Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 11:




Từ khi hạ phàm, Tô Cùng cũng chưa tắm nước nóng lần nào.
Dao trì thiên đình là tư vị gì Tô Cùng không nhớ rõ, hắn chỉ khẳng định là phi thường phi thường tốt, nhưng hắn cảm thấy đại khái cũng chưa chắc thoải mái như hiện tại.
Nước ấm dung dung bao quanh toàn thân, muối tắm làm màu nước nhiễm xanh ngọc bích, mùi hương thư giãn theo hơi nước bốc lên tràn ngập cả buồng tắm, còn có Lâm Phùng, ngồi xổm ở bên cạnh, một bên khóe miệng nhếch lên, cười đến rất đẹp trai, lại đang nhìn mình...
"Thật là thoải mái." Tô Cùng nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm Phùng, nghiêm túc gật đầu.
Thoải mái đến một trăm dao trì cũng không đổi.
Nước nóng đều bị muối tắm nhiễm màu, Lâm tổng phát hiện ngày hôm nay khẳng định cái gì cũng không nhìn thấy, thất vọng ra buồng tắm.
Tô Cùng ngâm đến khi nước nguội lạnh mới từ trong bồn tắm đi ra, sau khi ra ngoài hắn đem nước trong bồn tắm xả ra, sau đó như phòng sắc lang mà cấp tốc lau khô thân thể, mặc vào áo ngủ mới.
Áo ngủ màu xám ô vuông hoa văn đơn giản sạch sẽ, làm cho khuôn mặt Tô Cùng càng thêm nhu thuận mấy phần.
Thấy Tô Cùng từ buồng tắm đi ra, Lâm Phùng làm việc làm đến đầy người mồ hôi cũng đi vào tắm, sau đó mặc cùng một loại áo ngủ giống Tô Cùng đi ra.
Tô Cùng đưa lưng về phía Lâm Phùng đứng ở bên cửa sổ, liếc mắt nhìn hắn, liền ngượng ngùng xoay quay đầu lại.
Ao ngủ giống nhau như đúc...
Chờ chút, áo ngủ?
Tiểu thần nghèo tay run một cái, túi trong tay không tóm chặt, rớt ra một chút gạo.
Lâm Phùng đi tới giúp hắn nhặt gạo rơi xuống bệ cửa sổ, thấp giọng cười trêu nói: "Khẩn trương sao?"
"Không a." Tô Cùng giấu đầu hở đuôi, dùng sức lắc đầu, luống cuống tay chân đem gạo bỏ vào một loạt chén nhỏ tự chế,"chén" này đều là bình nước plastic bỏ đi, cắt đi một nửa làm thành, tổng cộng có mười cái, có thể đặt phía ngoài cửa sổ nhà Tô Cùng.
Từ khi vào đông, Tô Cùng mỗi ngày đều đổ đầy gạo vào chén, buổi tối đặt ở ngoài cửa sổ, ban ngày cầm về, không quản mình có đói meo cỡ nào, gạo vẫn chưa từng đứt đoạn.
Lâm Phùng vẫn cho là Tô Cùng là cho chim nhỏ ăn, tuy rằng Lâm Phùng xưa nay không nhìn thấy chim lại đây ăn gạo, cũng hơi nghi hoặc một chút Ma Tước làm sao ăn được nhiều gạo như vậy, mà mỗi ngày cầm bình nhựa về xác thực đều trống không.
Vật nhỏ có ái tâm, Lâm Phùng nghĩ thầm, mỉm cười giúp Tô Cùng đem chén nhỏ đổ đầy gạo lần lượt đặt ở ngoài cửa sổ.
Tô Cùng đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt ôn nhu nhìn các thực khách trong bóng đêm bay tới mổ gạo.
