Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 69: Dằn Vặt






Xung quanh linh trì, một vài điểm sáng liên kết lại với nhau xoay thành vòng tròn.
Nữ tử tóc bạc đứng giữa trận pháp, giơ ngón tay khẽ động, trong hồ nước xanh liền hiện ra từng hàng ký hiệu màu vàng, chậm rãi kết thành một tấm lưới.
Sau một lúc lâu lại thấy nàng vung tay áo lên, vẽ trong hư không một vòng cung, rồi đưa đến bên miệng khẽ hô một tiếng, ánh sáng trong trận pháp lập tức trở nên chói mắt, cứ như muốn xua đuổi hết tất cả bóng tối, càng lúc càng gai mắt, thậm chí khiến người ta không mở mắt ra được.
Thân hình Bạch Chúc bị ánh sáng này xuyên thấu, bao phủ lấy.
Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, thổi bay sợi tóc cùng tay áo của nàng, bên trong con ngươi cũng có ánh sáng rét lạnh lưu chuyển.
Vũ An chỉ biết ở phía sau đưa mắt nhìn cũng chịu không nổi luồng sáng này, nàng đưa tay lên miễn cưỡng che trước mặt một chút, mặc dù lúc này trong mắt nàng đều cay đến muốn chảy nước ra, nhưng nàng vẫn cố gắng để nhìn rõ thiếu nữ đứng thẳng tắp giữa trận pháp kia.
Chuyện xảy ra đêm nay khiến nàng cảm thấy bất an.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp được tình cảnh dùng pháp lực căng thẳng như vậy, mà trước giờ nàng cũng chưa từng thấy Bạch Chúc lạnh lùng mạnh mẽ như thế.
Có thể...!đây mới là dáng vẻ của thần binh không ai địch nổi trong truyền thuyết, khiến nàng thấy rất xa vời, giống như có cố gắng tiến đến gần cũng không thể chạm vào được.
Rất sợ chính mình vừa không chú ý người này sẽ biến mất, tựa như những người đã dành cho nàng tình cảm chân thành kia.
Đợi đến khi ánh sang trong hậu viện cuối cùng cũng giảm xuống, khôi phục lại trạng thái trước kia thì Bạch Chúc mới xoay người lại, nàng lập tức thấy Vũ An hai mắt lưng tròng.
Đôi mắt to kia ửng hồng lên, còn chút ướt át, giống như vừa mới khóc, nhưng người nọ vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm nàng, thần sắc đầy lo lắng nhưng cũng ngốc nghếch đáng yêu.
Bạch Chúc nhịn không được sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh hiểu được tâm tư đơn thuần của đối phương, trong đầu liền sinh ra cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Giống như được một thái dương cố chấp quan tâm, vừa yên lặng không tiếng động, vừa không sinh mâu thuẫn, một góc đóng băng cứng rắn nào đó cũng bắt đầu hòa tan mềm mại rồi.
"Đồ ngốc" Bạch Chúc bắn ra một loại linh tức trong suốt mềm mịn lên mí mắt Vũ An, giúp nàng đánh tan đau rát cùng hoa mắt.
Lúc này ngược lại Vũ An cũng hiểu được sự ghét bỏ dối lòng của người trước mặt, nàng lau khóe mắt, ngẩng cao đầu vung lên một gương mặt tươi cười rực rỡ.
Bạch Chúc nhếch môi một cái rồi xoay người lại, phóng đường nhìn về phía trước, nhìn lá sen bị gió thổi lung lay cách đó không xa.

Lướt qua chúng nó, nhìn xuống ký hiệu bị vây quanh dưới đáy nước kia, nó đã bắt đầu có từng luồng khí màu đen chậm rãi tách ra khỏi thân ảnh đang cuộn mình dưới nước, nhìn giống như kéo tơ...!
"Ôi chào, Lão Ngưu, huynh mau đến xem nè, bên kai xảy ra chuyện gì thế?" Lúc này trong một khe núi khác, mộ dáng người đứng trên đỉnh sườn núi dùng thiên lý nhãn nhìn ra xa với thần sắc kinh ngạc, quay đầu lại nói với người phía sau: "Nửa đêm sao lại có địa chấn lớn như vậy?"
Nhị Ngưu nghe vậy đi tới, dùng thiên lý nhãn nhìn một chút.
Hai người bọn họ bị phong lôi trên núi Thần Ẩn làm kinh động mới chạy lên đỉnh núi này tra xét một phen.
Tuy là có chút lo lắng, nhưng dù sao còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cũng không thể tùy tiện đi quấy rối công chúa.
