Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 17: Chương 17





Lại nói lúc còn ở Lục gia, kỳ thực Lục Văn chưa từng đánh mắng y, nhưng bởi vì Đỗ Hà Hoa cùng chuyện gả thay, Lục Cốc vẫn không muốn chạm mặt hắn ta, huống hồ Lục Văn vốn cũng không để ý đến y.
Liếc mắt một cái, Lục Cốc liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu không nói một lời.
"Đúng là tốt hơn chút rồi đấy, sau này vẫn phải nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức, ngươi còn trẻ, mấy năm nay lại thiếu ăn thiếu uống, may là không để lại mầm họa gì trong người." Vương lang trung bắt mạch xong lải nhải nói.
Lời nói của lang trung khiến sắc mặt Lục Văn ở cửa khẽ thay đổi.
Lục Cốc thiếu ăn thiếu uống, người khác nghe vậy ai chẳng nghĩ là do nương hắn ta, mà Thẩm Huyền Thanh vừa mới nhìn qua đây sao?
Lục Văn thấy rõ ràng, sau khi Vương lang trung nói xong Thẩm Huyền Thanh mới nhìn qua đây, hắn ta mặt mũi đắc ý mà trong lòng lại khó chịu như bị kim châm, nhưng tuyệt nhiên không để lộ chút lúng túng nào trên mặt, cố gắng duy trì vẻ thanh nhã tự nhiên kia.
"Sinh con đẻ cái không có gì đáng ngại, hai ngươi còn trẻ, chờ dưỡng tốt hơn tí nữa cũng không muộn, đối với người lớn cùng đứa trẻ trong bụng đều là chuyện tốt." Vương lang trung nói xong, còn liếc mắt nhìn vết đỏ trên mi tâm Lục Cốc, ngược lại vui vẻ nói với Thẩm Huyền Thanh: "Cứ ăn ngon như vậy, sau này muốn sinh một nhóc con mập mạp là không thành vấn đề."
Người nông thôn cưới vợ sinh con không dễ dàng, Vương lang trung sợ chuyện Lục Cốc phải tĩnh dưỡng thêm khiến người ta không thoải mái, liền nói vài lời dễ nghe, làm thuận tai Thẩm Huyền Thanh mà cũng để hắn có thể đối xử tử tế với Lục Cốc hơn.
Mà ông cũng đâu có nói láo, vết đỏ trên mi tâm Lục Cốc đúng là tươi hơn mấy ngày trước một chút, tất nhiên là có thể sinh con, mà qua chuyện này ông cũng thấy được Thẩm gia có vẻ đối xử với Lục Cốc vô cùng đúng phận.
"Vậy Vương thúc, hôm nay không cần bốc thuốc sao?" Thẩm Huyền Thanh hỏi, sau khi thu hồi tầm mắt, hắn chỉ coi như không nhìn thấy Lục Văn.
"Không cần, về cứ thoải mái mà ăn ngon ngủ kỹ, chuyện này quan trọng nhất, mà đúng rồi, cũng đừng ăn uống bừa bãi", Vương lang trung khoát tay áo.
Người trên trấn luôn để tâm dùng thuốc điều trị, nhưng nhà nông làm gì có nhiều tiền để phung phí như vậy, mà dù sao ông cũng đã chẩn đoán qua, trên người Lục Cốc không có mầm bệnh gì khác, chỉ có là thường xuyên ăn không đủ no dẫn đến cơ thể suy yếu, sau này chậm rãi dưỡng về là được.
"Vậy đa tạ Vương thúc." Thẩm Huyền Thanh nói một tiếng cảm ơn, sau đó Lục Cốc cũng đứng dậy rời đi cùng hắn.
Vương lang trung trong lúc bắt mạch không phân tâm, sau đó lại dặn dò Lục Cốc vài chuyện, đến giờ mới nhìn về phía Lục Văn đang đứng trong viện.
