Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 27: Tôi Có Bệnh





Khi Nguyễn Tiêu bám vào tượng thần nhìn đám tiểu bối Tông gia dâng hương cho cậu, bao gồm cả Tông Tử Nhạc trong đó, mỗi một đứa công đức trên người đều không tệ, mấy đứa hơi lớn khoan nói, những nhóc con mới vài tuổi đó chẳng lẽ còn có thể hàng năm tự làm việc thiện? Như vậy những công đức này hơn phân nửa chính là đến từ việc từ thiện của cả gia tộc — cái loại trên danh nghĩa cho mỗi một tộc nhân ấy.
Tông Tuế Trọng cũng là người Tông gia, trên người không nên không có công đức…… Hiện tại xem ra, bay tới hẳn là chính là phần của anh ta, chỉ là mỗi lần mới vừa thổi qua thì đều bị lỗ đen nuốt mất.
Nhưng mà……
Nguyễn Tiêu là Thành Hoàng, là chính thần, rất mẫn cảm với những thứ mang điềm xấu, nhưng lỗ đen cho cậu cảm giác cũng không tà ác, hiển nhiên cũng không có thương tổn đến Tông Tuế Trọng…… Nó rốt cuộc là cái thứ gì nhỉ?
·
Ngày hôm sau, Tông Tử Nhạc giữa tiết gọi điện thoại lại đây hẹn gặp, Nguyễn Tiêu cự tuyệt, chuẩn bị lại đi thăm dò, vì thế sau nửa đêm, cậu liền lại đi đến chỗ ở của Tông Tuế Trọng.
Lúc này Nguyễn Tiêu làm đủ chuẩn bị, trước tiên cột ở hai chân mỗi chân một lá bùa Thần Hành, lại chậm rãi tiếp cận gần lỗ đen, dùng Ấn Thành Hoàng nhắm ngay lỗ đen phát ra một luồng thần lực, cẩn thận thử xem.
Thần lực bị nuốt mất.
Nguyễn Tiêu gần như lập tức chuẩn bị kích phát bùa Thần Hành, nhưng sau khi lỗ đen kia nuốt đi thần lực thì lại không còn phản ứng nào khác, chuyện này làm cậu chậm rãi phản ứng lại, có lẽ lỗ đen bị mù bảy tám loại đều nuốt hết, nhưng chỉ là một kỹ năng bị động…… Tuy rằng bí ẩn vẫn còn rất nhiều, cũng không cần quá mức lo lắng.
Suy nghĩ cẩn thận xong, lúc Tông Tử Nhạc lại gọi điện thoại đến hẹn gặp, Nguyễn Tiêu liền đáp ứng.
Vẫn là ở quán cà phê trước đó.
·
Tông Tử Nhạc phun ra một ngụm cà phê, sằng sặc khụ khụ mà nói: "Cái gì? Anh nói trên người đại ma vương có treo một cái lỗ đen? Nói giỡn chứ gì?!"
Nguyễn Tiêu xê dịch sang bên cạnh, mặt không biểu cảm mà nhìn nó: "Lừa cậu làm gì? Tôi cho vọng khí cho anh ta rồi."
Nghiêm khắc nói đến, vị kia là đứng bên cạnh lỗ đen, đỉnh đầu là trên miệng lỗ đen tối om, chân dẫm miệng lỗ đen tối om phía dưới, lực hấp dẫn theo hai bên thân thể anh ta khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Biểu cảm Tông Tử Nhạc vặn vẹo, không cách nào hình dung cảm thụ hiện tại trong nội tâm mình, trừng mắt hỏi: "Học trưởng, ý của anh là anh cả họ nhìn không thấy quỷ, có khả năng liên quan đến trên người anh ấy có treo lỗ đen à?"
Nguyễn Tiêu lắc đầu nói: "Cái này thật ra không xác định, chỉ có thể nói có khả năng." Cậu nhỏ giọng nói, "Tối hôm qua là tôi linh hồn xuất ra đi xem, có khả năng tôi là sinh hồn đi, lại không có ác ý với anh họ của cậu, lỗ đen kia không làm gì tôi.
Nhưng tôi là tình huống đặc biệt, không thể thuyết minh vấn đề gì.
Tôi cảm thấy ấy, anh cả họ cậu cả người đều không thích hợp, tôi đoán anh ta cũng không phải trước nay không gặp phải quỷ, chỉ là lỗ đen ở tại chỗ kia, hút vèo vèo bốn phía, còn ma nào quỷ nào vô tư dám đến gần anh ta chứ, lỡ bị nuốt thì sao?"
Đôi mắt Tông Tử Nhạc trừng đến lớn hơn nữa, suýt chút nữa kêu ra tiếng: "—— Nuốt thật hả anh?!"
Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi, nói: "Tôi nói, tôi là loại không có ác ý, nhưng nếu là mấy loại ác quỷ lệ quỷ linh tinh không có đầu óc đi tìm anh cậu….
Có thể bị nuốt hay không ai mà biết." Cậu suy đoán, "Cậu nghĩ kĩ lại xem, lúc anh họ cậu cách mọi người các cậu tương đối gần, có phải mọi người cũng không gặp quỷ hay không?"
Tông Tử Nhạc sửng sốt, cẩn thận nhớ lại.
"Nói vậy, thật sự đúng ạ." Nó đè thấp giọng, lòng còn sợ hãi mà nói, "Hoá ra đại ma vương thật đúng là đại ma vương, trăm quỷ lui tránh luôn.
Nếu là hù dọa đi thì cũng thôi, nếu thật sự là nuốt mất…… Ngẫm lại hình như càng khủng bố hơn……"
Cũng không trách Tông Tử Nhạc có phản ứng này, bản thân Nguyễn Tiêu cũng là càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.
Ngẫm lại xem, cả thần lực đều nuốt, còn không phải là rất đáng sợ sao? Còn có không biết nuốt hết nuốt bao nhiêu quỷ rồi, thật sự là không thể nghĩ sâu được.
Sau khi Tông Tử Nhạc hoãn lại, liền bắt đầu thở ngắn than dài: "Vậy làm sao bây giờ, có lỗ đen đó ở, anh cả họ em không phải căn bản không nhìn thấy quỷ sao? Vậy sau này em còn phải đội nồi, anh ấy còn muốn đánh em…."
