Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 59: Gặp Nạn






Beta: Hina
Sáng sớm, sương mù trên núi chưa tan, tầng mây xám xịt nơi chân trời che đi ánh nắng.
Mùa đông bắt đầu, bầy chim không còn vui chơi thỏa thích như trước nữa, chúng tụm năm tụm ba nép mình vào những cành cây ngủ gật.
Trong khoảng sân vách tường, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, chuông gió treo trên gác mái nhẹ nhàng va chạm phát ra tiếng đinh đang giòn vang.
Nữ tử bạch y chấp nhất quyển sách, ngồi ngay ngắn trước hiên nhà, nhưng nàng vẫn đưa mắt nhìn khu rừng tràn ngập sương mù nơi xa, vẻ mặt trầm tĩnh.
Bên cạnh vang lên tiếng thở dài như có như không, người còn đang ngẩn ngơ đột nhiên thấy trên tay nhẹ bẫng, quay đầu phát hiện nữ tử tóc trắng lấy sách của nàng, khoát tay ngồi cạnh.
Tóc bạch kim, làn da trắng nõn, hoàn mỹ tựa một tác phẩm điêu khắc bằng băng.
Chỉ nghe người đến từ từ nói: "Lòng không yên, có xem bao nhiêu văn thư cũng uổng phí."
Nói xong, nàng hơi phất tay, quyển sách đã vững vàng bay vào phòng, rồi nàng nhìn sang, con ngươi màu đen sâu thẳm lắng dịu: "Chủ nhân, người không bỏ được nàng."
"Nàng" này là ai không cần nói cũng rõ.
Bị nhìn ra nỗi lòng, mắt Phàn Thiện hơi run lên, mím môi không nói, cảm xúc trên mặt nhanh chóng bị che đi, chỉ chừa lại đôi lông mày hơi cau, mang theo một tia lo lắng.
"Ta là đao của người, chủ nhân." Người bên cạnh đột nhiên thở dài, giọng nói hàm chứa không vui.
Phàn Thiện nghe vậy quay đầu, thấy thiếu nữ mặt mày lạnh lùng nghiêm túc, đôi con ngươi hắc diệu thạch chính trực nhìn thẳng mình.
Nàng biết đối phương đang tức giận, bởi vì các nàng đã ký kết khế ước sinh tử gắn bó, giữa bọn họ luôn có cảm ứng tâm linh, nhưng hôm nay mình lại cố tình giấu giếm tâm sự trước mặt nàng.
"Ta không biết làm như vậy là đúng hay sai." Giống như thỏa hiệp, Phàn Thiện rũ mắt nói, cuối cùng cũng bỏ xuống lớp ngụy trang thanh cao kiêu ngạo, lộ ra một chút bối rối cùng yếu ớt.
Bạch Chúc thu tay lại, đưa mắt về phía trước, nhìn đám sương mù và cành cây khô, trong mặt hiện lên mấy phần hiu quạnh.
Một lát sau, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Thế giới này quá mức phức tạp, đúng sai thiện ác khó phân.

Đã là kẻ hành hiệp trượng nghĩa thì sẽ bị rất nhiều thứ trói buộc.
Tuy ta không thích yêu ma nhưng lại không thể không thừa nhận rằng đôi khi yêu ma lại ân oán rõ ràng, tự do tùy tiện hơn chúng ta."
"Bởi vì từ trước đến nay bọn họ nghe theo bản tâm, rất rõ chính mình muốn gì, hơn nữa không chút do dự thay đổi cố gắng.
Câu Nguyệt chính là người như vậy, dám yêu dám hận, nhận định một người là phải có được, muốn ở bên đối phương dù hậu quả có là gì, vừa cố chấp vừa quật cường."
Gió lạnh kéo góc áo, vài chiếc lá khô rụng rơi, lướt qua góc mái bay xuống.
Phàn Thiện nghe ngữ điệu nhẹ nhàng kia, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng.
"Có lẽ người có nỗi khổ riêng nên mới khiến bản thân lùi bước trước con mèo kia không chút do dự tiến đến kia, thậm chí đẩy đối phương ra.
Nhưng trước khi đưa ra quyết định, tốt nhất người nên tự hỏi lòng mình, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất, vì những lý do đó mà cứ vậy từ bỏ người mình thích liệu có đáng giá không, sau này có hối hận không."
Bạch Chúc nghiêng đầu nhìn nữ tử bên cạnh, thấy đối phương dường như đang suy tư gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên, đùa cợt nói: "Năm tháng vốn dài lâu cô tịch, hà tất gì khiến mình sống mệt mỏi như vậy.
Nếu phía trước có ai dám tới cản trở quấy nhiễu, người cứ việc nắm chặt thanh đao sắc bén trong tay là được.
Chủ nhân, đừng quên người còn có một cây đao, tên là Bạch Chúc."
Thần đao Bạch Chúc, ai sở hữu được nó thì người ấy bễ nghễ tam giới, không ai cản nổi.
Đây là truyền thuyết vẫn luôn được lưu truyền từ vài ngàn năm trước.
Phàn Thiện sững sờ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu cười, thần đao nhà mình luôn lạnh lùng băng giá sao hôm nay lại tức giận thế này.
Nhưng, từ tận đáy lòng, tim nàng như có ánh mặt trời sưởi ấm, những suy nghĩ chôn giấu trong lòng từ từ chui lên, nảy mầm.
Nàng hít một hơi thật sâu, định lên tiếng thì lúc này, người bên cạnh bỗng móc từ trong ngực ra một cái túi giấy dầu.
Sau đó mở túi, ngón tay trắng nõn lấy một miếng thịt nhỏ từ ra, tao nhã đặt vào miệng, nhai nuốt.

