Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 77: Quyên Góp Nhiều Hơn





Nhiễm Kim Thịnh thất thanh kêu lên: "Chuyện này không có khả năng!"
Vi Bân cũng mặt đầy hồi hộp, sao lại không có tà khí? Có phải vị Lý quan chủ này nhìn lầm rồi không?
Lý quan chủ nhìn về phía hai người, có chút kinh ngạc.
Hai vị thiện nhân phản ứng… có phải quá mức kịch liệt rồi không?
Nhiễm Kim Thịnh phát hiện ra biểu cảm của Lý quan chủ, duỗi tay lôi kéo Vi Bân.
Cổ họng Vi Bân khẽ nhúc nhích, tận lực bình tĩnh lại.
Lý quan chủ nghi hoặc mà nói: "Hai vị thiện nhân còn có chuyện gì giấu giếm bần đạo?"
Nhiễm Kim Thịnh cười gượng nói: "Sao có thể chứ?"
Vi Bân cũng sẽ không nói lời nói thật —— Nếu không sẽ phải thẳng thắn chuyện bọn họ dính líu mạng người, Lý quan chủ này tuy rằng là người cõi khác, nhưng cũng sống trên đời này, một khi thẳng thắn, chỉ sợ không có kết quả tốt đẹp gì cho cam.
Lý quan chủ nhíu mày nói: "Nếu hai vị thiện nhân không chịu nói ra tình hình thực tế, bần đạo chỉ sợ cũng bất lực."
Nhiễm Kim Thịnh thấp giọng nói: "Lần này quấy rầy quan chủ, chỉ là nếu không phải có tiểu nhân quấy phá, vậy có thể là hai người chúng tôi đã từng vô tâm dẫn tới…… Hiện tại hai chúng tôi lòng mang sợ hãi, còn xin quan chủ chỉ một con đường sáng."
Vi Bân cũng lập tức nói: "Chỉ cần quan chủ chịu cấp chỉ điểm, hai chúng tôi tất nhiên sẽ không tiếc rẻ tiền dầu mè."
Lý quan chủ châm chước, không có lập tức nói chuyện.
Nhiễm Kim Thịnh cũng vội vàng nói: "Tôi chính là vẫn luôn làm theo lời quan chủ dạy bảo, chưa từng quên hành thiện tích đức, ngài không thể thấy chết mà không cứu!"
Lý quan chủ thở dài, nói: "Thiện nhân rõ ràng đã biết đường đi, sao còn muốn hỏi bần đạo đâu? Bần đạo còn có việc phải làm, không chiêu đãi hai vị được nhiều, cáo từ."
Nói xong, ông xoay người rời đi.
Nhiễm Kim Thịnh và Vi Bân hai mặt nhìn nhau.

Vi Bân nhíu mày hỏi: "Vị đạo trưởng này là có ý tứ gì?"
Nhiễm Kim Thịnh cũng có chút khó hiểu, hắn cẩn thận phân biệt rõ lời mình vừa nói qua, chần chờ mở miệng: "Hành thiện tích đức?"
Vi Bân nhấc chân xoay vài vòng trong phòng, rốt cuộc kết luận: "Vậy quyên tiền! Quyên góp nhiều hơn! Không phải trong truyền thuyết làm việc thiện sẽ có thần linh che chở sao? Nói không chừng chính là làm việc thiện nhiều, giữa thần linh kiềm chế lẫn nhau, chúng ta mới có thể giữ được một mạng."
Nhiễm Kim Thịnh có chút do dự: "Quyên bao nhiêu? Sắp tới vốn lưu động trong công ty tôi không nhiều lắm……"
Vi Bân cười lạnh nói: "Có thể quyên bao nhiêu thì quyên bấy nhiêu, riêng tôi là muốn cố gắng hết sức rồi đó.
Mọi người là anh em cùng cảnh ngộ, tôi cũng mặc kệ nói chuyện khó nghe hay không khó nghe, ông chủ Nhiễm, hai ta là gặp qua, nhưng chỗ chúng ta gặp mặt ở đâu? Là vài lần ở tiệc rượu từ thiện.
Nhưng chúng ta lại rất xa lạ ông chủ Lý kia, ông cẩn thận ngẫm lại, có phải trước nay không gặp qua ông ta ở tiệc tối từ thiện nào? Lý quan chủ cũng coi như là đề điểm chúng ta, nếu lại không làm theo, bảy ngày nửa tháng sau chuyện này, nếu có chuyện chẳng may… Tôi xin dứt lời tại đây, ông chủ Nhiễm suy nghĩ kĩ càng một chút đi.
Sau này tôi cũng sẽ lưu ý, không thể ô uế tay mình nữa."
Không chỉ là chuyện dơ bẩn dính đến mạng người không thể làm nữa, những chuyện không nên làm khác cũng phải thu tay lai.
Vi Bân không nhớ rõ mình đã đột nhiên bị câu hồn như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ y là bị người ta theo dõi, nếu lúc này có thể tránh được một kiếp, sau này phải thành thành thật thật mà làm thương nhân.
Hơn nữa mấy mạng người trước kia, hiện tại y cũng không quá yên tâm, chốc nữa phải điều tra kĩ lưỡng xem còn có dấu vết chưa lau sạch hay không.