"Xem ra là có trận pháp gì đó đang khởi động, cách tầng kết giới nhìn không rõ lắm" Hắn nhìn điểm sáng giữa rừng cây um tùm dần dần tối lại, suy nghĩ một chút, nói: "Thường Phàn Thiện sẽ xuống núi giúp người phàm thu yêu bắt quỷ, có lẽ động tĩnh đêm nay có liên quan đến nàng ta"
"Vậy sao...!Nhưng trong lòng cứ thấy có không đúng lắm" Tam Kê thở dài, "Ai, hai ngày nay công chúa đều không liên lạc với chúng ta, chiều này ta phát tín hiệu cũng không thấy đáp lại, sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ"
Nói xong càng thêm lo lắng, hắn liền đề nghị: "Chúng ta có nên đi xem thử không?"
Lúc này một đạo âm thanh bình tĩnh từ sau truyền tới, xuất hiện giữa bọn họ: "A, các ngươi muốn đi đâu đó?"
Tam Kê và Nhị Ngưu đều cả kinh, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy dưới bóng cây có một nữ nhân chậm rãi đi ra.
Ánh trăng bạc rọi sáng một bộ hồng y đẹp đẽ quý giá, người nọ cúi đầu cười, phong vận mười phần, bên trong mị nhãn yêu diễm có thứ sát ý khiến lòng người lạnh ngắt.
Hai người bọn họ thoáng chốc biến sắc.
"Tấn...!Tấn hộ pháp..."
...!
Trên mặt đặt trong tĩnh phòng, y phục rơi lả tả.
Tiếng ưm trầm thấp khó nghe thấy vang lên kèm theo tiếng thở dốc tinh tế, chủ nhân của âm thanh giật mình hồi thần lại, khó khăn lắm mới nén tiếng rên lại bên môi.
Phàn Thiện nhịn không được động đậy, muốn giơ tay thì bị một bàn tay mềm mại khác bắt lấy.
Câu Nguyệt nhẹ nhàng nắm cổ tay trắng nõn này đưa đến bên miệng hôn lên, sau đó cởi bỏ kiện y phục cuối cùng trên người đối phương xuống.
Người này ngày thường ăn mặc quá kín đáo, chỗ nào cũng lộ ra hương vị cấm dục.
Hiện tại nàng tự tay cởi xuống từng món, ánh mắt nhìn người nọ dần sinh ra lửa nóng, toàn bộ quá trình đúng là thỏa mãn và kích thích không nói nên lời, nhịp tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn, đầu ngón tay cũng ức chế không nổi mà có chút run rẩy.

Bên dưới tầng y phục che giấu kia là một thân thể bạch ngọc không tì vết, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, khiến nàng thất thần từng cơn.
Khi giương mắt nhìn kỹ thì nữ tử dưới thân lại nhẹ nhàng xoay mặt đi.
Mái tóc dài mềm mại xõa ra bên gối, mỹ nhân cắn môi, đôi gò má mỏng ửng hồng, giữa mày giờ đây không còn nét lạnh lùng ngày xưa nữa, nhìn từ một bên, chiếc cằm trông thanh tú hơn, nhọn hơn, còn bên dưới là một đoạn gáy trắng nõn như ngọc, xuống chút nữa chính là phong cảnh mê người bị bóng tối che chắn.
Câu Nguyệt hiểu được nên động thân thể để ánh đèn chiếu vào nhìn rõ hơn, nhưng lại bị người nọ ôm eo ngừng lại.
Nàng dời đường nhìn quay lại liền đối diện với cặp con ngươi thủy quang liễm diễm.
Đối phương hơi nhăn đôi mi thanh tú lại, trong mắt hàm chứa không vui, còn có vài phần ngượng ngùng không biết làm sao.
Mỹ nhân cong khóe miệng lên lộ ý cười hết sức yêu mị, vươn một ngón tay nhỏ bé lên ngực Phàn Thiện vẽ vòng tròn, nũng nịu hỏi: "Tâm can bảo bối của ta, muốn không, hửm?"
Là ai dạy nàng những lời xấu hổ như thế! Hai bên má Phàn Thiện nóng lên, thấp giọng trách: "Câu Nguyệt..." Nói còn chưa dứt thì đối phương đã hé răng ra, cắn một phát không nhẹ cũng không nặng lên xương quai xanh của nàng.
Phàn Thiện dừng một chút, không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: "A Nguyệt, ở đây là tĩnh phòng"
"Ừ hử, vậy thì sao?" Mèo mỹ nhân biết rõ còn cố hỏi, chậm rãi quấn lấy lọn tóc bên tai nàng thưởng thức.
