Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 8: Thế giời thứ ba (3)




Ngô Khiết Tào bị đau mà tỉnh lại.
Rốt cục thì cũng đến thời khắc này rồi.
Cô ngây ngốc nhìn về phía hư không, cảm giác cô tịch thình lình ập đến khiến cô âm thầm sợ hãi. Sự hiu quạnh đó dường như muốn cắn nuốt con người ta, Ngô Khiết Tào dần dần thở gấp không ngừng. Điều đáng sợ là trong phòng chỉ có một mình cô, bởi vậy mà ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy rõ mồn một.
Hít, thở. Hít, thở……
Vì muốn thoát khỏi cảm giác hít thở không thông này, cô nhanh chóng vươn tay, hoảng loạn quờ quạng xung quanh tìm chốt mở cửa.
‘Cạch’ một tiếng, ánh sáng tràn vào căn phòng.
Ngô Khiết Tào thở phào nhẹ nhõm.
Đây đúng là gian phòng mà cô đang ở. Vì thực hiện nghĩa vụ đi theo thiếu chủ mà cô ở ngay sát bên cạnh phòng Triển Luật, mà phòng Triển Luật lại ngay sát căn phòng giam lỏng Hạ Hạ – cô nàng yếu đuối, suốt ngày chỉ biết khóc cùng ỷ lại kia.
Hiện tại những điều này cũng không liên quan gì đến mình, Ngô Khiết Tào nhủ thầm. Điều quan trọng lúc này là phần diễn ngày hôm nay vẫn chưa hoàn thành xong.
Rón rén mở cửa phòng Triển Luật ra, Ngô Khiết Tào còn không dám bật cả đèn.
Khi khoảnh khắc khi cô mở cửa, Triển Luật mở bừng hai mắt.
Có thể nói, Ngô Khiết Tào chưa từng bước vào phòng của Triển Luật, nhưng giống như cô đã từng diễn tập vô số lần ở trong lòng, vô cùng chuẩn xác chạm đến Triển Luật đang ngủ ở trên giường.
Dựa theo xúc cảm truyền đến từ bàn tay, cô từ từ áp tay mình vào khuôn mặt của anh, thân thể không theo không chế mà từng bước từng bước, thật cẩn thận tới gần Triển Luật.
Rốt cuộc, đầu ngón tay cũng cảm nhận được sự mềm mại của làn da, báo cho cô biết đã chạm đến mục tiêu rồi.
Nhưng bất chợt như bị giật mình, Ngô Khiết Tào vội vã rụt tay lại.
Thật lâu sau, khi nghe được tiếng hít thở trầm ổn đều đặn của Triển Luật, Ngô Khiết Tào mới thở phào một hơi, lại chậm rãi vươn tay ra……
Từ góc độ của Triển Luật, anh có thể nhìn thấy nụ cười đơn thuần của cô, cũng có thể cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ hai má, một chút lại một chút, vòng đi vòng lại.
Không biết vì cái gì, Triển Luật không hề cảm thấy tức giận – thậm chí ngay cả khi cảm thụ được đôi môi ấm áp của Ngô Khiết Tào cũng không có phát hỏa.
Anh không biết vì cái gì mà mình lại như vậy, ý thức dần dần say mê ……
Ngày hôm sau.
Không khí hài hòa, Triển Luật ngồi trước bàn ăn, giống như thường ngày vừa đọc báo vừa hỏi Ngô Khiết Tào đang đứng ở một bên: “Ông già kia hôm nay còn sống không?”
“Sức khỏe của lão gia vẫn rất tốt.”
“…… Chà, tiếc quá nhỉ.”
“Phu nhân đâu?”
“Tình hình của phu nhân cũng rất tốt.”
“Có cái gì tốt? Mỗi ngày chỉ biết chờ thời cơ chạy đến chỗ người đàn ông kia mà thôi.”
Kỳ thật, “phu nhân” mà hai người đang nhắc đến là mẹ ruột của Triển Luật. Nhờ sinh ra được người thừa kế cho Triển lão gia mà ngồi lên được vị trí Triển phu nhân. Tuy ngoài miệng Triển Luật thường xuyên tỏ vẻ khinh thường hành vi của bà, nhưng có thể khẳng định, ở trong sâu thẳm trái tim, anh cũng khát vọng có được một người yêu mình như vậy.
