Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 49: Chương 49





Sau khi thấy rõ bóng dáng kia, Nguyễn Tiêu ngẩn người.
Quỷ hồn là âm vật, phần lớn là lui tới vào ban đêm buổi, có thể hiện thân vào ban ngày không nhiều lắm.
Lúc này là chạng vạng, có quỷ xuất hiện vốn dĩ cũng không kỳ quái, làm cậu kinh ngạc chính là bóng dáng kia cũng không phải hồn ma, mà là hồn người sống bị lạc, mà làm cậu dứt khoát sửng sốt lại là vẻ ngoài của sinh hồn đó —— giống như là Miêu Tiểu Hằng khi lớn lên vậy, bộ dáng hơn hai mươi tuổi.
Đột nhiên, Nguyễn Tiêu liền nhớ tới, Tiểu Hằng cùng cậu lại đây là vì tìm mẹ, gặp mẹ một lần cuối cùng.
Chỉ tiếc đế đô quá lớn, vẫn luôn không gặp được, hết thảy chỉ có thể tùy duyên.
Hiện tại gặp phải một người lớn lên giống như vậy, có lẽ vừa lúc chính là duyên phận đến rồi?
Cậu đang suy tư thì Nhan Duệ vỗ bờ vai của cậu nói: "Thi đấu sắp bắt đầu rồi, ngẩn người làm gì đó?"
Nguyễn Tiêu lấy lại tinh thần, thuận miệng nói hươu nói vượn: "Tao đây là bởi vì nhìn mọi người thân thể bồng bột, không khỏi cảm khái thanh xuân rất tốt đẹp đó."
Nhan Duệ: "…… Cái gì lung tung rối loạn vậy."
Nguyễn Tiêu không thèm giải thích đâu, lớn tiếng kêu một đám con trai mới đổi xong đồ bóng rổ, đang ngang nhiên đi tới: "Đại ca nhị ca nhìn bên này nè! Làm chết bọn họ, quần áo cứ đưa tao!"
Thôi Nghĩa Xương cùng Bác Dương nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn qua.
Bác Dương vung cánh tay vẫy tay với cậu, vẻ mặt xán lạn đầy ánh mặt trời: "Nhìn tao nè!"
Thôi Nghĩa Xương dùng một bàn tay siết chặt Bác Dương, một bàn tay khác ném quần áo của hai người qua cho cậu, cười nói: "Nhất định thắng!"
Nguyễn Tiêu duỗi tay bắt một cái tiếp được quần áo cả hai, ôm lấy, cho một cái nắm tay cổ vũ.
Nhan Duệ buồn cười mà đẩy đẩy mắt kính —— thật không dễ dàng, lão tứ cũng nhiệt huyết lên rồi.
Phía trước vang lên tiếng hô hào, trận bóng rổ chính thức bắt đầu.
Bác Dương cùng Thôi Nghĩa Xương một người là tiền đạo phụ một người là trung phong, vị trí trong đội bóng rổ hết sức quan trọng, lên sân khấu liền đánh đến nhiệt liệt, bày ra phong thái mà ngày thường không có.
Đừng nhìn Bác Dương ngày thường lảm nhảm lại hơi đê tiện, kỳ thật không chỉ có lớn lên đẹp trai xán lạn như ánh mặt trời còn cao to 1 mét 8, hiện tại xung phong chạy phía trước còn làm một cú dunk, chính là khơi dậy một trận hoan hô nhiệt liệt.
Thôi Nghĩa Xương lại là cao to cường tráng có thể hình, cứ việc không phải cái loại diện mạo đặc biệt đẹp trai, lúc này cũng phá lệ có sức quyến rũ dương cương của nam giới.
Nguyễn Tiêu nhìn nhìn, không khỏi cũng đi theo quần chúng vây cùng nhau kêu to cố lên.
Không khí trên sân bóng rổ một mảnh nhiệt liệt.
