Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 4: Xuất môn gặp được cực phẩm!




*
Người đến chính là Triệu Đại Niên.
Hắn mặc một thân y phục vải thô màu nâu, mày rậm mắt to, ngũ quan vô cùng đoan chính, trên lưng còn đeo một cái giỏ trúc, đồ ăn buổi sáng mang theo đã bán xong.
Nhìn thấy hắn, Nghiên tỷ nhảy nhảy nhót nhót nhào tới, nhón mũi chân đưa lên trái cây cầm trong tay, "Cha, cho cha ăn."
Triệu Đại Niên sờ sờ đầu nhỏ của bé, "Thật ngoan, Nghiên tỷ ăn là được rồi, cha không thích ăn cái này."
Ánh mắt của hắn trước sau đều rơi vào người Lý Uyển, thậm chí còn không nhìn thấy Lý Cẩn.
Từ lúc hắn tiến vào, gương mặt Lý Uyển cũng hiện lên ý cười.
Thần sắc Triệu Đại Niên có chút thấp thỏm, siết mười đồng tiền trong tay đưa cho Lý Uyển, "Cái này cho ngươi, để xem bệnh cho Cẩn ca nhi."
Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, vừa nhìn liền biết đã nắm một đường đi.
Lý Uyển lắc đầu, "Tiền của ngươi ta không dám lấy." Ngữ khí tuy không tốt, nhưng sắc mặt lại dịu dàng.
Nhìn thần sắc nàng mềm dần, cả người Triệu Đại Niên cũng trở nên hoạt bát, khóe miệng nhếch lên hết cỡ, "Kiếm tiền chính là để cho ngươi."
Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà gặp một gương mặt mới, Lý Cẩn nhịn không được sờ sờ chóp mũi, cười hì hì liếc mắt nhìn Lý Uyển một cái, "Tỷ, đây chính là tỷ phu?"
*tỷ phu = anh rể
Lý Uyển hiện lên nét e thẹn khó nhận ra gật đầu một cái.
Triệu Đại Niên bị một âm thanh đột nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, quay phắt đầu lại, lúc này mới phát hiện Thần ca nhi cùng Cẩn ca nhi đang đứng ở cửa phòng bếp, tiếng "tỷ phu" kia chính là Cẩn ca nhi gọi.
Hắn trợn to mắt, đáy lòng tràn đầy khiếp sợ.
Nghiên tỷ thôi cong môi cười, kéo kéo ống tay áo cha bé, "Cha không sợ, cữu cữu là cữu cữu thật."
Lý Cẩn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng của Nghiên tỷ, trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ còn có cữu cữu giả?"
Mặt hắn tươi sáng, sống mũi thẳng, đôi mắt như loại đá quý màu đen tốt nhất, khi còn không biết nói chuyện trông rất dễ nhìn, lúc này đáy mắt đã có thần thái, rất giống thần tiên trên trời rơi xuống, Nghiên tỷ nhìn đến xém ngốc.
Không nghĩ tới sinh thời còn có thể nghe tiếng "tỷ phu" này của Lý Cẩn, tinh thần Triệu Đại Niên đột nhiên rung lên. Hắn biết Lý Uyển có bao nhiêu yêu thương đệ đệ này, đáy lòng cũng vui vẻ không thôi, "Khỏe là tốt rồi."
Lý Uyển nhìn sắc trời một chút, lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi nhanh đi về đi, sắc trời không còn sớm, ta lại ở lại một đêm, chờ Cẩn ca nhi hoàn toàn khỏi lại quay về."
Triệu Đại Niên đáp một tiếng, "Vậy ta mang hài tử về trước đi."
Nghiên tỷ nghe nói như thế vội vã buông lỏng tay ôm đùi lớn cha ra, quay người chạy về phía Lý Uyển, "Nương, con không đi, con cùng nương cùng cữu cữu ở cùng nhau."