"Vương thúc, cha ta uống xong phần thuốc trước rồi, ta tới bốc thêm thuốc." Lục Văn không đợi ông hỏi đã nói rõ lý do tới, nói xong liền đi thẳng vào nhà chính, nương lúc nói chuyện lảng lảng sang một bên, tránh được Thẩm Huyền Thanh cùng Lục Cốc.
Hôm trước Lục Đại Tường đã uống thuốc xong, nếu biết trước hôm nay Lục Cốc ở đây, hắn ta nên tới từ hôm qua cho rồi, đỡ phải đụng mặt nhau.

Đối mặt với Thẩm Huyền Thanh, Lục Văn vẫn là có vài phần chột dạ, dù sao cũng do hắn ta hủy hôn trước, nếu không phải thấy Thẩm Huyền Thanh không có ý động thủ hoặc động khẩu, chỉ lạnh lùng liếc một cái, còn không thèm để ý tới hắn ta thì có khi hắn ta đã rời đi từ nãy rồi.
Ra khỏi nhà lang trung, không biết tại sao, rõ ràng là không quá thân thuộc, nhưng Lục Cốc vẫn cảm giác được tâm tình Thẩm Huyền Thanh không quá tốt.
Y biết chắc chắn là có liên quan đến Lục Văn, ngay cả y gặp Lục Văn cũng sẽ nhớ tới những chuyện không vui trước kia.
Lục Đại Tường rõ ràng là cha y, từ khi Lục Văn theo Đỗ Hà Hoa tái giá tới đây, dần dần, trước khi y kịp nhận ra, Lục Đại Tường đã thành cha ruột Lục Văn tự lúc nào.
Lúc đó Lục Cốc mới gần mười một tuổi, tuy nói không tính là nhỏ, nhưng không có thân nương, cha ruột lại đối tốt với Lục Văn hơn y, trong lòng sao có thể không khó chịu.
Còn không nói tới Lục Võ, dù sao cũng là Đỗ Hà Hoa và Lục Đại Tường sinh ra, năm nay mới có bảy tuổi, thằng bé này là con ruột, Lục Đại Tường yêu thích nó cũng dễ hiểu.
Lục Văn từ nhỏ đã xinh đẹp, miệng cũng ngọt, cứ luôn miệng cha ơi cha à, ra ngoài gặp ai đều nói cha ta thế này thế nọ, ngay cả người ngoài nghe được cũng sẽ khen vài ba câu.
Đây chính là chỗ Lục Cốc không hiểu, rõ ràng y cũng gọi cha, ra ngoài người khác hỏi y cũng sẽ nói cha ta như này như này, nhưng Lục Đại Tường vẫn là càng thích Lục Văn hơn.
Về sau có người trong thôn nói chuyện phiếm bị y nghe được, hai từ con hoang chói tai như vậy, khiến y kinh hãi không thôi, mặt mày trắng bệch ước chừng như đã hiểu ra.
Lời đồn đại ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến Lục Cốc đến nay cũng không dám suy nghĩ kỹ.
Mà Thẩm Huyền Thanh đi bên cạnh y, sự việc Thẩm gia Lục gia gây nhau mới trôi qua không bao lâu, giờ thấy Lục Văn lòng sinh phiền muộn, tất nhiên là không có sắc mặt tốt.
Lục Văn sau khi đính hôn với hắn lại cấu kết với hán tử khác, trong thời gian ngắn, hắn không thể hoàn toàn buông bỏ chuyện này.
Nương cùng mọi người trong nhà tức giận đến vậy, nếu cứ tiếp tục làm ầm làm ĩ sợ rằng ngày tháng sau này sống không được tử tế.
Sau ba năm gian khổ, đến giờ mọi chuyện mới được coi là ổn thỏa, ý cười luôn hiện hữu trên gương mặt từng người trong nhà, hắn không muốn lại phát sinh chuyện xấu, nhưng hắn cũng không muốn chịu thiệt, bán đồ của Lục gia đi tốt xấu gì cũng đổi được chút tiền bạc.