Nhưng Bác Dương tiêu hao nhiều, chơi được nửa trận thì đổi người, quay đầu lại vén lên quần áo lau mồ hôi, lộ ra bốn múi cơ bụng, lại đưa tới một trận thét chói tai.

Thôi Nghĩa Xương thể lực rất tốt, còn trên sân đổ mồ hôi như mưa.
Bác Dương nhận nước từ tay Nguyễn Tiêu, cười hì hì nói: "Thế nào, nhị ca đẹp trai không?"
Nguyễn Tiêu vốn dĩ muốn khen cậu ta một câu, thấy cậu ta đắc ý như vậy lại hơi ngứa tay.
Nhan Duệ ném cho Bác Dương một cái khăn lông nói: "Được rồi, có bốn múi cơ bụng có cái gì đẹp trai, luyện đến sáu múi tám múi lại đến rêu rao." Y lại chỉ chỉ Thôi Nghĩa Xương, nói: "Nhìn xem lão đại kìa, ít nhất đến sáu múi như vậy làm chuẩn chứ.
Vả lại, một trận cũng chơi không xong, đừng có nổ nữa."
Bác Dương: "……"
Nguyễn Tiêu cười ha ha lên.
Bác Dương suy sụp mặt nói: "Hai đứa mày thật đúng là biết đả kích tao, không sợ đợi chút nữa tao không có tinh thần đấu nữa hả?"
Nguyễn Tiêu vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Bọn tao đây là phép khích tướng."
Bác Dương: "Thần con mẹ nó chứ phép khích tướng."
Nhan Duệ vỗ cái bốp lên lưng Bác Dương, cười nói: "Nhanh nhanh nghỉ ngơi đi, sắp trở lại sân rồi."
Bác Dương uống nước lau mồ hôi duỗi thân vận động một loạt, cuối cùng lại lên sân đấu.
Trước mắt, nửa trận sau đã qua một nửa, hệ Quản Trị bên này hơn kéo ra khoảng cách xa, chỉ là Bác Dương phải mấy chục điểm, Thôi Nghĩa Xương cũng không nhường một tấc, hệ Máy Tính bên kia tuy rằng cũng cảm xúc nhiệt liệt, nhưng kỹ thuật lại có chênh lệch, không thể san bằng tỉ số.
Cuối cùng, hai bên lấy 64 - 28 chung cuộc, hệ Quản Trị thắng lớn.
Đừng nhìn Nguyễn Tiêu kêu cố lên vẫn luôn rất lớn, nhưng cậu lại không xem nhẹ sinh hồn kia…… Cậu cũng không xem nhẹ được, toàn trường chơi bóng rổ, sinh hồn kia chạy theo toàn trường, còn thường thường mà làm động tác úp rổ nhưng mà úp không vào.
Nguyễn Tiêu: "……"
Nhìn một thằng nhóc cùng hình dáng với Tiểu Hằng chạy hết cái sân, dù có kích động cũng rất khó đồng tình đó.
Trận bóng rổ kết thúc, sinh hồn lại ngơ ngác mà ngồi dưới bảng bóng rổ.
Nguyễn Tiêu liếc y một cái, không đi qua, mà là cười đi nghênh đón các bạn học "anh hùng trở về".
Kế tiếp, nhóm người thắng cùng nhau đi ra ngoài ăn mừng một bữa, Nguyễn Tiêu cũng hòa hợp với tập thể mà đi, chỉ là mọi người đều có thể ăn ăn uống uống, cậu chỉ có thể giống như nhai sáp, hơi hố mà thôi —— Quan trọng nhất chính là, không thể ăn mà phải giả bộ ăn ngon, này cũng quá khảo nghiệm kỹ thuật diễn của cậu rồi.
Buổi tối trở về ký túc xá, Thôi Nghĩa Xương và Bác Dương đều mệt mỏi, hai người bọn họ tắm trước Nguyễn Tiêu cùng Nhan Duệ khao thưởng anh hùng, giúp cả hai giặt đồ bóng rổ một phen.
Sau khi ra tới, cả đám ở trần lại đùa giỡn một hồi.
