Tiểu Phúc Tấn

Chương 13:




Edit: Dờ


Đêm trước khi đi, trời bỗng trở rét đậm, tuyết rơi dày, gió thổi cây trong vườn lắc lư nghiêng ngả, tiếng gió thì rít vù vù qua khe cửa sổ.


Bác Đông đã cao tuổi nên dễ bị cảm lạnh. Mang bệnh đến nhà người ta thì không hay, thế nên ông không đi cùng Trạm Hi.


Tuy ông không đi nhưng vẫn dậy sớm xem mọi người chuẩn bị đồ đạc.


Bên ngoài trời âm u, tuyết lông ngỗng rơi lất phất, cửa vừa mở ra là gió lạnh tràn vào trong nhà.


Lâm Nguyễn xách rương đồ của Trạm Hi đi xuống tầng, bác Đông nhìn thấy thì hỏi: "Xếp đủ quần áo chưa? Có đem hai cái áo khoác dày không?"


"Đem rồi bác." Lâm Nguyễn đáp.


Bác Đông gật đầu, bảo Lâm Nguyễn xách đồ ra cất lên xe. Ông là kiểu người không chịu được nhàn rỗi, cứ một chốc lại chạy ra kiểm tra quà biếu đem đến nhà họ Cố.


Trạm Hi rất ít họ hàng, duy chỉ có một người dì coi như thân thiết, cho nên thực tế thì quan hệ với nhà họ Cố còn xếp trên cả vương phủ.


Trạm Hi xuống tầng, hắn mặc một bộ tây trang, bên ngoài thêm áo khoác dài, tay trái đeo chiếc nhẫn tròn đính vài viên kim cương trên mặt, nó khiến Trạm Hi trở nên trẻ trung phóng khoáng phù hợp với tuổi của hắn.


Trạm Hi và Lâm Nguyễn lên xe, bác Đông dặn Thế Ninh lái chậm vì trời tuyết, đường rất khó đi.


Thế Ninh vâng lời, Trạm Hi hạ kính xe xuống nói: "Bác mau vào nhà đi kẻo lạnh."


Bác Đông đáp ừ những vẫn đứng nhìn Trạm Hi đi xa rồi mới vào nhà.


Cố công quán cách Lan công quán không xa, nhà họ cũng là dinh thự kiểu Tây như Lan công quán, nhưng nhà họ Cố nhiều người, ngoài toà nhà chính ra thì còn hai toà nhà hai bên, thoạt nhìn giống lâu đài cổ của phương Tây.


Xe chầm chậm chạy tới cổng Cố công quán, Trạm Hi bảo Thế Ninh: "Bác Đông ở nhà tôi không yên tâm, cậu quay về chăm sóc đi. Nếu nặng thêm thì tìm bác sĩ, đừng nghe bác Đông nói cái gì mà toát mồ hôi là khỏi."


Thế Ninh đáp: "Vâng tôi biết rồi."


Trạm Hi xuống xe, đã có người đứng chờ sẵn ở cổng Cố công quán, nhìn thấy Trạm Hi thì cầm ô đi ra.


Lâm Nguyễn nhìn, đó là hai cô gái trông giống hệt nhau, hai cô đều mặc áo choàng dài bên ngoài váy, lông thú quấn quanh cổ, tóc thành uốn thành từng lọn, phong cách thời thượng như phương Tây.


"Anh họ!" Một trong hai người hô lên.


Hai cô gái là đôi chị em song sinh của nhà họ Cố, cô chị là Cố Lưu Phong, cô em là Cố Hồi Tuyết, tên của cả hai xuất phát từ "Lạc Thần phú", phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.


Thấy hai cô gái, Trạm Hi nở nụ cười hiếm hoi: "Ngoài này trời lạnh, chạy ra làm gì?"


"Chúng em ra đón anh!" Hai chị em chạy lại gần Trạm Hi, không quên tươi cười chào hỏi Lâm Nguyễn, "Em chào anh Tiểu Nguyễn ạ!"


Trạm Hi xoa đầu hai cô gái, cùng họ đi vào trong nhà, trời vẫn rơi tuyết, giẫm lên phát ra tiếng lạo xạo.


Vừa vào nhà đã nghe tiếng Cố phu nhân, "Trạm Hi đến rồi đấy à?"


Cố phu nhân đi ra, bà mặc xường xám, khoác thêm áo choàng lụa màu ghi, tóc búi lên rất gọn ghẽ, cài hai chiếc trâm màu ngọc bích, bên tai cũng đeo khuyên ngọc bích, rất phóng khoáng thong dong mà không hề ra vẻ kênh kiệu.


