Tiếu Ngân Lãnh Phong

Chương 1: Lan man một chút chuyện xưa




Ánh nắng thản nhiên chiếu qua ô cửa kính, từng tia nắng vàng lặng lẽ treo trong không khí, bụi khí nhỏ li ti thản nhiên bay bay, thi thoảng lóe lên lên dưới nắng, lấp lóa lấp lóa. Cả căn phòng trắng xóa ngập trong nắng, trông giống như khung cảnh tại chốn thần tiên nào đó. Có tiếng chân nhè nhẹ bước trên sàn gỗ, âm thanh ấy gợi ra cái cảm giác của một tiếp xúc rất mềm, rất mịn, hòa vào với tiếng thở nhẹ đều đều. Nằm im giữa căn phòng, trên một tấm đệm trắng muốt và mềm mại, chủ nhân của tiếng thở đều đều kia đang an ổn ngủ, một tiểu hài tử xinh đẹp tựa thiên thần. Làn da trong suốt mỏng manh, trắng mượt hồng hồng, phía trên phủ một lớp lông tơ mỏng manh bàng bạc, vừa như bạch ngọc lại vừa như nhung lụa. Trên gối mềm, từng sợi tóc đen mượt xõa tung, mềm mại như thứ tơ tằm thượng hạng nhất, sáng bóng và bồng bềnh, trượt trên gối mềm theo từng nhịp thở. Hàng lông mi đen và dày cũng rập rờn, rập rờn; từng sợi lông mềm mại cong vút cũng nhẹ nhàng rung động. Chợt có thứ gì đó thưa thớt quét qua từng đợt trên làn da nhạy cảm, xúc cảm mượt mượt ngứa ngứa chọc cho cái mũi nhỏ tinh tế động đậy mấy cái. Hàng mi dày chớp chớp vài lần, rồi mở ra, trong con mắt trong trẻo to tròn phản chiếu một khuôn mặt đẹp đẽ tựa nữ thần, với một ánh nhìn mềm mại ấm áp như làn nước mùa xuân.
”Nương~~...”
Âm thanh hài tử ngọt ngào trong trẻo khe khẽ vang lên, kèm theo một chút ngái ngủ cùng làm nũng. Chợt trên khuôn mặt non nớt rũ bỏ đi vẻ ngơ ngác, nở một nụ cười ngọt ngào:
”Ngày mới tốt lành! Mau mau đến, thân (hôn) ta một cái!”
Phụ nhân xinh đẹp phát ra một tràng cười du dương êm ái, trong tiếng cười lộ ra vô hạn yêu thương cùng cưng chiều, nhưng lại có chút xót xa không nói lên lời.Nàng nhẹ nhàng cúi xuống thân lên hai má non mịn của tiểu hài tử, từng lọn tóc nhẹ nhàng trượt khỏi đôi vai nhỏ bé, phảng phất một hương thơm dịu ngọt như việt quất, xõa xuống khuôn mặt nó, chọc cho nó cười khanh khách. Giọng nói ấm áp du dương cất lên:
”Tiểu bảo bối, ngoan, mau dậy ăn sáng nào”
Cánh tay bé nhỏ hua hua trên không trung, rồi vòng qua chiếc cổ tinh tế của mẫu thân nó. Nàng nở nụ cười cưng chiều đỡ nó dậy, sau đó thân một cái vào trán nó rồi đứng lên. Nó ngồi trên giường lắc lắc cái đầu nhỏ, từng lọn tóc mềm mại bay bay, trượt qua vai nó.
”Ngoan, mau đi đánh răng nào!”
Mẫu thân cưng chiều nói, cùng nó trượt khỏi giường lớn. Hài tử nhè nhẹ chạm chân xuống sàn gỗ sáng bóng, xúc cảm mát lạnh chạy dọc bàn chân khiến nó thích thú cười khanh khách. Đứng đối diện với mẫu thân xinh đẹp, nó ngước đồi mắt ngập nước lên nhìn nàng, chu chu miệng nhỏ hồng hào phấn nộn, kiễng lên chân ngắn:
”Nương, lại thân một cái~~”
Nàng bật cười vui vẻ, quỳ gối xuống thân lên đôi môi phấn nộn kia. Tiểu hài tử đắc ý cười cười, vẻ mặt thỏa mãn như mèo nhỏ vừa trộm được sao, vui vẻ quay người, lạch bạch giơ chân ngắn lên bước bước về phía phòng tắm. Mẫu thân đứng nhìn nó bằng ánh mắt yêu thương trìu mến, cong lên khóe môi rồi cũng xoay người ra khỏi phòng.