Lời định nói cứ vậy nghẹn trong cổ họng.
Phàn Thiện kinh ngạc há miệng thở dốc, đây không phải thịt khô mấy ngày trước mình mua cho Vũ An làm đồ ăn vặt à, sao lại ở trên tay Bạch Chúc? Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, chắc chắn là nha đầu kia thấy ngon nên mang đến lấy lòng người trước mặt này rồi.
Chỉ là nàng hơi bất ngờ, Bạch Chúc vậy mà sẽ nhận, còn, còn ăn......!
"Có vấn đề gì à." Mỹ thiếu nữ liếc mắt qua, dừng một chút, mặt vô biểu cảm bổ sung thêm: "Không cần ngờ vực cái gì, ta chỉ muốn biết hương vị của thức ăn nơi trần thế." Muốn biết......!Người nọ vì sao lại nở nụ cười vui vẻ như vậy thôi.
Đao linh cao lãnh còn lâu mới thừa nhận rằng sáng sớm hôm đó thấy con quỷ hút máu nào đó vô tư cười tươi, trái tim phủ đầy bụi lâu năm đột nhiên nhảy lên liên hồi......!
"Được rồi, ta không nói ngươi." Phàn Thiện không khỏi cong môi, nụ cười đầy ý vị sâu sắc.
Bạch Chúc lạnh lùng lườm nàng một cái, rồi có phần biệt nữu quay đầu đi nơi khác.
Bỗng, nàng nhướng mày:"Có người tới."
Vừa dứt lời, lập tức nghe thấy tiếng cửa viện bị người gõ mạnh.
"Rầm rầm rầm!" Theo tiếng gõ cửa thô lỗ, bên ngoài truyền đến giọng nam chói tai dồn dập: "Phàn Thiện! Phàn Thiện, ngươi có bên trong không!"
Là thủ hạ của Câu Nguyệt, Kê tinh! Phàn Thiện nhận ra hắn, hướng về phía kia phất tay áo mở của, thấy đám Kê tinh đứng ngoài.
Nhưng cả bọn đều mỏi mệt không chịu nổi, vẻ mặt hoảng loạn, dường như đã xảy ra chuyện.
Nàng không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Tam Kê đang nhìn quanh viện thấy Phàn Thiền, lập tức chạy tới như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vừa khóc nức nở vừa nói: "Phàn Thiện, công chúa có ở chỗ ngươi không?!"
"Không." Phàn Thiện có chút ngoài ý muốn nhìn dáng vẻ nôn nóng lo lắng của hắn, lòng căng thẳng: "Không thấy nàng?"
Lúc này, Tam Kê vẫn đang hoang mang lo sợ, nghe bảo Câu Nguyệt không ở đây, cả người hắn rã rời, mặt vàng như đất, đi tới đi lui lẩm bẩm: "Không xong, không xong.
Không ở đây thì công chúa đi đâu? Nàng chỉ có một mình, liệu có xảy ra nguy hiểm không.
Chẳng thấy muội ấy ở đâu, phát tín hiệu cũng không có hồi âm.....!Bình thường nàng sẽ đáp lại chúng ta....."
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Những thủ hạ đi theo cũng hoảng loạn lên, luống cuống hỏi đại ca.

