Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 383:






Cửu Tinh Phiến che nửa khuôn mặt nàng, truyền âm cho Bắc Chi Hạc phía sau.
"Giúp ta bảo vệ bọn họ!"
"Ngươi là Thiên Đạo, tự mình ra tay sẽ dẫn tới sự chú ý, chi bằng để ta!"
"Ngươi ra tay chủ nhân của nơi này sẽ không nể mặt, vẫn là để ta đứng ra nói chuyện thì hơn!"
"Vậy nếu người đó không muốn thì sao?"
"Không muốn? Nga, từ chối hay không còn phải xem tâm trạng của ta!"
Cửu U Huyền tiến tới phía trước, hai hoa văn rồng chạm khắc trên cột bỗng nhiên chuyển động.
Bọn chúng như sống lại, chui từ trong đó ra,toàn thân bao bọc ánh vàng, hướng tới nàng gầm một tiếng như đang muốn cảnh cáo.

Hai hài tử phía sau bị dọa sợ vội chạy ra phía sau Bắc Chi Hạc trốn.
Cửu U Huyền chỉ lạnh nhạt liếc, rồi phẩy một cái, hai con rồng lập tức tan biến trở lại như ban đầu.
Người kia đang cảnh cáo nàng mau quay về.
Quay về, nàng còn chưa xong chuyện với bọn họ sao có thể quay về.
"Ha, cách chào đón của Già Lam Đại Lục cũng thật đặc biệt! Sau này ta cũng nên học cách chào đón này nhỉ?!"
Cửu U Huyền cười một tiếng, không biết là đang cười nhạo người đứng phía sau Kỳ Nguyệt Thần Điện hay là đang cười Kỳ Nguyệt Thần Điện.
Bên trong Kỳ Nguyệt Thần Điện, ngay khi Cửu U Huyền vừa đặt chân tới, bên trong đã được thông báo.
Hạ Hoài Diễm và Thất trưởng lão vừa nghe thấy người tới là nàng, liền lập tức chạy ra ngoài mà không nghĩ nhiều.
Bọn họ đều là nhân vật lớn, bị một nữ nhân vô danh tiểu tốt không có linh lực từ đâu chui ra đánh cho không dậy nổi chỉ với một phẩy tay, cục tức này sao có thể nuốt trôi?!
Cửu U Huyền cùng ba người phía sau một đường thẳng tới chính điện.
Không phải là không có người ngăn cản, chỉ là những người đó vừa mới tới trước mặt nàng liền bị thuật định thân làm cho không thể cử động.

Cũng không mất mấy thời gian liền chạm mặt với Hạ Hoài Diễm, Thất trưởng lão và cũng các vị trưởng lão khác chạy tới.
"Ta không rảnh tới để kiếm chuyện, ta chỉ cần Lâm Ánh Yên!"
Không vòng vo đi thẳng vào mục đích, nhưng thái độ của Cửu U Huyền lại đang chọc tức bọn họ, đặc biệt là hai người nàng đã chạm mặt trước đó.
Thất trưởng lão là người đã từng trải qua rất nhiều chuyện, có thể kìm nén sự tức giận, nhưng người bị chiều hư như Hạ Hoài Diễm thì không.
"Tiện nhân, lần trước là do ngươi may mắn, lần này tự chui đầu vào lưới, ta muốn xem xem ngươi còn có thể giở trò gì? Còn đứng ngây ra đó làm gì, dám tự tiện xông vào Kỳ Nguyệt Thần, lập tức đánh chết!"
Bốn người lập tức bị bao vây.
Cửu U Huyền bà Bắc Chi Hạc sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, Tiểu Điền sắc mặt trở lên trầm trọng, hai tay nắm chặt lại.
Còn Tiểu Tước giấu không nổi sự sợ hãi, theo bản năng núp ra phía sau Bắc Chi Hạc, tay không tự chủ được nắm lấy tay hắn, thật không ngờ lại bị Bắc Chi Hạc vô tình rút ra.
Trong lòng Tiểu Tước không khỏi có chút mất mát, đôi mắt cụp xuống che đi tâm tư.
Nhưng chỉ mất vài giây sau nàng đã điều chỉnh lại cảm xúc, ngước mặt nhìn lên nam nhân to lớn gấp mấy lần nàng.
Vừa rồi nắm lấy tay ca ca, bàn tay ấy thật ấm áp.

Nàng rất muốn nắm lâu thêm một chút!
Tâm tư của Tiểu Tước, Bắc Chi Hạc không cảm nhận được, đúng hơn là không quan tâm.
Trong mắt hắn, chỉ chứa duy nhất hình bóng của một người.
Đáng tiếc, người đó trong lòng lại không có hắn.
Bắc Chi Hạc không cảm nhận được sự khác thường của Tiểu Tước, nhưng Cửu U Huyền lại cảm nhận được.
Từ sau khi biết được Ám Đế nhắm tới Tiểu Tước, Cửu U Huyền luôn để tâm tới nàng.
Một chút tâm tư nhỏ kia làm nàng nhớ tới lúc còn là Tuyệt Tình Thủy.
Tâm tư nhỏ đó, từng chút dao động, ngày một lớn khiến nó không còn nhỏ nữa.
Chỉ là mong Tiểu Tước đừng giống như nàng lúc đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.