Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 67: Địa Linh






Các vị thần, được sinh ra để đáp ứng nguyện vọng của con người, đó là một duyên số, họ là những linh hồn sinh ra trong tự nhiên giữa trời và đất.
Các vị thần trên thế gian này đều là những người bảo vệ cho những điều tốt đẹp và sự bình yên, nhưng nếu như trong một khoảng thời gian dài không thể luôn duy trì trái tim lương thiện đó, thì sẽ xảy ra những thay đổi theo chiều hướng xấu.
Ác niệm sẽ sinh sôi nảy nở, linh căn sẽ bị vấy nhiễm ô uế, những thứ tối tăm u ám được sinh ra và từ từ nuốt chửng lấy tiên khí, cho đến khi họ hoàn toàn biến chất và trở thành ác ma.
Hiện tượng này được gọi là tha hoá.
Đoạ thần (những vị thần sa đoạ) rất dễ nảy sinh ra ác niệm tâm ma, vì vậy khi Câu Nguyệt đến gần công chúa Đông Tang đã bị linh hồn khác bám vào, khi đó mới bị ảnh hưởng, sục sôi ma tính trong người.
Đến khi Phàn Thiện phát hiện điều này thì hai tấm bùa trên người công chúa Phí Tử đã hoá thành tro bụi.
Nàng ta dồn sức vùng vẫy thoát ra, trượt ra ngoài như một con cá đang bơi, trong nháy mắt chỉ thấy bóng của nàng ta ở phía trên hai người, móng vuốt đột nhiên bổ xuống, nhanh đến mức khiến người khác suýt chút né không kịp.
Phàn Thiện ôm lấy Câu Nguyệt nhanh chóng lùi về vài bước mới tránh được chưởng này của nàng ta.
Chỉ nghe thấy tiếng đổ vỡ đinh tai nhức óc, mạt gỗ văng tứ tung, tấm gỗ vốn được dựng ở đó đã bị một lực cực mạnh đấm vỡ nát, tạo thành một hố đất lớn ở phía dưới, vô cùng nguy hiểm.
May nhờ có kết giới nên người ở bên ngoài không phát hiện những chuyện xảy ra ở bên trong, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa cho khiếp sợ.
Lúc này bầu không khí trong căn phòng phút chốc như bị đóng băng, làn sương độc màu tím đen từ chỗ bị đấm xuống kia không ngừng lan ra xung quanh, càng lúc càng trở nên dày đặc hơn.
Nàng công chúa Đông Tang từ trong làn sương độc từ từ đứng dậy, gương mặt xa lạ, trên mặt chỉ còn là những biểu cảm u ám, đầu tóc rối bù trông như một loại tảo biển có sinh mệnh, từng sợi từng sợi phấp phới từ từ bay tới.
Nhưng chân nàng ta đã hóa thành một mảng chất nhầy đặc sệt màu đen, toát ra mùi hôi thối, giống như đang đứng trong một vũng bùn nhơ.
Tình thế trước mắt vô cùng bất lợi, đọa thần đó cùng với thân thể người phàm vẫn chưa hoàn toàn hòa làm một mà đã có thể xuất ra một lực mạnh đến thế, nàng không thể tiếp tục do dự nữa.
Xem ra để đối phó với nó, chỉ còn một cách duy nhất đó là liều một phen.
Phàn Thiện nhìn chằm chằm vào tên đó, nhân lúc đối phương vẫn chưa ra tay, nhỏ giọng nói: "Bây giờ đã đỡ hơn chưa?"

Người đang nằm trong lòng nàng khẽ lắc đầu, ấp úng nói: "Bị đè nén rất khó chịu"
"Ngươi ráng nhịn thêm chút nữa" Nàng cẩn thận bế Câu Nguyệt sang một bên, dùng một kết giới chắc chắn để bảo vệ cho nàng ấy, rồi lập tức lấy ra một thanh đao bằng đồng đen.
Lưỡi kiếm màu xám bạc từ từ xẹt ra khỏi vỏ đao bằng đồng.
Bởi vì không có đao linh nên ánh sáng của đao mờ hơn bình thường rất nhiều, nhưng vẫn lưỡi đao vẫn lạnh lùng sắc bén.
Tiếng chuông bạc ngân vang ở phía chuôi đao.