Có điều……
Ở nơi những bạn cùng phòng khác nhìn không thấy, Nguyễn Tiêu không dấu vết mà đi đến ven tường, đẩy từng con quỷ đang đứng xếp hàng ra ngoài.
Giỡn gì vậy, không thể làm nữ lưu manh à nha.

Sau khi tắt đèn, hết thảy đều an tĩnh lại.
Các bạn cùng phòng lục tục ngủ rồi, Nguyễn Tiêu nhảy ra khỏi thi thể, vỗ vỗ bình nhỏ chứa tiểu quỷ nói: "Tiểu Hằng, cùng anh đi ra ngoài một chuyến.
Chị Đàm Tam Nương, mọi người đi ra ngoài nói chuyện."
Miêu Tiểu Hằng từ bình chui ra, ngón tay nhỏ chỉ chính mình, hỏi: "Ý, hôm nay em có thể cùng anh đi ra ngoài ạ?"
Nguyễn Tiêu lộ ra một nụ cười tươi với bé: "Mang em đi gặp một con quỷ."
Miêu Tiểu Hằng hơi ngốc mà nói: "Dạ."
Vì thế, Nguyễn Tiêu nắm tay Miêu Tiểu Hằng, mang theo bé đi về phía sân bóng rổ.
Đàm Tố, Lý Tam Nương phần phật mang theo một chuỗi nữ quỷ, trước hô sau ủng, cùng nhau đuổi kịp.
·
Đến sân bóng rổ, Nguyễn Tiêu ý bảo nhóm nữ quỷ chờ ở phía sau, chính mình thì lại cúi đầu nói chuyện với bé tiểu quỷ: "Tiểu Hằng em xem kìa, dưới bảng bóng rổ đó đó, em có ấn tượng không?"
Miêu Tiểu Hằng nghiêng đầu nhìn sang, nhìn, nhìn…… thật quen mắt……
Lý Tam Nương trước tiên là người nhịn không được, nói: "Chị Đàm xem kìa, con quỷ kia giống Tiểu Hằng quá chừng!"
Miêu Tiểu Hằng bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt đầy chờ mong mà nhìn về phía Nguyễn Tiêu, vội vội vàng vàng hỏi: "Anh ơi, người kia là thân thích của em sao?" Sau đó bé đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt ảm đạm xuống, "Anh ấy cũng đã chết rồi sao……"
Nguyễn Tiêu vỗ nhẹ đầu của bé: "Đó là sinh hồn."
Ánh mắt Miêu Tiểu Hằng sáng lên.
Nguyễn Tiêu cười cười, lại nói: "Nhưng mà, cậu ta và em có quan hệ hay không, còn chưa thể xác định."
Miêu Tiểu Hằng có chút thất vọng nhỏ nhấp môi nói: "Mặc kệ có phải hay không, em nhìn thấy anh ấy cũng vui lắm rồi, nếu có thể đi theo anh ấy tìm được mẹ thì càng tốt……"
Nguyễn Tiêu chính là có ý này.
Miêu Tiểu Hằng kích động một vái, đã vèo vèo vèo mà bay qua đó, duỗi tay đi kéo tay áo của sinh hồn, cái miệng nhỏ hỏi liên thanh không ngừng: "Anh ơi anh là ai vậy, tên gọi là gì, anh ở chỗ này làm gì đó, anh về nhà chưa?"
Sinh hồn kia mơ màng hồ đồ, cái gì cũng không trả lời.
Miêu Tiểu Hằng rất thất vọng: "Sao anh không để ý tới em vậy……"
Nguyễn Tiêu còn chưa nói rõ ràng, Miêu Tiểu Hằng liền gấp không thể chờ mà đi qua, cậu vội vàng cũng qua đè lại Miêu Tiểu Hằng, giải thích với bé: "Sinh hồn này là bị lạc, thần chí không rõ, em hỏi anh ta thì cũng sẽ không có phản ứng."
Khuôn mặt nhỏ của Miêu Tiểu Hằng ảm đạm: "Vậy… vậy phải làm sao bây giờ ạ?"
