Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 62: Đây Là Khởi Đầu Của Hạnh Phúc






Sáng nay trời hửng nắng, tiết trời quang đãng hiếm có.
Sương mù vào đông tản ra, rừng cây trong núi cũng được phủ lên một màu vàng ấm áp khiến con người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Phàn Thiện rời nhà từ sáng sớm, đi hái thuốc dọc theo những thềm đá mới tự lát.
Đến khi ánh mắt trời từ từ chiếu qua khung cửa sổ, làm sáng rực mẫu đơn thêu trên tấm bình phong thì tại một căn phòng khác, người đang ngủ ngon trên giường mới hơi trở mình, ngân nga mấy tiếng, nhàn nhã tỉnh lại.
Xoa xoa mắt, trong lúc mơ màng còn tưởng nghe thấy tiếng ve mùa hè.
"Ôi, đã giờ này rồi" Câu Nguyệt nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ và bức tranh khắc trong góc lập tức tỉnh táo lại, nàng vội vàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, thay quần áo.
Nàng vui vẻ chạy ra ngoài tiểu lâu, nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện bóng người thanh lãnh cao gầy kia, hơi nhíu nhíu mày.
Nàng tiếp tục chạy đi mở cửa phòng còn lại, quả nhiên bên trong đã sớm không một bóng người.
"Thật là, ngủ dậy muộn một chút cũng không được.....!lại còn không biết đợi ta" Con mèo nào đó mím môi không vui.
Nhưng giờ cũng không biết Phàn Thiện đi đâu chỉ có thể ngồi chờ ở nhà.
Chán ghê.....!Phải tìm chuyện để làm mới được.
Nàng nghĩ nghĩ.
Có nên.....!đi ra vườn tưới cây, tưới hoa không?
Hừm......!hình như hơi rắc rối.
Tưới nưới cho hẳn một rừng hạnh rộng lớn cùng dược điền hơi bị tốn công sức và thời gian, nhỡ đâu Đại Cẩu không lương tâm về không thấy nàng lại tự mình xuống núi bắt yêu quái thì sao.
Hơn nữa linh khí trong núi dồi dào như vậy, biết đâu một ngày nào đó tự nhiên ứa ra một con thụ tinh, hoa yêu này nọ, Phàn Thiện lại nhận nuôi bọn nó.....Nàng không muốn phí tâm phí lực để cuối cùng nuôi ra một đống tình địch đâu.
Hay là tìm Vũ An cùng nghiên cứu trù nghệ? Hừm......!cũng không được.
Câu Nguyệt nhớ lại lúc nãy thoáng nhìn thấy có hai bóng người ngồi tại hậu viện, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hì, thật ngoài dự đoán, không ngờ cây đao ngạo kiều mặt than kia sẽ hóa hình phơi nắng, thưởng trà với Vũ An....!Chậc chậc, càng ngày càng giống một người bình thường.
Nhưng như thế cũng tốt.
Ừ hử, hôm nào nàng phải dành thời gian dạy dỗ Vũ An cách cưa đổ nữ tử cấm dục mặt than kia mới được.

Dù sao nàng cũng là người từng trải, người đã thành công mà, ha ha ~~
Đôi mắt hẹp dài nheo lại, con mèo nhỏ cười xấu xa, đánh chủ ý trong lòng.
Không có việc gì làm, Câu Nguyệt cứ như vậy thảnh thơi ngồi trong phòng quan sát xung quanh.
Hương lan quấn quýt trong không khí, ngửi nhẹ một cái đã sinh ra lòng quyến luyến không muốn xa rời.
Nàng ngồi cạnh bàn, chống cằm thở dài: "Thật là, đã yêu nhau rồi mà còn không ở cạnh nhau, sợ ta ăn ngươi không bằng" Nàng lẩm bẩm như vừa giận vừa oán, không nhịn được mà duỗi tay sờ chén thanh ngọc trên bàn.
Đúng là có chút hoài niệm.
Nàng dời mắt đi, không vui lẩm bẩm: "Nữ nhân không tình thú này, sao lại dọn phòng sạch thế, ta chẳng biết bắt đầu ở chỗ nào" Đập vào mắt là một căn phòng sáng sủa sạch sẽ không dính bụi trần, cái gì cũng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, quả thực không thể bắt bẻ.
So sánh xong, Câu Nguyệt bỗng thấy mình vô dụng quá!
Không được, mình cứ vậy thì còn đâu dáng vẻ vợ hiền đảm đang.
Vì thế, nàng đứng dậy vòng ra sau tấm bình phong, ý đồ tìm bước đột phá khác.
Và khi trông thấy hai chiếc áo ngoài xếp chồng trên án kỉ, mắt nàng liền sáng lên ——
Giúp người nọ giặt quần áo thì sao?