Con mèo nào đó ở sau lưng nàng cảm thấy hoang mang, chóng mặt, buồn bực khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ sau khi biết thật ra thanh đao này là một thiếu nữ xinh đẹp tóc bạc, mỗi lần thấy động tác rút đao của Phàn Thiện trong lòng nàng liền cảm thấy không vui, cảm giác như đang tận mắt nhìn Đại Cẩu lột đồ của người khác, hơn nữa động tác lột nhẹ nhàng linh hoạt, mặt không đổi sắc...!Câu Nguyệt lắc đầu ngọ nguậy, thật may là lúc này nàng vẫn có thể suy nghĩ lung tung.
Ngay khi trường đao rời vỏ, chướng khí lập tức bắn ra vài thước, không thể đến gần.
Phàn Thiện chĩa thẳng thanh đao về phía trước, giễu cợt: "Ngươi vốn là thần, nên bảo hộ cho con người.
Tại sao hiện tại lại tha hoá như vậy, còn muốn lấy mạng nữ tử này!"
Nghe lời này ánh mắt người bị linh hồn bám vào bỗng ngưng trệ, tựa như bị người khác đâm vào chỗ đau, bắt đầu trở nên hoảng loạn và tức giận, mái tóc dài bay lượn trong không trung cũng lay động ngày càng mạnh hơn.
Đột nhiên, nàng ta nổi cơn thịnh nộ gầm lên một tiếng, khói đen bốc lên khắp nơi, một ngụm trong đó biến thành móng vuốt sắc nhọn lao thẳng tới.
Phàn Thiện dùng hai ngón tay lướt qua phù văn khắc chìm trên mặt đao, xoay tay vung đao, thanh đao sắc nhọn vù một tiếng bay ra ngoài, xua tan màn sương đen đang ập tới.
Thấy tình huống xấu, tên kia xoay người né đi, có vẻ như lưỡi đao đã chém trúng lưng nó, cắt đứt mấy cái gai xương lộ ra ngoài chưa kịp dung nhập vào cơ thể.
Nơi tiếng gào đau đớn khàn khàn đó, xương cốt màu xanh nhạt rơi trên mặt đất, vừa hay có một cái rơi xuống hố lớn trên mặt đất, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Phàn Thiện bắt lấy thanh đao đang bay về, để ý cảnh tượng vừa rồi, đáy mắt nàng thoáng vẻ kì lạ, rất nhanh nàng đã nghĩ đến một khả năng: bộ phận cơ thể sẽ biến thành tro khi gặp đất, sức mạnh biến mất, vậy vị đoạ thần này...!vốn là Địa linh?!
Địa linh, như tên của nó, là một vị thần được sinh ra để bảo vệ thuỷ thổ của một vùng nào đó, bản thể có thể xua đuổi những thứ chướng khí ô uế, duy trì nề nếp của vùng đất đó.
Tuy nhiên, sau khi tha hoá, đất ở dưới chân sẽ trở thành thứ khiến nó sợ hãi...!Đúng vậy, chính vì điều này mà nó luôn phải nằm trên lưng của công chúa Đông Tang!
"Ngươi là Địa linh?" Phàn Thiện lấy ra một tấm bùa màu trắng từ trong hư không, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo đáng sợ khiến người đối diện phải hoảng sợ: "Ngươi đã phản bội vùng đất mình canh giữ"
Phản bội...!vùng đất mình canh giữ.
Thân thể nữ tử đối diện đột nhiên run cầm cập, cơ mặt cứng đơ, mâu thuẫn, vẻ mặt giống như tức giận, lại càng giống như đau thương, "Không phải, không phải như vậy!" Nàng ta ôm đầu, giọng nói khàn khàn run rẩy: "Ta không có phản bội...!Không có!!"
Nàng ta hoảng sợ mở to hai mắt, càng lúc càng kích động, giống như sắp phát điên, lại đột nhiên quay đầu nhìn sang, sự oán hận kinh khủng khiếp trong ánh mắt.
Phàn Thiện nhanh chóng vẽ một cái bùa chú đặc biệt lên lá bùa trắng, sau đó tiến ra phía sau, giơ tay đánh vào cổ nàng ta.
"A!!" Thân hình người bị trúng bùa chú run lên, lại phát hiện chân mình nặng tựa ngàn cân, động tác nhất thời trở nên chậm chạp! Phàn Thiện không cho nàng ta cơ hội, lập tức dùng hai ngón tay điểm lên giữa lông mày, khẽ niệm chú: "Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành(*), dùng danh nghĩa của ta ngự hoàng lân mậu kỉ, cầm dây thừng thống lĩnh tứ phương, phá!"