Khát vọng yêu — Ngô Khiết Tào âm thầm ghi nhớ điều này trong lòng. Hay có thể còn có khát vọng được yêu nữa?
“Tập đoàn có xuất hiện vấn đề nghiêm trọng gì không?”
“Không có, tất cả mọi việc đã được ngài xử lý xong rồi.”
“Hạ Hạ đã dậy chưa?”
“Từ ngày hôm qua sau khi được đưa trở về, nghe nói tình huống của cô Hạ Hạ không được tốt lắm.
“Nghe nói?” Đặt tờ báo xuống, Triển Luật có chút hứng thú nhìn Ngô Khiết Tào quy củ mẫu mực đứng ở một bên. Nhìn mãi đến khi cả người cô đứng không được tự nhiên, mới khó có được tâm tình đùa cợt một câu: “À…… Sao tôi lại quên mất ngày hôm qua cô bị thương để giữ đúng lời cam đoan chứ.”
“……”
“Lại tới nữa, cái dáng vẻ băng khối này,” Tận mắt nhìn thấy khuôn mặt nhu hòa của Ngô Khiết Tào trở nên lạnh lùng không có độ ấm, Triển Luật cũng không biết tâm trạng của mình hiện giờ ra sao, chỉ hỏi: “Khi nào thì người nhà họ Triển lại yếu như vậy? Chỉ một tên bảo vệ vớ vẩn mà cũng đánh cô ngất xỉu được.”
Trong thoáng chốc, ánh mắt anh tràn ngập phong tình, Triển Luật cười nhạt, lại dùng giọng nói đầy ma mị ngọt ngào, nói với cô: “Nếu việc này còn tái diễn, cô sẽ chết đấy. So với việc chết trong tay người khác thì chết trong tay người của nhà họ Triển vẫn hơn…… Cô thấy sao?”
“Hửm?” Thấy người phụ nữ trước mặt không muốn trả lời, hiếm khi anh nhẫn nại lên tiếng nhắc nhở.
Ánh mắt cùng thân thể Ngô Khiết Tào không khống chế được run rẩy một cái, Triển Luật cười càng thêm vui vẻ.
——— —————————
Nếu cứ như vậy sống qua ngày thì cũng tốt, nhìn tình huống phát triển hiện giờ thì việc Triển Luật bị đánh bại cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mấu chốt chính là nằm ở bốn chữ “Vấn đề thời gian” này.
Ngô Khiết Tào hiểu rất rõ người đàn ông cường đại kia, cô không thể chịu đựng được cục diện bị động, cùng vây hãm một chỗ với kẻ thần kinh này thêm nữa.
Vì vậy cô thực hiện một chút thủ đoạn nhỏ.
Khi chuông báo động vang lên, cô không hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ tận lực duy trì vẻ mặt lo lắng, nói: “Thiếu chủ, chúng ta……”
“Chuông báo động thôi, tôi không sao …… đi xem Hạ Hạ!”
Thật hiếm khi Triển Luật lộ ra dáng vẻ hốt hoảng như hiện giờ, đánh gãy lời của Ngô Khiết Tào.
“Vâng.”
Lại quay trở lại hành lang hoa lệ kia một lần nữa.
Triển Luật đi ở phía trước, bước chân dồn dập. Ngô Khiết Tào thì giống như những ngày đầu, cố gắng theo sát phía sau anh, một tấc cũng không rời.
“…… Này, cô nói Hạ Hạ có gặp chuyện gì hay không?”
“Tôi có thể dùng tính mạng mình đảm bảo, cô Hạ Hạ sẽ không gặp chuyện gì cả.”
“Xùy, lại là dùng tính mạng đảm bảo? Tôi nhớ lần trước cô cũng nói như vậy, kết quả là bị thương đấy.”
“Nhưng cho dù tôi bị thương, cũng đã thực sự đưa được cô Hạ Hạ quay về.”
Bước chân đột nhiên khựng lại.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là thật lâu, hoặc cũng khó thể trong tình huống khẩn trương này chỉ một đoạn thời gian ngắn cũng bị ý thức của con người kéo ra thật dài; Triển Luật lại nhấc chân lên bước tiếp: “Lần này đừng để bị thương, nhà họ Triển chúng tôi không cần những người yếu đuối như vậy.”