Năm nay tiểu lam phù đã mọc lông chim màu xanh thăm thẳm, đồng hạc mang theo hào quang ưu nhã đạp lên bệ cửa sổ, tiểu Chiêu Phong như một đám mây đen mới phá xác mấy ngày, thế nhưng sau khi đã ăn no lại quấy rối đập cánh bay còn dư lại gạo, diễm lệ bách minh một hồi như chim hoàng oanh, một hồi như cú đêm, một chân cùng ba cái chân của tiểu Kim ô không ưa lẫn nhau, vừa ăn vừa như hai tiểu hài nhi ồn ào đấu võ mồm...
Chúng nó đều là yêu thú sinh sống ở thành phố này quanh thân trong núi rừng, phần lớn là vừa ra đời không bao lâu, mùa đông đối với chúng nó rất khó nhịn, may là nơi này có một tiểu thần tiên hảo tâm, mỗi ngày đem khẩu phần lương thực của mình đều đặn phân ra một ít cho chúng nó.
Những thứ này Lâm Phùng không thấy được...
Hắn chỉ có thể nhìn thấy Tô Cùng lẳng lặng ngắm nhìn đêm đen ngoài cửa sổ rỗng tuếch, tâm tình rất tốt mỉm cười, một đôi mắt trong suốt lóe ánh sáng vui sướng, tựa hồ như đang ảo tưởng cảnh Ma Tước đến ăn gạo.
Lâm Phùng ngực một trận nhiệt lưu dâng lên, đợi hắn ý thức đến lúc đó, thân thể đã đi trước đại não một bước đem Tô Cùng ôm vào trong lòng.
"Cùng với anh đi " Lâm Phùng đem Tô Cùng trở nên cứng thân thể vặn lại, cụng trán với hắn, hô hấp của hai người giao hòa vào nhau, "Có được không?"
Tô Cùng nhẹ nhàng giãy giụa, chần chờ, đôi môi thật mỏng mím thành một đường.
"Chỉ cần em đáp ứng anh, anh có thể cùng em trải qua cuộc sống như thế, anh không để ý " Lâm Phùng thành khẩn nói, "Em xem anh trong mấy ngày qua không phải trải qua rất vui vẻ sao?"
Tô Cùng lông mi hoảng loạn run rẩy, âm thanh cũng run rẩy: "Thế nhưng..."
"Đáp ứng anh." Lâm Phùng bách Tô Cùng lùi lại mấy bước, hai người đồng thời ngã chổng vó ở trên giường, Lâm Phùng mềm nhẹ không chống cự lấy ngón tay cố định cằm Tô Cùng, không nói lời nào hôn xuống, hai đôi môi mềm mại đè ép vuốt ve lẫn nhau, âm thanh của Lâm Phùng vẫn cứ đứt quãng quanh quẩn bên tai Tô Cùng, "Đáp ứng anh, mau trả lời đáp ứng anh, anh thích em, anh biết em cũng thích anh..."
Tô Cùng căng thẳng kích động, gần như sắp không thể thở nổi, bản năng khước từ nhưng Lâm Phùng bất mãn càng thêm nhiệt liệt hôn môi, hai người dây dưa, đột nhiên một tiếng vang ầm ầm nổ vang, sàng giường...
Hai người khốc liệt mà lăn trên một đống gỗ vỡ tan...
Gian phòng đầu tiên là yên tĩnh chốc lát, lập tức Lâm Phùng đột nhiên cười ha hả, Tô Cùng bị bầu không khí cảm hóa, cũng phốc mà một tiếng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Bốn phía bụi bặm tung bay, hai người đều vô cùng chật vật, rồi lại tràn ngập cảm giác vui vẻ.
"Ha ha ha, ta cư nhiên quên cho ngươi đổi cái giường, " Lâm Phùng lau mặt, "Tính sai."
Tô Cùng trước tiên đứng lên, duỗi tay kéo Lâm Phùng lên.
"Đúng rồi, em còn chưa nói em có đáp ứng anh hay không a?" Lâm Phùng ngồi dưới đất chơi xấu, hai cái chân dài thẳng thắn thảnh thơi địa bàn lên, "Em không đáp ứng anh, anh sẽ không đứng lên, ngồi tới hừng đông luôn."
