Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 100:




Sở Dục mặt lộ vẻ hiền lành nhìn Lê Khải An ngồi trước bàn ăn như lang thôn hổ yết, vì để biểu lộ mình ngoại trừ làm cơm còn nhiều chức năng tác dụng, bất thình lình nói: "Hôm nay anh đã đem quần lót và tất của em giặt sạch hết rồi." 1
"..." Lê Khải An thiếu một chút bị thịt trong miệng nghẹn chết.
Sở Dục ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ chuẩn bị tiếp thu biểu dương.
Lê Khải An da mặt một trận không khỏi nóng lên, không vui nói: "Ai cho anh giặt?"
Quần áo lót bị cái người không phải rất quen giặt tay, thật sự đặc biệt xấu hổ a!
Sở Dục xem vẻ mặt của hắn, nhất thời ủ rũ, rũ đầu giải thích: "Em có phải là chê anh giặt không sạch không, anh giặt rất sạch sẽ, thơm ngát vừa vặn ngửi thấy..."
Lê Khải An trừng hắn: "Anh còn ngửi thấy!?"
"Giặt xong ngửi, sợ không sạch sẽ, anh không nghĩ cái khác, " Sở Dục vội vàng nói, "Lừa em là chó con."
Lê Khải An lạnh lùng: "Anh vốn là chó con." Sở tiểu tử nãi cẩu.
"Em nói đúng là đúng, gâu gâu gâu, em đừng nóng giận." Sở Dục túm túm tay áo Lê Khải An. (trung khuyển công trong truyền thuyết đây ư @_@) 1
"Không dám, sau này để tôi tự giặt là được." Lê Khải An bất đắc dĩ, nửa đùa nửa thật nói, "Để thần tiên giặt quần lót cho tôi, tôi sợ giảm thọ a."
Hoàng đế đều không có loại đãi ngộ này được không?
"Biết rồi, sau này anh không tự tiện làm nữa." Sở Dục khéo léo cuồng gật đầu, tóc ngắn có chút xúc động, làm cho hắn thoạt nhìn so với lúc trước nhỏ vài tuổi, phối hợp thần thái ngây thơ vô tội quả thực như thân thể học sinh cấp ba phát dục quá độ, Lê Khải An liếc nhìn hắn vài lần, bỗng nhiên có chút muốn cười.
"Anh bị sét đánh năm lần, ngoại trừ tóc còn chỗ nào thương tổn không?" Mặc dù là hắn đáng đời, nhưng Lê Khải An vẫn không nhịn được quan tâm một chút, dù sao "Bị trời đánh ngũ lôi" chuyện như vậy nghe rất khốc liệt.
"A, cái này..." Sở Dục kéo dài, con ngươi xoay tròn chuyển loạn, hiển nhiên là muốn bắt đầu nói láo. 1
Lê Khải An: "..."
Sở Dục đỏ mặt nói: "Cái mông cũng đau, hay em xoa xoa dùm anh đi?"
—— Đại pháp tứ chi tiếp xúc của hồng nương thượng tuyến.
Lê Khải An thần sắc lạnh lùng chỉ chỉ hạ thân Sở Dục: "Sao anh không nói thẳng là nơi này đau?"
"Này cũng đau, " Sở Dục một mặt biểu tình "em thật thông minh sao anh không nghĩ tới", mong đợi nói, "Muốn xoa sao?"
Lê Khải An môi mỏng khẽ mở: "Lăn."
Bị chủ nhân tàn khốc đá văng ra, Sở tiểu tử nãi cẩu nức nở té nhào vào miếng đệm trên sàn!
Cẩu sinh gian khổ!
Ăn uống no đủ, Lê Khải An xung phong nhận việc đi rửa hộp cơm.
Sở Dục không giành lại, đành ngồi xếp bằng trên đất xoa hồng tuyến.
Lê Khải An rửa xong hộp cơm liền vọt vào tắm, rồi xem kịch bản ngày mai, học xong lời kịch, mà toàn bộ quá trình Sở Dục chỉ ngồi se hồng tuyến chất thành một đống.
"Anh muốn xoa đến khi nào?" Lê Khải An hỏi.
Thì ra công việc thường ngày của thần tiên cũng rất cực khổ a...
"Sắp rồi." Sở Dục lau mồ hôi, cười đến lộ hàm răng, giống y như một người dân lao động thật thà, "Còn xoa thêm hai đống nữa, ngày hôm nay nhận đến mười đám đơn đặt hàng."
Lê Khải An hiếu kỳ nói: "Đơn đặt hàng?"
Sở Dục thần bí nở nụ cười: "Đúng, rất nhiều thần tiên thích mua hồng tuyến của nguyệt lão và hồng nương, một đống nhỏ nếu như theo lời nhân gian nói, anh sẽ thu được 1 vạn tệ, ngược lại rất nhiều thần tiên kiếm tiền rất dễ dàng, như tài thần a phúc thần a, họ sẽ không để ý chút tiền lẻ này."
"Bọn họ mua hồng tuyến làm gì?" Lê Khải An hỏi.
