là không thành vấn đề. Còn vụ lỗ đen… cứ làm chuẩn bị để đó đi.
·
Các nữ quỷ nói không sai, sau khi Nguyễn Tiêu tiến vào, trước khi chưa lấy đèn lồ ng giấy thì chỉ có thể thấy một mảnh đen nhánh, chỉ sợ muốn đi vào phải mở mắt thần chậm rãi tìm, mà hiện tại thì khác, ma trơi phát ra luồng sáng chiếu khắp, có một con đường nhỏ kéo dài ra phía trước, khi chân cậu dẫm lên đi, cảm giác giống y như mặt đất bình thường.
Cây hòe già người…… Cũng rất không bình thường.
So với Nguyễn Tiêu dù gì cũng nghe được ‘lải nhải’ nhắc đến nên không hiếm thấy, Tông Tuế Trọng càng thêm tò mò, đừng nhìn vẻ mặt của anh trước sau rất bình tĩnh, trên thực tế đối với hết thảy những gì đêm nay trải qua, anh đều có một loại cảm giác thực kỳ lạ.

Hiện tại ánh sáng đèn lồ ng chiếu rọi, anh cũng phát giác phía trước có một con đường nhỏ, hơn nữa Nguyễn Tiêu chỉ đi nhanh hơn anh vài bước. Anh tất nhiên là lập tức tăng lớn bước chân đi hướng bên kia, nhưng anh lại phát giác, chính mình cách Nguyễn Tiêu tựa hồ càng ngày càng xa…… Hai người giống như căn bản là không phải đi trên cùng một con đường.
Tông Tuế Trọng: “……”
Chẳng lẽ thoạt nhìn là cùng con đường, kỳ thật cách xa nhau, ở không gian khác nhau?
…… Không thể không nói, Tông Tuế Trọng đoán đúng rồi.
Con đường dùng đèn lồ ng giấy chiếu sáng không phải hoàn toàn giống nhau, trong đó đèn lồ ng lửa xanh và đèn lồ ng lửa đỏ chiếu lên căn bản không phải cùng một con đường, người có thể dẫn vào cũng khác nhau.
·
Ngay khi Tông Tuế Trọng phát giác vấn đề, Nguyễn Tiêu cũng phát hiện ra Tông Tuế Trọng không theo kịp, cậu có chút buồn bực, bèn chuẩn bị quay đầu lại kêu Tông Tuế Trọng một tiếng bảo anh mau mau lại đây. Nhưng khi cậu quay đầu lại rồi, lại không nhìn thấy Tông Tuế Trọng.
Nguyễn Tiêu: “……”
Khoảng cách chỉ dăm ba bước chân, vậy mà cũng có thể lạc nhau được hả?
Giờ khắc này, Nguyễn Tiêu chợt phản ứng lại đây, đây có khả năng chính là đèn lồ ng dẫn đường không đúng, cậu là quỷ, đi chính là quỷ lộ, mà Tông Tuế Trọng là người, mang theo thân thể cùng nhau tới, cho nên đi lên con đường của người sống……
Nguyễn Tiêu vỗ cái trán một chút, sớm biết rằng vừa rồi nên lôi kéo học trưởng Tông cùng nhau đi, bây giờ bên kia chỉ có mỗi mình anh ấy, cũng không biết sẽ thế nào —— Quỷ thì thật ra không sợ, có lỗ đen ở mà, nhưng ai biết có người sống nào khác xông nhầm đến hoặc là có người sống nào đó lòng mang ác niệm tìm mọi cách mà tiến vào hay không? Nếu có người như vậy, không biết học trưởng Tông có thể ứng phó được không nữa. Chờ đến chợ quỷ rồi, nếu là hai người bọn họ còn thất lạc, cũng không biết học trưởng Tông sẽ gặp phải chuyện gì.
Thôi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, Nguyễn Tiêu quyết định càng đi nhanh chóng vào chợ quỷ, cũng tiện nhanh chóng hội hợp với anh.
·
Tông Tuế Trọng một mình đi trên đường của người sống, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, cũng không gặp được người nào khác.
Anh cũng muốn nhanh chóng cùng Nguyễn Tiêu hội hợp, đồng dạng nghĩ nên nhanh tiến vào chợ quỷ trước, chỉ là vào lúc anh rảo nhanh bước chân đi vào bên trong, bỗng nhiên thấy phía trước xuất hiện hai bóng người.
