Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 29: Người Gõ Mõ Nửa Đêm






Bang – bang – bang!
Đêm khuya trên con đường trống trải không bóng người, tiếng gió nhè nhẹ thổi qua, bóng cây lung lay xao xạc, mà ở phía xa xa mơ hồ truyền đến âm thanh gõ mõ.
Từ sau khi quan phủ dán bố cáo thì trong khoảng thời gian này số người ra ngoài lúc nửa đêm quả thật là ít hơn lúc trước rất nhiều, trên đường càng quạnh quẽ hơn.
Nhưng chung quy vẫn là có một số người gan lớn không đem những lời đồn đãi về thần thần quỷ quỷ này để vào mắt, ban đêm bọn họ vẫn ra ngoài tìm một nơi vui vẻ, mua vui bừa bãi, sau khi thấy mỹ mãn mới đạp lên cơn say mà trở về.
Hàng đêm sênh ca, sống trong mơ mơ màng màng.
Lúc này đã qua canh ba.
Rẽ qua một con phố là có thể thấy một ngọn đèn dầu chưa tắt ở xa xa.
Ở nơi phong hoa tuyết nguyệt này, buổi tối mới chính là thời điểm náo nhiệt nhất.
Đèn lồng đỏ thẫm chập chờn, uyển chuyển hòa mình cùng với giọng hát và tiếng cười đùa náo nhiệt quanh quần ở các gian lầu.
Không lâu sau có hai thân ảnh lắc lư đỡ nhau đi ra.
Bọn họ nổi danh là ăn chơi trác táng trong thành, một người là Liễu Nhị thiếu gia của tiền trang, một người là Thiếu chủ tử ở võ quán.
"Tam ca, huynh, huynh đỡ ta một chút, ta đau đầu quá" Liễu Nhị thiếu gia xiêu vẹo nằm sấp tựa lên người Thạch Tam bá, cười nói.
Thạch Tam bá nghe một thân đầy mùi rượu này thì nhíu mày, trong âm thanh trầm mạnh mang theo trách cứ nói: "Đừng có uống nhiều như vậy nữa, mấy ngày nay buổi tối đều không an toàn"
Người nọ mơ hồ nói: "Không phải...!ức...!không phải có huynh sao, võ công của huynh lợi hại như vậy, sợ...!sợ cái gì..."
Hai người lung lay lắc lắc đi tiếp, sau đó thoáng nhìn thấy một lão nhân đang gõ mõ ở góc đường u ám.
Dưới ánh sáng mơ hồ không thấy rõ dáng vẻ của bóng người kia, hơn nữa hai người cũng không lưu ý lắm.
Thạch Tam bá ổn định bước chân, choàng tay vịn qua bên bả vai nam tử, để đối phương dựa vào thoải mái một chút.
Người bên cạnh thì lại không an phận, hắn khép hờ mắt say khướt để sát mặt tới: "Hử, vừa rồi huynh có xem trọng cô nương nào không? Lão đệ ta đây giúp huynh chuộc lại.
Lớn như vậy rồi không cưới hiền thê thì thôi, làm sao đến cả một người vợ làm ấm giường cũng không có", nam tử nói xong hào khí vỗ vỗ lưng đối phương.

Người uống say không biết xuống tay nặng nhẹ, sức lực cũng lớn hơn bình thường một chút, vỗ đến lưng người kia phát đau.
Hắn trầm giọng nói: "Không cần"
"Chậc, hahahaha" Liễu thiếu gia nghe xong cười ha ha nói: "Người như huynh giống như cái hũ nút, đi theo ta chơi lâu như vậy cũng không gọi cô nương, nếu không phải thấy huynh cũng thích ra vào mấy chỗ đó, ta còn tưởng là huynh là Long Dương chi hảo (*) đấy"
(*) Long Dương chi hảo: điển tích về Long Dương Quân, một cậu học trò được Ngụy vương say mê.
Thạch Tam bá nhíu chặt cặp lông mày rậm, dọa liếc hắn một cái, hắn thấy thế ghé vào trên bờ vai rộng cười to.
