Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 422:






Vài phút sau, gió ngừng, bốn người đi vào trong.
Vừa đặt chân vào trong, một tiếng cười âm trầm đến lạnh người vang lên khắp cung điện.
Tiếng cười lạnh lẽo, âm trầm y như nhiệt độ nơi này.
Trong cung điện tối tắm không nhìn thấy ánh mắt trời, một đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm bọn họ.
Đôi mắt của Hàn Dạ Minh đẹp như một viên rubi, Cửu U Huyền lúc nào cũng cảm nhận được sự nuông chiều, ấm áp trong đôi mắt hắn khi nhìn nàng.
Còn đôi mắt này cũng là màu đỏ nhưng thứ nàng cảm nhận được là sự lạnh lẽo đến tận linh hồn, sự rợn người, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nàng không có sợ nhưng bị ánh mắt này nhìn như vậy cảm thấy không thoải mái!
"Xem ai tới thăm bổn đế này!"
Giọng nói âm u không kém vang lên, mang theo vài phần cợt nhả.

Bạch Thần Phong phất tay, toàn bộ tòa cung điện được thắp sáng.
Một nam nhân tay chân đều bị xích, mái tóc đen dài thả xuống, bề ngoài chỉ tầm hai lăm tuổi.
Dung mạo của hắn rất đẹp, không phải kiểu dịu dàng tiên khí như Cửu U Hoàng, cũng không phải kiểu lãnh khốc như Hàn Dạ Minh, mà là kiểu tà mị như ma.
Nhưng thứ làm người khác chú ý nhất chắc phải là phần cơ thể trên gần như toàn bộ bại lộ.
Cơ ngực, cơ bụng rắn chắc khiến người khác đỏ mặt.
Hắn ngồi tùy ý ở đó, đầu ngửa ra đằng sau, mắt nhìn mấy người bọn họ.
Cảm giác như đang câu nhân vậy!
Cửu U Huyền không nghĩ Ám Đế không những nhìn trẻ mà còn đẹp như vậy.
Những lần trước gặp mặt chỉ toàn là phân thân của hắn, mà mấy phân thân ấy đều trùm kín mắt chỉ để lộ ra đôi mắt.
Nếu không phải đã biết Ám Đế là lão yêu quái sống mấy trăm vạn năm, thì mới đầu nhìn nàng cũng tin hắn tầm hơn hai mươi tuổi!
Hàn Dạ Minh sắc mặt trầm xuống, âm lãnh như băng.
Ngay lập tức đem Cửu U Huyền kéo lại, đem mặt nàng úp vào ngực hắn.
A Cửu là của hắn! A Cửu chỉ được phép nhìn cơ thể hắn, không được nhìn cơ thể nam nhân khác!
Hàn Dạ Minh cả người tỏa ra khí tức âm u, Cửu U Huyền nhẹ giọng gọi hắn.
"A Dạ!"
"Ừm!"
"Ngươi buông ta ra trước được không?"
"Không được!"
Mẹ kiếp! Nếu biết Ám Đế có bộ dạng này, hắn tuyệt đối không cho nàng đi.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn!
Cửu U Huyền mím môi, trong lòng có chút buồn cười.
Biết là hắn sợ nàng bị bộ dáng bày của Ám Đế làm cho thất thần, truyền âm dỗ hắn.
"Ngươi đẹp hơn hắn, ta có ngươi rồi, sẽ không bị hắn cướp hồn đâu.
Cùng lắm là ta bịp mắt lại không nhìn nữa là được!"
Hàn Dạ Minh mới không cam lòng buông nàng ra, lấy ra một dây lụa màu trắng mỏng, đem mắt nàng che lại.
Ánh mắt hình viên đạn nhìn Ám Đế.
Ám Đế vẻ mặt hứng thú nhìn hai người, đúng hơn là nhìn Cửu U Huyền.
Ánh mắt này không nghi ngờ gì chính là đang chọc tức Hàn Dạ Minh.
Cửu U Huyền nắm lấy tay hắn, ý bảo hắn bình tĩnh.
Cho dù nàng có không nhìn thấy gì thì vẫn cảm nhận được Ám Đế đang muốn chọc tức hắn.
Nàng tiến lên trước, Ám Đế nhìn nàng, nàng nói: "Còn nhớ ta chứ?"
"Tất nhiên là nhớ! Sao ta lại không nhớ ngươi được!"

Câu nói này của hắn có phần ám muội, người không biết còn tượng bọn họ có gian tình với nhau.
Ánh mắt Ám Đế còn không quên hướng tới Hàn Dạ Minh tr@n trụi kiêu kích.
Hàn Dạ Minh cố nhịn xuống tức giận.
Cửu U Huyền lần nữa mím môi.
"Ta và ca ca ta đồng thời tim trở lên đau nhói, chuyện này là do ngươi dở trò?"
Đối mặt với Ám Đế, vẫn là nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nếu là vòng vo không biết có bị hắn dắt mũi hay không!
"Ngươi hỏi kẻ thù của mình như vậy, không nghĩ tới bổn đế sẽ nói dối hay sao? Lại nói, cho dù thật sự là ta dở trò thì đã làm sao? Các ngươi ngoại trừ nhốt bổn đế ở đây thì cũng đâu có thể làm gì!"
"Nói dối cũng là thông tin!"
"Ha ha! Được rồi bổn đế xác thật biết là chuyện gì, cũng không ngại nói cho các ngươi biết.
Coi như là tích đức đi!"
Khóe miệng mấy người hơi co giật, Ám Đế mà biết tích đức, Thập Tứ Giới này đã không loạn!
"Cửu U Huyền, đôi mắt này của ngươi rất đẹp, rất giống phụ thân ngươi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.