Tô Cùng lại bị hắn chọc cười, đang muốn nói chuyện, Lâm Phùng lại đột nhiên lục lọi một phen, lấy ra một thứ đồ chơi.
Là một binh lính bằng nhựa, một thân quân trang màu xanh nhạt, trên vai khiêng khẩu súng.
Lâm Phùng trừng mắt lên, không đợi Tô Cùng ngăn cản, tay nhanh chóng một phen, liền nhìn thấy phía sau người binh sĩ kia có khắc một chữ "Phùng".
Lâm Phùng run lên một hồi, thấp giọng nói: "... Đây là đồ chơi của anh lúc bé."
Tô Cùng đứng ở một bên, cúi đầu nắm chặt ngón tay.
"Khi còn bé nếu yêu thích món đồ chơi nào anh sẽ khắc tên của mình..." Lâm Phùng không thể tin đem món đồ chơi trong tay lăn qua lộn lại mà nhìn mấy lần, sau đó cái mông như bị lửa đốt nhanh chóng nhảy dựng lên, đem tấm gỗ trên đất cùng đệm chăn quét qua một bên.
"Các loại..." Tô Cùng tay cứng ở giữa không trung, như là muốn ngăn cản.
"Cái này cũng là đồ chơi của anh, cái này cũng phải, đều là lúc dọn nhà ném đi..." Lâm Phùng cái này tiếp theo cái kia từ trên mặt đất nhặt lên một đứa bé đồ chơi, cuối cùng trong hộp bánh quy lấy ra một cái khuy áo, cùng một tấm hình.
Khuy áo rất đặc biệt, đó là lúc Lâm Phùng học cấp ba trường học làm riêng khuy áo trên đồng phục, bởi vì mặt trên có huy hiệu của trường học cho nên liếc mắt một cái là có thể nhận ra, mà bức ảnh, là từ tạp chí tài chính và kinh tế năm trước cắt xuống...
"Em đã sớm biết anh." Lâm Phùng cầm bức ảnh trong tay mà run lên, rơi vào trên người Tô Cùng ánh mắt đột nhiên có chút nguội lạnh, "Tại sao muốn giả vờ không quen biết?"
"Em là..." Tô Cùng vội vàng há miệng, lời nói lại nghẹn tại cuống họng, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy ra, hội tụ thành dòng suối nhỏ, "Là..."
Muốn hiện tại thừa nhận à...
Em thật ra là thần nghèo từ thiên đình hạ phàm, em đã sớm biết anh là bởi vì...
Tô Cùng nắm chặt nắm đấm, sợ.
Lâm Phùng cứng đờ nở nụ cười, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói: "Em có phải là từ nhỏ đã thầm mến anh? Kỳ thực khi còn bé em ở đối diện nhà anh, thế nhưng anh xưa nay không chú ý tới em, sau đó em lớn lên, tướng mạo thay đổi, cho nên anh không nhận ra được, em không nói là muốn cho anh niềm vui bất ngờ đi?"
Tô Cùng chậm rãi lắc đầu: "Không phải như vậy..."
Lâm Phùng thống khổ nói: "Anh đều giúp em nghĩ xong, em chỉ cần nói phải là được."
Bá đạo tổng giám đốc vì yêu mà tình nguyện làm biên kịch!
Tô Cùng nghe xong, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
"... Anh đi trước." Không biết qua bao lâu, Lâm Phùng cầm bức ảnh trong tay bắt đầu ê ẩm, hắn thở dài, đem tấm hình kia nhẹ nhàng ném xuống đất, nhấc áo khoác cầm lên điện thoại di động đứng dậy đi, nói giọng khàn khàn, "Em từ từ suy nghĩ."
Dứt lời, bá đạo tổng giám đốc mặc áo ngủ, bi phẫn tông cửa xông ra...
--- ------
Chương này ăn khoảng ký muối để chương sau ăn tấn đường cho khỏi ngán nha ⌒(o^▽^o)ノ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.