Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 6: Đôi cánh thiên sứ




Khung xương toàn thân co rút không theo quy luật, vặn vẹo kèm đau nhức, ánh mắt giống như cũng gặp vấn đề, nhìn thấy mọi vật ngày càng lớn hơn như bàn, ghế dựa, bình hoa…
Tình huống thật sự là Điền Chân bị thu nhỏ lại
Biến hóa diễn ra quá nhanh cho nên sự hoảng sợ của nàng không thắng được sự thống khổ của thân thể, nàng rất nhanh ngã xuống, vừa đau vừa sợ hãi.
Triều Hoa Quân cũng hiểu được đây là do chân khí cùng nội đan đang bài xích lẫn nhau, không nói câu nào, bước nhanh vào giúp nàng vận chân khí.
Chân khí cùng nội đan có thể giải thích tựa như một cái chén đựng nước, nội đan chính là cái chén, nếu không có chén thì nước sẽ không thể khống chế, luyện được nội đan chẳng khác nào tu vi tăng lên một bậc. Nhưng đối với Điền Chân, nội đan này không phải do nàng luyện thành cho nên không hợp với chân khí trong người, do đó xảy ra sự bài xích.
Nhờ hắn tương trợ, chân khí ngàn năm cuồn cuộn không ngừng chảy về phía đan điền, giống như được cái gì đó hấp thu làm giảm bớt thống khổ. Điền Chân rất là cảm kích, phát hiện thân thể cũng thu nhỏ lại rất nhiều, thầm nghĩ liệu có phải ăn thêm một viên nữa lại trở về thành con phượng hoàng nhỏ?
“Tiểu hoàng nhi, ” Triều Hoa Quân nhìn nàng, giọng điệu có chút nghi hoặc “Ngươi… thực ra đến từ nơi nào?”
Nàng là phượng hoàng, không hiểu tiếng chim, không ăn thức ăn đặc dụng đã là một chuyện kì lạ.
Lãnh đạo hoài nghi ? Điền Chân cảnh giác.
Triều Hoa Quân không tiếp tục truy vấn, lúc mới gặp ở Biển trời, bị lạc giữa đàn gà nàng cũng sẽ không nhớ rõ. Hắn chậm rãi thẳng đứng lên, nhìn vào chiếc hộp trống không, thì thào tự nói: “Là như thế này… Là như thế này sao?”
Không phải nàng ăn vụng, là tự nó đi xuống, Điền Chân đứng lên tính giải thích với lãnh đạo, nhưng vào lúc này, nàng lại phát hiện ra chuyện càng khủng bố hơn.
Một mảnh lông nâu xỉn rơi xuống.
Hai đám, ba đám, bốn đám……
Cho đến khi lông chim màu nâu phân tán hết, lại thấy nó có xu thế tiếp tục rụng, cuối cùng Điền Chân mới nhớ ra, nàng còn chưa có già tại sao lông lại bị rụng!
Chết thật, viên nội đan kia có tác dụng phụ!
Trong đầu hiện lên hình ảnh một con gà nướng, lông tơ Điền Chân dựng thẳng quên cả cầu cứu — vấn đề này thật nghiêm trọng, bộ dạng có chút xấu thì còn có thể chịu được, ngay cả lông cũng không còn thì sau này sẽ trần truồng sao?
Không được! Nàng nguyện ý làm con chim xấu xí thôi!
Lông chim vẫn không ngừng bong ra, trên người còn có khói nhẹ lượn lờ
Bị nướng! Điền Chân vừa nảy ra ý niệm này trong đầu lại cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy không đúng, trên người không có cảm giác bị thiêu, chỉ thấy tay chân thoải mái vô cùng, muốn duỗi người.
Nàng theo bản năng thể hiện động tác duỗi người vì thế nhìn thấy một bàn tay.