Hai người cứ vừa đi vừa nói liền đi vào trong con hẻm tối mù mịt mà lại hoàn toàn không biết nguy hiểm đã tới gần.
Lúc này ở phía sau chỗ tối có một đôi mắt đang ngấm ngầm nhìn chằm chằm bọn họ.
Thân ảnh này khom xuống nấp vào một chỗ trên tường, toàn bộ đều ẩn vào trong rợp bóng cây.
Hắn khàn khàn cười nhẹ một tiếng, chậm rãi lấy ra một cái chai trong ống tay áo...!hai tên nam nhân về muộn này tối nay nhất định sẽ trở thành con mồi của hắn.
"Nè, đệ có nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân không?" Thạch Tam bá đột nhiên dừng lại, thân là người luyện võ nên sự cảnh giác và nhạy cảm khiến hắn cảm nhận được có chút khác thường.
Hắn lập tức quay đầu nhìn ra phía sau.
Dạo này có nhiều lời đồn đãi, dù là khinh thường những ai tin vào lời này nhưng cũng phải cẩn thận đề phòng một chút.
"Cái gì, tiếng bước chân gì?" Liễu thiếu gia nghe hắn nói như vậy cũng nhìn theo ra phía sau, qua một lát cười nói: "Tam ca à, huynh đâu có say, có cái gì đâu"
"Không đúng, giống như có cái gì đó đi theo chúng ta"
"Chậc, Tam ca sao gần đây huynh đa nghi nhiều thế" Liễu thiếu gia tách ra khỏi người Thạch Tam bá, lảo đảo đi vài bước, mở to con mắt say lờ đờ nhìn xem: "Để ta xem xem...!ta xem xem"
Sau lưng hắn giờ đây là một mảng tối âm u, chỉ mơ hồ nhìn thấy rừng cây lắc lư, còn lại rực kì yên tĩnh.
"Huynh xem, cái gì cũng...!Tam ca?" hắn cười quay đầu lại nhưng kinh ngạc thấy người nọ đã ngã xuống mà không phát ra một tiếng động.
Hơn nửa ngày hắn mới phản ứng được: "Tam ca? Tam ca huynh sao vậy?" hắn đem người lật qua, run run kiểm tra một chút, thấy toàn thân Thạch Tam bá vẫn tốt, một chút vết thương cũng không có, hắn đưa tay để dưới chóp mũi thì hô hấp cũng còn rất ổn định....!
Đột nhiên dư quang của hắn thoáng nhìn thấy một cái bóng đen từ bên cạnh chợt léo ra.
"Ai đó?!" Liễu thiếu gia giật mình một cái ngồi bệt xuống đất, khẩn trương nhìn xung quanh.
Gió vù vù thổi qua lạnh lẽo.

Bóng cây hai bên đường không biết vì sao lại lay động kịch liệt vô cùng.
Vù vù...!vù vù...!
Trong bóng tối, một bóng cây đang không ngừng nở ra, biến dạng vặn vẹo từng chút một, dần trở nên giống như một con dã thú dương nanh múa vuốt.
Liễu thiếu gia chỉ cảm thấy có một cổ khí lạnh từ sau lưng thổi lên, thẳng tắp lên tới đỉnh đầu.
Trong lúc mơ hồ, hắn kinh hoàng nhìn thấy ở cách đó không xa có một cái bóng đen giống như đang nằm sấp trên bức tường!
Là người sao, không đúng...!đây tuyệt đối không phải người! Nhưng mà thứ đó...!giống như con nhện đang đi ngược xuống dưới, bắt đầu dọc theo mặt tường chậm rãi bò đến đây...!
"Quỷ...!Quỷ...!Quỷ!" Liễu nhị thiếu gia thét chói tai kêu lên.