(*) Lâm binh đấu giả đều dàn trận đi tới trước.
Theo chú văn, chỉ nghe từng tiếng âm thanh ồ ồ bí bách không ngừng vang lên từ sâu dưới lòng đất, mặt đất rung chuyển ầm ầm, nứt ra từng khe hở.
Đoạ thần nhận ra điều gì đó, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, ngay sau đó sàn gỗ vỡ tung, từng đống bùn cát bất thình lình tràn vào một cách dễ dàng, trong chốc lát những hạt đất ngưng tụ trong không trung, như một bức tường dày, tạo thành hình tròn bao vây nàng ta.
Nàng ta khó mà làm gì được, sợ hãi và hoảng sợ, nhìn thấy vòng vây đang dần thu hẹp lại, nàng ta bất chấp hậu quả dùng hai tay chọt vào bức tường đất kín gió đó, hét lên, dùng hết sức mình, cố gắng mở ra một lỗ trên bức tường đất.
"Coong..." Tốc độ chuyển động của chiếc chuông treo trên vòng bạc đã gần đến giới hạn, phát ra những âm thanh chói tai.
Linh lực truyền vào tường đất đan thành một tấm lưới dày, quấn lấy khoá chặt tay đoạ thần.
Đôi mắt Phàn Thiện lóe lên một tia sắc lạnh, phất tay vung đao, vài đống đất xuyên qua vòng vây đánh thẳng vào lưng nàng ta một cách chính xác, lá bùa trắng trên cổ cũng bất ngờ sáng lên.
"...A...A...!"Người bên trong hét lên một tiếng đau đớn, sau khi âm thanh ấy ngừng lại, nàng ta rệu rã ngã xuống đất.
Phàn Thiện thu tay về, bức tường đất tan ra, đoạ thần đã bị trục xuất khỏi cơ thể công chúa Đông Tang.
Thân thể nhỏ bé nửa hình người nằm trên mặt đất bị bùn đất rơi xuống xém cháy, đau đớn tột độ, giống như con cá thiếu nước sắp bị thiêu rụi dưới ánh mặt trời.

Phàn Thiện đột nhiên nổi lòng trắc ẩn.
Lúc này nàng mới phát hiện, trong đôi mắt xanh đen của đối phương vẫn như lần đầu gặp, không có tiêu cự.
Đôi mắt của đọa thần không nhìn thấy được? Đang nghi hoặc, thì thấy nó quay đầu hướng trực diện về phía mình, lộ ra vẻ mặt méo mó kỳ lạ.
Lòng Phàn Thiện chợt ớn lạnh, bóng người đó rất nhanh chóng đưa hai cánh tay gầy khô bò tới, cực kỳ quyết liệt, chỉ trong chớp mắt đã nhào đến trước mặt họ, xoay tay nắm lấy cổ tay nàng.
Nó điên cuồng nắm chặt lấy tay Phàn Thiện, móng tay như muốn cắt đứt da thịt trắng nõn ấy.
Nó gấp gáp muốn nhập vào trong cơ thể này! Vì cơ thể của nàng có mọi thứ nó muốn.
Tiên khí...tiên khí thuần khiết này, là thứ mà nàng ta đã mất đi.
Nàng ta mong ngóng đến rớt nước mắt.
"Phàn Thiện!!"
Cổ tay bị nắm chặt, Phàn Thiện còn chưa kịp làm gì, thì nghe tiếng la kinh khủng khiếp ở phía sau.
Cơn giận dữ như sấm sét cuồn cuộn kéo đến không gì cản được.
Sát khí đáng sợ đó trông còn ghê gớm hơn so với khi đọa thần hiện thân, chỉ khác là không có sự suy đồi và u ám, nhưng lại đầy sự hung ác và khát máu.
Đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Quả nhiên, khi bóng người đó lướt qua chắn trước mặt mình, khi tóc đen lướt nhẹ qua vành tai, Phàn Thiện nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng không giống Câu Nguyệt của trước đây, đôi mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ.
Bàn tay đang nắm lấy tay Phàn Thiện lập tức thả ra, cổ họng phát ra những âm thanh như vỡ giọng, hoàn toàn không cử động được nữa.