Hai bóng người kia hình như cũng phát hiện phía sau có người, liền nhanh chóng quay đầu lại.
Tiếp theo, một người trong đó kinh ngạc mà mở miệng: “Tiểu Tông tổng? Sao ngài lại một mình ở đây?”
Tông Tuế Trọng giương mắt nhìn lại.

Dưới ánh lửa chiếu rọi xuống, anh nhận ra được, người gọi anh là một diễn viên, tên Tào Hạc, là người từng đưa sơ yếu lý lịch cho Huyền Hoàng. Người này là kiểu gọi là tiểu thịt tươi lưu hành bây giờ, nhưng thực lực trong số tiểu thịt tươi xem như cũng không tệ lắm, chỉ là yêu cầu khảo sát một đoạn thời gian lại quyết định, cho nên anh tạm thời áp xuống phần sơ yếu lý lịch kia. Không nghĩ tới, lại ở chỗ này thấy đối phương.
Bên cạnh Tào Hạc có một người trẻ tuổi, màu da khỏe mạnh, cảm giác cho người ta lại có điểm kỳ quái, tướng mạo tựa hồ cũng có vẻ như lỗ m ãng dễ xúc động.
Tông Tuế Trọng khẽ gật đầu thăm hỏi: “Tào Hạc.”
Tào Hạc nhìn thấy là người quen, trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cao hứng lên. Y biết vị tiểu Tông tổng này rất đặc biệt, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng làm việc có năng lực, chưởng quản công ty giải trí cũng loại bỏ trói buộc, các bộ môn vận chuyển cũng đều hữu hiệu nhanh chóng. Trước đó y nộp sơ yếu lý lịch cho Huyền Hoàng chính là có ý chờ hợp đồng hiện tại hết hạn lại qua đó. Tuy trước mắt y xem như người có lưu lượng, fans cũng rất nhiều, nhưng cá nhân y vẫn là càng muốn làm diễn viên theo phái thực lực, bởi vậy vị tiểu Tông tổng này đối xử bình đẳng với y, không có bởi vì y nổi tiếng trước mắt liền lập tức tiếp nhận y đến cậy nhờ, ngược lại làm y càng yên tâm hơn một chút.
Nếu không phải nửa đường xảy ra đường rẽ…… hiện tại y hẳn là nỗ lực tạo cảm giác tồn tại trước mặt Giải Trí Huyền Hoàng rồi, tiếc ghê.
Đương nhiên, vốn dĩ là rất đáng tiếc, mà Tào Hạc hiện tại gặp được Tông Tuế Trọng ở chỗ này, với y mà nói còn tính là niềm vui ngoài ý muốn. Mà y cũng cho rằng tiểu Tông tổng ở chỗ này xem như một người đáng giá tín nhiệm.
Kế tiếp, Tào Hạc liền giới thiệu người bên cạnh cho Tông Tuế Trọng.
“Tiểu Tông tổng, vị này chính là một vị đại sư Huyền môn tôi mời đến, Dương Hạo Nhiên Dương đại sư.” Nói rồi y cười cười, sắc mặt có chút tái nhợt, “Dương đại sư là cùng tôi đến chợ quỷ tìm một món đồ, không biết tiểu Tông tổng lại đây là vì…?”
Tào Hạc cao hứng xong rồi đột nhiên lại cảm thấy có điểm kỳ quái, nhớ tới y đã từng mơ hồ nghe nói qua, Tông gia là nhà rất tôn trọng Huyền môn, nhưng đích trưởng tôn Tông Tuế Trọng của thế hệ này lại không ưa chuyện này, vậy…. Hiện tại vì sao anh ta xuất hiện ở chỗ này? Chợ quỷ cũng không phải là kiểu chợ đen mọi người trao đổi ngầm không nhìn mặt, mà là chợ quỷ chân chính có vô số quỷ hồn tham dự. Người không tin quỷ thần, sao lại muốn tới nơi này?
Tại một khắc này, Tào Hạc ẩn ẩn đề phòng lên.
Chẳng lẽ tiểu Tông tổng trước mặt này là giả? Bằng không, sao có thể……
Tông Tuế Trọng không biết Tào Hạc trong vài giây ngắn ngủi vài ý tưởng đã thay đổi vài lần, liền nói: “Tôi cùng học đệ cùng nhau lại đây nhìn một cái. Cậu ấy đi một con đường khác, chúng tôi bị lạc nhau.”