"Tam...!Tam ca mau tỉnh lại đi!" sắc mặt hắn trắng bệch, cơ hồ sợ đến muốn khóc ra, toàn thân run rẩy, muốn đứng lên nhưng không còn sức lực, chỉ có thể hoảng loạn lung lay nam nhân đang hôn mê bất tỉnh trên đất, "Tam ca, Tam ca!"
Mà lúc này hắn ngẩng đầu nhìn lại thấy bóng đen đã sắp bò đến bên này, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ dáng vẻ ra sao.
Bỗng nhiên nó ngừng lại, thân hình hơi cong lên giống như muốn lấy đà, chuẩn bị nhào đến bất cứ lúc nào! Liễu thiếu gia nhìn thấy đã sợ đến không nói nên lời, trên mặt tái nhợt dại ra.
Ngay sau đó, cái thứ đen tối đó liền ập tới.
Hắn sợ đến nhắm mắt lại, nghĩ đến đời này của hắn coi như xong rồi.
Nhưng sau đó bên tai lại bỗng nhiên vù một tiếng, một cơn gió mạnh phá không xẹt qua, chấn động đến vành tai hắn kêu lên ong ong, trong đầu cũng hoàn toàn trống rỗng.
Khi hồi phục lại được ý thức hắn run run mở mắt ra hít hít mũi.
Sự việc khủng bố không phát sinh như trong dự đoán của hắn, xung quanh yên tĩnh như thường, giống như tất cả những gì trước đó đều là ảo giác của hắn.
Sức lực bị rút đi cuối cùng cũng trở về, mà nam nhân bên cạnh đã tỉnh lại, thấy tình huống này liền nghi hoặc nói: "Liễu đệ? Xảy ra chuyện gì vậy, ta...!ta làm sao..."
Lời còn chưa nói xong thì hắn không ngờ nam nhân trước mặt liền oa lên một tiếng bậc khóc lên, liều mạng kéo lấy hắn đứng lên chạy đi thật xa, nam nhân vừa chạy vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy đầy trên mặt, thật sự không đành lòng nhìn thẳng chút nào.
"Ơ, làm sao vậy?!" Thạch Tam bá tỉnh tỉnh mê mê hỏi.
"Đừng hỏi nữa, mau...!mau chạy thôi!" hắn mang theo âm thanh khóc nức nở biến mất ở một góc xa xa...!
Mà ở nơi hai người vừa đứng có một thân ảnh khom lưng ẩn mình trong bóng cây mở mắt trừng trừng nhìn hai nam nhân chạy đi, nó không cam lòng nắm chặt nắm tay, cánh tay run lên mơ hồ làm đau nó.
Nó quay đầu lại hung hăng nhìn về một hướng khác.
Ở xa xa, một thân ảnh trong trẻo lạnh lùng đứng trên tán cây, vạt áo nhẹ nhàng đung đưa, mái tóc đen tuyền như thác nước.
Đó là một nữ nhân như bước ra từ truyện cổ tích, nhưng trên người lại tản ra hơi thở băng lãnh khiếp người.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, cách một khoảng không liếc mắt nhìn vào nó.
Toàn thân nó run lên, mặc dù không thấy rõ hình dáng của đối phương nhưng lại bị khí thế cường đại này áp bách đến kinh sợ.
Xem ra lần này đã chọc tới nhân vật lợi hại rồi...!sắc mặt một người ẩn sâu trong nơi bí mật gần đó dần âm u lại.
Trong nháy mắt ống tay áo của nữ tử đứng trên cây khẽ nhúc nhích, một cơn gió vừa thổi qua, thân ảnh liền biến mất không dấu vết.
...!
Trong một căn phòng của Mộc phủ, một ánh sáng vô hình lọt qua khe cửa sổ, dừng lại trên tấm thảm trước giường bông, biến trở về bộ dạng Đại Cẩu.
Bên trong tấm chăn gấm mẫu đan cách đó không xa, một nữ tử lật người lại, vẫn ngủ say như trước, trong lúc ngủ còn cong khóe miệng lên.
Phàn Thiện nhẹ nhàng thở hắt ra, trong mắt ánh lên vài tia lo lắng.