Trong phòng tắm cũng tương tự trắng muốt, tiểu hài tử huơ huơ chân nhỏ đá đá cái ghế nhựa bé bé đến bên bồn rửa mặt, lại bước bước đến gần cửa phòng tắm,trèo lên ghế cao với lấy chiếc khăn bông trắng mềm mại, nó lạch bạch chạy lại bồn rửa, xả nước rồi thả cái khăn bông trắng mềm vào. Một loạt động tác nhanh nhẹn lưu loát, nó đã đánh răng rửa mặt xong, lại chạy chạy ra khỏi phòng tắm, nó đến gần cái tủ gỗ bé bé, kéo kéo cái ghế cao lại gần, một mạch leo lên ghế, mở tủ, lấy ra cái váy đỏ mềm mại mà nó rất thích. Nó cởi cái váy ngủ tím tím của nó ra rất dễ dàng, rồi nhanh nhẹn mặc cái váy đỏ vào, tím và đỏ là hai màu nó thích nhất. Lười biếng không muốn chải mái tóc vốn vẫn mềm mượt của nó, tiểu hài tử chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa ngân nga hát. Hôm nay chính là sinh nhật 5 tuổi của nó nha! Ha ha, nó cảm thấy thật vui!
Chạy một mặt đến phòng bếp, tiểu hài tử giả bộ chật vật leo lên ghế dưới ánh mắt cưng chiều của một nam nhân trẻ tuổi. Khuôn mặt anh tuấn góc cạnh bất đắc dĩ phì cười, tiếng cười điềm đạm trầm thấp nhưng cũng rất dịu dàng. Nam nhân bước tới bế nó lên, bàn tay thon dài trắng trẻo với những ngón tay tinh tế cùng những khớp xương mạnh mẽ hiện ra rõ ràng vươn tới nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó:
”Tiểu nghịch ngợm, dậy rồi sao?”
”Đã dậy rồi! Phụ thân đẹp trai, buổi sáng tốt lành!”
Nói xong ịn một nụ hôn lên gò má sắc cạnh của phụ thân nó rồi vui vẻ cười to, phụ thân cũng theo nó cong mắt cười. Mẫu thân xinh đẹp đang dọn bữa sáng cho cả nhà, quay sang nhìn hai người cười nhẹ:
”Mau tới ăn sáng nào!”
Cả nhà nó cùng nhau ăn bữa sáng ngon lành mà mẫu thân chuẩn bị, không khí ấm áp hòa hợp khiến nó vô cùng vui vẻ.
Ăn xong, nó lại thân phụ mẫu mình vài cái, rồi vui vẻ chạy đi chơi. Chắc chắn phụ thân cùng mẫu thân không thể nào quên sinh nhật nó đâu, nó sẽ chạy đi chơi thật lâu, lúc nó về, chắc chắn phụ mẫu đã chuẩn bị xong cho nó một bữa tiệc thật thật là lớn! Nó nhảy chân sáo trên con đường lát đá xen lẫn cỏ, chạy quanh co qua từng ngôi nhà, hít lấy hít để cái mùi mặn mặn ngai ngái bay bay trong không khí. Nó sống trên một hòn đảo thật là an bình, bốn phía xung quanh đều là đại dương xanh thẳm, từng ngôi nhà đều nhỏ bé và xinh đẹp, san sát san sát với nhau. Nó đến trước một cánh cửa gỗ xanh lơ như bầu trời trên đầu nó, tay nhỏ bé giơ lên gõ gõ.
”Cốc cốc cốc...”
”Cạch cắc cọc...”
”A! Tiểu Ngân! Mau lại đây cho a di thân một cái! Ngươi kiếm tiểu Ngạn Ngạn đúng không? Nó cũng đang đợi ngươi nè! TIỂU NGẠN NG...”
”Mẹ!!! Con đang ở dưới chân người nè!!!”
