Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 110: Chúng Ta Không-hẹn-gặp-lại !






Cửu U Huyền sử dụng truyền tống thuật trở về Học Viện Quang Dao.
Khi quay về phòng mình ở Hoàng ban thì phát hiện Cửu U Hoàng đang ngồi đó thưởng trà
Nhìn muội muội một cái rồi lại chuyên tâm vào ly trà
"Về rồi! Tâm trạng sao lại thấy đổi rồi?"
Nghe thì rất lạnh nhạt nhưng không hề giấu được sự quan tâm và lo lắng
"Vừa rồi ta muốn giết hai người!"
Cửu U Hoàng:"Chưa giết được?!"
Cửu U Huyền:"Có người ngăn cản!"
Cửu U Hoàng:"Là Hàn Dạ Minh!"
Cửu U Huyền:" Ngươi có vẻ như biết rất rõ nhỉ?"
Cửu U Hoàng lập tức cho nàng một ánh mắt kinh thường:"Ca ca nuôi ngươi từ khi mới sinh đấy!"
Từ khi nàng mới sinh ra hai ngày hắn liền đạm nhận vai trò của người phụ thân lẫn người mẫu thân.
Từ sở thích ăn uống, ghét gì hắn đều lắm rõ như lòng bàn tay.
Tâm trạng của nàng biến hoá nhỏ thôi, hắn cũng có thể nhìn ra!
"Tiểu Hoàng, ta không muốn nhìn thấy hắn!"
"Vậy thì làm đi!"
Hắn biết, đối với Hàn Dạ Minh muội muội này của hắn đã có chút dao động.
Một chữ "tình", có thể trọn vẹn được tới đâu.
Với thân phận của nàng, chữ "tình" không nên xuất hiện.

Hiện tại, nún chưa sâu có thể chấm dứt.
Nhưng nếu nàng muốn khiến cho chữ "tình" kia trọn vẹn, thì người ca ca này liền dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng!
Cửu U Huyền đều vào trong Vân Thiên, lập tức thi phát, miệng lẩm bẩm một loạt ngôn ngữ cổ
Ngay lập tức, một ánh sáng chói loá sáng màu đỏ lên giữa không trung, sau đó triều nàng vọt tới.
Một viện ngọc thạch màu đỏ xuất hiện trước mặt nàng
Minh Điện
"Minh Nhi, a dì thấy nàng không xấu, chắc chắn phải có lý do gì đó!"
Liễu Nguyệt Vân lúc này đã được băng bó tốt, yên ổn nằm trên giường.
Hàn Dạ Minh ngồi bên mép giường, trong đầu suy nghĩ lại những chuyện say ra chiều này
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được Vân Thiên đang chấn động và cả hơi thở của nàng!
"A dì, ta có việc phải làm! Ngươi nghỉ ngơi đi!"
"Minh Nhi...!"
Liễu Nguyệt Vân muốn hắn ở lại thêm nhưng chưa kịp nói.
Trong mắt tràn ra sự độc ác, đố kị và ghen ghét
Chắc chắn là đi tìm tiểu tiện nhân kia! Lúc đầu là Bạch Dạ Vũ, bây giờ là một hài tử.
Tại sao ai cũng muốn cướp thứ mà ta muốn!
Bên trong Vân Thiên
"A Cửu, sảy ra chuyện gì?"
Cửu U Huyền nhìn hắn, trong mắt chỉ có lạnh nhạt và xa lạ.
Nàng như vậy càng khiến hắn sợ hơn.
Đúng vậy, sợ mất nàng!
"A Cửu, chúng ta nói chuyện được chứ? Ta biết là nàng có điều gì đó hiểu lầm..."
"Chúng ta không có gì để nói hết! Còn về hiểu lầm thì ta không chắc!"
"Vậy có thể nói cho ta biết chuyện gì không?"
Giọng nói hắn có chút cầu khẩn.
Nhìn hắn như vậy, bỗng nhiên nàng...mền lòng!
"Ngự thuật là công pháp điều khiển nguyên tố không cần phải dùng tới linh lực.
Khi tu luyện tới đỉnh cao có thể giúp ta cảm nhận được bản chất thật bên trong con người, cũng có thể biết được người khác đang nói dối hay không! Ngươi biết ta nhìn thấy gì bên trong Liễu Nguyệt Vân không?"
"Ta không biết!"
Hắn không biết bên trong tâm của Liễu Nguyệt Vân như thế nào.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, Liễu Nguyệt Vân rất ôn nhu, nàng thay mẫu thân chăm sóc hắn từ khi còn nhỏ, giúp hắn tránh khỏi truy sát của Lục Hạ Tiên.
Nàng đối với hắn có ơn!
Chính vì như vậy mà những gì Cửu U Huyền nói tiếp theo khiến hắn chấn động
"Ta nhìn thấy sự ghen ghét, độc ác và đố kị.

