Tiểu Ôn Nhu

Chương 16: Canh một




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
47346665_2355662281173277_705001834913202176_n
“Nụ cười của anh có thể giết người, không phải ai cũng có thể tùy tiện nhận nổi.”
“Thế nào, em gái ruột cũng không nhận ra được?”
Đuôi mắt Phó Thời Hàn cong cong ý cười, nhưng trong con ngươi đen láy lại hiện ra hàn ý buốt lạnh.
Sự việc ở nhà ăn ngày đó, Hứa Minh Ý đã kể lại y nguyên cho anh nghe, mặc dù chuyện của hai chị em, theo lý thuyết người ngoài như anh không nên nhúng tay vào, nhưng hôm nay trùng hợp gặp mặt, anh không có cách nào im lặng không quan tâm.
Năng lực ứng biến của Hoắc Tư Noãn cực mạnh, mỉm cười đi tới kéo tay Hoắc Yên: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là em gái tớ, Hoắc Yên.”
Lâm Sơ Ngữ mở to hai mặt, khó tin: “Mẹ ơi, thật… thật sự là chị em sao!”
Đáy mắt Thôi Giai Kỳ hiện ra ý cười khinh miệt.
Hoắc Yên nghiêng đầu nhìn Hoắc Tư Noãn, trên mặt Hoắc Tư Noãn đang vui vẻ mỉm cười, nhưng nhìn ra được, nụ cười này hết sức miễn cưỡng.
Lời nói dối cứ như vậy bị vạch trần, lại còn phải miễn cưỡng vui vẻ trước mặt em gái và đàn em khóa dưới, khống chế toàn bộ.
Hoắc Tư Noãn chính là Hoắc Tư Noãn, Hoắc Yên cảm thấy mình vĩnh viễn không thể trở thành dạng người như vậy được.
Hoắc Tư Noãn tự nhiên hào phóng: “Đã gặp nhau, dứt khoát không cần thuê nhiều phòng, hai ban đều quan hệ tốt, Thời Hàn, cậu cảm thấy thế nào?”
Đáy mắt Phó Thời Hàn lộ ra tia lạnh lẽo, không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta.
Không khí ở hiện trường có chút xấu hổ, mấy nữ sinh thấp giọng bàn tán.
Mặt mũi Hoắc Tư Noãn sắp mất sạch, cuối cùng cũng thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống.
Hoắc Yên nhẹ nhàng kéo góc áo anh, sức lực yếu ớt nhưng anh vẫn hiểu được suy nghĩ đơn thuần lúc này của cô.
Ngay trước mặt nhiều người thế này, làm ơn cho chị gái cô một chút thể diện.
Cuối cùng anh cũng khống chế cảm xúc, quay đầu nói với Thẩm Ngộ Nhiên: “Cậu là trưởng Ban, cậu quyết định đi.”
“Được, hai Ban đã có quan hệ hữu nghị, vậy mọi người cùng chơi một chỗ, tân sinh viên vừa lúc có thể làm quen, thuận tiện cho công việc sau này.”
Các bạn học vô cùng vui vẻ bước vào phòng KTV, Hoắc Yên lựa chọn ngồi bên cạnh Lâm Sơ Ngữ, xung quanh cũng có mấy tân sinh viên, mọi người không hẳn rất quen thuộc nên có chút không tự nhiên.
Phó Thời Hàn và nhóm nam sinh Thẩm Tinh Vĩ ngồi chung một chỗ, Hoắc Tư Noãn ngồi cùng Thôi Giai Kỳ, còn có sinh viên năm hai Ban Truyền thông.
Thôi Giai Kỳ quan sát Hoắc Tư Noãn, trên mặt không có nửa phần ý cười, chỉ buồn bực ngồi một chỗ, thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Thời Hàn, ngón tay lo lắng quấn quấn sợi dây trên túi xách.
Thế là Thôi Giai Kỳ cố ý kéo dài giọng nói: “Tư Noãn à, chúng ta là bạn bè tốt, nhưng ngay cả tớ mà cậu cũng giấu diếm, thật sự quá đáng, ngày đó tớ hỏi cậu, cậu còn bảo cậu không biết nữ sinh bán cơm đó cơ mà.”
Hoắc Tư Noãn giải thích: “Lúc đó nó ăn mặc như vậy, còn đeo khẩu trang, tớ không nhận ra được.”
“Thì ra là thế.” Thôi Giai Kỳ cười hì hì: “Nhưng em gái cậu cũng thật là, sao lại tới những nơi như nhà ăn làm việc chứ, vừa khổ vừa mệt.”
“Tớ cũng không biết trong đầu nó nghĩ cái gì.”
Thôi Giai Kỳ che miệng kinh ngạc nói: “Sẽ không phải vì thiếu tiền tiêu chứ?”
“Sao có thể!”