Tào Hạc cẩn thận quan sát, lại cảm thấy vị tiểu Tông tổng này không giống như là giả. Y đã từng gặp qua tiểu Tông tổng một lần, người như vậy, khí thế như vậy, không dễ dàng bắt chước được đi? Y gặp mới khoảng một tháng, còn ký ức hãy còn mới mẻ……
Sau đó y mới có chút kinh ngạc nói: “Học đệ của tiểu Tông tổng đi một con đường khác?”
Dương Hạo Nhiên vốn dĩ kiềm chế đứng bên cạnh không nói chuyện, hiện tại lại nói: “Một con đường khác là quỷ lộ, chỉ có quỷ hồn mới có thể đi. Các anh đều là người sống, chỉ có thể đi đường của người sống bên này.” Hắn nhìn về phía Tông Tuế Trọng, nhíu mày nói, “Anh đi theo quỷ tới à?”
Thái độ này, không tính là khách khí bao nhiêu.
Tông Tuế Trọng sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Cậu ấy là sinh hồn rời xác, mang tôi lại đây.”

Dương Hạo Nhiên cả kinh, buột miệng thốt ra nói: “Sao có thể? Muốn sinh hồn rời xác đi chợ quỷ, rất nhiều cao nhân Đạo gia cũng khó có thể làm được. Học đệ của anh hẳn là tuổi không lớn đi?”
Tông Tuế Trọng nhíu mày, nói: “Cậu ấy có ngộ tính rất cao.”
Dương Hạo Nhiên nhớ tới bạn tốt của mình, có chút rối rắm lên, bạn tốt của hắn thật ra hình như có thể làm được… đi? Nếu là thiên tài như bạn tốt, cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là nghĩ đến đây, Dương Hạo Nhiên khó tránh khỏi có chút uể oải, chính hắn thiên tư là còn tạm, nhưng so với bạn tốt thì kém rất nhiều, không nghĩ tới hiện tại lại gặp được một người nữa.
Thở ra một hơi, hắn cũng không nói thêm cái gì, liền thúc giục nói: “Đi thôi, lửa trong đèn lồ ng giấy có thể duy trì thời gian không dài, chúng ta phải nhanh một chút đến chợ quỷ.”
Nghe lời này của hắn, Tông Tuế Trọng và Tào Hạc cũng không đứng yên nữa, đều rất nhanh bước về phía trước.
Trên đường, Tào Hạc cùng Tông Tuế Trọng chắp nối, cũng không tránh được muốn tìm một ít đề tài, nhưng phần lớn nói đều là ấn tượng của mình đối với Huyền Hoàng, cùng với tâm ý mình muốn tiến vào Huyền Hoàng vân vân, đối với việc chính y đi vào chợ quỷ rốt cuộc tìm thứ gì thì một chữ cũng không đề cập tới.
Tông Tuế Trọng cũng không có ý định tìm hiểu riêng tư của người khác, nhưng là gặp được người quen thì cứ cùng nhau đồng hành thôi. Mà cho dù đối phương biểu đạt lòng hướng đến Huyền Hoàng… Anh cũng như cũ, sẽ tiếp tục khảo sát.
Dần dần, con đường phía trước càng ngày càng ngắn, giống như có một tia ánh sáng rất nhạt xuất hiện.
Dương Hạo Nhiên lập tức nói: “Sắp đến chợ quỷ rồi, nhanh chân lên!”
Tào Hạc không dám chậm trễ, lập tức tiến lên.
Tông Tuế Trọng cũng đi nhanh hơn, tư thái vẫn còn ưu nhã.
Ba người trong tay cầm đèn lồ ng giấy, ánh lửa cũng càng ngày càng u ám……
Cuối cùng, một cánh cửa xuất hiện, bọn họ nhanh chóng đi vào bên trong, trước mắt là một mảnh rộng mở thông suốt.
Đến chợ quỷ rồi.
·
Nguyễn Tiêu xách theo đèn lồ ng, trên đường gặp không ít quỷ vật.
Những quỷ vật đó đều bước đi vội vàng, thậm chí có chút dứt khoát chính là chạy như điên, khá là gấp gáp.
Nguyễn Tiêu thấy bọn họ gấp như thế, hơi quan sát một chút mới phát giác ra ánh lửa xanh huỳnh quang trong đèn lồ ng của bọn họ đang nhạt dần, nếu bọn họ không chạy nhanh hơn một chút, e rằng chưa đi xong con đường này, ánh lửa đã biến mất!