Là tay của một vị cô nương trẻ tuổi, da thịt trong suốt, thon nhỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Tuy nhiên, vì một loạt chuyện kỳ dị xảy ra trong giờ phú này Điền Chân lại không thấy nó đẹp, ngược lại cực kỳ hoảng sợ.
Là tay ai! Chẳng lẽ phía sau nàng có một vị cô nương?
Triều Hoa Quân vẫn đứng bên cạnh nàng như trước, lẳng lặng nhìn nàng, cũng không thấy thể hiện chút nào vẻ ngạc nhiên, chỉ có chút suy nghĩ sâu xa, ánh mắt hoang mang, hơi mâu thuẫn.
Chắc không phải nàng đang nằm mơ đi?
Nếu không phải chim, Điền Chân khẳng định sẽ lấy cánh tát cho mình một cái cho tỉnh táo, để thử xem là thật hay mơ…
Trong đầu vừa có ý nghĩ này, cánh tay kia lập tức lộn trở lại, bạt nàng một cái!
Một tiếng “Ba”, không chỉ góp phần làm cho Triều Hoa Quân hoàn hồn, chính Điền Chân cũng bị đánh cho đầu óc choáng váng, mắt trợn tròn, há hốc mồm.
Đây là…
Nàng lại một lần nữa làm người !
Xác nhận xong, Điền Chân nhịn không được mừng như điên, vội vàng vung cánh tay lên, khói nhẹ quẩn quanh thân thể nàng bị xua tan, ngay lập tức quan sát thân thể mới.
Đùi đẹp, có!
Cánh tay đẹp, có!
Eo nhỏ, có!
Ngực đẹp, có!
Cái gì nên có đều có, rốt cục nàng cũng là một mỹ nữ!
Huyết áp tăng cao, Điền Chân toàn lực khống chế cảm giác xúc động muốn chảy máu mũi, khóe miệng muốn cười.
Không tự chủ được, đôi chân dài nâng lên.
Nàng không muốn di chuyển đi? Điền Chân phát hiện có chút ngoài ý muốn, vội sửa lại tư thế, thế nhưng tựa hồ như có một lực lượng mạnh mẽ đã khống chế thân thể của nàng, không chỉ có vươn chân ra không thu trở lại được mà cả cánh tay cũng bắt đầu nâng lên, vòng eo bắt đầu vặn vẹo, tự nhiên nhảy lên.
Thân nhẹ như chim, bước đi có chút kỳ quái, di chuyển giống như múa có tiết tấu.
Chống lại tầm mắt của Triều Hoa Quân, Điền Chân như muốn hôn mê, chút nữa thì chết ngất.
Mẹ ơi, nàng còn chưa mặc quần áo! Còn nhảy cái gì!
.
Cảnh tượng trong điện càng thêm quỷ dị, một cô nương khỏa thân múa xung quanh vị Thần vương áo trắng.
Trong mắt phượng xẹt ra một tia xấu hổ, Triều Hoa Quân cũng không lảng tránh, mà trấn định đánh giá nàng vài lần, giống như thấy một cái gì rất ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới di chuyển tầm mắt, mỉm cười: “Tộc Phượng biến thành hình người sẽ tự nhiên bái lậy vương khí, lúc đó mới có thể nhập Thần tịch, lần đầu tiên gặp được vương khí, phượng ca hoàng vũ, cho nên…
Bình thường, mọi người sau khi biến thân mới tới bái lạy, Điền Chân vừa thành hình người lại có Phượng vương đứng ngay cạnh nên vội triều bái, nàng Điền Chân vừa người hình, vị này phượng vương ngay tại bên cạnh, vương khí rất nhiều, cho nên liền tự động muốn múa.
Điền Chân bị kích thích mà đầy mồ hôi lạnh trên đầu, trừng mắt nhìn Triều Hoa Quân một lúc, mãi mới cất lên được câu nói đầu tiên: “Có thể… làm cho nó dừng lại được không?”
Triều Hoa Quân lắc đầu, mỉm cười đưa tay: “Ta đưa cho hoàng nhi một món quà.”