Rốt cuộc cũng là tín đồ nhà mình, Nguyễn Tiêu do dự một chút, vẫn là nói: "Cũng không phải hoàn toàn không thử được."
Ánh mắt Tông Tử Nhạc sáng lên, lập tức ngẩng đầu.
"Ý của học trưởng là……"
Giọng Nguyễn Tiêu thấp đến không thể nghe thấy: "Giả ma quỷ hù dọa anh ta thôi.…"
Tông Tử Nhạc yên lặng mà giơ ngón tay cái lên.
Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng nắm tay, tỏ vẻ nhất định sẽ nỗ lực.
Tư tâm, cậu là có chút ý tưởng muốn đùa dai.
Trước đó Tông Tuế Trọng hai lần bắt cậu ngay tại trận, cậu chính là liên tiếp bị dọa…… Vốn dĩ cho rằng sẽ không tái ngộ gặp lại thì chưa tính, nhưng hiện tại cậu và Tông Tử Nhạc cũng thân, phỏng chừng không thể thiếu cảnh còn muốn gặp vị này.
Nếu không hù dọa về, cậu, không, được, vừa, lòng!
·
Mỗi một vị tiểu bối Tông gia đều sẽ vào thời điểm thích hợp tiếp nhận một bộ phận sản nghiệp của gia tộc để luyện tập, mà bộ phận sản nghiệp này thường thường chính là tài sản riêng chia cho tiểu bối đó, Tông Tuế Trọng cũng không ngoại lệ.
Anh là trưởng tôn* của một thế hệ, từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ ưu tú, cho nên vừa đến đại học năm tư thì chính thức tiếp nhận tài sản riêng, đặc biệt là tiểu bối tiểu bối khác cũng chưa ai thành niên, làm sự rèn luyện của anh càng được chú ý.
(*đứa cháu trai nội trưởng)
Đương nhiên, Tông Tuế Trọng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả mà tiếp nhận sản nghiệp, sớm tại lúc anh mới vừa thành niên không lâu cũng đã đi theo bên người ba anh hỗ trợ, bắt tay vào rất nhanh, xử lý sự vụ cũng là dứt khoát lưu loát, gần như không phạm qua sai lầm gì, hiện tại một mình quản lý công ty, theo lý thuyết cũng là rất thuận tay —— nhưng, là "theo lý thuyết".
Tông Tuế Trọng không nghĩ tới chính là, sản nghiệp các trưởng bối chia cho anh không phải là tài chính trước kia anh từng tiếp xúc, mà là giải trí.
Công ty con trong đó cũng nhiều, ngoại trừ xuất bản in ấn, điện ảnh TV, quản lý nghệ sĩ, âm nhạc kĩ xảo điện ảnh, internet truyền thông vân vân ra, còn có một tuyến bao trùm cả nước.
Tông gia từ trước đến nay tài đại khí thô, nói phân cho anh về phương diện giải trí thì gần như đóng gói hết công ty con liên quan đến giải trí lại đây, tương đương toàn diện, quả thực có thể làm thành một tập đoàn.
Có thể nghĩ, sự vụ Tông Tuế Trọng muốn xử lý cũng khá nhiều, dù anh có ba đầu sáu tay cũng nhẹ nhàng không nổi.
Đặc biệt anh tại ngành này chính là tay mơ, muốn không lỗ vốn là phải sưu tập một lượng lớn tư liệu, hiểu biết phân tích, mới có thể mau chóng quen thuộc với nghiệp vụ công ty.
Tông Tuế Trọng càng không nghĩ đến, người trong nhà chia cho anh những sản nghiệp này căn bản chính là cố ý.
Anh tuổi tác còn trẻ trung đã có bộ dáng thanh tâm quả dục, chỉ muốn kết hôn với công việc, các trưởng bối có thể không lo lắng sao? Nghe nói giới giải trí nhiều chuyện xấu, các trưởng bối nghĩ, cũng không trông cậy vào anh có thể biến thành công tử đào hoa, ít nhất làm một hàng này có thể gặp không ít tuấn nam mỹ nữ, làm cho anh có "tầm nhìn" trống trải một chút thôi, nếu có thể thuận tiện giúp anh giải quyết chung thân đại sự…… vậy càng tốt.
·
Lại là một buổi tối thức đêm làm việc, Tông Tuế Trọng vẫn bận rộn như cũ.
Nhưng mà……
Đêm nay giống như có cái gì đó khang khác?
Tông Tuế Trọng phê xong một phần văn kiện, thuận tay bưng lên ly cà phê đen bên cạnh uống một ngụm, sau đó đặt cái ly về chỗ cũ.
Nhưng vào thời điểm buông xuống, sứ ly tốt nhất giống có thứ gì đó xẹt qua, làm anh không khỏi lại nhìn thoáng sang đó.
Hoa mắt?
Không, thị lực của anh rất tốt.

Tông Tuế Trọng lấy sứ ly, một lần nữa đưa đến trước mặt nhìn kĩ.
Không có gì khác thường —— chẳng lẽ thật sự là anh quá mệt nhọc mà hoa mắt?
Tông Tuế Trọng hơi dịch cái ly sang một chút, nháy mắt lại có cái gì thoảng qua, lúc này anh thoáng nhìn một chút cái bóng màu đen, vì mặt sứ trơn bóng nên thấy rất rõ ràng.
Anh theo hướng cái bóng nhìn về phía đối diện, hoài nghi có thể là có con vật nào đó bò qua trên vách tường, mới có thể bởi vì nguyên nhân ánh sáng chiếu cái bóng dáng lên ly sứ.
Nhưng vách tường rất sạch sẽ, không có con gì đang bò, anh thu hồi tầm mắt, lại phát hiện trên ly sứ lại có cái bóng xẹt qua.
Quái dị.
Tông Tuế Trọng nhíu mày, dứt khoát đặt ly sứ đến trước mặt canh chừng nó.
Vài giây sau, đột nhiên có mặt người nhanh như bay xẹt qua trên mặt ly sứ, mặt người rất mơ hồ, giống như là đã xảy ra chuyện thần quái gì, nhưng Tông Tuế Trọng cũng không có sợ hãi ném cái ly đi, ngược lại nhìn về phía mặt người đang dịch chuyển —— mặt người dịch chuyển đến phần cà phê đen.