Nhưng Đỗ Hà Hoa mắng người quá khó nghe, Lục Đại Tường lại vu khống hắn và Lục Cốc có quan hệ không trong sáng trước mặt mọi người, hắn nghe vậy cục tức trong lòng không tài nào nuốt trôi, nên không kiềm chế nữa mà động tay với ông ta.
Thẩm Huyền Thanh dần khôi phục tinh thần, sau khi chú ý tới Lục Cốc bên cạnh, nghĩ thầm hiện giờ phu lang của hắn là Lục Cốc, không còn liên quan gì đến Lục Văn, trong lòng thoáng dễ chịu hơn chút, ngay cả chút kinh diễm cùng rung động lần đầu gặp Lục Văn, đều đã thay bằng sự chán ghét.
***
Trên đường về nhà, Lục Văn tránh né nơi đông người, tận lực cúi đầu để không bị chú ý tới.
Hắn ta rũ mắt, khẽ mím môi, thần sắc không vui, chuyện thành thân đúng là hắn ta đã không xử trí thỏa đáng, tất cả đều giao cho mẹ hắn làm, không nghĩ tới cuối cùng lại loạn thành như vậy.
Nhưng sau khi biết chuyện hắn ta cũng không sợ lắm, cho dù Thẩm gia thật sự nháo lên phủ huyện, có Lý gia ở đây, chắc chắn không có việc gì.
Lúc đó không trực tiếp gọi người Lý gia tới, là vì hắn ta còn muốn có thể diện.
Dù sao tên trên hôn thư vẫn là tên hắn, trừ phi thật sự bất đắc dĩ hắn mới đi gọi người.
Vả lại, chuyện này quả thực không vẻ vang gì, nếu thật sự nháo đến huyện phủ, bị càng nhiều người biết hơn, thậm chí là cả quan lão gia trong huyện, lúc đó thật đúng là vô cùng đáng xấu hổ.
Nếu nói có hối hận hay không thì hắn ta không hối hận.
Lúc đó nhận lời Thẩm gia, thứ nhất là vì bộ dạng Thẩm Huyền Thanh quả thật không tệ, cao lớn anh tuấn, đừng nói là nông thôn, cho dù hắn lên trấn thì vẫn được tính là dễ nhìn.
Thứ hai là vì thân phận thợ săn của hắn.
So với hán tử nông thôn làm ruộng kiếm ăn, thợ săn là một nghề hái ra tiền, nếu không Thẩm gia cũng sẽ không thể đùng cái lấy ra hai mươi lượng tiền sính lễ, hẳn đã qua giai đoạn khó khăn.

Hắn ta nghe nói, năm đó Thẩm Thuận Phúc có thể kéo dài tính mạng là nhờ có nhân sâm, nhưng cuối cùng không thể cứu sống.
Thẩm gia vì phải chạy chữa cho ông ta, sợ là đã nợ đến trên trăm lượng, khiến người câm nín là nhà hắn vậy mà cắn răng trả được hết nợ trong hai, ba năm.
Nhưng thợ săn ở nông thôn dù có tiền đến mấy, cũng chỉ là vài đồng bạc cỏn con, không thể sánh với thiếu gia, công tử trên trấn, mà Lý gia kia lại còn là phú hộ.
Nếu không phải do một song nhi như hắn ta ở trên trấn một mình sẽ bị người ta nói lời dèm pha, thì hắn ta sao chịu quay về.
Đều do nhà hắn nghèo, không có người thân họ hàng nào ở trên trấn, không thì đã có thể ở tạm chỗ đó.
Trước kia ở tạm trong nhà đồng môn một, hai ngày còn được, nhưng không thể ở lâu dài.
