Edit: Thủy Lưu Ly.
"Muội không sao chứ?" Sa Hiên từ cửa bước vào, nhìn thấy Chỉ Yên, mở miệng hỏi, nhưng tầm mắt lại tập trung trên người Sa Toa lúc này đang nằm ngủ trên giường, mày kiếm không nhịn được nhíu chặt.
"Đã khiến mọi người lo lắng rồi, muội không sao, huynh yên tâm đi. Còn Sa Toa tỷ, tỷ ấy chỉ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ tốt thôi." Chỉ Yên lắc đầu, an ủi Sa Hiên.
"Vậy thì tốt, muội cũng đi nghỉ ngơi đi, nơi này có ta là được rồi.” Sa Hiên gật gật đầu, đến gần, ngồi ở mép giường, vẻ mặt thương tiếc nhìn Sa Toa: Quả thật mấy ngày nay nàng ấy đã mệt mỏi quá rồi, không chỉ phải chịu áp lực tâm lý mà còn theo bọn họ bôn ba khắp nơi.
"Muội đã cho người chuẩn bị nước ấm, huynh tắm gội một chút đi. Cơm nước xong, huynh mới có tinh thần chăm sóc cho Sa Toa được." Chỉ Yên dặn dò với người hầu bên ngoài và Sa Hiên, sau đó mới rời khỏi.
Lúc sau, Sa Long đã tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng, vẫn một thân áo bào màu lam, vẫn nụ cười yếu ớt như gió xuân lúc trước, chẳng qua ánh mắt khi hắn nhìn Chỉ Yên lại càng lúc càng dịu dàng.
"Đi thôi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi." Sa Long nhìn Chỉ Yên cười nói.
Lúc nàng mới trở về thì không để ý, lúc này xong việc mới biết bụng mình đã đói đến khó nhịn rồi.
Ăn cơm với Sa Long xong, Chỉ Yên trở về phòng mình, thẳng đến lúc chạng vạng, khi Sa Toa tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, nàng vẫn chưa xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa.
"Tiểu, Tiểu Yên Nhi đâu?" Sa Toa vừa tỉnh lại, lập tức nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Chỉ Yên.
"Muội ấy đang nghỉ ngơi trong phòng, thế nào rồi, có tốt hơn chút nào không, nàng ngồi dậy ăn chút gì đi.” Sa Hiên vươn người, nhẹ nhàng nâng Sa Toa dậy, ngón tay dịu dàng vén sợ tóc vướng ở khóe môi nàng, cưng chìu nói.
Trước kia, mỗi lần nàng tỉnh lại đều là gọi tên chính mình, lúc này thì chỉ quan tâm đến bé con đó, không thể không nói trong lòng hắn cảm thấy hơi chua.
"A, ta phải đến gặp muội ấy, ta còn chưa hỏi mấy ngày nay muội ấy đã đi đâu, trải qua thế nào?” Sa Toa hô to, vụng về từ trên giường bò dậy, chẳng qua vì đứng dậy quá nhanh, trọng tâm không vững, cuối cùng lại hung hăng nện vào ngực Sa Hiên.
"Đau!" Sa Toa đau đến nhe răng trợn mắt: Không có việc gì thì sắm lồng ngực cứng rắn như vậy làm chi?
"Ha ha, ai bảo nàng vội vàng hấp tấp." Sa Hiên buồn cười, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của nàng.
"Nàng vừa tỉnh ngủ, ta ôm nàng đi đi." Vừa dứt lời, Sa Toa chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, tiếp theo cả người đã bị ôm vào một cái ôm ấm áp, vững chãi.
Cọ cọ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sa Toa đỏ bừng, Sa Toa 囧, không dám nâng đầu lên nhìn ai đó: Cái gì vừa tỉnh ngủ, cái đó và ôm nàng có liên quan gì sao?
"Yên Nhi." Gần đến gian phòng Chỉ Yên, Sa Toa lập tức vui vẻ hô lớn.
"Tỷ sao rồi, bây giờ cảm thấy tốt hơn rồi phải không, vậy thì cùng nhau dùng cơm đi.” Nhìn thời gian cũng sắp tới giờ cơm tối, Chỉ Yên đề nghị, quan trọng nhất là nàng phải giám sát Sa Toa dùng cơm nữa.