Trên bề mặt lớp cà phê đen trồi lên một cái đầu màu xanh lá.
Tông Tuế Trọng dừng một chút, bưng ly sứ lên, uống.
Uống xong một ngụm rồi nhìn lại, mặt người trên cà phê đã không thấy nữa.
·
Nguyễn Tiêu lại một lần nữa chạy trối chết, toàn bộ quỷ đều muốn bốc khói.
Đó là người nào người nào người nào nào! Nhìn thấy bóng quỷ không ném ly đi, còn thò cái miệng rộng qua uống, có phải quá vô tư rồi hay không! Hoàn toàn không cảm thấy khủng bố sao? Không sợ uống quỷ vào bụng rồi trúng độc sao!
Hít mạnh….
Thở ra….
Hít mạnh….
Thở ra….
Nguyễn Tiêu đứng ngoài biệt thự cố gắng bình phục tâm tình, vô cùng muốn phi quay đầu đi về ký túc xá.
Nhưng nếu cứ như vậy mà đi không phải quá mất mặt sao? Quay đầu lại cậu làm sao ăn nói với tín đồ đệ nhất của cậu, nói với nó "Oa anh cậu quá dữ, tôi không dọa được anh ta, anh ta dọa tôi chạy nè"? —— Này không được, uy nghiêm của Thành Hoàng gia ở đâu nữa.
Tại một khắc này, Nguyễn Tiêu cảm giác được nhiệt huyết đã lâu, đây là khiêu khích, nhưng mà……
Cậu nghiêm túc mà bẻ bẻ khớp tay: Lên! Giờ giằng co với Tông Tuế Trọng, xe ai hơn ai, không làm anh ta sợ tới mức thế giới quan sụp đổ thì coi như mình thua!
·
Tông Tuế Trọng uống xong cà phê, lại không thấy được mặt người kia nữa, anh bèn đến phòng rửa mặt rửa ly, chuẩn bị chờ lát nữa lại pha một ly khác.
Đứng ở bồn rửa tay, anh cảm giác cứ như có thứ gì đang nhìn mình, liền ngẩng đầu lền, tầm mắt đối diện vào bản thân trong gương.
"Cạch."
Trong gương, đầu của anh nghiêng một cái, rớt từ trên cổ xuống.
Tông Tuế Trọng: "……"
Anh duỗi tay sờ soạng qua cái đầu trong gương thử.
Giây tiếp theo, bề ngoài mặt gương nổi lên gợn sóng, thân mình không đầu và cái đầu lăn nhanh như chớp kia cũng đều không thấy, chỉ có bóng người rõ ràng của chính Tông Tuế Trọng, đang giống như Tông Tuế Trọng duỗi tay sờ về phía trước.
Quái dị vừa rồi đã biến mất.
·
Nguyễn Tiêu dùng sức vung một quyền với không khí: "Mình cũng không tin, làm lại lần nữa!"
·
Tông Tuế Trọng một lần nữa pha cà phê, ngồi sau bàn làm việc tiếp tục công việc.
Lần này không có gì khác thường, có điều trong lòng anh vẫn sinh ra một ít nghi hoặc —— vừa rồi đó là cái gì, ảo giác khi quá mệt nhọc ư?
Xoa xoa giữa mày của mình, Tông Tuế Trọng cảm thấy mình có thể là nghe tên nhóc Tử Nhạc kia nhắc mãi nhiều, mới có thể trong lúc mệt nhọc quá độ, ý thức sản sinh ra ảo giác như vậy.
Hơn nữa……
Có lẽ là bởi vì những người khác trong nhà vẫn luôn đều có cùng một đề tài để nói chuyện với nhau, chỉ có anh trước nay chen vào không lọt chăng? Trong tiềm thức của anh, có lẽ ngẫu nhiên cũng sẽ muốn giống người nhà chăng?
Có điều Tông Tuế Trọng rốt cuộc là người có ý chí kiên định, cùng với tự mình lừa gạt làm bộ giống người nhà, anh càng hy vọng người nhà đều có thể sống tốt.
Cho nên hơi mê tín một chút anh không phản đối, cầu thần bái phật từ cổ truyền tới nay, trên việc trấn an tinh thần có chỗ đáng khen, nhưng nếu bởi vậy mà cuộc sống bị ảnh hưởng quá lớn, anh vẫn sẽ ra tay ngăn cản.
Công việc còn rất nhiều, Tông Tuế Trọng vùi đầu tiếp tục.
Một ly cà phê rất nhanh lại uống xong rồi, anh theo thói quen tính mà lại đi rửa ly, trước khi rửa lý, anh vô ý thức mà nhìn vào gương —— quả nhiên không có gì dị thường.
Anh mở vòi nước ra, bắt đầu rửa ly.
Nhưng mà, nước từ trong vòi chảy xuống là màu đỏ tươi, lộ ra một mùi ngọt tanh dính nhớp, cọ rửa trên ly sứ màu trắng, hiệu quả thị giác vô cùng quỷ dị.
Là máu người.
—— lại là ảo giác?
Tông Tuế Trọng đột nhiên nhắm mắt, lại mở ra, nhìn thấy vẫn là máu tươi ào ào chảy ròng, anh không để ý tới tiếp tục rửa.
Đột nhiên, một cánh tay tái nhợt chui ra từ đầu vòi nước, bỗng nhiên chộp đến cổ tay anh.
"Ảo giác" rất thật, Tông Tuế Trọng theo bản năng mà lui về sau một bước.
Cánh tay tái nhợt kia lại không bình thường mà tiếp tục duỗi dài thẳng đến Tông Tuế Trọng, đèn trong phòng rửa mặt đột nhiên lập loè không ngừng, ánh đèn lúc sáng lúc tối mà chiếu vào mặt Tông Tuế Trọng, cũng mạ lên người anh một tầng sáng quỷ quyệt.
"Tách tách ——"
Rõ ràng là đèn trần dùng loại tốt nhất chất lượng nhất, vào thời điểm này lại phát ra tiếng xẹt điện chói tai, ánh đèn lập loè càng nhanh, bóng đèn cứ như tùy thời sẽ nổ mạnh vậy.
