Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 95: Dằn Vặt






Yến tiệc chưa tan, pháo hoa lại một lần nữa nổ vang giữa trời.
Các tân khách cười nói uống rượu, ăn uống linh đình, những tiên tử Thiên Cung và nhạc công Ma giới cùng nhau dâng lên những màn múa hát, bầu không khí nơi này rất nhiệt liệt, nhưng bên trong phòng tân hôn thì một mảnh ấm áp yên tĩnh.
Từng đóa hoa trên cành cây tựa tường cao như đón lấy huyên náo bên ngoài, ngọn đèn lơ lửng dưới mái hiên phản chiếu một vầng sáng yên bình.
Cung nhân rũ mi đứng hầu bên cạnh cũng vô cùng nhã nhặn đoan trang, chỉ là ở khóe mắt vẫn tràn ngập dạt dào vui mừng.
Trong phòng được trải thảm mây, từng làn khói từ trong lò huân hương Tường Phượng lẳng lặng bay ra.
Nữ quan dâng lên rượu ngon đặc chế để hai người các nàng uống rượu giao bôi, nói vài câu chúc và lĩnh thưởng, sau đó tỏ ý các thị nữ bên cạnh hầu hạ hai nàng cởi bỏ y phục và trang sức nặng nề kia xuống, rửa mặt chải đầu một phen.
Đến khi chuẩn bị đi ngủ thì tháo móc đồng ra, sa trướng tầng tầng rũ xuống, phủ lên chiếc giường lớn bằng gỗ đàn hương.
Nữ quan dẫn các thị nữ lui ra ngoài bức binh phong mười tám phiến tố nguyệt lê hoa, cung kính nói: "Mời tân nương nghỉ ngơi sớm".
"Được rồi, các ngươi lui ra đi" Âm thanh nhẹ nhàng từ trong màn che mỏng truyền ra.
Các thị nữ lén thăm dò, mơ hồ nhìn thấy Công chúa đại nhân ngồi ở mép giường rụt rè khoát tay, tỏ ý các nàng lui ra.
Các nàng nhìn nhau cười, nhẹ bước rời khỏi nội điện, khép cửa lại.
Lúc này đây trong điện chỉ còn lại hai người, Câu Nguyệt vẫn giữ bộ dáng rụt rè, trong lòng cứ như có một cổ hưng phấn chạy tán loạn.
Nàng dùng dư quang liếc nhìn người bên cạnh một chút thì phát hiện Phàn Thiện đang nhìn mình, chỉ là đối phương quang minh chính đại mà nhìn, không hề che giấu.
Sau khi rửa sạch lớp trang điểm thì lộ ra dung nhan tuyệt sắc, trong trẻo như dòng suối, trắng nõn như viên ngọc, mà lúc này đây tận sâu trong đôi con ngươi còn mang theo vẻ cưng chiều, khiến tâm Câu Nguyệt run lên.
Thật sự là quá phạm quy rồi...!Câu Nguyệt cắn cắn môi, nhịn không được lộ ra vài phần ngượng ngùng pha lẫn một chút buồn bực.
Nàng cúi đầu nỉ non: "Cuối cùng chúng ta cũng thành thân rồi".

"Ừm" Phàn Thiện nhẹ nhàng đáp lại.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, đôi ngọn nến đỏ nhuộm một vầng sáng màu vàng, mờ ảo và ấm áp, ẩn chứa sự mơ hồ khó tả.
Câu Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng như có gì đó không ngừng cào lấy trêu chọc, đặc biệt là mùi thơm cơ thể nhàn nhạt quen thuộc bên cạnh tiến vào hơi thở của nàng, khiến nó không ngừng xao động, đến cả lý trí cũng muốn bị đảo lộn.
Quả thật rất khó nhịn.
"Ngươi...!có mệt không?" Cổ họng nàng khô đi, cố gắng để âm điệu vững vàng.
Phàn Thiện vẫn nhàn nhạt trả lời: "Có một chút"
"Ừm..." Hai tay nàng đặt trên đầu gối siết chặt, bên má ửng lên một màu hồng nhạt.
Nàng rối rắm một chút, cuối cùng kiềm chế không được nhỏ giọng nói: "Vậy, chúng ta đi ngủ thôi"
Vừa nói xong bên tai liền truyền đến một tiếng cười khẽ, tựa như rừng trúc nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Câu Nguyệt ngước mắt lên rồi lập tức quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt mang theo ý trêu đùa xinh đẹp kia nữa.