Đám lông chim dưới đất tự động bay lên, vây tròn xung quanh Điền Chân hóa thành một bộ xiêm y màu xám mặc ở trên người nàng, không lớn không nhỏ, hình như có độ co dãn, quả thực thoải mái.
Điền Chân thoáng trấn định, không hiểu sao vẫn thấy có điểm bất an, đợi cho một vòng xoay tròn cuối cùng dừng lại, nàng tự động quỳ rạp xuống đất, nghe huấn thị của Phượng vương.
Triều Hoa Quân đưa một bàn tay nâng nàng dậy, đồng thời trong lúc đó bất giác nhíu đôi lông mày, trong lòng càng có vẻ hoang mang nhưng trên mặt vẫn không thay đổi chút nào: “Tiểu hoàng nhi ngoan, ngươi đã nhập Thần tịch, sau này phải nhớ cho kỹ Thiên quy, vì thiên đình cống hiến, biết không?”
Về việc cống hiến cho Thiên đình, Điền Chân suy tính sẽ bàn bạc kỹ hơn, chỉ đưa mắt quan sát xung quanh.
Một mặt gương cũng bất ngờ xuất hiện trước mặt.
“Tiểu hoàng nhi rất đẹp .”
Nghe nói như vậy, trong đầu Điền Chân phút chốc lạnh đi, sống cùng với nhau mấy tháng, nàng thế nào không hiểu tác phong của vị lãnh đạo này, nếu thật đẹp thì hắn sẽ nói ra lời sao? Huống chi còn dùng giọng điệu an ủi điển hình. Hơn nữa, tộc Phượng Thiên cung thường mặc màu áo trắng thuần khiết, nếu không kỳ quái thì làm sao lại chỉ cho nàng một bộ xiêm ý màu xám đơn giản.?
Trong gương quả thật hiện lên một mỹ nhân, có mũi có mắt.
Điền Chân đầu tiên là mỉm cười, sau đó sắc mặt trắng bệch, tiếp theo khóe miệng hạ xuống, cuối cùng che khuôn mặt đầy nước mắt chạy đi ra khỏi điện.
Thời tiết hai ngày nay thật đẹp, mặt trời rạng rỡ, gió thối hiu hiu, cảnh ở Mạc Vũ Thiên cung như trong một bức họa, đáng tiếc là có người nào đó tâm tình cũng không chút vui vẻ.
Nhìn vào cừa phòng khép hờ, nhìn qua vị chủ nhân đang thở ngắn than dài, vẻ mặt sầu khổ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Triều Hoa Quân không phúc hậu khẽ cong khóe miệng, đẩy cửa đi vào, sau một hồi tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy Điền Chân đang gạt nước mắt ở góc nhà.
Chuyện này là ngoài ý muốn, ngay cả hắn cũng không biết giải thích như thế nào, Triều Hoa Quân cho rằng nàng đang bị chịu đả kích, khẽ ho nhẹ, kéo nàng đứng lên, ôm vào trong lòng: “Ngươi định sau này cứ trốn ở đây, không ra ngoài sao?”
Cái ôm của lãnh đạo giống như đủ trị liệu, Điền Chân cảm thấy có chút tốt hơn
Triều Hoa Quân cũng là theo bản năng coi nàn như chim mà ôm, rất nhanh liền buông ra: “Đi, theo ta trở về điện đi.”
Ở trong mắt Điền Chân, giờ phút này, bàn tay kia quả thực cực kỳ ấm áp, lôi kéo nàng dọc đường đi, không quá lỏng cũng không quá chặt, mãi cho đến cửa đại điện mới buông ra.
“Như vậy, cũng không coi là khó xem.” Triều Hoa Quân vỗ vỗ cánh phượng của nàng.
Điền Chân cúi mặt quan sát, không nói gì.