Thanh âm hài tử trong trẻo vang lên, tuy tức giận nhưng trong thanh âm vẫn có nét thanh lãnh đặc thù. Tính cách thanh nhã lạnh nhạt của tên tiểu tử này quả thật trái ngược với vị mẫu thân sinh lực hừng hực của hắn! Nó hất cằm chào tiểu bằng hữu đang cố ra vẻ “băng sơn mĩ nam” kia rồi cười ngọt ngào với mẫu thân hắn, sau đó liền quay người bước. Nó biết tên tiểu tử kia là rất muốn thân mẫu thân hắn vài phát rồi mấy đi, cho nên nó đành phải chạy trước. Haizz, bằng hữu của nó rất ngại rất thẹn thùng! Đi được một đoạn liền nghe thấy tiếng chân gấp gáp phía sau, nó quay lại nhìn, bằng hữu của nó, kể cả khi chạy vẫn là vô cùng phong cách!
Hai tiểu hài tử lại tiếp tục đi trên con đường nhỏ quanh co, dừng lại trước một ngôi nhà khác, tay nó lại giơ lên...
”Cạch! A! Là tiểu Ngân cùng tiểu Ngạn à? Kiều nhi đã chạy sang nhà tiểu tử họ Hàn kia rồi! Các ngươi qua bên đó luôn đi!”
”Vâng ạ! A di, người đang đi đâu vậy?”
” À...A di qua chỗ mẫu th....! À không! Ta cần đi mua gấp chút đồ! Thôi được rồi. Gặp lại các ngươi sau!”
Hai tiểu hài tử ngơ ngác nhìn theo phụ nhân đang gấp gáp chạy, sau đó con mắt chợt lóe, ý vị thâm trường nhìn nhau. Chúng lại vui vui vẻ vẻ đi tiếp đến một ngôi nhà nữa.
Trên đồi cỏ xanh mướt, bốn hài tử phấn điêu ngọc mài nằm cạnh nhau rì rầm trò chuyện.
”Thật chán a! Nghĩ lại thì không nên tán thành cái quy tắc chết tiệt này! Sinh nhật không phải là đi phá làng phá xóm sẽ vui hơn nhiều sao? Ta vừa mới hoàn thành khẩu súng đóng băng cùng con chuột nổ hôm qua a!!!”
Âm thanh bất mãn non nớt vang lên, trong giọng nói là phóng túng cùng nghịch ngợm khó kìm chế được.
”Ta cũng vừa mở được cái phòng bí mật của phụ thân nha. Viên kẹo Đại Hoàng (tên thường đặt cho chó) của ta cũng đã xong rồi! Ai...Thật không ngờ a! Lời giải của cái mật mã cuối cùng chính là ở trong hộc đồ lót của mẫu thân đại nhân đó! Phụ thân quá bại hoại rồi!”
Một âm thanh khác lại vang lên, lần này thật ngọt ngào mềm mại, chỉ một tiếng nói cũng đã chọc người khác thương yêu.
”Tiểu Kiều, phụ thân ngươi rất suất!!”
Âm thanh lạnh nhạt khinh người chết tiệt vang lên, chọc cho cả đám cười to vui vẻ.
Nó bỗng nhiên bâng quơ thốt ra:
”Đúng rồi tiểu Kiều, mẫu thân ngươi hôm nay lại qua nhà ta đó! Ha, a di còn nói cần đi mua gấp chút đồ nha.”
Tiểu Ngọc cà chớn nhếch môi nói:
”Kiều nhi, có khi nào ngươi lỡ cầm mất đồ lót của mẫu thân ngươi, hại a di phải đi mua không?”
Tiểu Kiều không hề gì đáp trả:
”Có lẽ vậy đi! Đồ lót của mẫu thân đại nhân cũng rất quyến rũ nha!”
Đổi lại chính là một tràng cười không ngớt. Kế đó, giọng nói thanh lãnh của tiểu Ngạn lại vang lên:
”Bọn họ lại bàn chuyện gì sao?”
Tiểu Ngọc lại cà chớn:
”Có lẽ là chuyện Kiều nhi xem trộm mật mã cùng đồ lót bị phát hiện đi...”
Nó phì cười lắc đầu:
”Đừng suy nghĩ quá nhiều! Nguyệt di nướng bánh rất ngon! Có lẽ là mẹ ta mời nàng đến giúp cũng nên!”