......!
Hậu viện đúng là nơi thư giãn nhàn nhã.
Gió nhẹ lùa qua hiên nhà, mang theo hơi ấm của nắng vàng, xua tan không khí giá lạnh.
Cây hạnh già nơi góc tường chưa rụng hết lá, còn lác đác vài chùm lá vàng đung đưa trong gió, ngẫu nhiên rơi xuống như những con bướm uyển chuyển xoay tròn, chợt cao chợt thấp mà rời đi.
Một chiếc lá rơi xuống bên chân nữ tử tóc trắng.
Bạch Chúc chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó lại phóng tầm mắt về phía đầm sen đối diện.
Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng vẫn có bốn năm đóa hoa nở rộ trong linh trì.
Nàng ngồi ở hành lang dài trước hồ sen, tay cầm một ly trà ấm, khi khi nhấp một nụm.
Ngồi bên cạnh nàng là Vũ An đang ôm túi da hươu, mi mắt cong cong.
Hai người ngồi đây không nói lời nào, chỉ an tĩnh nhìn cảnh vật hoa diệp phù phong.
Bầu không khí khá hòa hợp, không quá gần gũi, cũng không quá xa cách.

Bạch Chúc lại nhấp một ngụm trà, tinh tế cảm nhận mùi vị nơi đầu lưỡi, sau một lúc lâu, nàng nhíu mày.
Nàng đã cố gắng cảm nhận rồi mà không được, nàng tự hỏi tại sao mọi người lại thích uống thứ cay chát nhạt nhẽo này chứ.
Thật khó hiểu.
Rồi Bạch Chúc liếc mắt nhìn người đang ngoan ngoãn ngồi cạnh mình ôm túi máu với vẻ mãn nguyện, lông mày giãn ra, yên lặng uống cạn chỗ trà còn thừa.
Có lẽ so với con người, người này mới chính là tồn tại khó hiểu nhất.
"Bạch, còn không?" Vũ An thấy ly rỗng trong tay nàng bèn thò đầu qua hỏi.
Khi nàng hỏi, trong không khí xuất hiện một ít khói trắng đạm bạc không khác là bao sương khói tỏa ra từ ấm trà tửu sa kia.
Bạch Chúc nhìn thấy mà giật mình.
Khi nàng nói chuyện sẽ không như vậy ------- bởi vì nàng cũng lạnh băng như gió đông.
Nàng không ghét lạnh, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ thấy con người ngốc nghếch này phả hơi nóng dưới ánh mặt trời, nàng lại có những cảm xúc khác thường.
Như là......!hơi muốn gần gũi.
"Không cần" Nàng bỗng nhiên chuyển tầm mắt, lạnh giọng đáp.
"A......" Vũ An có chút thất vọng, định nói gì đó thì nữ tử tóc trắng đã lạnh mặt mở miệng: "Câm miệng, yên tĩnh chút......"
"Ừm......" Nàng đành phải cúi đầu xuống, ngồi lại chỗ cũ tiếp tục mút túi da hươu nhưng đôi mắt nhỏ vẫn lơ đãng hướng sang bên cạnh.
Mái tóc dài màu bạc rơi trên tấm ván gỗ dưới đất, tạo thành tương phản rõ rệt với y phục màu đen.
Hơn nữa, dưới ánh nắng, làn da trắng nõn như tuyết ấy càng đẹp đến nỗi không thể rời mắt, hương vị ẩn hiện dưới da thịt hấp dẫn mê người thoảng qua, khó mà phớt lờ.
Vũ An không nhịn được mà nhìn về phía cần cổ trắng tuyết, ánh mắt dần dần đăm đăm.
Bạch Chúc quay đầu lạnh lùng nhìn nàng: "Láo xược"
"Hả? A......!Thật xin lỗi, ta không có ý đó...." Vũ An nhanh chóng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.
Nàng hút hai ngụm máu hươu, không nói chuyện nữa, hai chân ngoài hiên đong đưa vui sướng.
Lúc này, cửa tiền viện bị đẩy ra.

Lúc Phàn Thiện vào suýt thì tưởng mình đi nhầm nhà.
Chỉ thấy ánh nắng xuyên qua cành cây hắt xuống, loang lổ rơi trên quần áo.
Giữa sân được dựng lên hai cọc tre, mỹ nữ tố y đứng bên thùng gỗ nhẹ nhàng vớt quần áo lên phơi, sau đó giơ tay vén tóc thừa ra sau tai rồi nhìn qua hướng này, hiền thục cười, "Tướng công về rồi? Có đói không, thiếp thân sẽ nấu cơm cho tướng công"
Phàn Thiện có chút hoảng hốt, câu nói theo quán tính "Nương tử vất vả rồi" kịp thời được nuốt xuống trước khi bật thốt ra, nàng mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, đi tới.