Nàng biết người nọ càng lúc càng xấu xa đi, là cố tình nhìn nàng sốt ruột.
Phàn Thiện bị nàng lườm một cái, trong lòng thoáng chốc bị cái gì đó mềm mại đụng phải.
Bộ dạng vừa thẹn vừa giận của bạch miêu nhà nàng thật sự quá đáng yêu, đáng yêu đến khiến nàng không tự giác được mà nghĩ đến những chuyện đen tối, liên tục chọc đối phương xù lông.
Nhưng mà cũng không thể quá đáng như vậy.
Phàn Thiện nghiêng người tới, hôn một cái lên bên tai nóng ấm của Câu Nguyệt.
Đối phương lui ra, nàng lại tựa như lấy lòng mà chuyển sang hôn lên môi, sau đó nắm lấy hai bàn tay đặt trên đầu gối kia.
Mười ngón giao nhau, trên hai cổ tay trắng trẻo là hai chiếc vòng tay màu trắng bạc, chúng nhẹ nhàng chạm nhau, phát ra âm thanh nho nhỏ.

Câu Nguyệt bị sự chủ động này xoa dịu, vô cùng thỏa mãn nên sự chú ý rất nhanh bị dời đi.
Khi cúi đầu thì thấy chiếc vòng trên tay hai người, nhịn không được cong khóe miệng lên, ngọt ngào nói: "Không ngờ ngươi lại đem Già La Hoàn về Vân Tung, tạo ra một cặp vòng tay này"
"Ừm" Phàn Thiện cười cười.
Già La Hoàn là vòng do Tiên sư Vân Tung và sư tổ Côn Luân hợp lực tạo ra, tuy pháp chú ràng buộc đã được gỡ bỏ nhưng thần lực lại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, có thể chữa trị thương thế cũng như bổ sung linh lực cho chủ nhân.
Hai chiếc vòng tay này còn cảm ứng lẫn nhau, có thể biết được vị trí của đối phương đang ở đâu, thật sự là bảo vật khó có được.
"Như vậy, sau này ngươi không cẩn thận đi lạc thì chúng ta cũng có thể nhanh chóng tìm được nhau" Nói xong Phàn Thiện tùy ý niệm một chú quyết, lập tức vòng tay biến mất không thấy nữa, chỉ đến khi các nàng gọi thì nó mới hiện ra.
Mà người nào đó một lòng muốn nghe lời dỗ ngọt liền nổi giạn: "Ta không phải hài tử ngu ngốc!"
Câu Nguyệt hậm hực bỏ tay Phàn Thiện qua một bên: "Không ngờ đêm tân hôn mà ngươi còn nói những lời không lãng mạn như thế!" Đúng là quá thất vọng! Lại còn nói cái gì nàng không cẩn thận đi lạc...!Buồn cười, lúc này cho dù vô cùng thân thiết nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua được.
Tên ngốc này bị chiều đến hư rồi, hừ.
"Nhưng Già La Hoàn thật sự có tác dụng như vậy mà" Phàn Thiện buồn cười ôm lấy tiểu miêu sinh khí, tiếp tục nói: "Nó có thể giao người mà ta yêu đến bên cạnh ta, không phải sao?"
Lời nói mang hàm ý này ngược lại có chút tác dụng.
Tân nương tử của nàng nghe xong thì ngừng vùng vẫy, nhưng vẫn chưa chịu quay lại nhìn nàng, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ phẫn ý.
Ánh mắt Phàn Thiện càng dịu dàng hơn, nàng đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài của đối phương, từng lọn tóc lướt qua kẽ ngón tay và lòng bàn tay, cuối cùng rơi xuống bên cổ, Phàn Thiện cúi đầu khẽ ngửi, hương thơm tựa như mật ngọt.
"Ta thấy rất may mắn vì lúc trước dùng Già La Hoàn trói ngươi lại nên mới có được duyên phận này" Nàng nâng mặt Câu Nguyệt lên, nhìn thật sâu vào trong con ngươi màu xanh kia: "Hiện tại ta cũng trói mình lại, cam tâm tình nguyện đưa đến trước mặt ngươi, như vậy ngươi vẫn không cần sao?"
Đáy mắt Câu Nguyệt run lên, nàng kinh ngạc đến thất thần, cho đến khi Phàn Thiện nắm lấy tay nàng đặt lên trước ngực mềm mại.