Có vẻ không giống giả bộ.
Ánh mắt Phàn Thiện dần tối sầm lại, lạnh lùng duỗi tay đè nam nhân còn đang quay cuồng lại, làm hắn bình tĩnh, "Rốt cuộc sao lại thế này, nói rõ ràng nhanh đi."
"Tối hôm qua......" Tam Kê mờ mịt nhìn về phía Phàn Thiện, bỗng sắc mặt trở nên giận dữ: "Không nói tí thì quên mất, tối hôm qua do ngươi làm công chúa đau lòng mới xảy ra chuyện này! Nếu không vì ngươi, nàng cũng sẽ không chạy loạn một mình, bỏ lại hộ vệ bọn ta cử theo!!"
"Cái gì?"
"Hừ! Công chúa bị ngươi chọc giận!! Khi đó nàng đau lòng muốn chết, ở một mình dễ xảy ra chuyện...." Hắn tức đến đỏ mắt, cảm xúc có chút mất khống chế, "Bây giờ mất tích rồi, không tìm thấy, ngươi nói xem phải làm gì bây giờ, hả?!! Ta nói cho ngươi nghe Phàn Thiện, nếu công chúa có chuyện gì bất trắc, bang chúng ta sẽ liều mạng với ngươi!"
"Láo xược!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng mắng lạnh lùng.
Tay Tam Kê đang định nắm cổ áo Phàn Thiện đột nhiên dừng hình, những tên thủ hạ còn lại cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cùng quay đầu, nhìn thấy một nữ tử tóc trắng đi tới, hơi thở cường đại cùng cảm giác áp bách theo bước chân nàng tới gần.
Tất cả bọn họ đều im lặng như bị ai bóp nghẹt cổ họng, hô hấp khó khăn.
Cảm giác áp bách này là thế nào......!
Người vốn đang phẫn nộ lập tức tỉnh táo bình tĩnh lại, lúng túng quên mất lời mình đang nói, cảm giác sợ hãi không biết tại sao làm tay chân bọn họ lạnh lẽo, cứng đờ không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ không biết địa vị lấy tư thế bảo vệ đứng cạnh Phàn Thiện.
Lúc này, Vũ An bị động tĩnh bên ngoài đánh thức cũng xoa mắt từ trong đi ra, thấy màn này không khỏi mở to con ngươi, ánh mắt giao nhau cùng nữ tử tóc trắng cách đó không xa, bụng xuất hiện đầy nghi vấn.
Phàn Thiện ngừng nói, lập tức khởi động cảm ứng của Già La hoàn.
Nhưng vừa mở phong ấn, trên cánh tay truyền đến từng cơn đau đớn.
Nàng nhắm mắt ngưng thần, trán bắt đầu chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Không ngờ Câu Nguyệt lại đi xa đến vậy.
Nàng cố gắng trấn tĩnh tinh thần, cảm ứng kia quả nhiên biến hóa.
Một lát sau, nàng bỗng dưng mở mắt, trên mặt rốt cuộc không còn giữ được vẻ bình tĩnh, toàn thân bộc phát một cỗ dữ tợn đáng sợ.
Giống như đám mây đen dày đặc bị sét đánh tan nát, mưa rền gió dữ sắp ập tới đây.....!
......!
Lúc này, Câu Nguyệt bị nhốt trong một cái hồ lô tấm bát quái, dù nàng có chạy, có đập thế nào cũng không thể thoát ra.

Miệng hồ lô bên trên đã bị bịt kín, nhưng vẫn như cũ nghe được giọng nói đắc ý của nam nhân kia: "Yêu nghiệt chớ tiếp tục uổng phí sức lực, hiện tại ngươi đã rơi vào trong tay bản đạo, sao có thể tẩu thoát? Hừ, sẽ không may như lần trước đâu, ngươi nên dùng thời gian còn lại để sám hối tội lỗi của mình đi!"
Lỗi lầm lớn nhất của bà đây chính là không tìm người giết chết ngươi!! Sắc mặt Câu Nguyệt tối sầm, hận không thể lao ra tự tay xé xác tên đạo sĩ chết tiệt này.
Đêm qua nàng tâm phiền ý loạn, bỏ lại hộ vệ một mình đi xa, lúc phản ứng lại đã không biết bản thân đang ở đâu, còn gặp phải đạo sĩ.
Tên đạo sĩ chết tiệt này cũng liều lắm, vậy mà đuổi nàng đến tận đây, đúng là âm hồn không tan!!
Nàng cắn chặt răng, định sử dụng pháp lực nhưng lại không dùng được.
Không biết đạo sĩ có dùng cách gì phong bế nội lực của nàng không, hơn nữa cái hồ lô này cũng không đơn giản, mùi rượu gay mũi bên trong khiến nàng nhức đầu.
Câu Nguyệt biết đây không phải mùi rượu bình thường, mà là rượu ngâm.
Rượu nhúng vào nước lạnh gặp tam vị chân hỏa có thể đốt một con yêu tinh ngàn năm thành tro bụi.
Trước đây nàng nghe nói rất nhiều yêu ma trong giới đã bị đám trừ yêu sư dùng cách này sống sờ sờ tra tấn chết.
Hừ, đây được gọi là chính đạo à, đúng là âm ngoan xảo trá, giờ cũng muốn dùng nó đối phó nàng?
Lòng nàng nặng trĩu.
Không biết qua bao lâu, có lẽ đã được hai canh giờ, bây giờ chắc cách Thần Ẩn sơn xa lắm.
Câu Nguyệt ôm đầu gối ngồi trong hồ lô tối tăm, nhắm mắt nghĩ đối sách.
Nhưng trước mắt không dùng được pháp lực, cũng không thể phát tín hiệu nói cho bọn Tam Kê, dường như chỉ còn có thể chờ chết.
Loại cảm giác bất lực bị người khác kiềm chế này đã lâu nàng không trải qua.
Thật giống như đang quay về hồi ác mộng trong trí nhớ.
Chắc chắn lúc này đầu gỗ kia vẫn chưa biết nàng bị người ta cướp đi......!Nếu, nếu mình thật sự thua tại đây, không thể tránh thoát một kiếp, liệu sau khi biết tin nàng ấy có khổ sở không......!Câu Nguyệt từ từ nắm chặt tay, nhắm mắt lẩm bẩm cái tên đã khắc in trong lòng.
Phàn Thiện.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.