Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 397:






Cửu U Huyền ngồi trước gương, Hàn Dạ Minh đứng phía sau cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng vẫn tóc.
Kiểu tóc rất đơn giản không cầu kỳ, nhưng mà đối với một nam nhân mà nói thì lại khác.
"Chải tóc thành thục như vậy, ngươi trước đây từng chải cho người khác sao?"
Cửu U Huyền chống cằm nhìn hình ảnh phản chiếu của Hàn Dạ Minh qua gương, đôi mắt cười tít lại.
Hàn Dạ Minh đặt lược xuống bàn, nhẹ nhàng nói.
"A Cửu tất nhiên là người đầu tiên! Lúc nhỏ phụ thân có từng dậy ta, nói học để sau này chảy tóc cho thê tử!"
Lúc đó hắn cũng chỉ mới mấy tuổi, cảm thấy học mấy thứ này thật là dư thừa, nhưng giờ mới thấy nó không hề dư thừa chút nào.

Cửu U Huyền nghe hắn nói không khỏi có chút kinh ngạc.
Nam nhân bình thường đều nói là mẫu thân dậy, nhưng Hàn Dạ Minh lại là phụ thân dậy hắn.
Có thế thấy Hàn Dạ Hiện yêu Bạch Dạ Vũ nhiều như thế nào.
Đôi khi chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng đủ để thấy nam nhân ấy yêu người đó nhiều tới mức nào.
Thời Không Giới, hoàng cung.
Cửu U Hoàng sắc mặt không được tốt lắm nhìn hai người trước mặt, nói đúng hơn là người đứng phía sau, ánh mắt như hận không thể giết người ngay lập tức.
Hàn Dạ Minh đứng phía sau Cửu U Huyền sắc mặt vẫn rất bình tĩnh đón nhận ánh mắt bất hảo của Cửu U Hoàng, thậm chí còn nhiệt tình tươi cười như đang chào hỏi.
Cửu U Huyền bị kẹt giữ hai người, nhất thời có chút bất lực không biết nên làm sao.
Địch ý của ca ca đối với A Dạ hình như chư có tuyên giảm!
"Huyền Nhi, lần trước chúng ta chưa nói được mấy câu.
Ngươi đưa Huyền cung cho Hi Nhi nên ta đã chuẩn bị một nơi khác cho ngươi.
Đi thôi, đến xem thử xem còn chỗ nào chưa ổn!"
Lam Tiên cười dịu dàng khoác cánh tay nàng, kéo nàng đi, Cửu U Huyền không phản đối, mặc cho Lam Tiên kéo nàng đi.
Cửu U Huyền không ở Hàn Dạ Minh tất nhiên cũng không ở, lập tức bám theo nàng nhưng còn chưa kịp đi thì đã bị Cửu U Hoàng chặn lại.
Lam Tiên cùng Cửu U Huyền đồng thời quay lại nhìn.
Bầu không khí giữa hai nam nhân thoáng chốc cảm nhận được sự căng thẳng, mùi thuốc súng nồng nặc.
Lam Tiên liếc sang Cửu U Huyền, ho nhẹ một cái ngăn hai nam nhân đang tranh đấu ngầm.
Cửu U hoàng thu lại bộ dáng muốn giết người, hiền hòa tươi cười như bậc trưởng bối đang đối mặt với tiểu bối.
"Chúng ta cũng lâu rồi không gặp, chi bằng bàn luận một chút đi!"
Cửu U Huyền khóe miệng co giật.
Bọn họ là huynh muội gắn bó với nhau bao nhiêu năm, nàng đương nhiên là hiểu ý hắn đang nói.
Bàn luận trong lời Cửu U Hoàng nói tất nhiên không phải la noi chuyện mà là tỉ võ!
"A Dạ, ngươi từ chối đi!"
Cửu U Huyền truyền âm cho Hàn Dạ Minh.

Nàng sợ hai người bọn họ sẽ dùng hết sức đánh, đánh đến khi một mất một còn thì thôi.
Trái ngược với mong muốn của Cửu U Huyền, Hàn Dạ Minh lại đồng ý.
"Thê huynh nếu đã mời, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh!"
"Hàn thiếu chủ, cha mẹ ngươi không dậy ngươi không được nhận bậy người thân hay sao?"
Cửu U Hoàng cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, cố gắng hết sức giữ bộ mặt tốt nhất trước mặt thê tử và muội muội.
Hàn Dạ Minh không nói gì, Cửu U Hoàng phất tay áo rời đi, hắn liền đi theo.
Lam Tiên kéo tay áo Cửu U Huyền, an ủi nói.
"Mặc kệ bọn họ, ta tin cả hai tự có chừng mực.
Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.