Câu Nguyệt lúc này dùng một tay bóp chặt cổ nó, năm ngón tay cắm sâu vào da thịt, như muốn bẻ gãy xương cổ nó.
"Dừng tay!" Phàn Thiện vội la lên.
Già La hoàn trên tay Câu Nguyệt theo tiếng la mà thu lại.
Nàng ngừng tay lại, quay người sang nhìn, hơi thở lạnh lẽo đến mức khiến Phàn Thiện cảm thấy xa lạ: "Nó muốn chiếm lấy cơ thể ngươi"
"Ta biết" Phàn Thiện chậm chạp nói, "Nhưng có lẽ nó chỉ vì lí do nào đó nên mới lầm đường lạc lối.

Ta sẽ mang nó về núi Thần Ẩn, có thể dùng nước Linh Trì để làm sạch nó"
Thấy đối phương cau mày không vui, dáng vẻ vẫn như cũ không chịu buông tay ra, Phàn Thiện tiến tới một bước nắm lấy cánh tay kia của nàng, cuối xuống hôn lên tai nàng nói nhỏ: " Nghe lời, lúc nãy nó không có làm ta bị thương"
Vẻ mặt lạnh lùng giận dữ ban đầu của Câu Nguyệt trong nháy mắt đã thả lỏng, và hơi ngây ra.
Từ từ, sát khí trong mắt nàng giảm bớt, cuối cùng đã buông tay ra.
Nhưng cùng lúc đó lại mất đi sức lực ngã xuống, dựa vào lòng Phàn Thiện.
Ma tính đột nhiên bộc phát, tinh khí của nàng cũng sẽ bị tổn hại, sau khi nghỉ ngơi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Phàn Thiện ôm ngang người nàng, đồng thời phong ấn đọa thần không còn chút sức lực phản kháng lại, giang tay ngự phong.
Đám người đang lo sốt vó đứng đợi ở ngoài cửa nghe thấy bên trong có tiếng nổ vang, còn chưa kịp tiến lên xem thì có một luồng gió mạnh thổi tung cánh cửa, khiến họ suýt tý bị té nhào.
Đợi lúc gió cát ngừng thổi, họ vội vàng chạy vào, phát hiện trong phòng bừa bãi lộn xộn, Phàn đại nhân và vị cô nương đi cùng đó đã biến mất, còn chủ tử của họ lại nằm trên chiếc giường duy nhất còn nguyên vẹn, toàn bộ vảy trên da đều biến mất, đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Trong núi Thần Ẩn, nữ tử tóc trắng đang đứng trong tiền viện, cau mày.
Nữ tử bên cạnh thấy dáng vẻ nghiêm nghị của nàng, bèn hỏi: "Sao thế, Bạch? Đang lo lắng cho Phàn Thiện các nàng sao?" Không đợi câu trả lời, nàng đã tự nói tiếp: "Cũng đúng, bọn họ nửa đêm đột nhiên đi xuống núi, không biết bây giờ tình hình thế nào rồi..."
"Chắc không sao đâu" Bạch Chúc thấp giọng nói một câu, không suy nghĩ nữa, đột nhiên như linh cảm được điều gì đó, bỗng quay đầu lại, chỉ thấy trong bầu trời đêm xuất hiện một đốm sáng.
Đốm sáng đó nhanh chóng lan rộng, biến thành chùm tia sáng lớn đột ngột lao xuống, giống như tia chớp từ trên trời xẹt xuống, đánh thẳng vào hậu viện.
Ầm một tiếng thật lớn, trong hậu viện sáng rực một khoảng trời, rọi sáng cả bụi cây bên ngoài bức tường.
Cơn gió lớn rít lên cuốn đi hết những cành lá khô, từng tiếng đùng đoàng trên mái ngói nhà.
Vũ An không kìm được mà ngạc nhiên thốt lên, còn Bạch Chúc đã nhanh chóng bay đến hậu viện.
Trong ánh sáng chói mắt, một trận pháp lớn bày ra xung quanh Linh Trì.
Phía trên lá sen từng đợt sóng cuộn cuộn, nử tử thanh y đang ngược sáng, tay đang ôm một người từ từ đáp xuống, tóc dài tung bay, tay áo phấp phới.
Cùng lúc nàng đáp xuống bên bờ, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu rọi khắp viện dần dần biến mất, chỉ còn trận pháp vẫn tiếp tục chuyển động quanh Linh Trì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.