Thần ca nhi tuy rằng không lên tiếng, nhưng lại nắm chặt ống tay áo Lý Cẩn.
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, khuyên một câu, "Tỷ, đệ đã không sao, tỷ cùng tỷ phu trở về đi."
Nghiên tỷ đột nhiên thốt ra một câu, "Không đi, bà nội hung ác." Đôi mắt cũng đỏ một vòng.
Lúc này Lý Uyển mới nhớ tới thời điểm Nghiên tỷ đến đây có khóc lóc, cho là đứa nhỏ này chỉ là nhớ mình, nên Lý Uyển cũng không suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ ở nhà bị ủy khuất? Nghĩ đến lão thái thái gần đây càng ngày càng không kiêng kỵ, ánh mắt Lý Uyển có chút lạnh lẽo.
Thần sắc Triệu Đại Niên có chút lúng túng.
Lý Uyển hiểu rõ hắn đối với nương mình có bao nhiêu hiếu thuận, cũng không nói gì, "Ngươi đi về trước đi."
Triệu Đại Niên lúng ta lúng túng đáp một tiếng, dỗ Nghiên tỷ vài câu, thấy hài tử thật không muốn cùng hắn quay về, liền đi một mình.
___
Nơi bọn họ ở, vốn là nhà của một lão thợ săn, ông không có con cái, đột nhiên bỏ đi, nhà vẫn bỏ trống. Nơi này có tổng cộng bốn gian phòng, trong đó ba gian nối liền nhau, tọa bắc triêu nam*, một gian là phòng ngủ, một gian là nhà chính, một gian khác để cỏ dại. Mấy ngày nay Lý Uyển dọn dẹp cỏ dại một chút, liền ngủ trong phòng có cỏ dại.
*tọa bắc triêu nam: quay lưng về hướng bắc, nhìn về hướng nam
Thời điểm Lý lão thái nhẫn tâm đuổi bọn họ đi, Lý Uyển mới mười ba tuổi, Cẩn ca nhi cũng chỉ mới năm tuổi, vừa nhỏ vừa yếu, căn bản không biết đi đâu. Người trong làng thấy họ đáng thương, liền làm chủ đưa cho họ một căn nhà không người cư trú.
Lý Uyển là người mạnh mẽ, không muốn ở không, liền lấy số tiền mẫu thân nàng đã lén lút cho nàng ra. Người trong làng là bằng hữu cha nàng, đương nhiên không muốn lấy tiền của nàng, sợ nàng không giữ tiền được, liền làm chủ thay họ mua vài mẫu đất gần nhà thợ săn mua lại.
Tỉ mỉ tính tính, Lý Cẩn cũng không cho là nhà nghèo như vậy, ít nhất còn có vài mẫu đất mà phải không?
Buổi tối Lý Uyển nhịn cháo.
Người nhà quê ăn đơn giản, một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, phần lớn là cháo lỏng với dưa muối. Lý Uyển cảm thấy đệ đệ mình vừa mới tỉnh lại, nên bồi bổ nhiều hơn, mới làm thêm một bữa ăn, còn nấu thêm cho hắn quả trứng gà.
Lúc ăn cơm Lý Cẩn mới phát hiện, ba người kia đều không ăn, tỷ tỷ chỉ làm một bát cơm này cho mình, trong bát còn có một quả trứng gà đã lột sạch. Lý Cẩn ngu ngốc đến mấy cũng hiểu ra, không nói hai lời đi vào bếp, bốc hai nắm gạo bỏ vào trong nồi, rồi bỏ thêm nước.
"Ai, Cẩn ca nhi, đệ làm gì vậy?" Lý Uyển tiếc nuối không thôi, hai nắm gạo này đủ để hắn ăn hai bữa nữa.
"Mọi người không ăn, đệ cũng không ăn." Lý Cẩn mới không thèm nói lí lẽ, trực tiếp đi châm lửa.