"Để dùng lúc có người yêu, "Hồng tuyến của nguyệt lão đem chúng ta nối liền cùng nhau " và vân vân, nghe rất lãng mạn a, giống như đàn ông các ngươi tặng nữ nhân nhẫn kim cương cùng hoa hồng vậy a." Sở Dục đạo, "Gần đây các thần tiên đều thịnh hành cái này, các tiểu tiên nữ đều yêu thích."
"Ác, cũng không tệ." Lê Khải An không khỏi có chút ước ao, ngồi như vậy xoa một hồi liền 10 ngàn rồi 10 ngàn mà kiếm lời, thực sự là đặc biệt lớn.
"Anh đặc biệt rất biết kiếm tiền." Sở Dục được Lê Khải An khen một câu, nhất thời xoa đến càng hăng hái, hai bàn tay cơ hồ muốn mài ra tia lửa, "Anh còn bán nhang cùng đồng tâm khóa trong từ đường nguyệt lão, hai năm trước chỗ đó không ai quản, một nén nhang mười khối, một cái đồng tâm khóa mười lăm miếng, lúc nghỉ hè một ngày có thể kiếm lời mấy trăm, tuy rằng so với bán hồng tuyến kiếm được ít hơn, nhưng chân con muỗi cũng là thịt a."
"Thì ra chốt đồng tâm khóa trên cầu miếu nguyệt lão đều là anh bán a..." Lê Khải An tưởng tượng cảnh Sở Dục bày quán nhỏ bán đồng tâm khóa, không nhịn được cười ra tiếng.
"Đúng vậy." Sở Dục một mặt mộng ảo thần sắc mà khoe khoang, "Em nói xem sao anh lại tốt như vậy chứ, anh đẹp trai, biết nấu ăn, tính cách ôn nhu, còn có thể kiếm tiền, công việc ổn định, quá hoàn mỹ, quả thực chính là đệ nhất thiên hạ hiền thần." 3
Lê Khải An nhìn hắn mèo khen mèo dài đuôi, khóe môi nhếch lên, phụ họa một câu: "Là tốt vô cùng."
Sở Dục tận dụng mọi thời cơ: "Vậy sao lại còn có người từ chối anh chứ? Em có phải là ngốc lắm không?"
Lê Khải An chần chờ nói: "Bởi vì tôi là thẳng nam a..."
Sở Dục chân thành mà nhìn Lê Khải An: "Anh cảm thấy vừa nãy giọng điệu của em có một tia do dự, em xác định em bây giờ còn là thẳng sao?"
Lê Khải An nặng nề xoa đầu Sở Dục, gầm nhẹ nói: "Xoa hồng tuyến đi! Nhiều lời như vậy!"
Sở Dục: "Khà khà, thẹn quá thành giận."
Lê Khải An liếc xéo hắn một cái, chui vào chăn dùng chăn che lại đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai tháng bận bịu quay chụp nhanh chóng trôi qua.
Hai tháng nay Sở Dục không sai biệt lắm có một nửa thời gian ở S thị bồi Lê Khải An, nửa kia thời gian phải đi về làm việc, dù sao phụ trách quản lý khu vực này không thể buông tay không quản, rất nhiều rất nhiều độc thân cẩu vẫn chờ giắt mối đây!
Mà Lê Khải An đã dần dần quen có Sở Dục ở bên cạnh, có lúc rỗi rãi thậm chí còn cùng Sở Dục đi ra ngoài mua thức ăn, Sở Dục ngu ngốc hoàn toàn sẽ không mặc cả, Lê Khải An thì lại ỷ vào khi còn bé mỗi ngày cùng bà nội quét ngang chợ thực phẩm luyện ra được tài ăn nói cùng tiểu thương mặc cả.
"10 đồng 7 lấy 10 đồng thôi nha." Lê Khải An trầm ổn nói, "Cô xem lá rau đều khô héo sắp hư rồi này."
Tiểu thương phất tay một cái: "Thấy cậu đẹp trai, giảm cho cậu."
Lê Khải An: "Tự nhiên cháu lớn lên đẹp trai là do ngửi mùi rau thơm."
Tiểu thương bất đắc dĩ nhét rau thơm vào cho hắn: "Tôi chỉ là thấy cậu đẹp trai thôi tôi cho cậu biết!"
Lê Khải An lộ ra một nụ cười suất khí: "Cảm ơn."
Quả thực gánh nặng thần tượng đã bị quăng xuống đất!
Sở Dục nhân cơ hội tán tỉnh: "Em xem hai chúng ta, một người biết kiếm tiền, một người biết tiết kiệm tiền, có phải là vô cùng xứng không?"
Lê Khải An lườm một cái, nhưng không có phản bác.
Ngày hôm nay, là ngày bộ phim đóng máy, toàn thể thành viên đoàn phim cùng tổ chức liên hoan chúc mừng, đến nửa đêm mới tàn cuộc, lúc Lê Khải An về khách sạn Sở Dục đã ngủ.