Hoắc Tư Noãn lập tức bác bỏ suy đoán của Thôi Giai Kỳ, ra vẻ thở dài nói: “Làm thêm ở nhà ăn có thể kiếm mấy đồng chứ, nó chỉ muốn rèn luyện bản thân, trải nghiệm cuộc sống thôi.”
“Nói cũng phải.” Thôi Giai Kỳ ý vị thâm trường nói: “Là em gái của Hoắc Tư Noãn, sao có thể thiếu tiền tiêu được.”
Hoắc Tư Noãn bình tĩnh nói: “Không chỉ là em gái tớ, ngay cả Thời Hàn cũng coi nó như em gái mà chăm sóc.”
Nói đến Phó Thời Hàn, Thôi Giai Kỳ liền ngậm miệng cười mất tự nhiên, không nói câu gì.
Vừa rồi Phó Thời Hàn rất quan tâm tới nữ sinh đó, có vẻ quan hệ rất tốt.
Phó Thời Hàn là con át chủ bài Hoắc Tư Noãn nắm chặt trong tay, hôn ước của bọn họ khiến các nữ sinh phải đỏ mắt ghen tị. Dù hoàn cảnh gia đình Hoắc Tư Noãn không giàu có, nhưng có hôn ước với hào môn thế gia như nhà họ Phó, tương lai Hoắc Tư Noãn tuyệt đối là một bước lên trời.
**
Ánh mắt của Hoắc Yên vô tình hay cố ý rơi trên người Hoắc Tư Noãn, cô ta đang cùng mấy nữ sinh trò chuyện vui vẻ.
Cô từng nghe Tô Hoàn nói mối quan hệ của những người con gái này rất phức tạp, vừa đợ bỡ lôi kéo nhau, vừa ganh đua so sánh mọi mặt.
Hoắc Yên nhìn ý cười thấp thoáng trên môi chị gái, không biết nụ cười này mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Cô đã không nhận ra dáng vẻ của Hoắc Tư Noãn, chỉ cảm thấy Lâm Sơ Ngữ ngồi bên cạnh từ lúc vào phòng chưa từng nói một câu còn thân quen hơn.
Đối với việc Hoắc Yên chính là em gái của Hoắc Tư Noãn, Lâm Sơ Ngữ sợ hãi không thôi: “Hoàn toàn nhìn không ra, cậu giấu cũng đủ kỹ đó.”
Hoắc Yên bất đắc dĩ nói: “Ngày nhập trường đầu tiên, tớ đã nói cho cậu biết, là chính cậu không tin.”
“Tớ tưởng cậu nói đùa.”
“Tớ giống như tùy tiện đùa cợt sao?”
Lâm Sơ Ngữ nhìn cô, trịnh trọng gật đầu: “Cậu chính là vỏ con tôm bị trần qua nước sôi.”
Hoắc Yên: “Sao lại là trần qua nước sôi?”
Lâm Sơ Ngữ: “Mềm, vừa mềm vừa mỏng.”
Hoắc Yên: “…”
Nhưng Lâm Sơ Ngữ bất chợt nói: “Cậu và chị gái cậu, mặc dù mặt mũi giống nhau, nhưng các phương diện khác lệch nhau nhiều quá, cho nên tớ căn bản không nghĩ hai người là chị em ruột.”
Hoắc Yên lườm một cái: “Biết rồi, nữ thần của cậu cái gì cũng tốt, tớ phổ thông  như vậy, sau có thể so sánh được.”
Lâm Sơ Ngữ lắc đầu: “Cậu đừng mặc cảm, dù chị gái nữ thần tỏa sáng, nhưng là…”
Cô nàng dừng lại một chút: “Cậu với chị ta, giống lại không giống.”
Hoắc Yên không hiểu: “Cái gì mà giống lại không giống.”
“Không nói ra được, rõ ràng hai người nhang nhác nhau, nhưng qua mấy ngày, không chỉ tớ, cả Tô Hoàn cũng không liên hệ hai người với nhau, nếu cậu hỏi cậu ấy, nhất định cậu ấy sẽ bảo hai người không giống.”
“Vậy rốt cuộc là giống, hay là không giống?” Hoắc Yên bị cô bạn làm cho choáng váng.
“Chính là…” Lâm Sơ Ngữ suy nghĩ, nói: “Hai người đều rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của chị ta, là kiểu xinh đẹp chói mắt, khiến người ta có cảm giác cao không chạm tới, bạn bè rất khó thổ lộ tâm tình. Cậu không giống, rõ ràng khuôn mặt tương tự, nhưng cậu cho người khác cảm giác dễ chịu, khiến người ta không kìm được muốn làm quen, thậm chí muốn kéo cậu làm bảo bối.”
Hoắc Yên ghét bỏ “a~” một tiếng, ngồi cách xa cô bạn một chút.
