Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 392:






Cửu U Huyền chưa ra mặt vạch trần, tiếp tục quan sát.
Phía bên kia, Cửu Tiên Hi nghe thấy Đổng Ngạc Y Nhan nói thích thì liền rất vui.
Nàng biết là Y Nhan sẽ rất thích mà, không uổng công nàng cố hết sức thuyết phục tiểu dì.
Y Nhan từng nói bản thân thích một nơi có phong cảnh như tiên cảnh, không gian khiến cho người ta u mê, đúng lúc Huyền Cung chính là một nơi như vậy.
.
Huyền Cung không sử dụng vàng bạc hay châu báu tạo trang trí như các cung khác, mà là dùng rất nhiều loại cây quí hiếm khác nhau trồng tại đây mới có thể tạo nên phong cảnh hữu tình như này.

Nàng vừa mời thăm dò biết được tiểu dì đã tới chỗ phụ thân, hai người họ lâu rồi không gặp chắc chắn sẽ nói rất nhiều chuyện.
Nói thật so với phụ thân nàng sợ người tiểu dì này hơn.
Mặc dù mới chỉ gặp mặt có hai lần, lần đầu tiên còn có nhỏ nên không nhớ rõ lắm, lần này gặp lại khi đã trưởng thành, lúc đối mặt với tiểu dì, cứ có cảm giác bản thân như bị nhìn thấu.
Sự tích của tiểu dì nàng đã nghe người ta nói đến rất nhiều, trong lòng không khỏi sùng bái.
Mới mười ba tuổi đã trở thành Thiên Đạo sao có thể là người dễ chọc vào.
Nếu bây giờ không may bị tiểu dì bắt gặp, nàng không sợ bản thân sẽ bị phát hiện bí mật này, nàng chỉ sợ tiểu dì và phụ mẫu ngăn cản, trong lúc nhất thời tức giận gi3t chết Y Nhan.
Hai Thiên Đạo cùng muốn giết một người thì quả thực là khó lòng sống được!
"Nhưng mà Tiên Hi, ta thật sự ở đây được chứ? Nơi này vừa nhìn là biết không phải ai cũng được vào, ta chỉ là một ca kỹ, nếu để người khác biết được, ta sợ sẽ gây bất lợi cho ngươi!"
Biểu cảm Đổng Ngạc Y Nhan trở lên lo lắng.
Cửu Tiên Hi căn bản không để ý đến mấy chuyện này, kéo Đổng Ngạc Y Nhan vào lòng an ủi.
"Ngươi yên tâm đi, Huyền Cung này thuộc quyền sở hữu của ta.
Hơn nữa ta đã xóa tên của ngươi khỏi thanh lâu đó, bây giờ ngươi tạm thời lấy thân phận là cung nữ thân cận bên cạnh ta, chỉ cần không biểu hiện quá rõ ràng sẽ không ai nghi ngờ chúng ta!"
"Vậy ta cũng an tâm! Chỉ là ta nhớ Huyền Cung này không phải là của Trưởng Công Chúa Điện Hạ sao, sao bây giờ lại thành của ngươi rồi!"
"Tiểu dì đã đồng ý nhường lại Huyền Cung này cho ta.
Dù sao thì nàng cũng không hay ở đây, để trống thì quả thực phí phạm.
Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa, ta đưa ngươi đi thăm quan một vòng!"
Cửu Tiên Hi cầm tay kéo Đổng Ngạc Y Nhan đi xem xung quanh.
Cửu U Huyền núp trong bóng tối hiện thân.
Nhìn Đổng Ngạc Y Nhan, ánh mắt thoáng hiện lên tia hàn băng.
Người này....
Đổng Ngạc Y Nhan dường như cảm nhận được có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, theo bản năng quay người lại nhìn.
Cửu U Huyền đã sớm biến mất ở đó.
Đổng Ngạc Y Nhan không khỏi rùng mình, không lẽ là ảo giác?
Cửu Tiên Hi dắt Đổng Ngạc Y Nhan đi trán, hai người ngồi ở đình hóng mát.

Cửu Tiên Hi đang ân cần săn sóc Đổng Ngạc Y Nhan, Cửu U Huyền lại thình lình xuất hiện dọa hai người giật nảy mình.
Nhìn thấy phản ứng của hai người bọn họ, Cửu U Huyền cười nhạt, tự nhiên ngồi xuống.
Đổng Ngạc Y Nhan lập tức đứng đậy ra sau Cửu Tiên Hi.
"Phản ứng lớn như vậy làm gì?"
"Tiểu dì, ta nghe đám cung nhân nói ngươi đang ở chỗ phụ thân, không nghĩ lại trở lại nhanh như vậy!"
"Vậy sao?"
Ánh mắt bất giác đảo ra người đang đứng phía sau Cửu Tiên Hi, khí thế trên người bông chốc thay đổi tỏa ra vài phần uy nghiêm, lạnh giọng nói.
"Cung nữ này của ngươi y phục là loại vải thưởng hạng, xem ra là ngươi đối xử với nàng không tồi.
Chủ là Bổn Quân không biết từ khi nào mà một cung nữ lại không biết tôn ti như vậy.
Xem ra là sự sủng ái của Hi Nhi đã chiều hư ngươi rồi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.