Nguyễn Tiêu nói: "Để anh xem rốt cuộc anh ta sao lại thế này trước đã."
Miêu Tiểu Hằng đang như gà con mổ thóc: "Anh nhìn đi, anh nhìn đi."
Nguyễn Tiêu đi đến phía trước sinh hồn, bắt đầu cẩn thận xem xét.
Sau khi xem xong, biểu cảm của cậu biến đổi: "Hồn phách có tổn hại?"
Nghe được lời này, biểu cảm của Đàm Tố cùng Lý Tam Nương cũng thay đổi.
Miêu Tiểu Hằng trừng lớn mắt quỷ: "Hồn phách… có tổn hại? Anh ơi, hồn phách có tổn hại là cái gì, anh ấy thế nào?"
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương mỗi người đứng một bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của bé.
"Đừng gấp."
"Nghe Thành Hoàng gia nói, nha?"
Nguyễn Tiêu tâm tình nặng nề: "Hồn phách bao hàm ba hồn bảy phách.
Hồn phách có tổn hại thì tình huống thông thường là hai loại, loại thứ nhất là trong ba hồn bảy phách mất đi mấy hồn mấy phách, loại thứ hai chính là hồn phách đều còn đủ, nhưng là có tổn thương —— ý là thiếu bộ phận." Cậu nhíu chặt mày, "Sinh hồn này là loại tình huống thứ hai."
Lý Tam Nương có chút khẩn trương mà nói: "Loại thứ hai…… Có phải là nghiêm trọng hơn không?"
Miêu Tiểu Hằng nắm chặt nắm tay nho nhỏ.
Nguyễn Tiêu gật gật đầu: "Ngoại trừ kiếp trước hoặc sớm hơn kiếp trước là hồn phách tổn thương rồi, lần lượt chuyển thế cũng chưa bổ toàn ra, tình huống khác, hơn phân nửa là có người cố ý làm bị thương hồn phách của anh ta, hơn nữa……" Cậu dừng một chút nói, "Mọi người còn nhớ rõ trước kia chúng ta gặp được chuyện nam ác quỷ sự kia chưa? Hắn chính là muốn tìm người mệnh cách tương hợp để đoạt xá.
Bởi vì là chính hắn động thủ, cho nên yêu cầu khiến người đó sợ tới mức suy nhược tinh thần, hồn phách không xong, sau đó hắn lại đi vào thân xác, sẽ có tỉ lệ thành công rất lớn tỷ lệ.
Nhưng nếu có một thuật sĩ giúp hắn đuổi chủ nhân thân xác đi trước… Tà pháp như vậy phần lớn rất thô bạo, dễ dàng tạo thành việc hồn phách bị tổn thương.
Thậm chí bộ phận hồn phách còn lại rất có thể bị ác quỷ chiếm thân xác cắn nuốt, cũng thu hoạch một vài ký ức, tiện cho ác quỷ ngụy trang thành người đó."
Giọng nói nhỏ dần, một mảnh yên tĩnh.
Ánh mắt các quỷ nhìn về phía sinh hồn đều tràn ngập không đành lòng.
Đàm Tố nhíu hàng mày mỏng lại, nói: "Thành Hoàng gia, ý của ngài là, đứa nhỏ này là bị ác ý đoạt xá, còn có tà thuật sĩ dính dáng vào nữa?" Trong lòng cô cũng không chịu nổi, "Đứa nhỏ này còn có thể cứu chữa sao? Chúng ta còn có thể nghĩ cách giúp cậu ấy trở về thân thể của mình chứ?"
Nguyễn Tiêu suy tư.
Tất cả quỷ cũng không dám lên tiếng quấy rầy cậu.
Một lát sau, Nguyễn Tiêu mới nói: "Anh ấy là chủ nhân cơ thể, nếu anh ấy trở về thân xác, ác quỷ hiện tại chiếm cứ thân xác nhất định sẽ bị bài trừ ra.