Tông Tuế Trọng cau mày, mắt thấy cánh tay tái nhợt cách mình càng ngày càng gần, đột nhiên duỗi tay đi bắt.
Như trong dự kiến mà không hề bắt trúng.
Cánh tay tái nhợt biến mất, ánh đèn trong phòng rửa mặt vẫn ổn định, động tĩnh gì cũng không có……
Tông Tuế Trọng gõ gõ thái dương.
Gần đây anh thật là mệt mỏi quá rồi, ngày mai kêu Lý bác sĩ đến nhà một chuyến, làm kiểm tra mới được.
Nếu là áp lực quá lớn mà nói, anh phải sớm một chút dùng thuốc để giảm bớt.

·
Nguyễn Tiêu vung tay đi tới đi lui, không phục lắm.
Tên kia mạch não không đúng nha, gặp ma mà chủ động đi bắt tay ma? Cậu suýt chút nữa không phản ứng lại kịp, thật sự sắp bị anh ta bắt lấy! Hiện tại cậu xem như rõ rồi, mấy chiêu này cũng vô dụng, quay đầu lại chui vào trong giấc mơ của anh ta thử xem.
Còn bây giờ…..
cậu cũng không thể lãng phí thời gian tuần phố cả đêm tại đây, đi tuần phố trước vậy.
·
Tông Tử Nhạc rất quan tâm kết quả sự việc, hơn nữa muốn tương tác cảm tình nhiều với sứ giả của Thành Hoàng gia, mỗi ngày đều tới hẹn người.
Nguyễn Tiêu ngồi đối diện nó, nói: "Anh cả họ của cậu hình như ý tưởng không giống người thuốc cho lắm."
Tông Tử Nhạc sửng sốt: "Gì?" biểu cảm của học trưởng vẫn là tương đối ấm áp, nhưng không biết sao, nó lại cảm thấy giống như từ bên trong nghe ra sát khí.
Nó nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận hỏi, "Ặc, lời này là sao anh?"
Nguyễn Tiêu mặt không biểu cảm mà khái quát chuyện xảy ra tối qua, nói: "Tôi lộ mặt quỷ trên cái ly của anh cậu, anh ta dòm chằm chằm; tôi chui ra từ cà phê, anh ta uống hết cà phê; tôi làm đầu anh cậu rơi xuống trong gương, anh ta dùng tay đi sờ cái đầu kia; tôi làm vòi nước đổ máu, anh ta dùng máu tiếp tục rửa ly; tôi vươn tay quỷ từ vòi nước ra, anh ta đi bắt cái tay quỷ đó….
Anh cậu này đã không chỉ là lớn gan đi, đầu óc anh ta thật sự không có vấn đề chứ?"
Tông Tử Nhạc cười gượng.
Trên thực tế, nó cũng không nghĩ tới anh cả họ gặp quỷ xong sẽ là như thế đó!
Khó trách học trưởng Nguyễn sẽ tức giận……
Tông Tử Nhạc cẩn thận mà nhìn biểu cảm của Nguyễn Tiêu, càng cẩn thận hỏi: "Vậy…… sau này anh còn tiếp tục đi hù dọa anh ấy không?"
Nguyễn Tiêu nghiến răng, nói: "……Đi."
Tông Tử Nhạc hiểu rõ, lòng tự trọng của học trưởng Nguyễn bị đại ma vương đâm đến bị thương, cho nên anh ấy quyết định giằng co với đại ma vương.
Trong tranh đấu thuộc về cường giả đỉnh cấp như vậy, tép riu như nó tốt nhất đừng chen vào.
Nếu không thể không nói chuyện, vậy chỉ cần khuyến khích ủng hộ kêu cố lên kêu 666 là được.
Mặt nó nghiêm túc, nói: "Em tin tưởng, dưới ánh sáng của học trưởng chiếu rọi xuống, đại ma vương sớm hay muộn sẽ đứng chung một chiến tuyến cùng chúng ta."
Nguyễn Tiêu vốn đang rất buồn bực, bị Tông Tử Nhạc biểu diễn như vậy, không khỏi kéo khóe miệng.
Tư thế như đại hội thệ sư* này là vụ gì đây.
(*Họp tướng sĩ trước khi ra trận, để trên giao nhiệm vụ, dưới hạ quyết tâm trong quân đội thời xưa)
Sau đó cậu nói: "Cậu cũng quan sát một chút anh cả họ cậu đi, bên kia nếu có tiến triển tôi nói với cậu, cậu có phát hiện gì cũng nhớ rõ nói với tôi, chúng ta có nhằm vào mà giải quyết vấn đề."
Tông Tử Nhạc tỏ vẻ: "Không thành vấn đề."
·
Vì hỏi thăm tin tức, Tông Tử Nhạc khắc phục sợ hãi trong nội tâm, sau giờ cơm chiều đi đến "sào huyệt" của đại ma vương.
Sau khi ấn vang chuông cửa, cửa tự động mở ra, nó nhấc chân liền đi vào.
Nhưng mà mới vừa vào cửa, nó lại phát hiện trong phòng khách bày đầy thiết bị chữa bệnh, bác sĩ gia đình của đại ma vương thì ngồi trên sô pha một bên, hình như đang viết báo cáo gì đó.
Tông Tử Nhạc tức khắc sửng sốt, vội vàng hỏi: "Tuế Trọng ca, thân thể anh không thoải mái ạ?"
Không phải là bị học trưởng Nguyễn làm sợ hãi đó chứ…… Nhưng mà không đúng à nghen, học trưởng Nguyễn rõ ràng nói tối hôm qua đại ma vương biểu hiện quá kỳ lạ, làm anh ấy suýt chút nữa tức chết, là đại ma vương chiếm thượng phong mà.
Tông Tuế Trọng ngồi trên sô pha lớn, nhấc mí mắt lên nói: "Không sao."
Tông Tử Nhạc chạy nhanh đi qua, ngồi ở…… chỗ tay đại ma vương không với tới được.
"Không sao mà anh gọi bác sĩ Lý tới? Thật đó, em là em trai anh, nếu anh không thoải mái cứ nói thẳng nha, bằng không em đi bảo các trưởng bối oanh tạc điện thoại anh."
Tông Tuế Trọng: "Gần đây thần kinh anh căng chặt quá, đôi khi có khả năng sẽ hoa mắt."