Lúc này một bóng trắng chậm rãi đi theo sau Phàn Thiện bước về phía nàng.
Nàng giương mắt nhìn thấy Câu Nguyệt thì có chút ngoài ý muốn, nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó đột nhiên có chút xấu hổ, "Sao ngươi lại tới đây?"
Tiểu bạch miêu liếc nàng: "Lẽ nào ta không nên tới sao? Đã quấy rầy ngươi không thể..." nàng đi tới bên thảm, rất ý tứ liếc mắt nhìn lên giường: "Không nghĩ tới ngươi lại ở cùng phòng với vị tiểu thư Mộc gia này"
"Chỉ là cùng ở dưới một mái hiên mà thôi.
Khi ở trong núi thần ẩn không phải ta và ngươi cũng như vậy sao" Phàn Thiện không cảm thấy có gì không thishc hợp.
"Hừ...!cái này không giống" Câu Nguyệt thấp giọng hừ hừ đi tới dựa gần nàng ngồi xổm xuống: "Đêm nay ta ngủ với ngươi"
"Như vậy sẽ bị phát hiện"
"Ta mặc kệ, ngươi còn muốn ta lên nóc nhà ngủ nữa sao? Ta đợi trời sáng rồi đi, cùng lắm thì...!đến lúc đó ngươi giúp ta ẩn thân?" nàng bống nhiên nghĩ đến một chút, bị kích động nói: "Nè, không bằng bây giờ ngươi giúp ta ẩn thân đi, ta sẽ hành sự cẩn thận, có lẽ còn có thể giúp ngươi làm việc"
Phàn Thiện buông mi trầm tư một chút: "Cũng được"
Nói xong nàng nhẹ nhàng nằm sấp xuống, lại nói tiếp: "Thật ra hôm qua ta đọc được ký ức của một gia đinh"
"Gia đinh?" tiểu bạch miêu thuận thế tới gần một chút, đem thân thể của mình vùi vào trong bộ lông màu vàng mềm mại.
"Ừm, gia đinh kia tương đối gần gũi với lão nhân ở cửa sau" Phàn Thiện tiếp tục nói: "Dựa theo biểu hiện trong trí nhớ, lão nhân đó có một nhi tử, hắn làm đầy tớ trong Mộc phủ này, nhưng sau đó có một ngày lại đột nhiên mất tích không thấy đâu, lão ra ngoài tìm hai năm cũng không tìm được mới trở về đây, sau khi về thì làm người giữ cửa trong Mộc phủ, buổi tối còn kiêm làm người gõ mõ, chỉ là cả người đều thay đổi, so với trước đó thì lão trầm mặc ít nói hơn rất nhiều"
"Vậy ngươi cảm thấy chuyện này có liên quan gì tới chuyện nhi tử của lão mất tích?" Câu Nguyệt hỏi.

"Không nhất định là có liên quan, nhưng ít ra...!trong hai năm đó nhất định đã phát sinh chuyện gì rồi.
Thời gian hai năm có thể khiến tính tình một người thay đổi rất lớn, ta nghĩ không chỉ đau đớn vì mất đi người thân" Phàn Thiện bình tĩnh đem nửa người trên của mình cách ra xa bạch miêu một chút, tránh cho chạm phải vị trí không nên chạm như lần trước, "Mới vừa rồi ta cảm ứng được không ổn nên đi ra ngoài,ta phát hiện hắn đang muốn hạ thủ xuống hai người phàm trần nên ngăn hắn lại.
Nhìn thủ đoạn ngoan độc lúc đó của hắn thì lại chính là dùng bùa nước đổi chiều bóng trên tường, rất giống như đã tu luyện theo đạo pháp tà thuật nào đó"
"Hắn muốn bắt nam tử...!có thể là có liên quan đến đạo pháp tu luyện này" Phàn Thiện dừng một chút, tiếp tục nói: "Cũng không biết sau lưng hắn còn có nhân vật lợi hại gì.