Sau đó cậu cúi đầu nhìn nhìn lửa của của mình.
Run rẩy, chỉ lớn bằng hạt đậu.

Nguyễn Tiêu: “……”
Chạy nhanh chạy nhanh chạy nhanh!
·
Sau khi chạy ra khỏi hốc cây, Nguyễn Tiêu thấy rõ bộ dáng của chợ quỷ.
Thực kỳ lạ, giống như đúc thôn Hoàng bên ngoài cây hòe, chỉ là trên đường đi tới không hề là người đi đường, mà là các loại quỷ hồn bay tới bay lui. Nhưng cửa hàng, quầy hàng có ở khắp nơi, phàm là vật kiến trúc là nhất định có quỷ chiếm cứ —— ngay cả những tòa nhà dân cư sát đường cũng có vẻ như đều bị người ta biến thành khách đi3m.
Các quỷ hồn đại đa số vẫn duy trì bộ dáng còn sống hoặc trước khi chết, nhưng bởi vì thời gian tử vong khác biệt, dẫn tới phong cách của quỷ vật đi đường cũng khác nhau. Cái gì đồ cổ trang đồ hiện đại cũng có thể kề vai sát cánh, nữ quỷ cổ đại thẹn thùng cũng có thể khoác tay nữ quỷ hiện đại, cùng nhau vào tiệm quần áo quỷ shopping…
Nguyễn Tiêu mở ra mắt thần đảo qua.
Một lần đảo qua này, cậu bỗng kinh ngạc lên —— Ố, người sống ở đây cũng có một ít nha, ngoại trừ người sống ra còn có vài hơi thở thực kỳ lạ, lực sinh mệnh thực tràn đầy…… Xem bộ dáng không khác người sống là bao, nhưng nếu cậu nhớ không lầm mà nói, đó hẳn là thuộc về yêu quái đi? Nhưng người đều có thể tới chợ quỷ, yêu quái thuộc về loại khác như quỷ vật có thể tiến vào, cũng không có gì kỳ quái.
Có điều Nguyễn Tiêu mở ra mắt thần cũng không phải là vì tiêu hao thần lực chơi, mà là vì tìm kiếm vị học trưởng Tông kia.
—— Lỗ đen chói lọi biết chừng nào, lão đại xuất hiện một cái, cảm giác tồn tại chuẩn cmnr.
Ánh mắt Nguyễn Tiêu quét về phía trước, lại nhìn đến phía sau, chợt phát hiện hốc cây hòe lối vào đã biến mất. Tình cảnh như vậy làm cậu cả kinh, không phải là sau thời gian mở cửa, người lẫn quỷ phía sau đều không vào được đấy chứ? Nếu là như vậy, liệu học trưởng Tông có thể bị nhốt ở ngoài không…… “Đóng cửa” chợ quỷ như vậy, thường qua canh giờ chính là ra vô đều không được, nếu là học trưởng Tông không có vào, vậy cậu phải nhanh nhanh đi ra ngoài tìm người.
Ngay sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu.
Nguyễn Tiêu quay đầu lại thật mạnh, liền nhìn thấy thanh niên quen thuộc đứng bên cạnh mình.
Mí mắt cậu hơi nhảy, bất đắc dĩ mà nói: “Học trưởng Tông, anh làm em sợ muốn chết.”
Tông Tuế Trọng: “Xin lỗi.”
Sau khi mới ra ngoài, anh liền thấy học đệ Nguyễn đứng ở đầu đường nhìn xung quanh, lại vừa lúc không nhìn đến chỗ anh, anh bèn đi tới. Không nghĩ đến cậu chuyên chú đến mức không phản ứng kịp.
Nguyễn Tiêu xua xua tay nói: “Có thể hội hợp với anh thì tốt rồi.” Sau đó cậu liền thấy có người bên cạnh Tông Tuế Trọng, hai người đều rất trẻ, một người lớn lên rất đẹp trai, đứng ở kia khí chất đã rất khác biệt, một người khác cũng còn tạm được, rất quen mặt —— Hồi tưởng một chút, hình như là thiên sư lỗ m ãng mà cậu đã từng giáo huấn nhẹ.
“Hai vị này là?” cậu hỏi.
Đồng thời, ánh mắt cậu vẫn là quay về trên người người trẻ tuổi.
Vị này hình như có điểm nào đó không thích hợp.
Hết chương 88.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.