Khi còn bé hắn cực kỳ quật cường, không nghĩ tới lớn rồi vẫn có tính khí trẻ con như vậy.
Lý Uyển không làm gì được hắn, "Đệ nhanh ăn đi, để tỷ làm được chưa?"
Lý Cẩn lại thả ba quả trứng gà vào trong nồi, Lý Uyển đau lòng vội vàng đứng lên cản hắn. Tổng cộng có tám cái trứng gà, vốn định để Cẩn ca nhi một ngày ăn một cái, giờ thì hay rồi, một lần liền lấy ba cái.
Lý Uyển cũng không phải là không thương hài tử mình, chẳng qua là cảm thấy tình huống Lý Cẩn đặc thù, phải ăn nhiều hơn mới tốt, trứng gà lại đặc biệt quý, nên nàng mới không nỡ như thế.
Lý Cẩn cũng nhìn thấu điểm này, cho nên mới không để nàng nói lý, "Tỷ, coi như tỷ không muốn ăn, cũng đừng cản không cho hai đứa nhỏ ăn, đệ là cữu cữu, cũng không thể làm chủ để cho bọn nhỏ ăn trứng gà sao?"
Lý Uyển cốc đầu hắn một cái, "Được được được, đệ làm chủ!"
Triệu Đại Niên thân rất khỏe, đem việc nhà nông trong ngoài chăm sóc tốt, có trồng một mẫu thực phẩm, khi thực phẩm chín sẽ hái đem lên trấn bán. Theo lẽ thường lẽ ra có thể để dành rất nhiều tiền, thế nhưng mẹ hắn là người rất hung dữ, chuyên nhìn chằm chằm tiền trong tay hắn, cho nên trong nhà ngày qua ngày vẫn luôn trải qua khó khăn, hai đứa trẻ cũng rất ít khi được ăn thứ tốt.
Lúc này được ăn trứng gà, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đầu đặc biệt thỏa mãn. Nghiên tỷ tính tình hoạt bát, líu ra líu ríu luôn kêu ăn ngon, Thần ca nhi không quá thích nói chuyện, miệng nhỏ nhóp nhép ăn, hai mắt nheo lại biểu hiện nhóc cũng rất thỏa mãn.
Sáng ngày hôm sau vẫn uống nước cơm, nhưng lần này không có trứng gà. Bởi vì bát trong nhà ít, nên chờ hai đứa nhỏ ăn xong, Lý Uyển cùng Lý Cẩn mới mỗi người uống một bát.
Lý Uyển vẫn cứ đem phần lớn gạo cho vào chén Lý Cẩn, hắn nâng bát lên, chỉ cảm thấy lòng nặng trình trịch. Bọn nhỏ đang tuổi lớn, cứ tiếp tục như thế cũng không được.
Ăn xong điểm tâm Lý Cẩn liền muốn đi dạo chung quanh, dự định làm quen Trúc Khê thôn một chút, nhìn xem có cách nào kiếm tiền được hay không. Hắn lên tiếng chào Lý Uyển, "Tỷ, đệ đi dạo một vòng một chút."
Lý Uyển đáp một tiếng, "Được, vậy đệ cẩn thận chút."
"Con cũng đi, con cũng đi cùng cữu cữu." Hai quả trái cây, một quả táo đỏ thẫm cộng thêm một cái trứng gà đã triệt để mua được Nghiên tỷ, bé nghiễm nhiên đã trở thành cái đuôi nhỏ của Lý Cẩn, cảm thấy được chỉ cần đi theo cữu cữu thì sẽ được ăn ngon!
"Thần ca nhi đi không?"
Thần ca nhi thích yên tĩnh, khi ở nhà sẽ không thích ra ngoài, nghe vậy lắc lắc đầu.
Lý Cẩn cũng không khuyên nhóc, hắn suy nghĩ sẽ phải đi nhiều, tìm hiểu rõ tình huống ở đây, chỉ ôm theo Nghiên tỷ là được, không cần phải phân tâm lo lắng.