Tông Tử Nhạc buột miệng thốt ra: "Tuế Trọng ca, anh hoài nghi mình bị bệnh tâm thần hả?!"
Tông Tuế Trọng gập ngón tay bắn ra một viên quả hạch, trúng giữa đầu Tông Tử Nhạc.
"Nói cái gì đó?"
Tông Tử Nhạc che đầu lại, căm giận mà nói: "Này không phải chính anh nói sao?"
Tông Tuế Trọng xoa xoa tay nói: "Không phải cùng một chuyện."
Tông Tử Nhạc vẫn là rất lo lắng cho anh, cũng không nói giỡn, hỏi anh: "Tuế Trọng ca, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Anh nói rồi, kiểm tra qua không sao cả."
"Vậy sao anh tự nhiên lại hoài nghi chính mình?"
Tông Tử Nhạc khẩn trương mà nhìn Tông Tuế Trọng, có phải thật sự bởi vì đêm qua bị hù dọa không? Nếu là như vậy……
Tông Tuế Trọng nghĩ nghĩ, vẫn là đem hết thảy tối qua nhìn thấy nói cho Tông Tử Nhạc nghe.
Tông Tử Nhạc thật xấu hổ.
Ặc…… Làm sao bây giờ, đại ma vương đây là thà rằng cảm thấy mình có bệnh cũng không chịu tin tưởng trên thế giới có quỷ luôn.
Ngoan cố dữ vậy? Học trưởng có thể chống nổi anh ấy sao….
Tông Tuế Trọng báo cho: "Sau này em đừng cơ thần thần đạo đạo nữa, cả anh lúc mệt mỏi cũng sẽ hoa mắt, các trưởng bối tuổi lớn rồi thì càng không cần phải nói.
Em đặt tâm tư vào việc học hành đi, thi đại học xong nếu thành tích không đủ trình độ đại học Đế Đô thì về học lại cho anh."
Lớp 12 đúng là địa ngục mà! Tông Tử Nhạc lập tức quên hết tất cả, nhảy dựng lên phản bác: "Trường đại học tốt ở Đế Đô không chỉ có mỗi đại học Đế Đô mà, tại sao em không đậu đại học Đế Đô thì phải học lại chứ?"
Tông Tuế Trọng vốn dĩ hơi hơi hòa hoãn sắc mặt, nghe thấy Tông Tử Nhạc nói xong chậm rãi trở nên nghiêm khắc.
"Nam tử hán một ngụm nước bọt một cây đinh, chính em nói qua không phải đại học Đế Đô thì không đi, vậy phải nói lời giữ lấy lời.
Hơn nữa học sinh bản địa Đế Đô thi vào đại học Đế Đô vốn dĩ dễ dàng hơn ngoài tỉnh, lấy thành tích trước mắt của em tuyệt đối không có vấn đề, nếu em không thi đậu, chỉ có hai khả năng."
Tông Tử Nhạc phản xạ có điều kiện hỏi: "Hai khả năng gì?"
"Cái thứ nhất, tố chất tâm lý kém, đi thi phát huy thất thường; cái thứ hai, trong khoảng thời gian cuối cùng này em chơi bời không học, thành tích giảm xuống như nhảy cầu." Tông Tuế Trọng thong thả ung dung mà vén tay áo lên, lộ ra cánh tay căng chặt, "Nếu là cái trước, em cần đánh về luyện lại, là cái sau, em cũng cần đánh về luyện lại.
Mà mặc kệ là loại nào, em đều thiếu đánh."
Tông Tử Nhạc: "……"
Thi không đậu là phải bị đánh đúng không? Đại ma vương vẫn là lạnh lùng tàn khốc như vậy.
Học trưởng ơi học trưởng, chuyện giáo huấn đại ma vương toàn dựa vào anh hết đó!
·
Suy xét đến tầm quan trọng của thân thể khỏe mạnh, Tông Tuế Trọng tạm thời buông xuống công việc trong tay, buổi tối vừa qua khỏi 10 giờ, anh cũng đã tắm rửa xong nằm trên giường.
Lật xem sách trong chốc lát, anh tắt đèn nhắm mắt ngủ.
Lúc không uống cà phê, giấc ngủ chất lượng của anh thật ra rất tốt, chưa đến năm phút cũng đã ngủ mất.
Ngay từ đầu, Tông Tuế Trọng là không nằm mơ, ngủ thật sự an ổn.
Nhưng mà đêm khuya qua đi, ý thức anh lại mơ hồ một trận……
Trên bầu trời treo mặt trăng rằm trắng bệch, không có mấy ngôi sao, mây ngẫu nhiên thổi qua lộ ra chút đỏ máu, không khí rất âm trầm.
Tông Tuế Trọng nhìn xuống dưới chân, là một con đường nhỏ âm u, hai bên trôi nổi phập phềnh rất nhiều ánh xanh lá lấp lánh, nhìn kỹ đi, những ánh xanh đó toát ra từ mồ hoang.
Nhìn lại thì là chốn mồ mả hoang vu, một mảnh lạnh lẽo.
Đêm rất yên tĩnh.
Đột nhiên, tiếng nức nở như có như không truyền đến, như xa như gần, nghe không ra nơi phát ra âm thanh, nhưng nghe lâu rồi lại khiến người ta có chút choáng váng, đầu nặng chân nhẹ, đi đường lâng lâng, một chân cao một chân thấp.
Tông Tuế Trọng biết trong tiềm thức, đây là tiếng quỷ khóc…… Trên thế giới nào có quỷ?
Tựa hồ là đang cười nhạo ý tưởng của anh, khi anh đi qua một nấm mồ hoang, mồ nổ tung.
Bùn đất bắn toé lên người, Tông Tuế Trọng cảnh giác mà quay đầu, liền thấy một con đại quỷ đột nhiên từ trong mồ nổ tung nhảy ra, cả người nó vô lại, trong miệng phun ra đầu lưỡi thật dài, giương nanh múa vuốt mà nhào đến anh.
Tông Tuế Trọng cả kinh, vung một chân đá tới.
Cái gì cũng không đá trúng, đại quỷ nháy mắt đã biến mất.
Ngay sau đó, Tông Tuế Trọng cảm giác mắt cá chân bị cái gì đó lạnh băng bắt lấy, anh cúi đầu, thấy một bàn tay quỷ tái nhợt quen thuộc đang gắt gao mà bóp chân phải anh.
