Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 387:






"Ngọc Thượng Sắc cũng đã đồng ý với ta có thể giết người ở Tinh Phong Đại Lục, không phải hiện tại vẫn ổn sao? Lại nói, là do bọn họ kiếm chuyện trước, ta để người khác ra tay đã là nhân từ lắm rồi.
Ta cũng tuân thủ Thiên Luật, không có giết người ở Già Lam Đại Lục chính là nể mặt chủ nhà là người!"
Để nàng ra tay, đừng nói là nể mặt, nàng không ngại bẩn tay đại khai sát giới, lật tung Kỳ Nguyệt Thần Điện một lượt cũng được chứ đừng nói là một Lâm Gia.
"Nhưng mà ngươi xúi giục người khác ra tay, vậy có thể coi đó là gián tiếp hay không đây?"
"Cá lớn nuốt cá bé, yếu đuối sẽ khó tồn tại được, không sớm thì muộn cũng sẽ bị ép đến mức đường cùng.
Ta cũng chỉ là đẩy nhanh tiến độ một chút mà thôi!"
Mắt Cửu U Huyền cụp xuống, miệng khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, rồi lại liếc qua hai tiểu hài tử đang ngồi bên cạnh.
Trác Luân nhất thời nghẹn lời, lời đã đến miệng nhưng không thể nó ra.

Hắn thừa nhận, nàng nói đúng.
Thiện Đạo bọn họ, có thể ngồi lên vị trí hiện tại không biết đã phải trải qua bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, trải nghiệm được những âm hiểm của nhân gian.
Trước khi trở thành chủ của vạn vật, bọn họ đều có một câu chuyện riêng.
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không đảo lộn trật tự ở Già Lam Đại Lục đâu, hơn nữa đâu phải ngày nào ta cũng tới, đúng không? Với lại Quang Giới đã trở lại, khoảng thời gian sau đó ta cũng sẽ bận tối mắt tối mũi, đâu còn thời gian đi gây chuyện!"
Trác Luân nghe Cửu U Huyền nói vậy, cảm thấy cũng có lý.
Nhưng mà vẫn cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.
"Ngươi có thật sự đảm bảo được sẽ không tùy tiện giết người của Già Lam Đại Lục ta không?"
"Dĩ nhiên!"
"Được rồi, ta đồng ý!"
"Đa tạ!"
Cửu U Huyền dùng ngọc phiến che đi nửa khuôn mặt, đôi mắt cong lên, nụ cười đằng sau hiện lên sự xảo quyệt.
Nàng đúng là sẽ quay về Quang Giới nhưng đâu có nói là bận tối mắt tối mũi làm gì.
Mười bốn thế giới, một nơi là của nàng, một nơi không thể tới, hai nơi có thể tùy ý hành sự.
Sớm hay muộn nàng cũng sẽ khiến cho toàn bộ những Thiên Đạo còn lại đồng ý.
"Nếu như đã xong vậy chúng ta đi đây.
Hẹn gặp lại!"
Không để cho Trác Luân nói thêm câu nói, Cửu U Huyền búng tay một cái, cả bốn người đồng loạt biến mất tại đó.
Tiểu Tước và Tiểu Điền không cảm nhận được sự chuyển động, chỉ biết khi một giây sau, bọn họ đã xuất hiện ở nơi khác, trong lòng không khỏi cảm thán, đôi mắt lấp lánh nhìn nàng.
Tỷ tỷ thật lợi hại!
Cửu U Huyền họ nhẹ một cái nhắc nhở, cả hai mới sực tỉnh.
Nàng tiến gần tới trước mặt hai người, nói.
"Tiểu Tước, ta sẽ không lấy máu của ngươi nữa, ta sẽ tìm cho ngươi một người dạy cho ngươi tu luyện, được chứ?"
Tiểu Tước gật như gà mổ thóc, nàng cười nhẹ một cái, rồi quay sang nhìn Bắc Chi Hạc.
Hắn hiểu ý.
"Ngươi có chắc là muốn ta thành sư phụ của nàng không?"
"Ta không có nói như vậy.
Ta muốn nhờ ngươi dạy cho nàng những thứ căn bản.
Còn về chuyên sâu, ta sẽ chịu trách nghiệm hoặc sẽ tìm một người khác.
Ta không tính làm phiền ngươi quá nhiều!"
Bắc Chi Hạc gật đầu, hắn đồng ý chuyện này với nàng.

Tiểu Tước thấy Bắc Chi Hạc đồng ý dạy nàng tu luyện, trong lòng thoáng hiện lên sự vui mừng nhưng không dám biểu bộ ra ngoài quá nhiều.
"Tiểu Tước, ngươi có muốn có một cái tên khác, coi như là bắt đầu một cuộc sống mới hay không?"
Tiểu Tước lúc đầu hơi ngẩn người, sau đó liền vui vẻ đồng ý.
Có một cái tên mới cũng không phải là chuyện xấu gì.
Tên mới, cuộc sống mới nàng thực mong chờ.
"Gọi là Phượng Vũ Đình đi! Phượng trong Phượng Hoàng, Vũ Đình có nghĩa là thông minh, xinh đẹp, dịu dàng!"
"Phượng Vũ Đình, tên nghe thật hay, ta rất thích.
Cảm ơn tỷ tỷ!"
Tiểu Tước, không đúng, giờ phải gọi là Phượng Vũ Đình, nàng chào tạm biệt Cửu U Huyền và Tiểu Điền rồi đi cùng Bắc Chi Hạc tới Tinh Phong Đại Lục.
Tiểu Điền thấy Phượng Vũ Đình đã có tên mới, có người dạy tu luyện hắn cũng muốn.
"Ta thì sao?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.