"Ồ, thật thơm, đồ do Tiểu Yên Nhi gắp đúng là không giống bình thường.”
"Món này rất ngon, Tiểu Yên Nhi, muội cũng nếm thử xem."
"Oa, thịt xào ớt xanh, đây là món tỷ thích nhất, Tiểu Yên Nhi thật tri kỷ..."
...
Trên bàn cơm, Sa Toa một ngụm Tiểu Yên Nhi, hai ngụm Tiểu Yên Nhi, gần như mỗi lần ăn một miếng thức ăn đều nhìn chằm chằm, đùa giỡn với Chỉ Yên, bộ dạng như không thể chia lìa.
Sa Long không nói gì, vùi đầu ăn đồ ăn chính mình, khuôn mặt Chỉ Yên thì treo lên nụ cười hạnh phúc, phối hợp, chỉ riêng sắc mặt Sa Hiên là đen thui như đáy nồi, chịu đựng dám chua trong lòng, không vội không gấp gắp rau cho Sa Toa.
"Đúng rồi, viện trưởng Lôi Minh và Diệp Văn tôn giả đã biết chuyện Tiểu Yên Nhi trở lại chưa?" Sa Toa ngẩng đầu, mở to mắt nhìn mấy người Chỉ Yên hỏi.
"Đã thông báo qua đó rồi, ngày mai Tiểu Yên Nhi cũng đến học viện phải không?" Sa Long gật gật đầu: Từ lúc thông báo với Sa Hiên, hắn cũng đã sai người thuận tiện thông báo cho viện trưởng Lôi Minh rồi.
"Ừm, ngày mai muội sẽ đi cùng mọi người, có điều, vào buổi chiều, chắc muội không thể tu luyện với mọi người được nữa. Còn về phần Tụ Linh trận, để muội nói cách khởi động trận pháp cho huynh, sau đó huynh cứ theo vậy mà dẫn dắt mọi người tu luyện.” Chỉ Yên gật gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sa Long nói, giống như đang thuật lại một chuyện vô cùng bình thường nào đó.
Ba người Sa Hiên, Sa Long, Sa Toa, đồng loạt chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chỉ Yên: Nàng vừa nói cái gì vậy?
Giao phương pháp khởi động Tụ Linh trận cho Sa Long? Còn để hắn dẫn dắt mọi người tu luyện?
Ý của nàng là muốn tách khỏi đội ngũ, từ này về sau không cùng tu luyện với bọn họ nữa sao?
Còn cả Tụ Linh trận kia nữa, đó là vật có giá trên trời, vậy mà nàng lại dễ dàng giao phương pháp khởi động như vậy, rốt cuộc nàng có biết chính mình đang nói cái gì không?
"Vì sao, rõ ràng đang tốt đẹp mà, vì sao phải tách ra?" Sa Long nhíu mày, trên mặt trừ khiếp sợ ra, thì không nhìn thấy chút vui mừng nào, giống như không có nàng, Tụ Linh trận này có tồn tại cũng không còn ý nghĩ gì nữa.
"Mọi người không tò mò mấy ngày nay muội đã ở đâu sao?” Ánh mắt hơi né tránh, Chỉ Yên suy nghĩ một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của bọn họ.
"Ở đâu?" Sa Toa trừng lớn mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn ngập tò mò, còn Sa Hiên, Sa Long thì lộ ra vẻ mặt chấn động, nghiêm túc nhìn nàng.
Làm sao có thể không tò mò được? Liên tục năm ngày, bọn họ gần như đã lật tung Minh đô nhưng vẫn không tìm thấy. Tất cả nhưng nơi nghĩ đến đều tìm, đều đi qua, những thế lực có thể sử dụng đều sử dụng, nhưng nàng giống như biến mất hoàn toàn, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Ngay cả Diệp Văn tôn giả và viện trưởng đại nhân cũng không thể tìm được.
Nhưng hôm nay nàng lại bình yên vô sự xuất hiện ở Bắc uyển, ở thời điểm bọn họ gần như sắp tuyệt vọng, nàng, xuất hiện. Lúc đó, trừ việc vô cùng kích động và vui sướng ra, trong lòng bọn họ cũng rất tò mò. Nàng đã đi đâu? Làm sao có thể xuất hiện ở Bắc uyển mà không để lại dấu hiệu nào?