Lâm Sơ Ngữ bĩu môi: “Cậu xem, Phó Thời Hàn cũng hay liếc cậu, nói không chừng cảm giác của anh ấy cũng giống tớ.”
Hoắc Yên quan sát Phó Thời Hàn, ánh mắt anh trong trẻo, quả nhiên như có như không liếc về phía cô.
“Hoắc Tư Noãn là nữ thần cao không chạm tới, thế nhưng cậu lại là bạn tốt nhất của tớ.” Lâm Sơ Ngữ ôm chặt cánh tay Hoắc Yên: “Cậu yên tâm, tớ vĩnh viễn đứng về phía cậu!”
Hoắc Yên hơi nhíu mày, còn nói gì mà muốn cùng cô cung đấu với Hoắc Tư Noãn, còn cho cô biết lập trường chọn đội.
Dù từ nhỏ đến lớn, những thứ tốt nhất đều thuộc về Hoắc Tư Noãn, nhưng tới tận bây giờ Hoắc Yên chưa từng nghĩ muốn tranh cái gì với Hoắc Tư Noãn.
Đúng lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lên, Hoắc Tư Noãn cầm micro bắt đầu hát, giọng hát của cô ta uyển chuyển rõ ràng, là chất giọng trời sinh.
Từ nhỏ cô ta đã là người đa tài đa nghệ, lại khéo léo hào phóng, hàng năm trường biểu diễn văn nghệ, lúc nào cô ta cũng đứng thứ nhất, sáng rực chói lọi.
Cho dù bây giờ đang ở phòng KTV, chỉ cần cô ta cầm micro lên, tất cả mọi người đều chú ý tới cô ta.
Hoắc Yên nhìn về phía Phó Thời Hàn.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, tia sáng từ màn hình hắt lên gò má anh một tầng sáng nhạt.
Ánh mắt của Phó Thời Hàn dừng lại trên người Hoắc Yên, cặp mắt đen láy thâm thúy lộ ra mấy phần lười biếng.
Sau khi cô chạm vào mắt anh, anh rất thẳng thắn đối mặt với cô, lại hơi nhếch cằm, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười của anh có thể giết người, không phải ai cũng có thể tùy tiện nhận nổi, không hiểu sao Hoắc Yên thấy chột dạ, tranh thủ thời gian di chuyển tầm mắt, không nhìn anh nữa.
Hoắc Tư Noãn hát hay như vậy, anh không lắng nghe, lại cứ nhìn cô làm cái gì.
Các nam sinh đã bắt đầu thay nhau đứng lên mời rượu, đi hết một vòng nam sinh, bắt đầu bưng chén rượu đến chỗ nữ sinh bên này.
Phó Thời Hàn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Yên, thay cô đỡ tất cả rượu mời, dịu dàng nói: “Em ấy không thể uống, để tớ giúp.”
Hoắc Yên lúc đầu muốn nói, bia, thật ra cô có thể uống một chút.
Phó Thời Hàn trừng mắt  nhìn cô, rất có tính uy hiếp, thế là lời nói đến miệng đành nuốt xuống.
Thôi Giai Kỳ xích lại bên tai Hoắc Tư Noãn, cười nói: “Phó Thời Hàn thật sự rất chăm sóc em gái cậu nha, giúp cản nhiều rượu như vậy, trước kia chưa từng thấy cậu ấy quan tâm người con gái nào.”
Bao gồm cả Hoắc Tư Noãn.
Hoắc Tư Noãn không nhìn cô ta, vẫn cầm ly rượu lên uống, bình tĩnh nói: “Em gái tớ đầu óc chậm chạp, không biết cự tuyệt người khác, từ nhỏ anh ấy đã chăm sóc nó.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Thôi Giai Kỳ nhíu mày: “Không biết, còn tưởng rằng người Phó Thời Hàn thích là em gái cậu.”
Tay Hoắc Tư Noãn cầm ly rượu siết chặt, khớp xương trắng bệch nhưng trên mặt vẫn thong dong như cũ: “Làm sao có thể, cậu nghĩ nhiều rồi, ba người chúng tớ cùng nhau lớn lên, anh ấy luôn coi Hoắc Yên là em gái, tớ còn không biết sao?”
Mười giờ tối ký túc xá đóng cửa, chín giờ mọi người liền tan tiệc về trường, đi tới sảnh lớn, Hoắc Tư Noãn muốn tới quần tính tiền, dù sao cũng là cô ta đặt phòng.
Hoắc Yên đề nghị: “Mọi người AA đi.”
“Không cần.” Một thành viên mới của Ban Truyền thông nói: “Chúng ta không cần bỏ tiền, liên hoan và đi hát đều dùng tiền công quỹ.”
Lời vừa nói dứt, thành viên trong Ban Chương trình đồng loạt thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn Phó Thời Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.