Thùng gỗ bốc lên hơi nóng, nước còn ấm, may là người này vẫn biết yêu bản thân.
Phàn Thiện nhìn hai chiếc áo ngoài phơi trên cọc tre, môi hơi cong lên.
Nàng đưa mắt nhìn khuôn mặt dịu dàng mang ý cười mong đợi của mỹ nhân tố y, tình cảm tuôn trào, không khí tốt đẹp.
"Phơi quần áo như vậy sẽ bị nhăn" Ngay sau đó, tiên cô đại nhân nào đó chỉ vào kia hai chiếc áo ngoài, lạnh nhạt nói.
Câu Nguyệt, người vẫn đang duy trì vẻ dịu dàng đoan trang lập tức cứng đờ.
Lại thấy đối phương bước tới, xắn tay áo, lộ ra hai cánh tay trắng nõn tinh xảo.
"Như này này, trước tiên phải vắt khô, sau đó mới giũ, phơi" Phàn Thiện lôi đống quần áo ướt sũng trên cọc tre vắt khô một lần nữa, "Nhưng sao ngươi lại muốn giặt quần áo, tối hôm qua ta đã giặt sạch rồi.
Mà dù có bẩn, cứ đưa cho ta dùng pháp quyết, không cần cố sức như vậy"
Câu Nguyệt lập tức cạn lời, nhìn dáng vẻ hiền huệ của Phàn Thiện, sau một lúc lâu, nàng nhụt chí nói: "Ta không phải người vợ tốt, cha mẹ ngươi nhất định sẽ không thích ta"
"Sao lại không" Phàn Thiện xắn ống tay áo xuống, buồn cười nhìn Câu Nguyệt tỏ vẻ ấm ức, "Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì......" Câu Nguyệt thở dài: "Yến Tử gửi thư cho ta, nói cha mẹ nàng rất thích Liên Tâm, đã chuẩn bị chọn ngày lành cho các nàng thành thân" Nói xong, Câu Nguyệt hơi buồn bã, "Nhưng mà, xem ra chúng ta không thể đi uống rượu mừng của các nàng"
Trái tim Phàn Thiện chùng xuống, bước đến nắm tay nàng, dùng linh lực sưởi ấm, "Tất cả rồi sẽ ổn thôi"
"Ta không buồn" Câu Nguyệt biết nữ tử trước mặt nghĩ gì, nắm lại tay đối phương, nhếch môi cười, nhón chân hôn lên chiếc cằm xinh đẹp: "Chỉ cần có thể ở bên ngươi, ta đã mãn nguyện"
Sóng mắt lưu chuyển, ý cười động lòng người, mà nhu tình chân thành kia cũng tựa ánh nắng đầu xuân, ấm áp như muốn hòa tan băng tuyết.
Biểu cảm người bị hôn rõ ràng hơi ngưng trệ, mắt cũng run rẩy theo, trên má ẩn ẩn nổi lên một tầng đỏ ửng, dần dần lan đến tai.
Phàn Thiện vội vàng xoay người, đi đến bãi đá trống, bùm một cái biến thành một con đại cẩu màu vàng, phơi nắng.
"Ha ha, còn ngại cái gì......" Lần đầu tiên Câu Nguyệt thấy nàng biểu hiện vẻ đáng yêu ngây thơ như vậy, mắng nhẹ một tiếng, trong lòng lại ngọt ngào đắc ý.
Vì vậy, nàng sáp lại muốn tiếp tục quấn quýt, nhưng sau khi thấy rõ dáng vẻ của con đại cẩu màu vàng, Câu Nguyệt không khỏi ngạc nhiên: "Sao trên trán ngươi lại có đường nét văn lạc.......!Thật xinh đẹp!"
Chỉ thấy giữa trán đại cẩu, giữa đám lông vàng xuất hiện vài sợi hồng văn tựa như yên hà giao triền bay lên, đẹp cực kỳ.
Câu Nguyệt vui mừng ôm lấy cổ đại cẩu, cọ cọ mặt đối phương, sau đó kéo cái đầu đầy lông xuống một chút, vươn tay sờ sờ văn lạc trên trán.
"Ôi, ta không biết trên trán linh khuyển có hoa văn đâu, đặc biệt quá" Mi mắt nàng cong cong.
Ưm......!Ôm thật thoải mái, không muốn buông tay chút nào.
Phàn Thiện tốt tính để nàng sờ loạn, còn thuận theo mà nằm sấp xuống để Câu Nguyệt với tay được.
Phàn Thiện nghĩ nghĩ, quyết định nhân lúc này nói ra chuyện kia.

