Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 93: Vậy Chi Bằng Chính A Cửu Tới Kiểm Tra






Cũng may chiếc gường này không quá thô cứng nên khi bị ném không thấy đau
Bất quá, lần trước là ném nàng xuống suối, lần này là gường, hắn đây là coi nàng thành vật muốn ném thì ném sao?
Muốn đứng dậy thì một bóng đen đè lên.
Cửu U Huyền nhíu mày, giọng hơi lạnh xuống
"Ngươi tránh ra!"
Hắn không trả lời, vươn tay muốn chạm mặt nàng, nhưng Cửu U Huyền lại nghiêng mặt qua một bên
"A Cửu vẫn giận?!"
Cửu U Huyền khó hiểu, quay mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, nghi hoặc hỏi
"Chuyện gì?"
"Ta không biết Cửu U Hoàng là ca ca nàng.
Mỗi lần nhắc tới hắn, nàng đều bất ổn, thậm trí là nổi sát khi nhắc tới hắn.
Nên ta đoán đó là người nàng yêu.
Xin lỗi!"
Cửu U Huyền đứng hình.
Hắn xin lỗi nàng?
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên hắn xin lỗi nàng.
Lần đó ở Vũ Quốc, hắn từng nói lời xin lỗi một lần.
Nhưng lúc đó nàng không tỉnh nên không nghe thấy.

Đó cũng là lúc hắn lần đầu tiên nghe thấy nàng gọi "Tiểu Hoàng"
"Ngươi...không bệnh chứ?"
Gương mặt Hàn Dạ Minh biến đen.
Hắn thành tâm nói lời xin lỗi, nàng lại nói hắn bệnh?!
"Thật ra thì ta quên chuyện đó rồi, ngươi đừng để ý làm gì! Giờ có thể tránh ra rồi đấy!"
"Đáp án!"
Cửu U Huyền thật sự vô ngữ.
Sao hắn cứ hỏi nói chuyện này thế nhỉ? Không mệt sao? Hắn không mệt nhưng nàng mệt a!
"Chuyện đó quan trọng lắm sao?"
"Chỉ cần là liền quan đến A Cửu đều quan trọng!"
Lần thứ hai đứng hình.
Hắn đây là đang quan tâm nàng sao? Không đâu, không đâu! Người như hắn sao có thể quan tâm người khác được!
"Nhưng ta không muốn nói!"
Hắn híp mắt lại, cúi đầu xuống, nàng theo bản năng né đi.
Hơi thở của hắn phả vào tai nàng.
Không biết vì sao, cả gương mặt nàng hơi nóng.
Không lẽ bị sốt nhẹ rồi? Nhưng cơ thể nàng vẫn bình thường mà!
"A Cửu không muốn nói, ta lại càng muốn biết!"
Nói xong liền cắn mạnh vào tai nàng, dấu răng im luôn ở đó, một ít máu chảy ra
"Ah! Hàn Dạ Minh ngươi quả thực có bệnh! Đang yên đang lành cắt ta làm cái gì? Ngươi là cẩu à?"
Phải! Hắn bệnh rồi! Bệnh rất nặng! Mà bệnh này chỉ có nàng chữa được!
Vươn tay, tháo Ảo Ảnh Kính vứt sang một bên.
Hắn giữ chặt cằm của nàng cúi đầu, hôn xuống
Cửu U Huyền hai mắt mở to.
Cảm thấy không khí không thông, hai tay đẩy người đang đè nàng ra nhưng hắn một chút cũng không xê dịch.
Trong lòng lôi mười tám đời tổ tông nhà hắn ra thăm hỏi một lần
Nàng có thể chắc chắn, tên này bị bệnh.
Hết cắn tai nàng lại đến môi nàng!
Dần dần môi truyền đến cảm giác đau.
Hắn chiếm hết không khí của nàng.
Chiếc lưỡi đinh hương bị hắn trêu đùa đến mức bị tê
Hắn cảm thấy môi nàng thật ngọt, thật mềm
Đến khi nàng chịu không nổi nữa, gương mặt đỏ bừng, hắn mới luyến tiếc buông tha nàng (Au: dân fa không có kinh nghiệm yêu đương.