Phàn Thiện biết nàng cố ý, nhưng cũng kiên nhẫn nói: "Ngày thưởng ta ngồi thiền ở đây tu luyện" Cho nên sẽ lưu lại ký ức, sau này làm sao có thể tĩnh tâm xem như không có chuyện gì mà luyện công được...!
Nhưng mà mỹ nhân trên người không có một chút ý muốn thỏa hiệp, mị nhãn như tơ tiếp lời: "Nhưng ta cảm thấy nơi này rất tốt"
"..." Với sự mãnh liệt sau khi ma hóa lần này của bạch miêu thì Phàn Thiện thật sự hết cách rồi, nàng rối rắm một chút, chỉ có thể rầu rỉ nói ra hai chữ, "Ta lạnh ".
Trên người vắng vẻ không có vật gì che thân, khiến da thịt bại lộ trong không khí, xác thực có chút không thích ứng.
Nhìn đến người phía trên vẫn còn sót lại trung y liền càng thêm oán niệm: "Chúng ta về phòng ngủ trước được không?"
Haha...!Lúc này Câu Nguyệt cười thầm trong bụng, khó có khi đối phương tỏ ra yếu ớt như vậy, đường nhiên không thể trêu chọc quá mức.
Vì vậy nàng lấy trong vật giới ra một cái chăn, thoáng quấn lấy cả hai từ đầu tới cuối, thấp giọng nói: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích nha"
Giống như có một món ngon đặt trước mặt mình, khiến ngón trỏ nàng run lên, khó mà kiềm được.

Lòng bàn tay xẹt qua tầng tấc da thịt non mịn, ngước cằm lên khẽ cắn thùy tai Phàn Thiện, rồi haha cười nhẹ, trong thanh âm tràn đầy đắc ý không thể che giấu: "Đợi lát nữa ta ôm ngươi về nghỉ ngơi"
"..." Phàn Thiện bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, mặc người bên trên sờ soạng.
Chăn đơn che phủ ánh sáng ngọn nến, thỉnh thoảng phản chiếu lại đường viền cong lượn mơ hồ.
Lúc này xúc giác càng thêm nhạy cảm, trong hơi thở tràn ngập hương thơm yêu mị, bên tai là tiếng thở dốc, từng lời của đối phương lướt qua da thịt ấm áp đều bị phóng đại vô tận, rõ ràng khắc sâu vào trong đầu.
"Đúng rồi, mới vừa rồi ngươi còn chưa trả lời ta" Người nằm sấp làm càn trên ngực nàng lại bỗng nhiên ngước mặt lên, cho dù trong tối cũng có thể thấy được cặp con ngươi kia lấp lánh chiếu sáng: "Ngươi muốn không?"
Trán Phàn Thiện nhíu lại một chút, thật muốn trực tiếp phong ấn ma nguyên của người này lại rồi đá xuống đất.
"Quả nhiên ngươi vẫn không muốn..." Thấy Phàn Thiện không trả lời, mỗ mèo yêu ớt thở dài, giả vờ đáng thương: "Ngươi chỉ cảm thấy hổ thẹn, muốn bồi thường ta thôi sao? Nếu vậy sao ta còn có thể nhẫn tâm miễn cưỡng ngươi..."
...!Quá đủ rồi.
Phàn Thiện hít sâu một hơi, cam chịu trả lời: "Ta muốn"
Hai chữ nói ra thấp như tiếng ruồi muỗi, nhưng nó lại khiến đáy mắt Câu Nguyệt nở rộ một dải ánh sáng.
Khi nhận được câu trả lời thuyết phục đầy thỏa mãn này, Câu Nguyệt ngồi thẳng dậy, mặc kệ ánh mắt Phàn Thiện mà cởi bỏ tiết khố của mình, cố gắng thả chậm động tác mê hoặc câu người, không chỗ nào không lộ ra quyến rũ.
Phàn Thiện thấy đôi chân trắng nõn mảnh khảnh dần hiện ra trước mắt, đến khi không còn gì che chắn nữa thì chen vào giữa hai chân mình, sau đó liền dán hai tầng da thịt vào nhau, nhẹ nhàng vuốt ve như có như không.
Có lẽ là cảm xúc mềm mịn quá thoải mái này mà dần dần Phàn Thiện cũng vô ý thức hùa theo đón ý, ôm lấy eo người phía trên, tứ chi giao nhau.
Cuối cùng, Câu Nguyệt không chịu nổi thò tay tách hai chân Phàn Thiện ra một chút, sau đó dựa theo những truyền thụ trong sách mà nàng đã ghi nhớ, điều chỉnh tốt tư thế rồi áp lên, khiến hai nơi nóng ấm dính cùng một chỗ.