Trong khoảng thời gian này chúng ta theo dõi một chút, nghĩ biện pháp buộc hắn hiện thân"
Tiểu bạch miêu bị kéo khoảng cách ra có chút khó chịu mà quét đuôi, dứt khoát thay đổi chỗ nằm, nàng đi tới dưới cần cổ to lớn của Đại Cẩu, tựa như báo đáp mà cọ cọ cái trán lên cằm đối phương, rồi nói: "Biện pháp này không tệ.
Nếu hắn vẫn luôn ẩn núp thì ngươi liền ép hắn đi ra, không cho lão nhân kia lại bắt được người, để xem hắn sẽ làm sao"
Nói xong lại chuyển ngữ điệu: "A, thật ra mấy tên xú nam nhân đi rêu rao khắp nơi vào ban đêm này cũng không phải thứ gì tốt, bị bắt đi mới là tốt"
"Tính tình của bọn họ dĩ nhiên là không được tốt lắm, người hôm nay cứu được có một người là hoang d.âm háo sắc, phẩm hạnh không đứng đắn.
Nhưng mấy thứ đó không đủ khiến ta thấy chết mà không cứu" Phàn Thiện thản nhiên nói: "Chỉ có điều phải làm gì đó khiển trách bọn họ, cho nên vừa rồi lúc ta cứu người tiện thể hạ một chú quyết lên người nam nhân kia"
"Chú quyết gì thế?"
"Khiến hắn thấy sợ nữ nhân"
"Phốc" Câu Nguyệt nhìn bộ dạng nghiêm trang của Đại Cẩu không nhịn được bật cười: "Ngươi cứ việc thi pháp khiến hắn thích nam nhân là được rồi"
Đại Cẩu nghiêm mặt.
Mỗ mèo cười một chút rồi nghiêm mặt nói: "Ai, hiện tại chúng ta đang nhàn nhã nghỉ ngơi ở đây thật sự có ổn không, lỡ như lão nhân kia còn chưa từ bỏ ý định, lúc này tiếp tục đi bắt người thì làm sao?"
"Qua khoảng thời gian này hẳn là sẽ không còn ổn nữa.
Vừa rồi ta hiện thân hắn cũng đã hiểu rõ tối nay hắn không có cơ hội nữa" Phàn Thiện nói: "Huống hồ ta còn bày ra cảm ứng bên ngoài, một ngày này nếu như hắn có hạnh động ta sẽ phát hiện được"
Câu Nguyệt nghe xong nhịn không được cọ cọ vào mặt Đại Cẩu: "Ngươi học được bản lĩnh đó ở đâu vậy?"
"Sư phụ dạy"
"Tiên ông sư phụ trong truyền thuyết kia của ngươi sao?"
"Sư phụ ta là đệ nhất mỹ nhân tiên giới"
"Đệ nhất mỹ nhân tiên giới? Trước đây ta vẫn chưa từng nghe qua" Câu Nguyệt lại đột nhiên thốt ra: "Nàng xinh đẹp hơn ngươi luôn sao?"
Phàn Thiện nghe vậy giật mình.
Tiểu bạch miêu cũng sửng sốt, sau đó xoay mặt qua một bên: "Đừng hiểu lầm"
Hai người nhất thời im lặng, qua một lát sau có lẽ thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nàng vội vàng nói sang chuyện khác: "Khụ, vậy lão già kia thì sao? Sau khi tìm được yêu quái này rồi ngươi định xử lý hắn như thế nào?"
"Hắn sao..." trong tâm Phàn Thiện chợt thấy có chút nặng nề.
Đúng vậy, người phàm trần vì mất đi thân nhi lại đi nhầm đường này...!nên xử lý thế nào đây?
Phàn Thiện lấy lại tinh thần, nơi giữa lông mày dần dần nhíu lại: "Ta vẫn chưa nghĩ được nên xử lý chuyện này như thế nào"
___________
Từ đây đến cuối tuần mình sẽ cố gắng một ngày một chương, nhưng sang tuần sau thì một tuần từ 3 đến 4 chương thôi nha..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.