Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 83:




Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ, đành phải yên lặng. Dù sao trước mắt còn chưa tới lúc khẩn yếu. Hiện tại phong bế khí trước. Miễn cho bị những thứ ngổn ngang kia làm mê mẩn tâm trí.
Chẳng qua, khi nữ vương khoan thai đi đến, một mùi thơm quyến rũ theo gió thổi tới, Nguyệt Vô Phong đã biết. Hắn không khỏi liếc mắt nhìn nữ vương, nhìn toàn thân nàng lõa lồ chỉ khoác một tấm sa mỏng như ẩn như hiện. Trang sức trên đầu đã biến mất, mái tóc đen bóng tản lạc, rũ xuống thắt lưng, vóc người lung linh hấp dẫn, hết sức kiều mỵ.
Loại hấp dẫn không tiếng động hơn hẳn lời nói, thật sự rất trêu chọc tầm mắt nam nhân.
Nữ vương đến gần Vô Phong, dán chặt thân thể lên người hắn, hai tay nâng mặt của hắn, êm ái vuốt ve, “Nếu tất cả nam tử loài người cũng có dáng vẻ giống như ngươi, như vậy nữ nhân nhân gian rất hạnh phúc.”
Nguyệt Vô Phong có chút chán ghét đẩy nàng ra, hắn cũng không muốn nói thêm lời mời ngươi tự trọng, hoặc nói mình không thích bộ dáng này, hắn chỉ muốn lặng lẽ kháng nghị mà thôi.
Thân ảnh của Nguyệt Vô Phong thoăn thoắt nhưng làm sao so được với pháp thuật điểu tộc tinh linh. Trong thời gian nhanh nhất nữ vương dính chặt trên người của hắn, hơn nữa còn vui vẻ không dứt, nàng mỉm cười nói, “Ngươi biết không, con mồi càng giãy giụa, thợ săn sẽ càng có cảm giác muốn bắt được con mồi.”
Nguyệt Vô Phong nghe xong chỉ cười không nói. Nữ nhân này thật đúng là quật cường. Nếu Hoa Nhiễm đuổi theo hắn như vậy, khẳng định tâm tình hắn sẽ rất tốt. Chỉ tiếc nữ nhân này không phải là người hắn yêu. Nam nhân cũng không cần lấy cớ này rơi vào trong tình mê ý loạn. Mặc dù hắn không thừa nhận mình là quân tử, nhưng làm việc cũng có ranh giới cuối cùng của mình. Hắn tự tay kéo giữ tay nữ vương, nhìn khóe môi nữ vương lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng, bất ngờ ném nàng qua vai.
Nữ vương Điểu không kịp phản ứng, xoay tròn một đường cong rất đẹp trên không trung, sau đó nặng nề nằm trên mặt đất, cảm thấy toàn thân đều đau đớn.
Nguyệt Vô Phong đứng thẳng tắp nơi đó, cũng không nhìn nàng nằm trên mặt đất, kiêu ngạo nói, “Nữ nhân trêu chọc ta chỉ có kết cục này, ta sẽ không vì thân phận của ngươi mà đối xử khác với ngươi.”
“Ngươi……” Nữ vương tức giận. Nàng là nữ vương của vương quốc Điểu, tại sao kẻ khác loài kia lại dám làm nàng bị thiệt thòi lớn như vậy. Hôm nay nàng đặc biệt mặc trang phục hấp dẫn, muốn cùng nam nhân này yêu đương một phen không ngờ lại bị hắn vũ nhục như vậy. Vốn dịu dàng mềm mại đáng yêu hóa thành oán hận, “Nếu không làm được bạn giường của ta, vậy ngươi làm quỷ hồn đi.”
Nguyệt Vô Phong nhìn ánh mắt của nàng càng thêm khinh miệt, đối với loại nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, hắn chỉ cảm thấy chán ghét. Nụ cười của hắn càng nở rộ, trong con ngươi lẽ ra trong suốt đã bắt đầu vẩn đục, hóa thành nồng đậm lệ khí, “Ngươi hãy nhìn lại mình đi.”
Nói xong cầm lên một cái chăn bên cạnh giường phủ trên người của nàng, bao kín lấy nàng, “Ta không có chút hứng thú với thân thể ngươi, nhìn muốn buồn nôn.” Mặc dù lời nói hơi nghiêm trọng, nhưng không giả.
Nữ vương chỉ có cảm giác tôn nghiêm của mình đã bị nam nhân trước mắt chà đạp, không nhịn được tức giận, Nguyệt Vô Phong không nhìn nàng. Sau đó không lâu, nàng cất giọng kêu to, đây là cấm ngữ trong điểu tộc đại biểu cho tử vong, nàng nói rõ cho con dân của nàng biết, nàng, muốn, giết, hắn!
Sau khi cửa được mở ra, vốn cho rằng là loài Điểu của nàng, nàng phát hiện nàng đã sai. Đó không phải chúng điểu, mà là kẻ địch thiên mệnh của nàng, Phù Dung Ba.
Phù Dung Ba nghiêng người tựa vào trên cửa, vẻ mặt hài hước. Người cao thon, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng nhàn hạ thoải mái. Nàng nhìn nữ vương điểu nằm trên mặt đất, giương cằm, “Chim nhỏ, có phải quấy rầy chuyện tốt của ngươi hay không?”
Tròng mắt màu xanh lá ở trong bóng tối như thoáng qua một tia giễu cợt, nàng nhìn những bức họa chung quanh, mắt híp lại thành một đường, “Chỗ này không tệ, đưa cho ta đi, lão công nhà ta thích nơi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.