Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 107: Liễu Nguyệt Vân !






Minh Điện
"Hàn Dạ Minh, ngươi đưa ta tới đây làm gì?"
Vừa rồi ở học viện, Kỳ Lân nói có ai tới Minh Điện.
Kết quả, hắn kéo nàng tới đây luôn! Nhưng mà tại sao lại để nàng trong nhân dạng thật, ngoại trừ đôi mắt và mái tóc là màu của người bình thường!
Hình như lúc đó nàng thấy hắn rất vui?!
"Đưa ngươi gặp cố nhân!"
Cố nhân?
"Ai?!"
"Là tri kỷ của mẫu thân ta! Sau khi phụ mẫu (bố mẹ)ta mất, chính nàng đã chăm sóc ta!"
Trong giọng nói của hắn có chút hồi tưởng và kính trọng.
Cửu U Huyền nhìn gương mặt yêu nghiệt kia, trong mắt lóe lên một tia sáng ngày sau đó bị dập tắt!
Nội điện
" Minh Nhi lâu rồi không gặp, a dì thật nhớ ngươi!"
Hàn Dạ Minh:"A dì, mấy năm ngươi ở Minh Nguyệt sơn vẫn tốt đi?"
"Đương nhiên là tốt rồi!"
Nữ nhân cười mỉm, tiến tới cười nói với hắn.
Cửu U Huyền nhìn một cái sau đó cúi đầu.

Đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mặt thật chướng mắt!
"A Cửu, đây là người mà ta đã nói.
Nàng tên Liễu Nguyệt Vân!"
Liễu Nguyệt Vân nhìn hài tử đang cúi đầu, cho rằng nàng sợ người lạ, trong lòng liền kinh thường.
Quả nhiên chỉ là hài tử!
Dù kinh thường tới đâu nhưng không thể Hàn Dạ Minh phát hiện.
Liễu Nguyệt Vân một chân quỳ xuống, tươi cười bắt chuyện
"Đây là hài tử nhà ai? Thật xinh đẹp, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân! Minh Nhi, ngươi giống ý phụ thân ngươi, thật tinh tường nha! "
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã ghen ghét tới cực điểm! Chỉ là một hài tử mà cũng đẹp hơn nàng!
"Liễu tỷ tỷ, ngươi cũng rất xinh đẹp nha! A Cửu chưa từng thấy ai đẹp như ngươi!"
Giọng nói ngây thơ vang lên, đôi mắt trong veo không nhiễm tạp chất, miệng chúm chím cười
Hàn Dạ Minh nhìn thấy nàng như vậy thì vô cùng kính ngạc.
A Cửu đây là làm sao vậy?
"A dì, để ta sắp xếp chỗ cho ngươi.
A Cửu lần đầu tiên tới Minh Điện, ta đưa nàng đi xem xung quanh!"
"Hảo!"
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Liễu Nguyệt Vân cảm thấy hài tử kia có gì đó sai sai.
Vừa rồi khi đối mắt với hài tử kia, nàng cảm thấy nguy hiểm chưa từng có.
Là đo ảo giác đi! Một hài tử thì có nguy hiểm gì chứ!
Ngự thuật có một cái hay, đó là giúp cho người luyện nó có thể biết người khác đang nói thật hay nói dối, giúp biết được cảm xúc thật của người khác.
Cho nên ngay khi vừa gặp Liễu Nguyệt Vân, nàng liền biết con người thật của nàng ta!
Đối với sự ghen ghét và địch ý Cửu U Huyền đã cảm nhận được.
Hơn nữa còn cảm nhận được sự khác lạ trong lòng Liễu Nguyệt Vân đối với Hàn Dạ Minh nha!
Cửu Minh cung
" Đây là Cửu Minh cung, đêm nay A Cửu trụ ở nơi này đi!"
Cửu U Huyền nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy nơi này cũng được nên không phản đối.
An tĩnh không nhiều người, rất hợp ý nàng
"A Cửu hình như rất thích a dì?!"
"Ngươi không biết rằng bổn quân có rất nhiều mặt hay sao?"
Liếc hắn một cái rồi tiến vào.
Nhìn bóng lưng nàng, Hàn Dạ Minh vẫn không hiểu, rốt cuộc nàng sao vậy?
Lý do vì sao người xấu thường sống rất lâu, đó là vì họ biết mưu mô tính toán, lấy cái lợi cho mình.
Còn người tốt ý, chỉ vì quá lương thiện, quá ngây thơ mà bị hại, bị lừa, bị lợi dụng, sau khi hết giá trị lợi dụng thì bị giết!
Cửu U Huyền thừa nhận, từ trước tới nay nàng không phải là loại người lương thiện gì.
Nhưng chỉ cần đừng chọc tới nàng liền không sao! Còn nếu không biết sống chết vậy đừng hỏi vì sao nàng là ma đầu giết người không ghê tay!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.