Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 1: Thế giới thứ nhất




Phòng khách sáng sủa sạch sẽ —— nếu bỏ qua cái ghế dựa đổ chỏng chơ trên mặt đất thì đúng là như vậy.
Hiển nhiên, vợ cả đã tới rồi.
Ngô Khiết Tào gọi cái này là…… gậy đánh tiểu tam.
Loại phụ nữ đó chỉ biết làm thế mà thôi, không biết phải làm gì với ông chồng của mình. Muốn làm ầm ĩ một trận nhưng lại sợ đối phương giận dữ đòi ly hôn, cho nên chỉ có thể ra tay với cái kẻ gọi là “hồ ly tinh” kia.
Ngón tay xinh đẹp của Ngô Khiết Tào gõ nhẹ lên bàn trà, chớp chớp đôi mắt với hàng mi được chuốt mascara thật đậm, trong nháy mắt để lộ ra phong tình khó nói nên lời.
Liếc mắt nhìn qua đồng hồ treo trên tường, cô lấy gương nhỏ ra cẩn thận trang điểm lại. Đôi môi đẹp đẽ được tô thêm một lớp son đỏ thanh nhã nữa. Sau đó, Ngô Khiết Tào mỉm cười mở miệng: “Không sáng tạo chút nào.”
Kinh nghiệm nói cho cô biết, loại tiết mục bị chồng ruồng bỏ này thường kém hơn so với vở kịch tiểu tam khóc náo một chút.
Vì thế cô hung hăng quệt mạnh son môi, vệt son đỏ xẹt ngang qua má nhìn khá thê thảm, trông vừa suy sụp lại vừa yêu dị. Cầm lấy cái gương trang điểm, Ngô Khiết Tào ngó trái ngó phải, nhìn tác phẩm vừa mới hoàn thành hài lòng mỉm cười. Ngay sau đó, cô đưa ly rượu đỏ đã rót sẵn từ trước đến bên môi, ngửa đầu lên lộ ra cần cổ tuyệt đẹp, dứt khoát nghiêng cốc nhưng lại không nuốt vào.
Chiếc áo trắng như tuyết trong nháy mắt nhiễm một màu đỏ loang lổ.
Ngô Khiết Tào lại cầm lên một ly rượu đỏ khác, nhẹ nhàng lắc lắc cái ly chân dài, sắc đỏ lưu lại trên thành ly trông thật mê hoặc — tựa như son môi vừa được lau đi.
Hết thảy đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ con cá cắn câu nữa thôi.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Lí Ngang không ngờ lọt vào tầm mắt mình lại là tình huống như thế này.
Đập vào mặt không phải là một bàn ăn thơm ngon như mọi lần, không có âm thanh “đinh đinh đang đang” của muôi xào đụng vào inox, cả cái ghế dựa vốn luôn được dựng ngay ngắn cũng đổ chỏng chơ ở một bên.
Mùi rượu xộc thẳng vào mũi Lí Ngang, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng rót rượu và tiếng chai rượu đập mạnh xuống bàn trà.
Cô gái ngày thường vẫn xuất hiện với đôi mắt sáng long lanh hiện giờ đang quay lưng về phía anh ta, vô cùng suy sụp.
“Anh đã đến rồi sao?” Ngay cả đầu cũng không quay lại, Ngô Khiết Tào vẫn tiếp tục động tác rót rượu trên tay.
Lí Ngang không lên tiếng trả lời.
Bước tới đoạt lại ly rượu, lúc này Lí Ngang mới phát hiện ra người phụ nữ luôn kiêu ngạo này đã sớm lệ rơi đầy mặt, ngay cả son môi cũng không thèm để ý tới.
Cái này thật không bình thường.
“Lí Ngang……” Ngô Khiết Tào giữ chặt lấy tay anh ta, vẻ mặt hoảng hốt mở miệng,“Lí Ngang……” Cô cúi đầu gọi .
“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Lí Ngang nhẹ nhàng vuốt tóc mai vướng vào miệng Ngô Khiết Tào ra, lên tiếng hỏi.
“Anh đừng nói gì cả, chỉ cần nghe em nói thôi.”
“Chúng ta…… chia tay đi.”
Lí Ngang lập tức đứng bật dậy: “Em nói giỡn cái gì đó?” Sau vài giây sửng sốt, anh ta dường như hiểu ra điều gì, cười lạnh ra tiếng: “Tiền không đủ ư?”
Một cái thẻ được vứt ngay xuống bàn trà trước mặt Ngô Khiết Tào.
Ngô Khiết Tào nhìn chằm chằm cái thẻ, thật lâu sau mới cứng ngắc ngẩng đầu: “Anh thật sự nghĩ em là người như vậy sao?”
Lí Ngang không trả lời, tuy rằng cảm thấy chuyện này có hơi lạ, nhưng với tôn nghiêm của đàn ông thì dù có làm cho tình nhân mình hết mực yêu thương đau lòng, anh ta cũng nhất quyết không chịu cúi đầu nhận sai.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, mãi đến khi Ngô Khiết Tào không kiên trì nổi nữa mới nở nụ cười tự giễu:“Cũng phải, ở trong mắt của anh em chính là người như thế.”