Nó vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng máy bay ầm ầm trên đầu. Mấy hài tử nằm bất động nhìn rất nhiều trực thăng bay vèo vèo qua. Nó nghe thấy tiếng tim nó đập bang bang dồn dập, một dự cảm chẳng lành lặng lẽ dâng lên trong lòng bốn hài tử. Tiểu Ngọc lập tức bật dậy muốn chạy về, nhưng ngay lập tức bị tiểu Kiều giữ lại. Tiểu Ngạn một bộ biểu tình nghiêm trọng, trầm giọng nói:
”Hàn Ngọc!! Không được manh động! Mau nói, ngươi có mang mấy thứ quái dị ngươi phát minh được theo không?”
Tiểu Ngọc lập tức bạo phát:
”F**k it!!! Ta chính là bỏ toàn bộ ở nhà rồi, kể cả mấy thứ đơn giản nhất cũng không cầm theo!!”
Tiểu Kiều lo lắng nhìn về mấy dãy nhà vẫn đang nằm yên ổn phía xa, hỏi nó:
”Tiểu Ngân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nó cũng đang vô cùng lo sợ, cố áp chế nhịp tim không ổn định, nó bình tĩnh nói:
”Mấy lần trước cũng có máy bay đến, nhưng lần này đông như vậy, có thể có mục đích khác..... Nhưng chỉ là có thể thôi, chúng ta không nên suy diễn nhiều!...... Vả lại, nếu thực sự Nguyệt di qua nhà ta vì mục đích khác, khẳng định tám người họ đang ở cạnh nhau!!! Chúng ta không nắm rõ thân phận của họ, nhưng nhìn sơ qua cũng đủ thấy thực lực của họ không phải nói chơi!!! Tốt nhất vẫn nên ngồi đây đợi thôi!!! Nếu có chuyện gì xảy ra, khẳng định chúng ta chỉ khiến phụ mẫu thêm vướng chân!!!”
Đám hài tử rốt cuộc lại im lặng chờ đợi. Đến khi....
”BÙM!!!”
”ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!!!”
”PẰNG! PẰNG!”
”BÙM!!!!......BÙM!!!!!”
”KHÔNG!!!!!!!!!!!”
Tiếng la thất thanh của hài tử xé toạc không khí. Bốn hài tử bật dậy chạy như điên về phía nhà mình. Tim chúng đập không rõ nhịp, lồng ngực đau rát vì hít vội không khí lạnh, nỗi lo lắng dằn vặt tâm hồn bọn chúng. Chúng chạy thục mạng trên con đường đá, chạy thật thấp qua những lùm cây, lẩn trốn những người mặc bộ đồ đen thui đang cầm súng đi lại, nhìn những ngôi nhà rừng rực cháy. Mùi máu tươi tanh nồng trộn với mùi thuốc súng gắt mũi và mùi muối biển trong không khí, ám vào quần áo chúng, ám cả vào tâm hồn chúng. Mỗi đứa chạy một ngả, không còn quan tâm đến xung quanh, tất cả những gì chúng làm lúc này là đâm đầu chạy về nhà mình, tất cả chúng, đều đang hành động chỉ với cái bản năng sẵn có.
Nó cũng vậy, nó chạy như điên bất kể đôi bàn chân đang bị ma sát đến đau rát, đôi chỗ đã bắt đầu bật máu. Nó tưởng như nó mãi mãi chẳng thể chạy đến nơi, nó bắt đầu ước nó có thể chạy nhanh hơn, hay có thể khiến cho thời gian ngừng lại. Cuối cùng nó cũng nhìn thấy ngôi nhà thân quen kia rồi!!! Cuối cùng!!!....
Chợt nó đứng sững lại, chết lặng. Cả ngôi nhà trước mắt nó đang chìm trong lửa. Nó lắc mạnh đầu, chạy thục mạng vào bên trong trên đôi chân xiêu vẹo. Nó nhìn thấy ngoài phòng khách, Nguyệt di đang mở to đôi mắt vô hồn, nằm trong vũng máu, khuôn mặt dì không có sợ hãi hay thảng thốt, chỉ lộ ra giận dữ cùng quyết liệt. Nó bủn rủn chạy tiếp vào trong, trong lò nướng, chiếc bánh mẫu thân làm cho nó đang lặng lẽ phồng lên. Nhưng mẫu thân cùng phụ thân lại đang ở nơi nào??? Nó lo sợ tiếp tục chạy, cho đến khi.....
”KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Giữa hành lang hẹp dài, phụ thân cùng mẫu thân đang nằm song song cạnh nhau, trên tay họ cầm chắc khẩu súng, nhưng hai khẩu súng ấy không phải là thứ đã ghim đạn lên người họ. Thân mình họ lỗ chỗ vết đạn, có một vệt máu dài kéo từ nơi nó đang đứng đến chỗ của mẫu thân. Nó bần thần bước theo vệt máu ấy, cảm giác như thế giới quanh nó đang sụp đổ, mất đi âm thanh, mất đi mùi vị, mất đi màu sắc, mất đi ý nghĩa.....Nó đến bên họ, nằm xuống giữa hai người, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt họ. Nó nhìn thấy nét thanh thản trên khuôn mặt hai người khi được chết cạnh nhau, nhưng cũng nhìn ra được sự xót xa đau khổ in sâu trong đó. Nó biết lúc ấy họ đang nghĩ về nó, họ đã lường trước được một ngày này, nhưng vì nó, mà rốt cuộc vẫn không buông bỏ được. Nó muốn nói gì đó, nói rằng: “Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần lo lắng nữa, Ngân nhi lớn rồi, Ngân nhi cũng đã hiểu hết, biết hết rồi. Hai người ở dưới suối vàng hãy cứ an tâm mà yên nghỉ.” nhưng nó không thể nói thành lời. Cổ họng nó nghẹn ứ và khô khốc. Nước mắt lăn dài trên má, làm nhòe mắt nó, nó ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn vào mắt mẫu thân, trong đó, phản chiếu lại một đôi mắt tím đậm sáng trong như bảo thạch......
”ĐOÀNG!”
”CHOANG!”
”Róc rách róc rách.......Tí Tách! Tí Tách!”
Lâm Ngạn bước vào căn phòng rộng lớn, cặp mắt ưng sắc sảo của hắn lóe lên sau chiếc kính không gọng. Đôi mắt đen thâm thúy chăm chú nhìn khẩu súng đặc chế trên tay bạn mình, rồi lại nhìn tới ly rượu vang vỡ nát trước họng súng, từng giọt chất lỏng đỏ như máu đang nhỏ giọt từ mặt bàn xuống đất. Hắn biết Vương Ngân đang tự gặm nhấm nỗi đau của mình. Cũng có những lúc hắn làm như vậy, cả bốn bọn họ đều có những lúc nghĩ đến ngày hôm ấy. Nhưng, thời khắc này không phải là lúc thích hợp để làm như vậy! Tuyệt đối không! Hắn sải bước đến gần chiếc bàn, tiếng đế giày mạnh mẽ dứt khoát vang dội khắp gian phòng, hắn vứt tập tài liệu đang cầm trong tay lên mặt bàn, ngón tay thon dài trắng xanh gõ mạnh lên mặt bìa da, từng khớp xương tinh tế hằn lên rõ rệt. Môi mỏng cương nghị nhếch lên, tiếng nói phát ra qua khóe môi, trầm thấp và điềm đạm, vẫn còn nét thanh lãnh đặc trưng, nhưng đã mất đi nét trẻ con kiêu ngạo kiểu cách:
”Kế hoạch!”
Hai tiếng gãy gọn dứt khoát đánh thức Vương Ngân. Nàng nâng mắt, phượng mâu sắc sảo tinh tế nhưng cũng vô cùng mềm mại, đuôi mắt kéo dài cong cong như mắt hồ ly lại điểm thêm cho nàng một phần tà khí, con ngươi tím thẫm trong suốt xinh đẹp, phát ra ánh sáng lung linh như bảo thạch cùng khí thế bễ nghễ uy nghiêm. Nhìn lướt qua gò má sắc cạnh gọn gàng cùng gương mặt anh khí lịch sự của bạn mình, hấp háy khóe môi đỏ máu:
”Cần sửa sao?”
Lâm Ngạn trưng ra khuôn mặt khinh bỉ thường thấy, với khóe môi trên nhếch lên một độ cong cùng đôi mắt híp dài:
”Đương nhiên không! Nhưng, cần đọc!”
Ánh sáng thâm thúy lóe lên trong mắt Vương Ngân, nàng lười biếng dựa vào ghế, đôi phượng mâu híp lại nguy hiểm, dán chặt vào tấm bìa da đen bóng, nói rõ ràng từng chữ:
”Ta - Sẽ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.