Nàng nghiêm mặt nói: "Câu Nguyệt, thật ra....Ta không thuộc tộc linh khuyển"
"A?" Câu Nguyệt sửng sốt, "Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là linh khuyển.
Vậy......!Vậy ngươi không phải linh khuyển thì là tộc gì?"
"Là long ngao" Phàn Thiện giải thích: "Là họ hàng gần của linh khuyển, thời thượng cổ cũng là đồng tộc, nhưng không nên nhầm lẫn hai tộc là một.
Tuy rằng ngàn năm trước tộc ta nguyên hình gần giống linh khuyển, nhưng thân hình cao lớn hơn nhiều, linh mạch tiên tức cũng càng mạnh mẽ hơn.
Ngàn năm sau, tướng mạo càng thêm khác biệt"
"Long ngao......" Cũng đúng, linh khuyển nào có trưởng thành, uy vũ tôn quý như thần thú thế này.
A mà từ từ, long ngao......!Câu Nguyệt dùng đầu ngón tay vuốt ve những sợi lông vàng óng, con ngươi chậm rãi mở to: "Ngươi, ngươi là Thần tộc? Là giới thứ tư thần bí kia......"
"......!Ừm" Đại cẩu màu vàng rũ con ngươi xuống: "Đế quốc long ngao của bọn ta tên Vân Tung, là giới thứ tư tồn tại độc lập với tam giới, rất ít liên hệ với bên ngoài.
Đó là nơi ta sinh ra"
Sắc mặt Câu Nguyệt biến đổi: "Rồi một ngày, ngươi có phải......!" Phải quay về đó.......!
"Ta sẽ không rời khỏi ngươi" Đại cẩu thân mật dùng đầu cọ mặt Câu Nguyệt, xua tan lo lắng của nàng.
"Phàn Thiện......" Mũi Câu Nguyệt chua xót: "Trước kia chưa từng nghe ngươi nói chuyện của bản thân, sao hôm nay đột nhiên muốn kể?"
"Trước nay ta đều không để ý tới thân phận tộc loại, cho nên lúc trước cảm thấy không cần nói ra.
Nhưng giờ đây ngươi là người ta yêu, là người sẽ bầu bạn bên ta những tháng ngày sắp tới, ta......!ta không muốn ngươi đến ta là tộc gì cũng không biết" Nói xong, nàng mất tự nhiên quay đầu.
"Phốc" Con mèo nào đó bị chọc cười: "Ngươi mất tự nhiên quá đấy" Nàng vùi mặt vào cổ đại cẩu, như thở dài mở miệng: "Dù, dù ngươi là tộc loại gì, ngươi vẫn là Đại Cẩu của ta, của riêng ta thôi ~"
"Ừm" Phía trên truyền đến tiếng người nọ nhỏ giọng trả lời.
Khóe miệng nàng cong lên, lưu luyến dính trên người đối phương.
Một lát sau như nghĩ tới cái gì, lại thở dài, đứng dậy ôm mặt đại cẩu: "Thật muốn cùng ngươi sống như những đôi phu thê bình thường........."
Lỗ tai đại cẩu run lên một chút, đôi mắt màu hổ phách hiện lên ý vị khác: "Điều đó là không thể"
Nghe vậy, con mèo nhỏ không vui nói: "Vì sao chứ" Nói lời yêu thương âu yếm để dỗ dành nàng mà cũng không biết nói, đáng ghét!
Lại nghe đối phương nói tiếp: "Đôi phu thê bình thường sẽ không làm chuyện này"
"Cái gì?" Nàng có chút không phản ứng kịp.
"Lên đi" Đại cẩu tiêu sái hếch cằm về phía nàng, "Sáng nay lên núi hái thuốc, thấy đỉnh núi nở rộ đầy hoa mộc đông.
Muốn dẫn ngươi tới xem" Dứt lời, lại lần nữa cúi thấp người, đầu hạ xuống như đang thành kính nghênh đón nữ vương của mình.
Lòng Câu Nguyệt áy náy nhảy dựng, ngơ ngẩn che miệng lại, hốc mắt nóng lên.
Thật lâu sau mới khịt mũi, mỉm cười đáp: "Được"
Trong mắt có những vụn sáng nhỏ bé, lập loè như sao trời lộng lẫy.
Nàng biến thành tiểu bạch miêu nhẹ nhàng nhảy lên người đại cẩu, sau đó buông lỏng tay chân nằm trên cổ nàng, cọ cọ da lông ấm áp như nhung, ngọt ngào thúc giục: "Nhanh lên, đại cẩu của ta"
Phàn Thiện cười cười, "Ngồi chắc"
Vừa nói hết câu, cự thú màu vàng đạp trên nền đất ngập tràn ánh nắng, nhảy qua tường viện, đi về phía sơn dã nở đầy hoa mộc đông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.