Khi cảm nhận được nhịp đập nhanh của đối phương, Câu Nguyệt cũng thấy nhịp tim của mình dần dần nhanh theo, hô hấp có chút không ổn định.
"Thế nào, hả?" Lúc này nữ tử trước mặt lại ôn nhu truy hỏi, cứ như cố ý muốn nàng nói ra đáp án ngượng ngùng kia.

Câu Nguyệt cắn môi, chỉ thấy đáy mắt đối phương lóe sáng, độ cong ở khóe miệng như có như không.
Mái tóc dài theo động tác nghiêng người tới mà rũ xuống trên vai, vạt áo đỏ thẫm cũng mở rộng ra, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo.
Từng làn khói lượn lờ phất động sau màn che càng tô thêm vẻ dị mị.
Đây rõ ràng là đang dụ dỗ mà! Trong lòng Câu Nguyệt rung động, dưới ánh nhìn kỹ của người nọ nàng cuối cùng gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Ừm"
"Hả?" Phàn Thiện lại nghiêng đầu nhíu mày, không dự định sẽ buông tha cho nàng.
"Ngươi...!ngươi vốn là của ta mà!" Câu Nguyệt xấu hổ trừng mắt tới, đưa tay kéo lấy áo Phàn Thiện.
Ngay tức khắc hai người tựa gần lại, hơi thở cũng hòa vào nhau.
Phàn Thiện hơi ngạc nhiên, trên môi được phủ hơi ấm.
Mà đôi mắt của người trước mặt lại đóng chặt, lông mi khẽ run, tựa như cánh bướm.
Vì thế nàng cũng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay ra sau đặt Câu Nguyệt, đỡ nàng cùng nhau nằm xuống, chậm rãi làm nụ hôn sâu hơn.
Bên trong phòng bắt đầu nóng lên, trên giường thỉnh thoảng phát ra tiếng ưm ướt át.
Ngay lúc Câu Nguyệt muốn cởi vạt áo Phàn Thiện ra thì lúc này ngoài cửa đột nhiên bị người đá văng ra, kêu rầm một tiếng.
Một đám người từ bên ngoài xông vào, chạy thẳng đến nội điện, giật bức bình phong ra, hét lớn: "Ahaha! Muốn động phòng à, phải qua được một cửa này chúng ta trước đã!"
Thình lình xảy ra biến cố khiến cho hai người trên giường dừng lại, Câu Nguyệt từ trong ý loạn tình mê thoáng cái bị giật mình, vội vàng đưa tay kéo áo Phàn Thiện che lại, sau khi kiểm tra hai người đều không để lộ cảnh xuân ra ngoài thì lập tức đỏ mặt lên, quay về phía đám người kia rồi chỉ vào tên quạ đen cầm đầu, nghiến răng nói: "Yến tử chết tiết, ngươi nhưng lại..."
"Hả? Đây là truyền thống của Ma giới chúng ta mà!" Doãn Bạc Yến buông tay cười: "Cái gì nên tới ắt sẽ tới, dù sao đêm nay dài đằng đẳng, sốt ruột cái gì nha, đợi chúng ta phá động phòng vui vẻ xong thì đảm bảo sau này các ngươi ân ái hòa thuận, gắn bó như keo sơn ~".
Dứt lời thì quay lại nói với những người phía sau: "Còn lo lắng cái gì, mau kéo rèm lên, bắt đầu thôi!"
"Được rồi!" Những người đó hưng phấn ồn ào, lập tức đi tới dùng móc đồng treo rèm lên, sau đó vây quanh lấy hai vị tân nương.
Câu Nguyệt mở trừng mắt nhìn mấy người đến góp vui cắt ngang chuyện thân thiết của nàng và Phàn Thiện, hơn nữa còn ồn ào như thế, một chút phép tắc cũng không có.
Nàng chỉ đành quay đầu vùi vào trong lòng Phàn Thiện mà ủy khuất, rớt nước mắt.
Hết cách rồi, trong đó còn có biểu thúc nào đó, lúc ông ta thành thân cũng bị nàng dẫn người đi phá, xem ra là đến trả thù rồi...!
Nhưng mà, người đã nói là sẽ giúp các nàng ngăn cản phá động phòng đâu rồi!?
Cùng lúc đó, ở phía sau Cửu Tôn Đài, phụ thân Phàn Thiện say gục xuống bàn hắt xì một cái.