Cho nên trong tình huống bình thường, tà thuật sĩ sẽ xua đuổi sinh hồn chủ thân xác ra sau đó lại đánh tan, như vậy mới có thể bảo đảm lại không ai trở về giành lại.
Sinh hồn này xuất hiện ở đây, em nghĩ, có lẽ là bởi vì trên người anh ta có công đức."
Đàm Tố, Lý Tam Nương lúc này mới chú ý tới, đừng nhìn sinh hồn ngây ngốc, kỳ thật hồn thể còn mang theo một tầng công đức.
Lý Tam Nương bừng tỉnh nói: "Khó trách, có công đức hộ thể nên tà thuật sĩ muốn đánh tan cậu ấy cũng không được, chỉ là không biết cậu ấy làm sao lại đến đây thôi."

Đàm Tố phỏng đoán: "Liệu có phải cậu ấy đã từng là học sinh ở đây, còn thích chơi bóng rổ, tà thuật sĩ không thể đánh tan cậu ấy, chính cậu ấy lại mơ mơ màng màng đến sân bóng rổ?"
Nguyễn Tiêu nói: "Cũng không phải không thể.
Chờ ban ngày em sẽ tìm người đi tra, nhìn tuổi của anh ta…… Có thể là mới vừa tốt nghiệp chưa đến hai năm.
Dù sao đã biết bộ dáng rồi, điều tra hẳn là không khó."
Nếu có thể điều tra được thân phận của sinh hồn này, trên hồ sơ hẳn là cũng có địa chỉ, đến lúc đó lại đi xem thân xác anh ta ở nơi nào, nghĩ cách sẽ dễ dàng hơn nhiều —— sinh hồn rất phiền toái, trên người không có quỷ khí, muốn mượn dùng quỷ khí đi tìm cũng không được.
Hốc mắt Miêu Tiểu Hằng hơi xanh xao, dáng vẻ muốn khóc đến nơi.
"Anh ơi, anh ấy có thể trở về, đúng không?"
Nguyễn Tiêu có chút đau lòng bé tiểu quỷ này, ngồi xổm xuống đi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói: "Không có việc gì, em còn nhớ rõ anh Tử Nhạc chứ? Anh Tử Nhạc là cao thủ tìm người, đó ngày mai anh sẽ gọi điện thoại bảo anh ấy đi tìm.
Dù lỡ mà không tìm thấy, cũng còn có thể suy nghĩ biện pháp khác.
Đừng lo lắng, anh bảo đảm anh ta trở về, được không?"
Miêu Tiểu Hằng nức nở, ngoan ngoãn gật đầu: "Em tin anh." Bé lại nhỏ giọng mà nói, "Anh phải cẩn thận, em cũng không muốn làm anh bị thương."
Nguyễn Tiêu cười: "Lo lắng tà thuật sĩ kia hả?"
Miêu Tiểu Hằng lại gật đầu.
Nguyễn Tiêu rất vui mừng, liền nói: "Đừng sợ, gần đây thần lực của anh lại tích cóp không ít, đối phó một tà thuật sĩ không thành vấn đề.
Lại nói nơi này còn nhiều các chị gái hung dữ lắm nè, cùng lắm thì khiến cho các chị đi đánh hội đồng, nếu còn không được, cùng lắm thì…… Ang liền ném Ấn Thành Hoàng ra đập xỉu hắn!"
Miêu Tiểu Hằng chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn nhìn những nữ quỷ nọ.
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương cười cười với bé: "Yên tâm, chúng ta cùng nhau bảo vệ Thành Hoàng gia."
Miêu Tiểu Hằng: "Dạ được ạ."
Kế tiếp, Nguyễn Tiêu thu sinh hồn vào Ấn Thành Hoàng.
Để ngừa chẳng may, cũng không thể để tên này du đãng bên ngoài được.
·
Ngày hôm sau, Tông Tử Nhạc nhận được một cú điện thoại.
"Học trưởng Nguyễn?"
"Gì, tìm em có việc?"
"Được được được, em tới liền!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.