Hai tháng qua tóc Sở Dục dài ra không ít, cơ bản đã trở lại độ dài trước khi bị sét đánh, tóc che mặt một phần, đèn tường không tắt, ánh sáng nhu hòa cùng sợi tóc bám ở trên mặt làm ngũ quan của hắn rất nhu hòa.
Lê Khải An bị rót không ít rượu, lảo đảo ngồi ở trên giường, gương mặt anh tuấn say đến ửng đỏ một mảnh.
Sở Dục chớp chớp đôi mắt, tỉnh rồi, duỗi tay nắm chặt chân Lê Khải Anh, mơ mơ màng màng ôm lấy bắp chân của hắn dùng mặt cà cà: "Em đã trở lại..."
Lê Khải An nỗ lực đem chân rút ra: "Ai anh đừng cọ chân tôi, anh không chỉ tên là Sở tiểu cẩu mà hành động cũng y như cún con..."
Sở tiểu cẩu nghe vậy, rầm rì trên bắp chân Lê Khải An cắn nhẹ một cái.
"Anh bệnh dại a!" Lê Khải An rút chân về, nhét vào trong chăn, nét mặt già nua đỏ chót.
"Ngày mai sẽ trở về." Sở Dục giọng điệu có chút thương cảm, "Trở về anh còn có thể đến nhà em không?"
"Nghĩ gì thế." Lê Khải An nghiêng đầu đi, "Anh ở đó cũng không phải là không có nhà, đến nhà tôi ở làm cái gì."
"Anh biết." Sở Dục bĩu môi, một mặt không cao hứng, "Không cần nữa thì đem anh vứt một bên, hồng nương nói không sai,đàn ông các ngươi là vô tình nhất."
Lê Khải An trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Phốc."
Sở Dục nhất thời càng ủy khuất, miệng chu lên có thể treo một cái lọ.
"Được, đừng ủy khuất." Lê Khải An vừa nhìn hắn bĩu môi liền muốn cười, hắn vươn mình từ một bên khác xuống giường, mở ra hành lý của mình, từ bên trong lấy ra một cái hộp đóng gói tinh mỹ, đặt vào trong ngực Sở Dục, nói, "Cho anh đó."
Sở Dục phát ra một tiếng ngạc nhiên, mở hộp quà, bên trong bộ tuýp kem dưỡng da tay dành cho nam.
Là một nhãn hiệu rất đắt giá của Pháp, nguyên bộ logo, chiếc lọ đều là tiếng Pháp.
Sở Dục hít vào một ngụm khí lạnh, kích động la lớn, hưng phấn không thua gì con gái được tặng son môi.
"Tôi thấy anh mỗi ngày đều phải xoa xoa xoa..." Lê Khải An không được tự nhiên gãi đầu một cái phát, "Tặng anh cái này, phỏng chừng anh cũng không dùng được, thế nhưng tôi cũng thực sự không biết anh có thể dùng tới cái gì, vô dụng thì giữ lại làm kỷ niệm đi, chỉ là chút tâm ý."
"Cái gì tâm ý?" Sở Dục lấp lánh hữu thần, "Em rốt cục đã yêu anh?"
Lê Khải An lật mặt khinh thường, nói: "... Chỉ là muốn cám ơn anh chiếu cố tôi như vậy, tôi còn chưa bị bẻ cong."
Bất quá trong hai tháng này Lê Khải An có lúc xác thực sản sinh ý nghĩ "Nếu như cong thì tốt rồi, cong là có thể cùng tiểu nãi cẩu cùng một chỗ".
Loại ý nghĩ này thật sự là đáng sợ có được không...
Sở Dục thất vọng thở dài: "Anh giắt mối hai cặp đồng tính bên cạnh em, sao em một chút cũng không bị lây bệnh vậy."
Lê Khải An yên lặng nhớ lại hai tháng này mỗi ngày đều bị hai đôi cơ lão bên người liếc mắt đưa tình.
Cặp đạo diễn thì hoàn hảo, khá là khiêm tốn, chỉ giới hạn ở mặt mày đưa tình, dù sao cũng là đạo diễn, chuyện như vậy không thể làm cho quá rõ ràng.
Nhưng mà đôi chuyên gia trang điểm thì thật sự là...
"Cám ơn anh đã mai mối, tôi hiện tại càng ngày càng thẳng." Lê Khải An nghiêm túc nói.
"Vậy em đưa anh nhiều dầu bôi trơn như vậy làm gì?" Sở Dục một mặt bi thương, "Câu dẫn xong, liền không cho thượng."
"Nhuận cái rắm!" Lê Khải An không thể tin gào thét, "Đây là kem dưỡng da tay! Kem dưỡng da tay được không! Anh mỗi ngày đều đang suy nghĩ cái gì!"
Sở Dục vô tội: "Vậy anh đã đoán sai rồi à, phía trên này đều là chữ nước ngoài... Anh là nguyệt lão, không phải Cupid, không biết cũng bình thường."
Lê Khải An thở phì phò dùng chăn bao lấy đầu mình.
Quả thực rượu đều bị bay tới tỉnh rồi!
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.