Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 53: Thi châm trị hen suyễn




Vào thời gian nghỉ ngơi dùng cơm trưa, mọi người cũng chỉ đơn giản cắn mấy miếng lương khô, uống chút nước rồi lại tiếp tục chạy đi. Ý niệm Chỉ Yên vừa động đã lấy thêm mấy quả trái cây từ không gian càn khôn ra ngoài, phân cho Sa Toa, Sa Long, mỗi người hai quả.
Trái cây xanh mướt được lây dính linh khí trong không gian nên nhìn qua càng tươi mới, mọng nước, nhìn thật mê người, đặc biệt lại có hương thơm khiến người ta phải thèm nhỏ dãi. Hai mắt Sa Toa sáng ngời, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút vui sướng, vội vàng cắn một miếng.
Thịt quả trong veo, mật nước như thấm vào cổ họng, theo sau là cảm giác mát lạnh tràn ngập cả thể xác và tinh thần, nhưng lại nhanh chóng bị cảm giác ấp áp vọt lên từ đan điền lấn áp, cảm giác mệt mỏi vì tiêu hao thể lực lúc trước cũng hơi khôi phục lại.
Thân thể Sa Toa và Sa Long hơi run lên, vẻ mặt không dám tin trừng mắt nhìn Chỉ Yên: Đây không phải là linh hồn quả trong truyền thuyết chứ?
“Loại quả này không thần kỳ như trong tưởng tượng của hai người đâu, nó chẳng qua cũng chỉ là một loại quả ăn để chắc bụng thôi.” Chỉ Yên cười nhẹ, loại quả này dù không sánh bằng linh hồn quả trong truyền thuyết nhưng cũng hấp thu không ít linh khí, ngoài việc chắc bụng, còn giúp người dùng giảm bớt mệt nhọc, nhanh chóng nâng cao tinh thần.
“Oa, Tiểu Yên Nhi đáng yêu nhất, loại quả này còn không?” Vẻ mặt Sa Toa háo sắc cộng thêm chảy nước miếng, mở to mắt chờ đợi nhìn Chỉ Yên. Là một công chúa cao quý, nàng đã ăn qua không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng đây lại lần đầu tiên nàng mới được nhấm nháp loại quả có mang linh khí như thế này.
Không chỉ ăn ngon mà còn thực dụng, thậm chí nàng còn cảm thấy xung quanh vỏ trái cây mang theo một tầng linh khí mỏng manh, không biết chừng nếu ăn nhiều có khi lại thăng cấp linh lực đấy, oa ca ca (tiếng cười =))), nàng càng ngày càng phát hiện mình không thể nhìn thấu được đứa nhỏ này, loại quả thần kỳ, mê người như vậy, nàng (Chỉ Yên) hái ở chỗ nào thế?
Sa Long tinh tế thưởng thức trái cây, ăn được cả miệng đều lưu hương, không nói Sa Toa, đến ngay cả người hay chú trọng ăn uống như hắn cũng không nhịn được muốn ăn thêm lần nữa.
“Được rồi, loại quả này không thể ăn nhiều, mỗi lần chỉ nên ăn hai quả thôi.” Chỉ Yên gõ gõ cái trán của Sa Toa một cái, buồn cười nói, có ai nhìn thấy vị công chúa nào tham ăn như nàng ấy không?
Sa Toa thất vọng bĩu môi: “Nói lần sau, nhưng là khi nào vậy?” Tiểu Yên Nhi sẽ không phải cố ý dỗ dành nàng chứ, loại quả này tốt như vậy sao không thể ăn nhiều? Vẻ mặt Sa Toa lộ rõ tâm không cam lòng không nguyện, cả khuôn mặt đều suy sụp, mếu máo.
“Được rồi, được rồi, đã khi nào Yên Nhi lừa gạt chúng ta chưa, loại quả này tuy ngon miệng, nhưng năng lượng lại bá đạo, chỉ hai quả cũng đã đủ giúp chúng ta khôi phục thể lực, nếu ăn nhiều hơn, sợ rằng sẽ có tác dụng không tốt.”
Sa Long thở dài một tiếng, cũng chỉ ở trước mặt Yên Nhi, Sa Toa mới có thể lộ ra vẻ mặt này, giống hệt như một đứa nhỏ không lớn, mà ngược lại Yên Nhi chín tuổi lại giống như tỷ tỷ của Sa Toa vậy, khi thì ngây thơ, khi thì trầm tĩnh, lại mang theo theo trí tuệ, giống như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của nàng vậy.
Ba người Chỉ Yên vừa đứng lên, chuẩn bị tiếp tục chạy đi, nhưng phía trước, cách khoảng hơn trăm mét lại truyền đến một trận ồn ào, vài ba đệ tử tụ tập một chỗ, hình như còn có tiếng đánh nhau truyền ra. Chỉ Yên và hai người Sa Long liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng tăng tốc, tiến lên nhìn thử.
“Mẹ nó, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, chỉ bằng ngươi cũng dám đứng bên cạnh Tố Tố.” Một giọng nói thô lỗ mang theo nhục nhã vang lên, nói xong tảng đá trong tay hắc y thiếu niên cũng ném tới thân hình thiếu niên gầy yếu đối diện.
Mọi người xung quanh kinh ngạc hô một tiếng, vội vàng, hoảng loạn tránh ra một bên, chỉ sợ chính mình sẽ bị liên lụy vào. Hồng y thiếu nữ cúi đầu, hai tay chống đỡ trên mặt đất, vẻ mặt khó chịu.