*
Hai mặt Trúc Khê thôn là núi vây quanh, trùng trùng điệp điệp núi cao liên tiếp vừa vặn vây lại phía tây cùng phía nam làng. Núi cao trông từ xa xa vô cùng hùng vĩ, có cảm giác như xuyên thẳng lên mây xanh.
Cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ mọc đầy rừng trúc, từng cây trúc xanh cao vót kiên cường, đỉnh thiên lập địa. Nhìn từ xa xa như từng khối từng khối đá xanh biếc, thật là đồ sộ.
Càng đi Lý Cẩn càng cảm thấy nơi này non xanh nước biếc*, đặc biệt thích hợp để cư trú. Nhưng đáng tiếc lại quá nghèo, trước mắt nhà ở cơ hồ đều là nhà tranh, nhà gạch mái ngói lại một cái cũng không thấy.
*sơn minh thủy tú (山明水秀), mình tạm hiểu cụm này như trên, nếu sai thì mọi người góp ý nha)
Người trong thôn đều dậy sớm, nam nhân đã làm xong việc buổi sáng, túm năm tụm ba gánh cuốc về nhà dùng cơm, đi đường còn gặp phải Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn cũng giống như những người khác, mặc quần áo vải thô, rõ ràng y phục trên người toàn miếng vá không có chỗ nào nhìn được, nhưng hắn mặc vào lại hiện ra một luồng khí khác với tất cả mọi người. Người trong thôn không biết đây gọi là khí chất, cũng không nhịn được mà nhìn theo hắn, luôn cảm thấy sau khi Lý Cẩn hết ngốc, càng thêm dễ nhìn, có một tiểu hán tử mười lăm tuổi nhìn mà trợn tròn mắt.
"Ngươi thật sự không sao rồi?"
Lý Cẩn gật đầu cười, "Không sao rồi."
Mắt hắn là mắt phượng, khi cười rộ lên đôi mắt đặc biệt mê người, hán tử nhìn mà sửng sốt.
Tiểu ca nhi đi cùng hắn cũng nhìn thấy được, đáy lòng đặc biệt cảm thấy khó chịu, đố kị xì một tiếng, "Mới vừa khỏe đã biết câu hán tử, chưa từng thấy ca nhi không biết xấu hổ như vậy."
Lý Cẩn nhíu mày lại, câu hán tử? Hắn?
Không thấy hai người đều là nam nhân sao? Hắn một đại nam nhân chân chính lại đi câu nam nhân?
Muốn làm buồn nôn ai đó?
Tuy rằng vừa mới tỉnh lại, cũng không muốn gây chuyện, nhưng Lý Cẩn cũng không muốn ngậm bồ hòn*, "Ngươi nói rõ ràng lại, nói ai không biết xấu hổ chứ? Sáng sớm miệng lại thối như vậy sao, người nhà dạy ngươi thế nào?"
*bồ hòn là trái có vị đắng
Đây chính là tiểu ca thôn kế bên Vương Tiểu Miêu, năm nay vừa mới gả đến Trúc Khê thôn, nam nhân là đại hài tử của Lý thợ săn. Vóc người hắn nhỏ nhắn, da dẻ cũng trắng, đôi mắt to long lanh, ở thôn kế bên hắn xinh đẹp nhất, không chỉ có tiểu ca không sánh được với hắn, mà cả nữ nhân cũng không có bao nhiêu người dễ nhìn như hắn.
Hắn đắc ý nhất chính là tướng mạo của mình, kết quả một kẻ ngu si lại hạ thấp hắn xuống. Vừa lúc đụng đầu Lý Cẩn, lại ở đây câu người, hán tử nhà hắn lại say đắm nhìn chằm chằm người ta, đáy lòng hắn có thể thoải mái mới là lạ.
Hết chương 4 - Đã beta - 28/4/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.