Bên cạnh bà là một cậu bé khoảng mười tuổi mặc tây trang, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên, tóc chải gọn gàng không rơi một sợi, rất cố gắng để tỏ ra trưởng thành. Đó là cậu út nhà họ Cố, Cố Danh.


Cố phu nhân thấy Trạm Hi thì tươi cười đi tới phủi tuyết trên vai hắn, "Bên ngoài lạnh lắm phải không, vào uống ly trà nóng cho ấm người."


Cố Danh chào kiểu quý ông với Trạm Hi, "Anh họ ạ."


Cố Lưu Phong cười nhạo Cố Danh làm bộ làm tịch, cậu nhóc hừ một tiếng, mặc kệ cô nàng.


Sau khi về nước, Trạm Hi đã tới Cố công quán, mùng 3 còn tới chúc tết, nhưng lúc ấy nhà họ Cố nhiều khách khứa, hắn không ở lại lâu.


Trạm Hi đưa quà biếu cho Cố phu nhân, bà gọi người làm ra dọn vào, Cố Danh học theo mẹ, cũng gọi người tới bưng. Hai cô tiểu thư thì chẳng mấy quan tâm, nhận được quà thì mở ra ngay.


Quà cho hai cô đều như nhau, ngoại trừ vàng ngọc phỉ thúy linh tinh thì còn đồ trang điểm son môi nước hoa của nước ngoài, đều là những thứ mà mấy cô gái rất thích.


Nhưng quà cho hai cô nàng vẫn khác nhau đôi chút, quà cho Cố Lưu Phong có thêm một chiếc vòng cổ, mặt dây chuyền là vỏ đạn, đây là vỏ đạn đầu tiên của loại đạn ấy. Cố Lưu Phong thích những thứ vậy, thích tới mức không nỡ buông tay.


Quà cho Cố Hồi Tuyết thì thêm chiếc biển trâm hoạ tiết cánh dơi bằng vàng nạm hạt ngọc. Đầu đuôi của con dơi đều đính ngọc trai bóng mượt, hai bên cánh thì khảm rất nhiều đá quý màu xanh màu đỏ, chế tác vô cùng khéo léo. Cố phu nhân vừa nhìn đã biết là đồ thủ công được làm trong hoàng cung.


Cố Hồi Tuyết rất thích trang phục Mãn Thanh, cũng từng học theo mẹ, ăn mặc như Cách cách. Cô nàng rất hứng thú với những món trang sức cổ này.


Hai cô tiểu thư đều thích quà của mình, gọi anh họ ngọt xớt. Cố Danh hơi nóng lòng, cũng muốn về phòng mở quà.


"Chú con với Cố Kỵ bận việc nên ra ngoài từ sáng sớm. Bảo về ngay mà giờ chưa thấy mặt, đúng thật là."


"Không sao," Trạm Hi nói: "Con biết họ bận nhiều việc."


Cố phu nhân cười gật đầu, nhìn sang Lâm Nguyễn nói: "Tiểu Nguyễn trông trưởng thành hơn năm ngoái, ra dáng người lớn rồi đấy."


Tuy Trạm Hi ở nước ngoài nhưng năm nào bác Đông cũng dẫn Lâm Nguyễn sang nhà họ Cố chúc tết, vậy nên người nhà họ Cố đều quen Lâm Nguyễn.


Cố phu nhân kéo Lâm Nguyễn lại gần, hỏi: "Sao mà Trạm Hi nói cuối năm vừa rồi con bị bệnh? Đã khỏi hay chưa?"


Lâm Nguyễn nhìn Trạm Hi, đáp: "Không cẩn thận nên bị cóng trên nền tuyết, bây giờ khoẻ hẳn rồi, cảm ơn phu nhân quan tâm ạ."


Cố phu nhân cười vỗ vai Lâm Nguyễn, "Ngoan lắm."


Cố phu nhân sai người đi chuẩn bị phòng cho Trạm Hi, Lâm Nguyễn lên đó xếp đồ trước. Cậu vừa lên tầng, Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết cũng bám đuôi theo. Cố Danh đứng dậy, hơi cúi người nói, "Vậy con xin phép về phòng."


"Mấy đứa nhỏ này đúng là," Cố phu nhân cười mắng, "Chẳng biết học ở đâu."


Trạm Hi nhấp ngụm trà, cười nói: "Thú vị mà dì."


Cố phu nhân cười hỏi chuyện vương phủ, "Sao dì nghe phong thanh bảo một Trắc Phúc tấn trong phủ..."


---


Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết theo Lâm Nguyễn lên tầng, nhìn cậu xếp đồ đạc xong thì hỏi: "Anh họ tặng quà cho chúng em rồi, còn của anh đâu, anh Tiểu Nguyễn?"


Lâm Nguyễn nhìn hai chị em, lôi một quyển vở trong rương đồ ra đưa cho Cố Hồi Tuyết.