Anh thử rút chân, nhưng tay quỷ sức lực rất lớn, không thể rút ra được.
Cùng thời khắc đó, một cái đầu quỷ trắng bệch chui ra khỏi mặt đất, tóc đen ướt dầm dề kéo lên trên đất, theo cẳng chân anh cuốn dần lên trên, bao vây lấy anh như lũ rắn.
Toàn bộ quá trình chưa đến một giây, Tông Tuế Trọng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bao vây lấy, hô hấp cảm giác không khí càng ngày càng ít, nếu còn tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ hít thở không thông.
Nhưng anh không có mất đi bình tĩnh, đôi tay nhanh chóng sờ soạng trong tóc, sau đó bắt lấy đầu tóc dính nhớp, đột nhiên túm lấy một phen!
"Shhh!"
Một tiếng hô nhỏ không nam không nữ vang lên, đầu tóc dày nặng nhanh chóng lui về phía sau, tay quỷ trên mắt cá chân cũng nhanh chóng buông ra, cảnh tượng mồ hoang lạnh lẽo trải rộng cũng giống như tầm gương bị người ta đập vỡ, nháy mắt vỡ vụn.
Tông Tuế Trọng đột nhiên mở mắt ra, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Anh ngồi dậy nhanh chóng nhìn quét bốn phía, là căn phòng quen thuộc……
Tông Tuế Trọng rót cho mình một ly nước ấm, uống một ngụm, ấm áp hơn rất nhiều.
Anh bắt đầu tự hỏi.
Tình cảnh trong mơ quá giống thật, còn có bàn tay quỷ trước đó từng thấy lúc bị ảo giác…… Hẳn là anh quá để ý vấn đề tinh thần của mình, ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, mới có thể mơ thấy tình cảnh cùng loại.
Ban ngày bác sĩ Lý đã cẩn thận kiểm tra qua rồi, lại không có kiểm tra ra gì cả, như vậy có thể là trước mắt áp lực tinh thần còn chưa ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của anh.
Nhưng nếu ban đêm cũng sẽ mơ thấy, đã nói lên tuyệt đối không thể mặc kệ.
Xem ra hôm nay anh quyết định không sai, cần phải làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, tận lực giảm bớt áp lực, tạm thời cảnh trong mơ không cần để ý, chờ thêm đoạn thời gian tinh thần hoàn toàn thả lỏng, hẳn là sẽ không lại xuất hiện vấn đề như vậy nữa.
Tông Tuế Trọng cảm thấy phỏng đoán này sẽ không sai, bèn buông ly nước, tiếp tục nghỉ ngơi.
Quả nhiên lại nằm mơ, trong mơ cũng một lần nữa xuất hiện tình cảnh tương tự, vẫn là khu mồ hoang kia, cũng lại lần nữa xuất hiện ác quỷ có hình dáng đáng sợ.
Có chuẩn bị tâm lý, Tông Tuế Trọng biểu hiện thong dong hơn nhiều, anh cẩn thận quan sát những quỷ quái đó, cũng kịp thời tiến hành tranh đấu với chúng.
Anh phát hiện chỉ cần sau khi quỷ quái xuất hiện nhanh chóng phản kích, thì có thể tránh thoát trói buộc, nếu anh chế phục quỷ quái nào đó trước, quỷ quái đó sau một giây tiếp theo sẽ biến mất, thay đổi một ảo giác khác.
Tông Tuế Trọng rất nhanh quen với quỷ quái biến hóa không có logic, cho dù có đôi khi bị quỷ treo ở trên người cũng có thể thuận lợi phản kích.
Sau năm sáu lần, cảnh trong mơ của anh lại lần nữa vỡ vụn, kế tiếp không còn cảnh trong mơ nào khác, anh an ổn mà ngủ tới tận hừng đông.
·
Nguyễn Tiêu thở dốc hồng hộc mà, dùng hình thái quỷ đánh nhau với Tông Tuế Trọng vài trận.
Tông Tuế Trọng là nằm mơ, nhưng cậu lại mệt muốn xỉu, quả thực là buồn bực muốn chết.
Tên kia vậy mà đánh nhau với quỷ! Đánh nhau! Với quỷ! Còn có thể đánh như vậy! Càng bực bội chính là, cho dù đánh nhau với quỷ thì Tông Tuế Trọng cũng không bị hù dọa, còn nhìn chằm chằm quan sát quỷ, hiển nhiên là đang tìm sơ hở.
Nếu không phải "lải nhải" có các loại quỷ quái để tham chiếu có thể cho cậu bắt chước, cậu chắc chắn là lộ tẩy rồi.
Như vậy xem ra, đi vào giấc mơ cũng không dùng được, còn phải nghĩ thêm biện pháp khác.
Nguyễn Tiêu đi qua đi lại, tính toán, Tông Tuế Trọng có ý chí quá kiên định, bóng ma quỷ ảnh linh tinh căn bản không thể ảnh hưởng đến phán đoán của anh ta, như vậy có lẽ chỉ có thể làm anh ta trải nghiệm nhiều hơn ở hiện thực mới có khả năng đánh vỡ nhận tri ăn sâu bén rễ của anh ta……
Thôi, đêm nay vẫn là trị không được, chuồn trước.
Những ngày sau còn dài mà, chúng ta cưỡi lừa xem hát, chờ xem đi.
·
Cứ chống chọi mấy ngày, Nguyễn Tiêu là vắt hết óc mà muốn chuồn, hơn nữa hẹn gặp Tông Tử Nhạc các kiểu ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống làm thêm của cậu, việc trông bãi đỗ xe buổi tối cũng đã xin nghỉ vài ngày rồi.
Sau khi mạnh mẽ ban đầu đi qua, cậu đã hơi nản, hoãn hoãn lại vẫn tiếp tục đi làm thêm ca đêm.
Vẫn là giống trước kiq, Nguyễn Tiêu tới bãi đậu xe gặp được Tôn Tử, ở nơi cách cậu ta hơn 100 mét là quỷ nam Trần Kim Long, diện mạo vừa nhìn là thấy không phải người tốt nhưng kỳ thật khá si tình, cũng vẫn đi theo cậu ta.