"Chỉ có thể nói, nơi đó rất thần bí. Có người cứu muội, năm ngày sau lại đưa muội trở về.” Khóe môi khẽ nhếch, Chỉ Yên cười hờ hững: Đúng vậy, người thần bí, nơi thần bí. Ở trong lòng nàng, hắn quả thật rất thần bí .
"Hả, ở Minh đô này còn có nơi thần bí mà chúng ta không phát hiện?” Sa Toa duyên dáng gọi to, môi đỏ mọng trề ra, trong mắt lóe lên một tia gian trá: "Tiểu Yên Nhi, muội nói xem, bộ dạng người thần bí kia có đẹp mắt hay không?”
Vẻ mặt Sa Toa mờ ám, mắt đẹp chuyển động, chăm chú nhìn chằm chằm cảm xúc trên mặt Chỉ Yên: Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nhưng lúc Tiểu Yên Nhi nói đến người kia, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, giống như không muốn nhắc đến. Người có thể khiến bé con phản ứng như vậy, chẳng lẽ là một thiếu niên tuấn mỹ?
Xoạt xoạt, Sa Long, Sa Hiên đồng thời ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Chỉ Yên.
Trong lòng Sa Long là căng thẳng, mà Sa Hiên lại ước gì có mỹ thiếu niên đến thu phục Chỉ Yên, đến lúc đó thì Toa Nhi của hắn có thể toàn tâm toàn ý dính bên cạnh hắn rồi.
"Nói gì vậy chứ, người ta là lão quái vật, có thể đẹp mắt bao nhiêu?” Chỉ Yên bĩu môi, thè lưỡi với Sa Toa, nói, trong lòng lại hung hăng ghét bỏ Minh Dập Hàn một phen: Hừ, sống hơn vạn năm, không phải lão quái vật thì là gì.
Băng cung, Ma tộc, Minh Dập Hàn mặc một bộ mãng bào* màu trắng ngồi trên đại điện, vốn đang bận rộn chính sự, lại đột nhiên cảm thấy lạnh gáy. Hắn ngẩng đầu, xuyên thấu qua khoảng không trước mặt nhìn về nơi nào đó: Nhanh thôi, qua một thời gian nữa hắn có thể bỏ xuống sự vụ, đến nhân gian tìm nàng.
(*loại đồ cho vua chúa, bên trên có thêu hình rồng, lân hay phượng gì gì đó)
"Lão quái vật? Già thế nào, chẳng lẽ khuôn mặt người kia đầy nếp nhăn, nghe, nhìn không rõ, răng cũng bị rụng sạch?” Sa Toa không ngừng cố gắng, bám lấy Chỉ Yên dò hỏi.
Người có thể bị Tiểu Yên Nhi gọi là quái vật, nàng rất muốn nhìn thử xem thế nào nha.
"Khụ khụ, được rồi, quay lại vấn đề chính, mọi người có biết dấu hiệu này đại biểu cho cái gì không?” Ý niệm vừa động, Chỉ Yên lấy giấy bút từ trong không gian ra ngoài, đặt lên bàn, cẩn thận vẽ một dấu hiệu.
"Thuê Minh!" Sa Hiên nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia khó dò: "Tại sao muội lại hỏi cái này?”
Thuê Minh, tổ chức thuê mướn lớn nhất đại lục U Minh, chuyên môn làm những việc được người khác bỏ tiền ra thuê. Chỉ cần giao tiền, bọn họ sẽ giúp ngươi làm việc ngươi muốn.
Phàm là những chuyện bị Thuê Minh tiếp nhận, đều không có đạo lý không thể hoàn thành. Phàm là người bị Thuê Minh nhìn chằm chằm, đều chưa bao giờ có chuyện đào thoát.
Thuê Minh, có thể nói vừa chính vừa tà, là tổ chức buôn bán có thế lực khổng lồ. Bởi vì tính chất đặc thù, bình thường tổ chức này rất ẩn mật, muốn tìm tuy không khó nhưng cũng không đơn giản. Hắn thật sự rất tò mò sao bé con này có thể biết đươc.