Lý lang từng nói muốn cho hắn ta một gian phòng để ở, nhưng hắn tâm cao khí ngạo, sao có thể hạ mình mang tiếng được người ta thu nuôi bên ngoài, kiểu gì cũng phải làm phu lang mà Lý gia đường hoàng cưới vào cửa.
Mấy lời nhàn thoại trong thôn không phải hắn ta không biết, nhưng cũng dễ giải quyết, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, người nông thôn chỉ cần được chút chỗ tốt, là có thể mắt nhắm mắt mở mà nói tốt về hắn.
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
***
Lần này Thẩm Huyền Thanh về nhà ở ba ngày, coi như là lâu, không lập tức vào núi, hắn đem con rắn Ngũ Bộ kia lên y quán của trấn để bán.
Mật rắn Ngũ Bộ vừa lúc là một trong những loại mật rắn quý giá nhất, hơn nữa đầu con rắn này chất lượng tốt, sau khi lấy mật rắn ra còn có thể ngâm rượu thuốc.
Trong y quán hắn vừa mới đổ rắn Ngũ Bộ trong túi ra, liền có một nam nhân tai to mặt lớn vỗ bàn nói để cho gã, gã muốn về ngâm rượu rắn tráng dương.
Cuối cùng hắn thu được hai thỏi năm lượng bạc trắng, cầm trong tay nặng trịch, sau khi trở về liền đưa cho Vệ Lan Hương một thỏi.

Trưa hôm đó Vệ Lan Hương liền xách gà vịt, bảo Thẩm Nghiêu Thanh và Kỷ Thu Nguyệt trông nhà, bà dẫn theo Thẩm Nhạn, Thẩm Huyền Thanh, còn có Lục Cốc cùng đến nhà thân nương bà một chuyến, trả hết mười lượng bạc, tiện đường ở đó ăn bữa cơm.
Trên đường trở về bà cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cũng có thể là do thợ săn kiếm được tiền hơn nông hộ bình thường.
Lúc thường chỉ bán vài con mồi và lông thú thông thường, kiếm được từng khoản nhỏ một, đã coi như không tệ.
Mà nếu may mắn gặp được đồ tốt trên núi, bán đi sẽ được một khoản tiền lớn, nhưng cái này còn phải xem may rủi.
Trước khi vay tiền, vì mười lượng bạc không phải là con số nhỏ, để trong nhà có thể dễ thở hơn chút, không cần lúc nào cũng phải thắt lưng buộc bụng, Vệ Lan Hương mới cẩn thận hứa hẹn, nói rõ tháng năm, tháng sáu năm sau, khi đó đã có thể thu hoạch vụ đông, lại thêm tiền tích cóp của bọn họ trong thời gian này, chắc sẽ đủ mười lượng bạc.
***
Hôm sau Lục Cốc vừa mới dậy, Vệ Lan Hương liền gọi y vào phòng.
Bà thấy Lục Cốc đáng yêu hơn trước, nhìn kiểu gì cũng thấy Lục Cốc thuận mắt hơn Lục Văn nhiều.
Y mới gả tới đây không bao lâu mà xui xẻo trong nhà có vẻ như dần biến mất, chuyện tốt cứ nối đuôi nhau vào nhà.
Năm đó sau khi Thẩm Thuận Phúc gặp chuyện, bà đã bái bao nhiêu thần, lạy bao nhiêu phật, dập đầu bao nhiêu lần, cũng không cứu sống được nam nhân của mình, tuy nói về sau bà không còn tin những thứ này, nhưng người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, Lục Cốc lại ngoan ngoãn nghe lời, ý cười trên mặt bà càng đậm.
Sau khi Lục Cốc ra khỏi phòng bà, thấy Thẩm Huyền Thanh trong viện, trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Nương đã nói sáng mai để y vào núi cùng Thẩm Huyền Thanh, còn nói để cho hai người bọn họ cùng vào thì tốt hơn, dù sao trong núi chỉ có hai người họ, cũng không còn ai để nói chuyện cùng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.