Mẹ Phàn Thiện ở bên cạnh xào mạt chược nghe vậy thì ngừng lại, vừa định đến xem thì Thần Đế ở đối diện vui vẻ giục: "Ai nha ù rồi! Mau mau, ra bài đi ~"
Quan Âm đã thua nhiều ván chậm rãi nói: "Nhanh vậy đã ù rồi hả!?"
Mà Trọng Diễm sau khi thấy Thần Đế ra bài thì hai mắt sáng lên, hô to: "Ù!" Sau đó lại lưu loát đẩy một cái: "Ù rồi!"
Thần Đế: "Lại có thể cướp ù!! Ai ôi chờ một chút, mạt chược không thể đánh như vậy!"
Trọng Diễm: "Trong quy củ của Ma giới chúng ta chính là như vậy! Mau chung tiền ~"
Thần Đế: "Nhưng ta là cậu của ngươi đó!"
"Đã đánh cược thì phải chịu thua! Ahahaha..."
"Ahahaha!!" Trong phòng tân hôn, tiếng cười vang dội của Doãn bạc Yến quanh quẩn truyền vào trong tay mọi người.
Câu Nguyệt buồn bực nhìn lướt qua mới phát hiện, người đang cười vui vẻ dứng bên cạnh Doãn Bạc Yến kia không phải là Kỳ Nhung của Hổ tộc sao? Còn có Mộ Dung Tương, nữ vương Hồ Ly nữa! Tiệc cưới thì đến muộn, nhưng phá động phòng thì rất đúng giờ!
Những yêu vương ở phía sau góp vui gì gì đó thì thôi, ngay cả những tiên tử từ trước đến nay luôn nghiêm túc như Thái Thượng Lão Quân, Tứ Đại Thiên Vương cũng tham gia là sao, lại còn có vẻ mặt hèn mọn như thế! Hơn nữa, sao tiểu biểu muội của Phàn Thiện cũng tới luôn vậy!?
Ánh mắt Câu Nguyệt cuối cùng dừng lại trên người tiểu cô nương cao ngạo kia, cảm nhận được một trận địch ý dày đặc...!
"Được rồi, đừng lãng phí cơ hội này" Nữ vương Hồ Ly, Mộ Dung Tương đã rất nóng lòng muốn thử, chỉ thấy nàng vỗ vỗ tay thì lập tức có thị nữ tiến vào dọn dẹp bàn, sau đó đặt đĩa và ly rượu lên bàn.
Trong lòng Câu Nguyệt căng thẳng.
Nàng thầm nghĩ Mộ Dung Tương này có tiếng là nữ ma đầu, tuy là sau khi cưới biểu tỷ Thanh Trạc đã thu liễm hơn nhiều, nhưng lần trở về này chính là muốn giải tỏa mọi áp lực, chơi vui vẻ một phen đây mà! Nếu cứ như vậy chẳng phải là rất thê thảm sao...!
"Yên tâm, không phải trò khó khăn gì" Mỹ nhân nhìn ra tâm tư của nàng liền che miệng cười: "Cửa của tỷ tỷ ta đây rất dễ qua".
Lúc nàng đang nói thì các thị nữ đã đặt lên bàn hai chiếc đĩa, một đĩa là những miếng dưa gang, đĩa còn lại là hạt khổ qua, cùng với đó là những ly đầy rượu với nhiều màu sắc.
Nàng tiếp tục nói: "Cửa này của chúng ta chính là Đồng cam cộng khổ, giúp nhau lúc hoạn nạn.
Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi ăn hết đĩa hạt khổ qua là được, bất quá..." Nàng xấu xa nhếch môi: "Không thể dùng tay, phải dùng miệng đút nhau.
Hai ngươi mỗi lần chỉ có thể từng người cắn một miếng, một ngọt một đắng và đổi cho nhau, cho đến khi ăn hết bàn này.
Nếu như trong lúc ăn mà để rớt thì một trong hai phải bị phạt rượu đó nha"
"Này...!này thì khó quá!" Câu Nguyệt trừng lớn mắt.
Hơn nữa ăn như vậy trước mặt bao nhiêu người sẽ rất ngượng ngùng.
"Ừ hử, rất khó sao? Ta và người kia của ta bình thường cũng chơi như thế, không biết tình thú thế nào đâu" Mộ Dung Tương vén mái tóc dài bên gáy lên, tà mị cười.
Những tiên tử phía sau đều sửng sốt một chút, cảm thấy chính mình tựa như vừa nghe được cái gì đó rất ghê gớm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.