“…… Vâng.”
Không ngoài dự đoán, khi hai người tới được phòng giam lỏng Hạ Hạ, cô ta đang bị một đám người cưỡng ép bắt đi.
Tất cả bọn họ đều mang dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, một tên trong số đó gia tăng thêm lực bóp cổ Hạ Hạ. Hạ Hạ vốn là một nữ sinh đơn thuần, lúc này đang cực kỳ sợ hãi. Cô ta nhìn Triển Luật cầu cứu, hai tay cứng ngắc đặt ở bên người.
Nhìn phản ứng của Triển Luật thì xem ra là có quen biết với đám người đó rồi.
“Rốt cuộc mấy người muốn thế nào?”
“Triển thiếu gia, cậu nói xem? Nghe nói cậu vô cùng sủng ái con nhóc này……” Người đàn ông mặt thẹo đứng đầu cười lạnh: “Khó trách có người nói chỉ cần giết cô ta thì có thể khiến cho cậu thống khổ. Xem ra cậu thực sự rất sủng ái cô nàng?”
Hai tay nắm chặt run rẩy, mặt Hạ Hạ bắt đầu đỏ lên, cô ta không nhịn được ho khan một trận: “Khụ khụ……”
“Có người nói tôi sủng ái cô ấy sao? Người đó là ai?”
Ngô Khiết Tào đứng ở một bên mặt không đổi sắc dùng ánh mắt trấn an Hạ Hạ, như thể chẳng có việc gì xảy ra, cô nhẹ nhàng an ủi: “Rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Loại an ủi này hiển nhiên không mang đến một chút tác dụng nào, mới đầu Hạ Hạ còn cố gắng giữ bình tĩnh, bây giờ lại có người lên tiếng trấn an thì chợt khóc òa lên, khóc không ngừng được.
Triển Luật nhíu mày.
Tên mặt thẹo mang theo vẻ mặt như bệnh nhân tâm thần, khuôn mặt vốn đã chẳng đẹp đẽ gì lại còn trợn mắt lên, trông rất dữ tợn: “Sao đây? Triển thiếu gia, lúc này rồi mà cậu còn muốn bắt nội gián? Sao cậu không quan tâm tới cô người yêu bé nhỏ của cậu đang nằm trong tay tôi đây này?”
Hắn ta lại tăng thêm lực trên tay.
“Anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào? Thôi đi, lòng dạ độc ác như Triển Luật cậu lại không biết tôi muốn thế nào ư? Đừng để chúng tôi chê cười như vậy chứ!”
Đội ngũ bảo vệ của nhà họ Triển cũng đã tới nơi, hai bên giương cung bạt kiếm giằng co nhau.
Đột nhiên tên mặt thẹo cười rộ lên, hắn dùng ngón trỏ chỉ vào Triển Luật đang vô cùng căng thẳng, ngang nhiên nhạo báng: “Ha ha…… Triển Luật, chắc cậu không nghĩ là sẽ có cái ngày này đi? Lúc trước cậu đối xử với huynh đệ là tôi đây thế nào, tôi sẽ trả lại gấp bội trên người tiểu mỹ nhân này! Mà cậu hiện tại cũng coi như nằm trong tay tôi rồi !”
“Ha ha ha……” Bọn thuộc hạ của hắn cũng cười phụ họa theo lấy lòng.
“Hô…… Hô……” Tiếng hít thở dồn dập của Hạ Hạ càng lúc càng rõ ràng, cô ta khóc đến thở không nổi nữa.
“Muốn cứu cô ta ư? Có thể!” Mặt thẹo cười chán xong, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc: “Chỉ cần cậu lấy bản thân mình đổi cho cô ta là được. Không phải cậu thực sự yêu cô ta sao?”
Triển Luật mím môi, không có hành động gì. Không ai nghĩ tớ,i lúc này Ngô Khiết Tào lại bước lên phía trước nói: “Lấy tôi đổi cho cô ấy đi.”
“Cô? Cô lấy tư cách gì?”
“Chỉ qua lời nói của một kẻ nào đó mà đã tin cô ấy chính là tình yêu đích thực của thiếu chủ? Các người có nhẹ dạ quá hay không?”
