Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 413:






Phượng Vũ Đình bởi vì tu vi quá thấp nên chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Thấy trứng thú sắp nở trong lòng càng sốt ruột.
Ánh mắt di chuyển lên phía vách núi, bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Điền đang trèo lên.
"Mau ngăn người kia lại!"
Tất cả mọi người bị giọng nói của Phượng Vũ Đình thu hút, nhìn theo ngón tay Phượng Vũ Đình chỉ, sắc mặt càng xấu hơn.
"Từ đâu ra một tiểu tử, cũng dám mơ tưởng tới Thần Thú!"

Mấy cao thủ đồng thời ra tay, trong đó có cả trưởng lão Bắc Cửu Điện.
Những luồng linh lực đánh lên phía Tiểu Điền, mang theo sát khí, đang ở trên vách núi, căn bản trốn không được.
Tiểu Điền cảm thấy cả người bắt đầu lạnh ngắt, hơi thở hít không thông.
Nếu như bị đánh trúng, từ trên này ngã xuống, bất tử cũng tàn.
Tiểu Điền nhắm mắt chờ đợi cái chết ập tới, nhưng đời một hồi vẫn không cảm thấy đau đớn.
Mở mắt ra bóng dáng quen thuộc đang đứng chắn trước mặt hắn, trên tay còn cầm theo trứng thú, dị tượng trên bầu trời cũng biến mất.
Cửu U Huyền đạp không chắn trước mặt Tiểu Điền, chỉ thấy tay nàng nâng lên, linh lực của những người kìa vừa chạm đến ngón tay nàng liền lập tức tiêu biến.
Cửu U Huyền phất tay, linh lực lập tức bao quanh lấy Tiểu Điền, giúp băn a toàn đi xuống, toàn vẹn đạp đất.
Tất cả mọi người cả kinh.
Ở đây cao thủ không ít, biết Thần Thú có sức hấp dẫn rất lớn nên đa số người có mặt ở đây tu vi Không Minh kỳ trở lên, nữ nhân kia tu vi mới chỉ ơ cấp bậc Nguyên Anh Kỳ không phải là đỡ được đòn tất côn của bọn họ mà là hóa giải, linh lực vừa chạm tới liền tiêu biến.
Không lẽ nữ nhân này thực ra là một cường giả ẩn cư đã lâu, lần này vì Thần Thú xuất thế nên mới lộ điện.

Có thể hóa giải cùng một lúc nhiều linh lực như vậy, tu vi tuyệt đối không thấp.
Có khi là trên cả bọn họ.
Nghĩ tới đây, ai cũng rùng mình một cái, trong lòng cân nhắc xem có nên tiếp tục hay không.
Dù sao thì Thần Thú không phải chỉ có duy nhất một con trên thế gian này, mạng sống vẫn là quan trong hơn.
Nhưng có những người không nghĩ xâu xa như vậy, một trong số đó là Phượng Vũ Đình.
Phượng Vũ Đình nhìn trúng thú trong tay Cửu U Huyền, trên mặt lộ ra sự không vui, nhưng cũng không làm ra hành động gì.
Chỉ thấy nàng tiến lên phía trước, trên mặt nở ra một nụ cười đáng yêu.
"Vị tỉ tỉ này, ta rất cần trứng thú này, ngươi có thể nhường nó cho ta không? Ta bằng lòng trả bất cứ giá nào!"
Cửu U Huyền lạnh lùng liếc Phượng Vũ Đình một cái, vuốt v e trứng thú trong tay, nói: "Không hứng thú!"
"Vị tỷ tỷ này, ta chính là đồ đệ của Điện Chủ Bắc Cửu Điện, ngươi nên cân nhắc kỹ, kẻ đắc tội Bắc Cửu Điện thường không có kết cục tốt!"
"Không hứng thú!"
Vẫn là ba chữ vừa rồi, Phượng Vũ Đình lập tức tỏ thái độ bất mãn.
Mặc dù tới Tinh Phong Đại Lục này không lâu nhưng cũng biết địa vị của Bắc Cửu Điện ở Tinh Phong Đại Lục lớn tới mức nào, cho dù là hoàng thất cũng không dám đứng trước mặt Bắc Cửu Điện hô to nói lớn, vậy mà nữ nhân kia lại không biết sống chết dám từ chối yêu cầu của nàng.

Những người khác cũng cảm thấy Cửu U Huyền vô cùng ngu xuẩn.
Bọn họ dù sao cũng là người của các thế lực lớn, Bắc Cửu Điện mặc dù có mạnh tới mức nào cũng sẽ nể mặt, nhưng mà nàng chỉ có một mình, cho dù có mạnh thì cũng không thể nào chống đối lại một thế lực lớn như Bắc Cửu Điện.
Từng dòng suy nghĩ của tất cả mọi người đều bị Cửu U Huyền nghe không sót một chữ nào.
Nàng thật sự rất muốn cười lớn một trận.
Dùng chính thế lực do nàng lập nên uy hiếp nàng, muốn chết sao?
Chỉ là mới không gặp Phượng Vũ Đình có gần một năm thôi mà tính tình thay đổi thật nhiều.
Lần đầu gặp mặt mới chỉ là một tiểu cô nương nhút nhát, ngay cả lớn tiếng cũng không biết, vậy mà lúc gặp lại đã biết cách uy hiếp người khác.
Quả nhiên là không có gì là mãi mãi!
"Điện Chủ Bắc Cửu Điện thu đồ đệ từ khi nào vậy, sao ta không biết?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.