"Thuê Minh!" Chỉ Yên thì thào, trong mắt xẹt qua một tia sáng không rõ: Thì ra là thế, "Xem ra người ám sát ta lần trước là người của Thuê Minh.”
"Thuê Minh, muội xác định?" Vẻ mặt Sa Long, Sa Hiên chấn động, sắc mặt nghiêm túc hỏi.
Nếu đúng là Thuê Minh, vậy một khi nhiệm vụ bị phát hiện thất bại, bọn họ sẽ phái lính đánh thuê mới đến, thẳng đến khi nhiệm vụ thật sự hoàn thành mới thôi. Bây giờ Chỉ Yên đã trở về, chẳng may lại bại lộ trước mặt Thuê Minh, thì không cần nghĩ cũng biết Chỉ Yên sẽ gặp nguy hiểm thế nào.
"Không nhầm được, lúc hắn ám sát muội đã để lộ dấu hiệu trên cổ tay mình.” Ánh mắt Chỉ Yên chắc chắc, vẻ mặt lãnh liệt (lạnh lẽo + mãnh liệt) nói.
"Xem ra chuyện này hơi phiền phức rồi. Sáng mai ta sẽ trở về một chuyến, xem có thể lợi dụng thế lực của Long Đằng quốc để tra ra người đứng phía sau màn không.” Sa Hiên nhíu mày, nhìn ba người quyết định. Thuê Minh một khi nhận việc thì không chết không ngừng, muốn hủy bỏ việc này, cách duy nhất là tra ra người đứng sau màn, giải quyết từ gốc.
"Hả, này, nhanh như vậy." Sa Toa cả kinh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sa Hiên.
"Yên tâm, ta giải quyết xong chuyện này sẽ lập tức trở lại. Bây giờ, phủ đệ này tuyệt đối không thể ở lại, ngay mai mọi người trở về ký túc xá đi, thuận tiện lộ một ít tin tức cho viện trưởng Lôi Minh và Diệp Văn tôn giả biết."
Bắc uyển quá mức xa xôi, một khi những người đó liều lĩnh vọt vào, như vậy, hậu quả có thể phỏng đoán được
Nhưng U Lam học viện lại khác, mặc ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng thật ra lại ẩn tàng rất nhiều hộ vệ thần bí. Hơn nữa có viện trưởng Lôi Minh và Diệp Văn tôn giả tọa trấn, đám lính đánh thuê này sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
…
Sáng sớm hôm sau, Sa Hiên mang theo một đám hộ vệ rời đi, còn đám người Sa Toa, Chỉ Yên thì đi đến học viện.
Cuối thu, gió lạnh quất vào mặt, bởi vì chưa đến giờ lên lớp, nên trên đường đến học viện tụ tập đầy người, tụm năm tụm ba, châu đầu ghé tai bàn tán, trên mặt mỗi người đều lộ rõ hưng phấn, trong mắt ẩn ẩn tia sáng kích động.
"Ngươi nghe thấy chuyện này chưa, trận đấu của giới luyện đan tân sinh sẽ được tiến hành vào tuần sau. Lần so tài này có mời những đệ tử ưu tú đến, cùng luận bàn với chúng đệ tử ưu tú trong giới tân sinh đấy…” Đôi mắt một thiếu niên chợt lóe sáng, vẻ mặt kích động thông báo.
"Ngươi cũng nghe nói? Ha ha, lần này chúng ta có thể mở rộng tầm mắt." Một thiếu niên khác cũng vui vẻ cười cười, nhất thời khiến không ít người chú ý lại đây.
Thân phận luyện đan sư tôn quý, có thể tận mắt nhìn bọn hắn luyện đan, đúng là không dễ.
"Nói cho các ngươi hay, lần này chẳng những có thể tận mắt chứng kiến cuộc luận bàn, mà đan dược luyện chế trong cuộc so tài cũng sẽ được trực tiếp bán ra. Đan dược nha, đan dược nha, nghĩ lại đã thấy kích động rồi…”
"Xì xào..." Mọi người sôi trào, vừa nghe đến cuộc so tài luyện đan, bọn họ đã thấy hấp dẫn rồi, giờ còn bán đan được tại chỗ, ngọn lửa trong lòng bọn họ lập tức được thổi bùng lên.