“Vậy ý cô là cô mới chính là tình yêu đích thực của cậu ta? Ha ha ha ha…… Tình yêu đích thực mà lại lấy chính mình ra cứu một cô gái không quan trọng?” Bàn tay to thô ráp vỗ vỗ lên mặt Hạ Hạ, hắn ta tiếp tục nói: “Cô cho tôi là đồ ngu chắc?”
Ừ, đúng vậy, quá ngu ấy chứ. Ngay cả việc người của Triển Luật đã sớm lén lút bao vây xung quanh mà vẫn không phát hiện ra, còn làm ra vẻ ông đây nắm chắc thắng lợi rồi.
Tuy giao tranh giằng co căng thẳng, nhưng một đã khi bắt đầu thì nhất định người chiến thắng cuối cùng sẽ là Triển Luật.
Như thế này thì không ổn rồi, nếu vậy những trò khôi hài bày ra hôm nay đều không có tác dụng.
“Thả cô ấy ra trước đã!” Ngô Khiết Tào đi nhanh về phía trước, đưa tay nhanh chóng dò tìm bên hông.
Tên mặt thẹo cùng bọn thuộc hạ của hắn cũng bị người phụ nữ giống như kẻ điên này hù sợ. Sau vài giây ngây người ngắn ngủi thì lập tức phản ứng lại, tất cả đều rút đao kiếm ra nhắm thẳng vào Triển Luật.
Thấy vậy, Ngô Khiết Tào ngay tức khắc bổ nhào ra che trước người Triển Luật, muốn dùng thân thể mình để đỡ đòn tấn công, bảo vệ anh.
Một lát sau, đau đớn trong dự kiến không có truyền đến, mà lại là những tiếng đấm đá loạn xạ.
Ngô Khiết Tào khẽ nâng đầu, chạm phải ánh mắt nhìn không ra biểu tình gì của Triển Luật đang cúi xuống. Giống như bị sợ hãi, cô lập tức dời mắt đi, quay đầu nhìn xem tình huống phía sau – Trong lúc cô quay lại, hai người vẫn còn gắt gao ôm chặt. Chính xác thì là Ngô Khiết Tào một mình lôi kéo Triển Luật, quyết không chịu buông tay.
Triển Luật cũng ngầm thừa nhận hành động của cô.
Tình hình đã dần được kiểm soát, đám người xâm nhập đều bị đội ngũ bảo vệ quặt tay ra sau lưng khống chế, không thể động đậy. Hạ Hạ cũng đã được cứu ra, đang ngồi một bên cố gắng bình phục hô hấp. Trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt chưa khô.
Triển Luật nói: “Khả năng của mấy người chỉ có vậy thôi sao? À…… Đã chuẩn bị tốt tinh thần bị chặt tay chặt chân chưa?”
Anh và Ngô Khiết Tào vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi. Bởi vì dựa vào quá sát nên thanh âm cũng bị phóng đại lên mấy lần, trong chấn động mang theo sự trầm ổn. Thật an tâm, Ngô Khiết Tào lưu luyến mỉm cười.
“Nói đi, là ai báo tin tức cho mấy người?”
“Chúng tôi không biết,” Tên mặt thẹo bị buộc khom người xuống, cố sức thở dốc: “Hô…… Chúng tôi chỉ nhận được một tờ giấy……”
“Tờ giấy đó đâu?”
“Không…… không biết đã ném đi đâu rồi.”
“Vậy giữ lại mấy người cũng chả có tác dụng gì?”
Tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Đàn ông rất ti tiện, bọn họ cũng giống như đàn bà thôi. Đối với việc có một người thích mình thì đều sinh ra một cảm giác ưu việt khó tả.
Mà đôi khi, chỉ cần để lộ ra một chút tin tức ‘có ai đó yêu mình’ thì loại tâm tình này cũng sẽ xuất hiện. Đồng thời, một khi nhận thức rõ ‘người yêu mình’ kia là ai, tầm mắt bọn họ sẽ không tự chủ được gắt gao theo dõi bóng dáng ‘người thầm mến mình’ đó.
Cứ như vậy thì việc thích ngược lại cũng chỉ là vấn đề thời gian
Thầm mến là một chuyện tốt đẹp, không phải sao?
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.