Nhiễm Kim Thịnh nghe Vi Bân nói như vậy, trong lòng cũng lắc lư trái phải.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, nói: "Ông chủ Vi nói đúng, quyên góp, quyên góp nhiều vào."
Chỉ là hai người không nghĩ tới, cứ việc bọn họ quyên rất nhiều tiền, lại đi lau kĩ xem xét dấu vết trước kia có để lại hay không, lại vẫn bị một luồng sức mạnh thần bí theo dõi, thông qua động tác của bọn họ phát hiện một ít manh mối, còn báo lên cảnh sát.
Sau đó, vụ án mạng bị lật ra.
Hai người không có chết đi trong đau khổ quấn thân vào thời hạn bảy ngày nửa tháng, nhưng mà bởi vì bọn họ phạm phải chính là tội cố ý giết người, thêm nữa là mỗi người hai ba mạng, nên sẽ bị xử ít nhất tù có thời hạn mười năm trở lên, có khi đến tù chung thân thậm chí tử hình.
Vì có thể tận lực xử nhẹ, luật sư của bọn họ cực lực hòa giải, cũng thử đả thông bộ phận khớp xương trong xử án, nhưng vẫn dưới sự giám sát của luồng sức mạnh kia, thẩm phán kết hợp tình huống cụ thể, cuối cùng vẫn theo nếp phán xử, cuối cùng hai người bị xử tử hình, lập tức chấp hành.
—— Đương nhiên, đây là lời phía sau.
Vào lúc ấy, tiểu Thành Hoàng vô cùng cao hứng phong bế hai ác hồn, ném vào Ấn Thành Hoàng.
Mà luồng "sức mạnh thần bí" kia nhấc ly cà phê lên uống một ngụm, viết một hàng phê bình cuối vào bài luận văn trước mặt.
·
Sau khi Lý quan chủ ra khỏi phòng thì đi về phía sau điện.
Một tiểu đạo sĩ canh giữ ngoài cửa bước nhanh đuổi kịp, nó tai thính mắt tinh, nghe được toàn bộ, nhịn không được nói: "Quan chủ, hai vị thiện nhân kia hình như là làm chuyện trái với lương tâm."
Biểu cảm Lý quan chủ ngưng trọng, nói: "Hơn phân nửa là vậy." Ông thở dài một tiếng, "Hai vị thiện nhân không chịu nói thật, chỉ sợ là bởi vì sự việc nghiêm trọng, bọn họ không tin sau khi ta biết chân tướng còn giúp bọn họ giải trừ khó khăn."
Tiểu đạo sĩ sửng sốt: "Vậy nếu bọn họ nói thật, quan chủ sẽ giúp bọn họ sao?"
Lý quan chủ nói: "Phải xem cụ thể là chuyện gì.