Và nhìn thấy dục vọng muốn chiếm hữu ngươi!"
"A Cửu, có phải nhầm lẫn gì không? Ta biết rõ nàng ái mộ phụ thân ta, nhưng vì mẫu thân ta là tri kỷ của nàng nên nàng đã buông tay!"
"Buông ta không có nghĩ là từ bỏ! Nàng không có được Hàn Dạ Hiên thì sự ái mộ kia chuyển qua ngươi.
Dù sao ngươi là nhi tử của hắn, giống hắn là tất nhiên!"
Những lời hắn nói, nàng chính là không cho là đúng.
Có lẽ vì tình cảm không được đáp lại nên dẫn đến tâm lý bị văn vẹo!
A dì mà hắn bao nhiêu năm kính trọng, thật không ngờ lại có tâm tư đối với hắn.
Không chấp nhận được cũng phải
"Nàng ôn nhu sao? Ôn nhu tới nỗi hôm nay nổi lên sát tâm muốn giết ta kia!"Trong giọng nói chính là sự châm chọc
"Cái gì?!"
"Thứ điểm tâm nàng mời ta ăn bên trong thêm một gia vị nữa.
Một loại độc vô sắc vô vị (không màu không mùi).
Chỉ cần ăn một chút thôi cũng có thể đi chầu ông bà! Sau khi sự việc thành Liễu Nguyệt Vân liền để Tuyết Mỹ Liên gánh tội thay!"
Tâm của Hàn Dạ Minh trầm xuống.
Hắn biết nàng chính là tay phải giết người, tay trái cứu người.
Y thuật lẫn độc thuật chính là không ai có thể địch nổi.
Cũng giống như lần đầu hắn gặp nàng, Ma Tinh độc mà hắn trúng cũng là vô sắc vô vị, chưa có thuốc giải.
Nhưng nàng lại giải nhẹ nhàng! Về điều này nàng kinh thường nói dối!
Nếu như vậy những gì nàng nói là thật?!
"A Cửu, cho ta thời gian, ta sẽ cho nàng một câu một đáp án chính xác nhất!"
"Ngươi muốn bao nhiêu thời gian thì mặc kệ ngươi.

Bởi vì chúng ta sẽ không gặp nhau nữa!"
Có ý gì?
Lời nàng nói làm tâm hắn lần nữa hoảng hốt!
Trên tay Cửu U Huyền xuất hiện một thứ, chính là viên ngọc lúc nãy
"Thứ này là thứ trên đỉnh Vân Thiên.
Nó có thể khiến Vân Thiên tách ra làm hai không gian độc lập với nhau.
Hiện tại đối diện ngươi không phải ta mà là một kết giới!"
Hàn Dạ Minh thử đánh một đạo linh lực tới.
Quả nhiên, như lời nàng nói!
"Ngươi có thể yên tâm kết giới này không ai có thể phá được, đù là Quang Đế tới.
Bởi vì chỉ cần viên ngọc này còn thì kết giới cũng còn! Đúng rồi, ngọc bội mà ngươi đưa cho ta, ta đã để lại bên đó!Chúng ta không-hẹn-gặp-lại!Tạm biệt!"
"A Cửu!"
Thân ảnh của nàng lập tức biến mất, xuất hiện trước mắt hắn chỉ còn lại sương mù!
Nàng đây là trừng phạt hắn sao?
________________________
Hôm nay vào đọc bình luận mà hết hồn.
Mọi lần không thấy mấy mà chương trước chưa hết một ngày đã có 9 bình luận.
Kỷ lục mới ????????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.