Sau khi Tôn Tử đậu xe xong đi về, Nguyễn Tiêu không tiếng động mà chào hỏi Trần Kim Long.
Trần Kim Long cũng chào lại, sau khi chào xong lại lon ton mà đi theo Tôn Tử.
Nguyễn Tiêu không đi quấy rầy Trần Kim Long, cậu nghĩ, thái độ của Trần Kim Long đối với Tôn Tử gọi là…… trung khuyển đi? Chỉ cần có thể ở bên là rất vui sướng rồi.
Vốn dĩ người đã chết thì đi đầu thai càng tốt, có điều Trần Kim Long thần trí bình thường, cũng thành thành thật thật bảo trì khoảng cách, canh giữ thì canh đi, chờ khi nào hắn muốn đầu thai lại nói.
Nhưng cậu cũng không hiểu lắm, loại tình cảm không hề có đáp lại này.… Phải nói là tình yêu đi, mê người đến vậy ư? Cả người như Trần Kim Long cũng ngăn cản không được, còn một bộ vui vẻ chịu đựng.
Nếu là mình……
Nguyễn Tiêu chống mặt nghĩ nghĩ.
Nếu là mình, tạm thời hình như cũng không biết sẽ thế nào.
Rốt cuộc, trước nay cậu còn chưa từng thích ai mà.
·
Nửa đêm, Nguyễn Tiêu quỷ hồn rời thể xác, bay ra ngoài cửa sổ.
Nhưng lần này bay không được thuận lợi, góc áo cậu bị Miêu Tiểu Hằng túm chặt.
Nguyễn Tiêu sờ sờ đầu bé tiểu quỷ, hỏi: "Sao đó?"
Miêu Tiểu Hằng nhấp môi: "Ca ca, em có thể cùng anh đi ra ngoài không?"
Nguyễn Tiêu sửng sốt, nói: "Anh đây là đi tuần phố, nếu là đụng phải chuyện cần xử lý, có khả năng không rảnh lo cho em, đối với em rất nguy hiểm."

Miêu Tiểu Hằng cúi đầu, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt đến gắt gao.
Thật ra bé vẫn luôn rất ngoan, nhưng có ngoan như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là một đứa trẻ.
Nguyễn Tiêu thấy bé như vậy cũng phản ứng lại, không khỏi có điểm tự trách.
Cũng đúng vậy, trẻ con mà mỗi ngày không phải nhốt mình trong ký túc xá chính là nhốt trong bình, sao có thể chịu được? Trước kia có Mạnh Vũ ở còn tạm, còn có thể ở bên bé, hiện tại chỉ còn mỗi mình bé thôi….
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật bên ngoài cũng không thể nói nguy hiểm đến mức độ đó, ngẫu nhiên mang tiểu quỷ đi ra ngoài đi một chút, chỉ cần không rời cậu quá xa, hẳn là cũng không thành vấn đề.
·
Miêu Tiểu Hằng lần đầu tiên đi theo Nguyễn Tiêu ra ngoài, bị cậu dùng cờ đen cuốn lấy, bắt đầu tuần tra trên các con đường ở Đế Đô.
Tốc độ này có thể nói nhanh như điện chớp, làm bé vừa tò mò, lại cảm thấy thú vị.
Đi đến trước một tiểu khu, Nguyễn Tiêu dừng lại, chuẩn bị mang theo Miêu Tiểu Hằng cùng nhau đi vào.
Miêu Tiểu Hằng lại lôi kéo góc áo cậu, nói: "Ca ca, em ở bên ngoài chờ anh, đi cùng anh sẽ chậm trễ công việc của anh."
Nguyễn Tiêu nhăn mày lại, không yên tâm mà nói: "Một con tiểu quỷ như em, ở bên ngoài không an toàn."
Miêu Tiểu Hằng lộ ra một nụ cười nho nhỏ, mắt quỷ to đùng sáng lấp lánh.
"Ca ca không cần lo lắng, em sẽ ngoan ngoãn, sẽ trốn tránh quỷ hư, cũng sẽ không nói chuyện với quỷ lạ ạ."
Nguyễn Tiêu rất do dự, cậu có thể nhìn ra được Miêu Tiểu Hằng rất muốn tự đi dạo ở gần đây.
Nếu đi theo cậu, cậu đi đâu Miêu Tiểu Hằng đều phải gắt gao đi theo, một chút không gian tự do chơi đùa cũng không có.
Mắt thấy biểu cảm nhỏ nhắn của Miêu Tiểu Hằng càng ngày càng đáng thương, Nguyễn Tiêu mềm lòng, cầm lấy Ấn Thành Hoàng ấn mỗi dấu lên hai lòng bàn tay bé tiểu quỷ, mới nói: "Em nắm hai con dấu này, trước đừng buông ra.
Nhớ kỹ, nếu có ác quỷ muốn tập kích em, em liền buông tay trái ra, con dấu có thể thả ra thần tính bảo hộ em, sau đó em lập tức buông tay phải là có thể thông qua một con dấu khác cho anh biết lại đây giúp em.
Hiểu chưa? Em phải bảo vệ chính mình trước, rồi lại gửi tin cho anh."
Miêu Tiểu Hằng dùng sức gật đầu: "Dạ! Em biết rồi ạ.
Cảm ơn ca ca!"
Thấy bé con nhảy nhót như vậy, trong lòng Nguyễn Tiêu càng mềm, lại sờ sờ đầu Miêu Tiểu Hằng, mới một mình đi vào tiểu khu xem xét —— cậu tận lực nhanh chóng ra tới, đỡ cho tiểu quỷ này không cẩn thận một cái mà lỡ đi quá xa……
·
Miêu Tiểu Hằng siết nắm tay nhỏ, chầm chậm chuyển động gần đó.
Bé là thật không muốn ảnh hưởng Thành Hoàng ca ca làm việc, đương nhiên, bé cũng thật sự rất muốn hơi chơi đùa trong chốc lát, chỉ một lát thôi.
Đường phố tiểu khu cũng rất phồn hoa, cho dù nửa đêm qua rồi vẫn là sẽ có một vài cửa hàng mặt tiền mở ra, đèn đường hai bên cũng rất sáng, ánh sáng thật nhu hòa, lại không phải ánh nắng, không có ảnh hưởng gì với quỷ hồn.