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ngô Khiết Tào, Lí Ngang đưa tay lên muốn đặt lên vai cô, định an ủi một chút. Nhưng không ngờ Ngô Khiết Tào lại linh hoạt né tránh.
Hành động tránh né không giống như trêu đùa bình thường, lần này quả thực là không muốn anh ta đụng vào.
Tay của Lí Ngang cứng ngắc ở giữa không trung.
“Cô ta tới tìm em.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Ngô Khiết Tào không phủ nhận, cũng không nói cô ta đến như thế nào; giờ phút này, tươi cười miễn cưỡng trên mặt của cô phối hợp với nước mắt không ngừng chảy xuống, trông thực sự rất quái dị. Nhưng Lí Ngang lại cười không nổi.
Tiếng nói yêu kiều đứt quãng:“Lí Ngang…… chia tay đi. Tạm thời buông tha cho anh, cũng chính là buông tha cho em.”
“Em thật sự, thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi.”
“Em ghét người khác gọi mình là tiểu tam, ghét mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm không có hơi ấm bên cạnh, ghét phải làm việc đó ở trong văn phòng…… Không thích cảm giác yêu đương vụng trộm. Em còn ghét mỗi lần nhìn thấy anh đi cùng với cô ta, em phải dừng lại chào một tiếng ‘Phu nhân Tổng giám đốc’.”
“Thật ra……” Ngô Khiết Tào né tránh động tác muốn lau nước mắt giúp cô của Lí Ngang, cô quật cường tùy ý quệt đi, nhìn thẳng vào mắt đối phương:.“Em lại càng ghét chính bản thân mình.”
“Em hư vinh, em thừa nhận; lúc trước, chính là nhìn vào thân phận Tổng giám đốc của anh mới tự lên kế hoạch theo đuổi, anh cứ cho là như vậy đi!”
“Phải! Em thừa nhận, em hạ lưu. Còn anh, giàu có, đẹp trai, gia thế tốt, tính cách tốt, lại hào phóng. Đối với người vừa bước vào chốn thành thị xa lạ như em là một lựa chọn không thể tốt hơn được nữa.”
“Em dùng mỹ mạo và tuổi thanh xuân của mình đổi lấy tiền bạc và sự bảo hộ của anh. Đúng là một giao dịch tốt. Phải không?”
“Em đã từng nghĩ……” Ngô Khiết Tào khóc không thành tiếng, tay lau liên tục cũng không thể hết nước mắt. Cô đơn giản trực tiếp lấy tay che mắt, cố nén nghẹn ngào:“Em nghĩ cuộc giao dịch này có thể duy trì thế cân bằng. Nhưng, ngay cả người và chó ở cùng một chỗ với nhau trong thời gian dài cũng sẽ sinh ra cảm giác nha.”
“Trước kia em dự tính ở cùng với anh năm năm. Năm năm sau, nhất định em sẽ có phòng ở, phòng ở không cần quá lớn, chỉ đủ cho ba người là tốt rồi. Em sẽ tìm một người đàn ông yêu em, em cũng yêu anh ấy, nuôi một con chó và sinh cho anh ấy một đứa nhỏ, vô ưu vô lo, thật tốt đúng không?”
“Nhưng kế hoạch đó lại bị phá vỡ, em đã vuột mất nó rồi. Em không biết từ khi nào, người đàn ông trong giấc mộng đó của em lại biến thành anh.”
Lí Ngang không chen ngang vào câu nào, nhưng không hiểu sao trái tim trong lồng ngực lại đập càng lúc càng nhanh. Việc này nằm ngoài dự kiến của anh ta, cảm giác vui sướng lập tức tràn đầy trong lòng, còn xen lẫn một ít chua xót.
Đây là cảm giác anh ta chưa từng có bao giờ.
“Em ảo tưởng người đàn ông làm bạn suốt đời với em năm năm sau là anh, muốn cha đứa nhỏ của em cũng là anh. Thậm chí em còn ác độc tới mức nguyền rủa vợ anh chết sớm một chút. Nếu như vậy thì cái danh xưng ‘Phu nhân’ mà em hằng mong ước kia sẽ thuộc về em. Công ty của anh phá sản cũng không sao, không còn tiền thì chúng ta có thể thực sự ở bên nhau rồi.”
Lúc này Ngô Khiết Tào mới nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt xa xăm, dường như đang nhìn thấy viễn cảnh hạnh phúc của năm năm sau.
Chỉ tiếc sau khi tỉnh mộng, lại chính là đau thương thấu đến tâm gan.
Cô gái có bề ngoài thành thục này không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên trở nên lạnh lùng, mở miệng nói:“Anh xem, tiểu tam chính là tiểu tam, em ác độc lắm phải không? Ngay cả em cũng không nhận ra bản thân mình nữa.”
Cô quay đầu, ở trên sườn mặt trơn bóng của Lí Ngang hôn nhẹ một cái.
Cô nói: “Đây là nụ hôn cuối cùng, chúng ta kết thúc rồi.”