Nếu bọn họ phạm vào đại sai, ta cũng không thể trợ Trụ vi ngược."
Tiểu đạo sĩ liền nói: "Nên là quan chủ ám chỉ bọn họ phải hành thiện tích đức……"
Lý quan chủ trả lời: "Hành thiện tích đức chung quy không sai, nếu thật sự là sai lầm lớn, cũng coi như khiến bọn họ làm chút đền bù."
Rất nhiều ngày sau, Lý quan chủ biết được kết cục của hai người, mới biết được bọn họ đến tột cùng đã che giấu chuyện gì.
Ông lắc lắc đầu, lại than một tiếng, nhắm mắt tiếp tục niệm kinh.
·
Thời tiết càng ngày càng nóng bức.
Sau khi Nguyễn Tiêu không cần làm thêm, mỗi ngày trừ viết luận văn ra chính là chạy đến thư viện, cuộc sống trong trường học có thể nói là đi vào quỹ đạo.
Mà có Nhật Dạ Du Thần đi tuần rồi, cậu cũng được giải thoát khỏi gánh nặng đi tuần, buổi tối ngoại trừ giải quyết một ít vụ án nhỏ Nhật Dạ Du Thần tra được ra, đại bộ phận thời gian đều trở nên nhàn rỗi.
Đương nhiên, bài viết trên diễn đàn Cỏ Lau Tiếng Quỷ cậu tiếp tục đăng, tin tức là thu thập cả từ lải nhải lẫn hiện thực gặp được…… Người canh xem bài viết càng ngày càng nhiều, tín đồ từ giữa dần dần nuôi dưỡng cũng dần dần tăng nhiều, mỗi ngày cung cấp tín ngưỡng cho cậu đều có thể hơn hai ngàn.
Nguyễn Tiêu tính tính thử, cậu giải quyết vụ án phát triển một vài tín đồ, tín ngưỡng giàu có từ Tông, vụn vặt từ bài viết cộng vào vân vân, mỗi ngày cậu nhận được tín ngưỡng đều khoảng ba bốn ngàn, làm cho cậu dù có thường xuyên sử dụng thần lực, tín ngưỡng tích lũy xuống chung quy cũng có thể hơn mười ngàn, thậm chí còn đạt tới đỉnh cao hai ba mươi ngàn! Cùng lúc đó, số lượng công đức vẫn thong thả tích lũy như cũ, trước mắt đã có 8000.
Nhiều vô số, cho dù thường xuyên rất mệt tim, nhưng nhìn thấy ngày mình dùng máu thịt sống lại cách càng ngày càng gần, tâm tình Nguyễn Tiêu cũng sẽ không quá xấu —— Thật sự là bị buồn bực quá, viết viết luận văn một hồi cũng quên.
·
"Lão nhị, mày đang xem cái gì đó?" Nguyễn Tiêu mới từ thư viện ra tới, lau mồ hôi, đi đến phía sau Bác Dương "Lần này sao trở về sớm vậy?"
Mỗi lần đến hai ngày nghỉ, Bác Dương đều đến buổi tối mới về, lần này vậy mà giữa trưa đã về rồi, thật là làm người kinh ngạc.
Bác Dương cũng không chống đỡ, chỉ lười biếng mà dỗi: "Lão tứ mày sao vậy, không lễ phép gì hết, lão tam thì kêu tam ca, gặp tao thì lão nhị lão nhị, có biết kính người già không hả?"
Nguyễn Tiêu cười nói: "Kính già? Nếu lão nhị mày thừa nhận mày già, tao kêu mày lão nhị ca cũng được."
Bác Dương trợn trắng mắt: "Tại sai một hai phải thêm chữ ‘lão’?"

Nguyễn Tiêu bảo trì tươi cười: "Đương nhiên là bởi vì tao tươi chứ sao."
Bác Dương cực kỳ cạn lời.
Nguyễn Tiêu cũng không dây dưa đề tài này với cậu ta nữa, bởi vì Bác Dương không có gì che lấp, cậu liếc mắt một cái liền thấy được cái tên quen thuộc.
Hình như là một xấp tư liệu dày, mà tin tức trên tư liệu luôn nhắc tới một cái tên cậu rất quen thuộc —— công ty giải trí Huyền Hoàng.
Giờ khắc này, Nguyễn Tiêu chợt nhớ tới, Bác Dương hình như đã nói qua cậu ta muốn làm minh tinh.
Vốn dĩ lần đó về sau Bác Dương không nói thêm gì nữa, cậu cũng đã dẹp chuyện này sang một bên rồi, không nghĩ tới hiện tại nhìn đến nhiều tư liệu như vậy.
Hoá ra lão nhị vẫn nhớ kỹ đề nghị của Lỗ Tử Huyên, trong khoảng thời gian này vẫn luôn đang tra tìm tin tức của công ty này?
Bác Dương thấy biểu cảm bừng tỉnh của Nguyễn Tiêu, cười hì hì nói: "Xem ra mày còn nhớ rõ tao nói, không nghĩ tới đúng không?" Cậu ta cũng không tiếc nói ra ý nghĩ của chính mình, "Kỳ thật tao học đại học Đế Đô là vì để người nhà nở mày nở mặt thôi, học ngành quản lý kinh tế cũng là theo phong trào, nhưng chỉ cần có anh tao chống phía trên, người trong nhà cũng sẽ không quản tao làm gì.
Cho nên ấy hả, tao trở về nói chuyện này với anh tao, anh tao hỏi đi hỏi lại tao có phải thật sự muốn làm ngành này hay không.
Tao xác định rồi, ảnh liền giúp tao tìm vài công ty giải trí đáng tin cậy.
Giải trí Huyền Hoàng mà tiểu thư Lỗ nhắc tới cũng nằm trong số đó, tao nhắc với anh tao, ảnh bèn cẩn thận tra xét cho tao đó.
Này nè, tao đang xem kĩ đây.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.