Miêu Tiểu Hằng sau khi sinh vẫn luôn ở tại trấn nhỏ, đây là lần đầu tiên đi vào thành phố lớn như Đế Đô, khi tới đây rồi lại vẫn luôn không ra ngoài, đã sớm rất tò mò với Đế Đô.
Hiện tại bé đang lén lút ghé vào trước cửa vài cửa hàng nhìn vào bên trong, có đôi khi cũng sẽ bay lên cao, nhìn xem nhà lầu sát đường, cư dân cả trai lẫn gái.
Sau khi bay vài phút xung quanh, Miêu Tiểu Hằng bay lên ngôi trên nhánh đại thụ thò ra trên tường rào, lúc lắc hai cẳng chân, một bên nhìn xung quanh bốn phía ngắm phong cảnh, một bên chờ Nguyễn Tiêu ra.
Ngôi sao gần đó lập lòe tựa ánh đèn, phương xa đèn màu sáng trưng, chỗ xa hơn là dòng sông nước gợn lăn tăn, mỗi hình ảnh đều làm Miêu Tiểu Hằng cảm thấy đặc biệt đẹp, cũng đặc biệt hấp dẫn người.
Nhìn nhìn, ánh mắt bé dừng trên người một người đàn ông vội vàng đi giữa đêm khuya.
Cho dù đã sắp lập hạ, đêm tối ở Đế Đô cũng vẫn rất lạnh, người đàn ông này mặc một thân áo khoác dày, nhìn trang phục không có vấn đề gì, chỉ là không biết vì sao Miêu Tiểu Hằng lại cảm thấy có điểm không thích hợp, không khỏi nhìn chằm chằm gã.
Nhìn rồi nhìn, nhìn không chớp mắt, nhưng nhìn không ra cái gì, mắt thấy người đàn ông càng đi càng xa, bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dứt khoát mà bay theo phía sau người đàn ông….
Miêu Tiểu Hằng càng bay càng gần, dần dần tiếp cận trong vòng hai mét.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ trên người gã bắn ra, hung hăng đánh về phía bé!
Miêu Tiểu Hằng hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà buông tay trái ra—— bé nhớ chặt chẽ lời Nguyễn Tiêu dặn dò.
Thần tính đến từ Thành Hoàng gia nhanh chóng tản ra, lập tức liền bắn ngược lại ánh sáng kia, Miêu Tiểu Hằng che lại ngực không có tim đập, thử đi về phía trước vài bước…… Lúc này rất thuận lợi, cho dù bé đi đến trong vòng một mét cũng không bị công kích nữa.
Miêu Tiểu Hằng có chút kỳ quái, bay hai vòng quanh gã đàn ông, thấy cổ gã có một sợi dây tơ hồng, hiểu ra.
Là treo ngọc bội trừ tà đi?
Bé lại nghĩ nghĩ, vẫn quyết định tiếp tục bay đi theo gã đàn ông.
·
Đế Đô rất nhiều ngõ nhỏ, cũng rất loạn, gã đàn ông chui vào một cái trong đó, ở bên trong quẹo bảy cua tám rất nhiều lần, làm đến người ta hoa cả mắt.
Miêu Tiểu Hằng gắt gao mà đi theo, cũng quẹo bảy cua tám, vẫn luôn theo tới cuối một con hẻm nhỏ tối đen.
Nơi đó có một gian dân cư, cửa vừa nát vừa nhỏ, diện tích bên trong lại rất lớn.
Miêu Tiểu Hằng theo vào, cái mũi nhỏ hít hít.
Rất nhiều mùi của người sống? Trong đó thật nhiều mùi cảm giác đặc biệt sạch sẽ…… Đôi mắt bé trừng lớn, đây là mùi của trẻ con! Bé không biết làm sao mình biết được, nhưng chính là biết vậy.
Không đúng, rất không đúng……
Miêu Tiểu Hằng cắn môi, xoay mấy vòng tại chỗ.
Sao lại có nhiều trẻ con như vậy? Miêu Tiểu Hằng nhảy nhảy, lén lút bay về phía có nhiều mùi trẻ con.
Bay bay, bay tới một gian tạp hóa rộng mở, khắp nơi đều là tạp hóa lung tung rối loạn, không có trẻ con, nhưng mùi lại ở gần đây.
Lại xoay vài vòng, bé quỳ rạp trên mặt đất hít hít mũi, dưới nền đất! Cái này cũng không làm khó được tiểu quỷ, bé chìm xuống dưới, chìm đến tận hầm.
Miêu Tiểu Hằng nhảy lên rơi xuống đất, nghe thấy tiếng khóc trẻ con hu hu hức hức râm ran, lập tức nhìn sang hướng tiếng khóc.
Nơi góc tường có vài đứa nhỏ đang cuộn tròn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy nước mắt, nức nở không dám lớn tiếng.
Nhưng trong hầm không chỉ mấy đứa bé, tổng cộng khoảng hai mươi đứa chen chúc ở một nơi không lớn, tay và mặt dơ hầy, không dám khóc cũng không dám nói chuyện.
Bọn nó phần lớn ăn mặc rất tươi sáng, hoặc là trẻ em bản địa Đế Đô, hoặc chính là gia đình khá giả đưa tới Đế Đô du lịch.
Trong đó không ít đứa trên người đều có dấu xanh tím bị véo, dấu bầm bị đánh, nhìn thấy ghê người.
Miêu Tiểu Hằng kinh ngạc mà ha há cái miệng nhỏ, phản ứng lại đây.
"Bọn buôn người? Đều là người xấu!"
Bé nhớ đến chuyện mình bị bắt cóc trước kia, khi đó bé rất cố gắng chạy trốn, đáng tiếc vẫn là bị bắt lại.
Vào thời điểm bị giết chết, bé đặc biệt hy vọng chú cảnh sát sẽ từ trên trời giáng xuống, hoặc là có một siêu nhân anh hùng gì đó tới cũng được, nhưng mà không ai tới cả.
Bé không muốn những đứa trẻ cũng đáng thương như mình, bé muốn cứu bọn nó.
Cổ vũ chính mình, Miêu Tiểu Hằng bay nhanh lên lại mặt đất.
Bé biết, phải tìm chứng cứ trước, không thể chỉ dựa vào phán đoán của mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.