Nói xong, Ngô Khiết Tào xoay người chuẩn bị lên lầu thu dọn lại quần áo, chân váy trắng thanh nhã xoay nhẹ giữa không trung.
Trong lúc Lí Ngang không thốt được nên lời, cô đã đi thẳng tới chân cầu thang.
Lí Ngang đành phải chịu thua mở miệng: “Em thắng rồi.” Giọng nói trầm thấp lại bối rối.
Ngô Khiết Tào nghe không rõ lắm, chỉ thấy bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cô vừa quay đầu lại thì một đôi tay đã vươn ra, cả người cô lập tức được kéo vào cái ôm ấm áp.
Cái mũi bị đập bất ngờ có hơi đau đớn, nhưng Ngô Khiết Tào lại được ôm sát vào vòm ngực vững chắc, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ ngay sát bên tai.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của Lí Ngang, anh ta đặt cằm tựa trên đỉnh đầu của cô, “Em thắng rồi. Anh nghĩ giấc mộng kia của em – chúng ta có thể cùng nhau thực hiện.”
Ngô Khiết Tào nhịn không được mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Lí Ngang nâng khuôn mặt anh ta yêu thương lên, hôn lên đỉnh đầu, vầng trán, mí mắt, cái mũi. Sau đó là mục tiêu cuối cùng, anh ta dịu dàng hôn lên đôi môi cô, khẽ liếm vành môi, nhưng không đưa lưỡi vào xâm nhập.
Khác với cuồng nhiệt trước kia, đây là một nụ hôn đơn giản và cũng là chân thành nhất.
“Thực xin lỗi, đến bây giờ anh mới dám thừa nhận, anh yêu em,” Lí Ngang nói, “Bắt đầu hay kết thúc giao dịch của chúng ta là do anh quyết định, không phải em.”
“Mà hiện tại anh nói rõ cho em biết: Hai chúng ta sẽ không chấm dứt.”
“Em là người phụ nữ xấu xa…… Anh sẽ vì em ly hôn với vợ sao?” Ngô Khiết Tào bất an hỏi.
“Phu nhân của anh chỉ có thể là em.”
“Lí Ngang, điều này thật giống như đang nằm mơ!”
“Em còn có rất nhiều năm để chứng minh đây không phải giấc mộng.”
“Lí Ngang……”
“Hửm?”
“Lí Ngang……”
“Sao thế?”
“Không có gì cả, chỉ muốn gọi anh thôi.”
“Lí Ngang……”
“Ừ.”
“Lí Ngang…… Em yêu anh.”
“Ừm…… Anh biết.”
Lí Ngang vĩnh viễn sẽ không biết, cô gái vừa mới còn bởi tình yêu mà chịu biết bao day dứt kia đang lén lút vươn tay, cầm chiếc thẻ nằm trơ trọi trên mặt bàn lên.
Anh ta cũng sẽ không biết, tình nhân của anh ta đắc ý cười trong hư không, không tiếng động dùng khẩu hình miệng nói: ‘Ngốc, đồ quả dưa.’
–[ Thế giới công lược thứ nhất chấm dứt.
Nhiệm vụ: Được tổng giám đốc thừa nhận tình yêu 〔 Đã hoàn thành 〕
Khiến cho tổng giám đốc cùng vợ cả ly hôn 〔 Đã hoàn thành 〕
Cộng điểm: 2000 điểm.
Số điểm người chơi hiện có: 2000 điểm.]–
[Cái khác: Người chơi không cần bởi vì vợ cả tìm đến hôm nay mà mềm lòng, vốn dĩ không nên dễ dàng bỏ qua cho vợ cả. Ít nhất cũng phải khiến cho đối phương phá sản. Tiểu tam đủ tư cách thì không cần có lòng dạ yếu đuối và sự đồng tình.]
[ Người chơi đừng quên bài học đã học được trong quá trình chơi.]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Nhìn vào cái chết mà sống, theo ý của tôi, đó chính là vào khoảnh khắc trước khi chết kia mới hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.
Nói trắng ra thì chính là một người muốn chết nhưng lại không dám chết. Chỉ có gặp phải khốn cảnh, chọn đúng thời điểm khó khăn để nói những lời dễ nghe, thì mới có thể đạt được thành công. Nghề nghiệp này của chúng tôi, thường đột phá ở điểm đó.
Đây là một trò chơi đòi hỏi người chơi phải gan dạ.
Mà tôi luôn luôn dũng cảm. Tiểu tam yêu tiền, trong lòng mọi người đều biết rõ, bà đây chỉ có yêu tiền của mi. Cứ thẳng thắn như vậy có khi lại càng kiếm được nhiều hơn so với mong đợi ấy.
Đương nhiên, phải có “Em thật sự yêu anh” phối hợp diễn cùng. Nếu không thì trực tiếp về nhà làm ruộng đi.
Đàn ông chính là như thế, chán ghét bà vợ ở nhà; vì vậy nên khi có tiền phải tìm ngay một cô tình nhân phong tao, yêu cầu đối phương phải thuần khiết như hoa sen trắng, không coi trọng vật ngoài thân.
Mà tôi, chỉ là phối hợp với họ mà thôi —– Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.