Tả cảnh hôn thiếu sót mọi người thông cảm ????????!)
Hàn Dạ Minh nhìn người bị hắn đè dưới thân, đôi mắt quả thực là ôn nhu chết người.
Mắt nàng nổi tầng hơi nước, nhìn mà muốn khi dễ, đôi môi đỏ sưng lên
"Đáp án!"
"Có thể không nói hay không?"
"Có thể!"
Miệng thì nói là có nhưng trong lời nói thì hoàn toàn là uy hiếp.
Trong lòng nàng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
Không phải kiểu sợ hãi khi đối mặt với thứ mình sợ nhất mà là cảm giác sợ hãi khác
"Quang Đế và chủ nhân Hàn gia Hàn Dạ Hiên cũng chính là người dựng lên gia tộc bảo hộ là bằng hữu tốt của nhau.
Vì muốn gắn chặt tình tri kỷ hơn nên từng hứa hẹn với nhau: sau này nếu có con hoặc người kế thừa, chỉ cần là một nam một nữ thì sẽ có một cái hôn ước.
Sau này, con trai Hàn Dạ Hiên ra đời cũng chính là ngươi, chỉ chờ bên phía Quang Đế có nữ nhi là hôn ước liền thành.
Mà Quang Đế không có nữ nhi nên dĩ nhiên cái hôn ước này liền rơi lên đầu của ta! Trước đây không lâu, ta còn từ chỗ thần thú bọn họ biết được tín vật đính hôn chính là Vân Thiên!"
Sau khi biết thân phận thật sự, Hàn Dạ Minh cũng phần nào đoán ra.
Trước đây khi còn nhỏ, phụ thân hắn từng nói sau này hắn có thể lấy một người không quen biết, dù không yêu nàng nhưng nhất định phải đối xử tốt với nàng.
Lúc đầu hắn không muốn.
Sau này thành lập Minh Điện hắn còn cho người tìm nàng để huỷ đi hôn ước kia.
Còn bây giờ, muốn hắn huỷ hôn là chuyện không thể!
" Hàn Dạ Minh, ta biết ngươi là đoạn tụ, mà ta sẽ không đi làm mấy chuyện phá hỏng hạnh phúc của người khác đâu.
Cho nên, hôn ước này không cần thực hiện đâu, chúng ta đường ai lấy đi!"
Đen mặt lần hai.

Hắn thề sau khi quay về nhất định phải sai người điều tra xem kẻ nào chán sống dám tung tin đồn bậy
"Đoạn tụ? Vậy chi bằng chính A Cửu tới kiểm tra xem ta có đoạn tụ hay không?"
Cửu U Huyền chưa kịp load hết lời của hắn thì tay hắn đã bắt đầu hành động
"Ngươi làm gì?"
Cửu U Huyền kinh hô.
Mặc kệ nàng dãy dụa, tay đem y phục trên người nàng cởi ra.
Bàn tay hư hỏng luồn vào trong y phục nàng, chạm đến da thịt mềm mại bên trong
Dù sao cũng là nữ hài đang lớn, mặt mỏng vừa gặp chuyện này dù là ai cũng sẽ hoảng loạn
Bên ngoài Vân Thiên, mấy thần thú cảm nhận được chủ nhân đã ra ngoài, biết là Vân Thiên đã hoàn chỉnh liền huỷ kết giới đi tới chỗ hai người
Khi nhìn đến Cửu U Huyền y phục rối loạn, gương mặt nhỏ nổi lên tầng đỏ, đôi mắt yêu đồng nổi tầng hơi nước, bàn tay nhỏ nhắn che miệng thì hơi kinh ngạc
"Ta quay về Học Viện Quang Dao trước!"
Nói xong liền biến mất.
Thái độ trốn chạy như phía sau có hồng mang mãnh thú
Chủ nhân / Cửu Đế đây là làm sao?
Mười cặp mắt không hẹn mà gặp cùng nhìn một chỗ.
Trì bất giác hỏi
"Minh Đế, ngươi làm gì chủ nhân của bọn ta rồi!"
Gương mặt Hàn Dạ Minh không cảm xúc, giống như chẳng có chuyện gì liên quan tới hắn
"Bổn đế cái gì cũng chưa làm!"
Tin được không? Câu trả lời đương nhiên là không! Minh Đế / Chủ nhân ngươi có thể đừng coi bọn ta là kẻ ngốc được không?
Tứ đại thần thú và Tử Phượng lúc này nghĩ: Công tử, ngươi ở đâu? Bọn ta cảm thấy không bao lâu nữa củ cải trắng nhà ngươi sẽ bị heo ăn mất!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.