Đôi cánh này thật sự không vừa mắt, vốn nàng định dùng “dấn hiệu Thiên sứ” để an ủi mình nhưng dù thế nào cũng chỉ thấy trong đầu hiện ra hai chữ “người chim”
Triều Hoa Quân tận lực trấn an nàng: “Cánh thần này chính là do trời ban tặng, kỳ thật hơi lạ nhưng ngươi chỉ cần học cách sử dụng thì sẽ phát hiện nó cũng có chỗ tốt.”
Ưu việt? Điền Chân thử vỗ vỗ cánh.
Trong phút chốc, cuồng phong nổi lên trong điện, bộ sách ở trên bàn bị rơi xuống, ghế dựa đổ kêu “Phanh”, giấy trắng như tuyết bay tán loạn, cả tòa điện kẽo kẹt kêu lên, có vẻ như muốn đổ.
“Đi ra ngoài thử lại đi” Triều Hoa Quân kịp giữ đôi cánh lại, cố nhịn cười đưa nàng đến bên cạnh bàn, “Ăn no trước đã”
Bị hình ảnh vừa rồi tác động, Điền Chân an tâm ngồi xuống.
Được rồi, nàng thừa nhận là nó cũng có chút ưu việt, nếu trời nóng nàng có thể sử dụng nó làm quạt điện siêu mạnh..
Viên nội đan do Thánh Vô danh chết đi lưu lại phát huy tác dụng như thế làm cho nội tâm của Triều Hoa Quân ngày càng nghi hoặc. Đó là vì hắn phát hiện, ngoại trừ biến thành người, các điểm khác của Điền Chân không biến hóa rõ ràng, thể chất lại kém cỏi nhất trong Thần tộc, vấn đề tu hành càng chậm tiến bộ, tuy vậy, hắn vẫn nghiêm khắc giục dã Điền Chân tu luyện, nhỡ đâu có kỳ tích phát sinh.
Mang trên người một đôi cánh lớn, khỏa thân múa trước mặt lãnh đạo, nói không để ý thì là giả, lại bị bộ dạng người chim kích thích, Điền Chân nào có tâm tư tu luyện pháp thuật, thường xuyên ngồi ở bên hồ nước nghĩ mà xót xa cho bản thân, càng ngày càng nhận được nhiều điệu cười nhạo và ánh mắt thương tình.
Lãnh đạo tuy thể hiện không có gì khác thường, Điền Chân cũng không khen là do lãnh đạo biết trấn định tốt, nguyên nhân là lúc đấy hắn đang suy nghĩ không phải là việc nàng khỏa thân.
Hình ảnh trong nước thể hiện rõ ràng, bất cứ chỗ nào đôi cánh cũng đập vào mắt mọi người. Nói một cách văn hoa hình tượng của Điền Chân nhà ta trong lòng công chúng thì nàng đã đạt tới cảnh giới cao nhất về sự quan tâm của mọi người.
Điền Chân còn đang bi thương, phía sau truyền đến tiếng trách cứ của Triều Hoa Quân: “Tiểu hoàng nhi nhàn hạ!”
“Vương.” Điền Chân vội nghiêm đứng dậy, điều chỉnh tâm tình.
Triều Hoa Quân tự nhiên mà cầm lấy cổ tay nàng.
Tayấm áp chạm vào bàn tay nàng, Điền Chân ho khan hai tiếng, tư tưởng của lãnh đạo thực phóng khoáng, nếu không chứng kiến tận mắt hắn cự tuyệt mỹ nhân muốn cùng tắm rửa nàng sẽ khẳng định là hắn đang lợi dùng để ăn đậu hũ của hạ nhân.
Đôi lông mày nhíu lại, nhanh chóng giãn ra, Triều Hoa Quân buông tay nàng: “Pháp thuật luyện ra sao?”
Nhắc tới điều này, mắt Điền Chân liền mơ hồ, lại ho khan hai tiếng.