Có thể tiến vào U Lam học viện, bản thân tất nhiên có trụ cột không tồi, nhưng dục vọng theo đuổi thực lực của mọi người rất cao. Trong khi đó luyện đan sư ở đại lục U Minh lại rất ít, đan dược luôn ở trong trạng thái cung không đủ cầu. Cho nên chuyện bán đan dược tại chỗ này không thể nghi ngờ đã khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kích động.
"Ha ha, thật tốt quá, xem ra ta phải đi đến tiền trang một chuyến rồi. Tóm lại, lần này đan dược được bán ra, ta nhất định phải mua được một hai.” Một thiếu niên mặc hoa phục, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo, tài đại khí thô* hừ nói.
(*ở đây ý nói tên kia giàu có mà lãng phí, luôn chứng tỏ mình giàu có, kiểu như nhà giàu mới nổi vậy)
"Đúng vậy, đúng vậy, cơ hội tốt như thế, đoán chắc sẽ có vài người ra sức tranh giành, chỉ sợ giá cả… Chậc, nếu ta may mắn kết bạn được với một hai vị luyện đan sư thì tốt rồi…” Một thiếu niên khác nhìn qua tương đối nhã nhặn, lắc đầu: Nếu có thể kết bạn được với luyện đan sư thì hắn không cần phát sầu vì đan dược mà mặt mũi còn rất vẻ vang nữa.
"Xùy, luyện đan sư, giới tân sinh chẳng qua chỉ có tầm ba mươi người. Nghe nói mỗi người đều cao ngạo, ăn to nói lớn, há chúng linh giả như chúng ta có thể tiếp xúc được?” Không ít người đều lắc đầu, giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm vậy.
Linh giả, chiến sĩ, luyện đan sư... Căn cứ chức nghiệp khác nhau, bọn họ bị phân chia đến những khu giáo tập (khu dạy học) khác nhau. Khu dạy luyện đan có phong cách riêng, độc lập, quý khí, tượng trưng cho vinh quang và thân phận. Phàm là người có thể ra vào nơi này, người nào không phải đều cao quý lãnh diễm, cá tính mười phần?
Muốn kết giao với bọn họ, còn không bằng tìm khối đậu hũ đập đầu cho xong.
“Vậy thì chưa chắc, các người có nghe nói về luyện đan sư chín tuổi ở linh giả nhất ban không?” Thiêu niên mặc hoa phục hừ mũi, vẻ mặt cao thâm nhìn mọi người hỏi.
Luyện đan sư chín tuổi, chính là người được Diệp Văn tôn giả chọn làm đệ tử sao?
"Hắc, ngươi không nói, ta cũng quên mất. Nghe nói nàng không chỉ được Diệp Văn tôn giả nhìn trúng, mà còn được viện trưởng đại nhân tặng cho một lời hứa hẹn…”
"Một khi đã như vậy, các ngươi thấy nàng sẽ tham gia cuộc so tài này sao?” Trong đám người, một thiếu niên lanh lợi đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nóng rực.
Từ lần từ biệt trước ở Luyện Đan viện, hắn đã không còn gặp lại nàng nữa. Đứa nhỏ mặc váy áo màu hồng phấn, tinh xảo, đáng yêu lại cả người đều là gai độc kia, không biết thời gian này nàng thế nào, hắn có thể gặp lại nàng ở lần so tài này không?
Oanh, mọi người giật mình, trong mắt lóe ra tia sáng vui mừng lẫn sợ hãi. Đúng vậy, đứa nhỏ kia cũng là một luyện đan sư. Nếu nàng tham gia, thì bọn họ sẽ được tận mắt chứng kiến kỹ thuật luyện đan của luyện đan sư trẻ tuổi nhất đại lục. Chỉ cần nghĩ đến đây là cả đám người đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Luyện đan sư chín tuổi nha, dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm được người thứ hai. Thiên phú luyện đan như thế, khó trách có thể làm Diệp Văn tôn giả và Viện trưởng Lôi Minh đồng thời coi trọng.
"Hừ, luyện đan sư chín tuổi, nói thật, ta không tin đây là sự thật đâu. Một đứa nhỏ chín tuổi thì có thể luyện ra đan dược sao?" Một tiếng nghi ngờ truyền ra, tâm tình mọi người phập phồng, trên mặt cũng hơi đồng ý.