Cố Hồi Tuyết lật xem mấy trang, cười nói: "Cảm ơn anh Tiểu Nguyễn!"


Cố Lưu Phong không hứng thú, nhìn một lúc rồi thôi, quay ra hỏi Lâm Nguyễn: "Của em đâu của em đâu?"


"Đại tiểu thư ơi, cô đòi súng đấy ạ, cô bảo anh đi tìm ở đâu bây giờ!"


Cố Lưu Phong lập tức xị mặt, "Anh bảo anh họ cho anh là được mà!"


"Thế sao em không đi đòi anh họ của em luôn?" Lâm Nguyễn nói: "Ở nhà tiên sinh không bao giờ nhắc tới súng đạn, anh đòi kiểu gì."


Tuy nhà họ Cố là quân phiệt nhưng không bao giờ để mấy cô gái trong nhà đụng vào súng ống. Cố Kỵ từng nói với Cố Lưu Phong rằng súng chẳng phải thứ gì tốt, một khi cầm lên thì không bao giờ buông xuống được.


Cố Lưu Phong bĩu môi rất là tủi thân. Lâm Nguyễn bó tay, tìm một lúc trong rương, lấy ra mấy viên đạn còn nguyên chưa được sử dụng.


"Cái này là anh đòi từ anh Thế Ninh, nhiều hơn nữa thì không có đâu."


Cố Lưu Phong lập tức chuyển mưa thành nắng, "Anh Tiểu Nguyễn là tuyệt nhất!"


Lâm Nguyễn cười nhìn hai chị em, tuy hai cô trông giống hệt nhau nhưng sở thích lại bất đồng. Hơn nữa điều đó chẳng khiến các cô bớt xinh đẹp mà trái lại càng thêm đặc biệt.


Lâm Nguyễn tự hỏi, mình có thích thứ gì không? Thứ mà cậu vô cùng muốn có, không có thì không được?


Lâm Nguyễn tựa vào cửa, ánh mắt rơi xuống Trạm Hi đang ở dưới tầng.


Một lúc sau thì Cố đại soái về, đó là một người đàn ông trung niên rất cao to, mặt mày nghiêm nghị, toát lên khí chất sát phạt của một người đã chinh chiến sa trường nhiều năm. Phía sau ông là Cố Kỵ, anh ta mặc quân phục, lúc Cố Kỵ không mở miệng thì cũng rất có khí phách. Hai cha con đều mặc quân phục, vai rộng eo hẹp, khí khái phi phàm, nhìn vào rất là bổ mắt.


Cố đại soái nhìn thấy Trạm Hi thì vỗ vai hắn tỏ vẻ khen ngợi. Khi về nhà gặp người thân, khí chất sát phạt trên người ông đã được thu lại. Lúc này, ông cũng chỉ là một người chồng, một người cha như bao người đàn ông khác.


Cố đại soái dẫn Trạm Hi và Cố Kỵ đến thư phòng, Lâm Nguyễn thì cùng Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết xuống tầng hàn huyên với Cố phu nhân, Cố Danh cũng ở đó nhưng thằng bé nhất quyết làm một người đàn ông trưởng thành, không tham gia vào cuộc nói chuyện của phái nữ, đến cả ngồi cũng chỉ ngồi cạnh Lâm Nguyễn.


Qua một lúc, Cố Danh hắng giọng vài tiếng, Lâm Nguyễn ngồi cạnh thằng bé nghe thấy, nói: "Khó chịu ở đâu à?"


Cố Danh lắc đầu, Lâm Nguyễn rót cốc nước ấm đặt trước mặt thằng bé.


Lại qua một lát, Cố Danh lại tằng hắng, Lâm Nguyễn nhìn nó, nó hết nhìn hai chị em Phong Tuyết rồi lại nhìn Lâm Nguyễn.


Lâm Nguyễn ngộ ra, nín cười đưa một cái hộp nhỏ cho thằng bé, "Đây là quà tặng em."


Cố Danh ưỡn ngực nhận lấy, đôi mắt như muốn nói "thế còn tạm được".


Cố Danh lén lút mở ra, là một chiếc kim cài áo hình lá bạch quả.


"Đây là kim cài áo tiên sinh đeo lúc tốt nghiệp đấy nhé." Lâm Nguyễn thì thầm.


Cố Danh rất hài lòng, cẩn thận cài lên ngực mình rồi nhìn Lâm Nguyễn.


Lâm Nguyễn nói: "Đẹp lắm."


Cố Danh hắng giọng, đứng dậy khỏi sofa, giả vờ đi qua đi lại trước mặt phu nhân và hai chị em, đáng tiếc là không ai phát hiện ra có gì đặc biệt khiến Cố Danh tức ói máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.