Trong nháy mắt chạm nhau, cảm giác như có ai đó mở khóa, dục vọng khắc chế tựa như hồng triều ầm ầm vỡ đê.
Câu Nguyệt nhịn không được thầm than một tiếng, cảm giác tê dại từ bụng dưới chảy xiết lên, khiến tay chân nàng như muốn nhũn ra.
Câu Nguyệt cắn răng, vùi mặt vào hõm vai Phàn Thiện, nín thở thử đong đưa vòng eo.
Nhưng mà mỗi lần đong đưa như vậy, cảm giác tê dại trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, kéo theo sự trống rỗng khó tả, đánh trúng khiến nàng sắp tan vỡ.
Tình huống đã vượt xa những dự đoán của nàng.
Thật khó chịu...!Nếu cứ như vậy cũng không biết là đang nghiêm phạt Phàn Thiện hay là dằn vặt chính mình nữa!
"Ưm..." Câu Nguyệt nhíu chặt mi lại.

Kiện trung y trên người theo động tác mà dần rớt xuống, cổ áo lệch qua một bên, lộ ra bờ vai trắng nõn mượt mà, xuống chút nữa là phong cảnh thoắt ẩn thoắt hiện.
"A Nguyệt..." Phàn Thiện thở hổn hển trầm thấp gọi một tiếng rồi đưa tay lên xoa lấy gương mặt nóng hổi của đối phương.
"Thật kỳ quái..." Câu Nguyệt vì chịu không nổi mà dừng lại, nàng có chút ủy khuất cúi đầu hôn lên khóe môi Phàn Thiện, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy đối phương cũng đang nhíu mày thở dốc, trên mặt ửng đỏ, mà đáy mắt lại hiện lên một lớp sáng vàng đạm nhạt, mang theo một chút ẩn nhẫn động tình.
Sau đó, Phàn Thiện vươn tay ra sau lưng nàng, cách một tầng vải vóc mà vuốt ve eo lưng Câu Nguyệt, dần dần tăng thêm lực đạo.
"Ưm...!đừng...!ngươi đừng lộn xộn" Hơi thở Câu Nguyệt không ổn định, nàng dừng lại nhỏ giọng oán trách.
Phàn Thiện có chút vô tội nhưng luyến tiếc buông tay, nàng liền mang theo ý trưng cầu bình tĩnh nhìn Câu Nguyệt, nói: "Ta muốn chạm vào ngươi"
Thật thẳng thắn! Câu Nguyệt thiếu chút nữa lại xụi lơ.
Nhưng mà...!khó có khi người này chủ động, từ chối thì không tốt lắm, hơn nữa...!dường như cũng rất thoải mái....!Vì vậy Câu Nguyệt dùng con ngươi ướt sũng liếc người dưới thân một cái, không đáp lại.
Đây là ngầm đồng ý rồi.
Phàn Thiện bắt tay vào do thám, nàng luồng tay vào trong kiện trung y hở hênh, chậm rãi vuốt ve lấy.
Trên da thịt đã xuất ra một tầng mồ hôi, chạm vào tay lại trắng mịn.
Phàn Thiện câu tay giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Câu Nguyệt kéo thấp xuống, tay còn lại lập tức đẩy vạt áo ra, cổ áo vốn khẽ hở giờ đây hoàn toàn mở rộng.
Mùi hương thoảng thoảng của nữ tử trong nháy mắt đậm hơn, hai nơi cao vút ẩn sau lớp y theo hơi thở mà phập phồng lên xuống.
Ánh mắt Phàn Thiện dần sâu thẳm, lại mơ hồ như có sóng ngầm cuồn cuộn.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, vùi mặt vào trong cổ áo hé mở kia.
"A~~" Câu Nguyệt như bị điện giật, hoàn toàn xụi người xuống, lúc này nàng mới kinh ngạc nhận ra chính mình thế mà lại yếu như vậy! So với người vừa gây ra cho nàng thì chỉ có hơn chứ không kém!
Sắc cẩu này! Câu Nguyệt dần đỏ mặt lên, ảo não bắt lấy bàn tay Phàn Thiện vừa đặt lên đùi của mình, nhưng đã quá muộn.
Ngay sau đó trời đất trước mắt nàng quay cuồng, nàng bị áp xuống giường rồi, mặt người nằm trên nàng lại dùng ánh mắt thâm thúy như vòng xoáy nhìn nàng.
Sao cứ cảm thấy vị nhân tài này hóa ma rồi vậy!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.