“Ngươi nói chuyện có đạo lý một chút được không, ta thấy Tố Tố khó chịu nên mới…”
“Mẹ nó, Tố Tố là tên mà ngươi có thể gọi sao, lão tử đúng là không nên tha cho cái miệng chó của ngươi.” Hắc y thiếu niên nghe vậy càng hùng hổ vọt lên, nắm chặt nắm đấm, ánh sáng màu cam bao phủ xung quanh người hắn, hai tròng mắt cũng nhiễm lên màu đỏ đậm giận dữ.
“Lại là loại tiết mục này.” Sa Toa bĩu môi, khinh thường, hừ lạnh nói.
“Là đồng học ban chúng ta.” Sa Long nhướng mày, nhìn thanh y thiếu niên sắp bị đánh kia nói.
“Ồ, đúng là rất giống đồng học ban chúng ta, hình như là người hay ngồi ở góc khuất trong phòng học.” Sa Toa giống như đã phát hiện điều gì mới mẻ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nhiễm lên một chút ngạc nhiên: Không nghĩ tới thì ra là đồng học cùng ban.
Ánh sáng màu cam bao phủ xung quanh nắm đấm của hắc y thiếu nhiên, khí thế sắc bén như lợi khí ra khỏi vỏ, không chút lưu tình đánh về phía thân hình đơn bạc của thanh y thiếu niên. Chỉ Yên nhíu mày, thân thể nhoáng lên một cái, ngay lúc quyền phong đến trước mặt thanh y thiếu niên đã bị nàng ngăn cản lại. Mọi người xung quanh không nhịn được thở hắc ra, ánh mắt quái dị nhìn đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện làm kỳ đà cản mũi này.
“Ngươi là ai mà lại dám quản chuyện của lão tử?” Ra chiêu thất bại, hắc y thiếu niên thở hổn hển trừng mắt nhìn đứa nhỏ rảnh rỗi xen vào việc người khác này, hận không thể đánh bay nàng tại trận.
Thân ảnh Sa Toa, Sa Long đồng thời nhoáng lên một cái đã song song xuất hiện bên cạnh Chỉ Yên, ánh mắt nhìn về hắc y thiếu niên lạnh lẽo lạ thường, toàn thân lại tản ra khí thức đè ép khiến người khác phải kinh hãi.
“Mẹ nó, hai người các ngươi lại là ai? Định ỷ vào việc có nhiều người có phải hay không? Lão tử cũng có người.” Hắc y thiếu niên vẫy tay một cái, hiện trường lập tức đã xuất hiện nhiều thêm năm thiếu niên thân hình cường tráng, vẻ mặt bọn hắn hung thần ác sát, không khác với bọn lưu manh, đầu đường xó chợ.
“Không cần để ý tới bọn hắn, miễn cho tự hạ thấp giá trị của mình.” Chỉ Yên thản nhiên quét mắt nhìn bọn hắn một cái, xoay người, đi về phía hồng y thiếu nữ, lúc này thân thể thiếu nữ đã run lên từng trận, hô hấp cũng dồn dập, gấp gáp giống như không thở nổi.
“Ngươi không có việc gì chứ?” Chỉ Yên ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ bé đè lên mạch tượng trên cổ tay nàng. Mạch tượng mau lại gấp gáp, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, mồ hôi đầm đìa, tay chân lạnh như băng, ghé sát đầu vào thậm chí còn nghe được âm thanh hít thở khó nhọc, thoáng chốc trong lòng nàng đã có định luận.
“Sao lại thế này?” Sa Toa tò mò ngồi xổm bên cạnh Chỉ Yên, tuy không xem được thiếu nữ bị bệnh gì nhưng cũng biết được tình huống lúc này của nàng ta không ổn.
“Hen suyễn, các ngươi đều tản ra xung quanh đi, ta muốn giúp nàng thi châm.” Chỉ Yên lắc đầu, thân thể nữ tử đã run rẩy, suy yếu, nếu không thi châm thì chỉ sợ nàng ta sẽ không qua khỏi.
Vừa nghe nữ tử bị bệnh hen suyễn, mọi người đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt xuất hiện tia nhìn đồng tình và thương xót, không ít người còn lắc đầu, thổn thức cảm thán, thân thể hắc y thiếu niên lại chấn động, mày kiếm nhíu lại, trên mặt xuất hiện vẻ dữ tợn, ánh mắt nhìn về phía thanh y thiếu niên càng trở nên ác độc.
“Ngươi có biện pháp sao, cầu xin ngươi cứu nàng.” Vẻ mặt thanh y thiếu niên khổ sở, bối rối cầu xin Chỉ Yên, ở trong lòng hắn, người có thiên phú được viện trưởng đại nhân coi trọng nhất định có cách cứu chữa cho Tố Tố.
“Xùy, hen xuyễn nha, ngươi cho là mấy loại bệnh lông gà vỏ tỏi sao, tùy tiện chỉ bằng một đứa nhỏ như nàng mà có thể trị được?” Những kẻ vây xem bộc phát từng trận cười nhạo, giống như đang nghe thấy chuyện gì đó buồn cười và hoang đường lắm vậy, chung quanh cũng hùa theo ngươi một tiếng, ta một tiếng châm chọc, chế giễu, khinh thường liếc mắt nhìn thiếu niên giống như đang nhìn một kẻ ngu.
“Nếu tiểu quỷ này có thể trị thì Tôn Miểu ta tình nguyện đâm đầu vào thân cây tìm chết.”
“Đúng vậy, hen xuyễn là một loại bệnh khó trị, nhiều năm cũng chưa nghe nói có ai có thể chữa khỏi, chỉ bằng con nhóc này sao?! Hừ…” Vẻ mặt hắc y thiếu niên hèn mọn, cười hết sức thiếu đòn.
Sa Toa và Sa Long hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, sâu trong mắt là một mảnh lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.