Triều Hoa Quân nhịn không được cười lên một tiếng, dạy dỗ: “Ngoại hình là bên ngoài, tu vi là bên trong, ngoại hình đẹp thì dễ dàng, chỉ là do biến hóa, muốn có tu vi mới là việc khó. Ngươi không duyên cớ có được nội đan, như thế là cơ duyên tốt, làm sao bởi vì ngoại hình mà coi nhẹ mình?”
Điền Chân lên tiếng “Vâng”.
Thấy nàng như có không phục, Triều Hoa Quân nói: “Làm sao nào, nói ta nghe xem?”
Điền Chân nói: “Vương nói thì dễ dàng, nhưng trên đời này ai lại không thích chưng diện đâu.”
Triều Hoa Quân mỉm cười gật đầu: “Nhưng vẻ đẹp là vô cùng, có đẹp sẽ có cái đẹp hơn, ai có thể được coi là đẹp nhất? Đẹp là trọng yếu, cũng không phải là duy nhất, nếu không thể đẹp thì có thể cầu cái khác, vì dụ như mạnh mẽ, hiền lành, trí tuệ, tuy là bất đồng nhưng lại có ưu việt, không cái đẹp nào có thể thay thế được.”
Không hổ là lãnh đạo, tư tưởng rất có chiều sâu! Điền Chân liên tục gật đầu.
Triều Hoa Quân vừa lòng: “Hiểu được là tốt rồi, ngươi định thế nào?”
Điền Chân suy nghĩ một lát, chỉ vào hai cánh: “Có biện pháp nào… làm cho nó biến thành màu trắng?”
Triều Hoa Quân hoàn toàn không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: “Thôi, nhàn rỗi ngươi không thú vị, để ta phái ngươi một việc, ngươi về hướng bắc ở Mạc Vũ Thiên Cung, thấy hồ Trung Thiên nơi có rất nhiều Chu quả, ngươi hái một ít trở về, dùng làm thức ăn cho mọi người.”
Có cơ hội đi chơi, Điền Chân vui vẻ đồng ý, đi ngay ra ngoài.
“Hoàng nhi” Triều Hoa Quân gọi nàng lại, dặn dò thêm “Địa thế hồ Trung Thiên hiểm trở, có nhiều sát khí, ngàn vạn lần không thể đi vào, hái không được…cũng không sao.”
Điền Chân đáp dạ, vội vàng đi ra cửa điện, nào ngờ vừa mới đi ra hành lang, phía trước đã thấy đi tới một nhóm người, một Thần nữ dẫn theo vài thị nữ đi tới.
Thần nữ này mặc bộ xiêm y màu tím giả dạng thoát tục, vừa đi vừa cười nói: “Lâu ngày chưa đến Mạc Vũ Thiên Cung, cảnh sắc vẫn không thấy thay đổi.”
Thấy rõ khuôn mặt của nàng kia, Điền Chân giật mình, định tính tránh đi nhưng lại nghĩ giờ mình đổi sang hình người thì nàng kia chắc là không nhận ra, vì thế cúi đầu đứng nép vào một bên hành lang, lui cánh lại, ra vẻ mình chỉ là một người qua đường.
Thế nhưng thị nữ đi theo lại để ý, kéo nàng lại hỏi: “Tiểu hoàng nhi, có thấy Vương ở đâu không?”
Vừa hỏi đã thấy ánh mắt không tốt nhanh chóng bắn lên trên người nàng.
Ngươi sẽ không nhận ra ta, ngươi sẽ không nhận ra ta… Điền Chân cố ra vẻ trấn định đáp: “Vương ở phía sau vườn hoa.”
Thị nữ cười nói: “Trách không được không thấy sau điện, hóa ra là ở vườn hoa, mời thần nữ.”
Mắt đẹp của Hằng Nguyệt Cơ lóe ra, đánh giá Điền Chân một lúc lâu, sau đó nở nụ cười: “Ngươi kêu tiểu hoàng nhi?”
Vấn đề này thật mẫn cảm, Điền Chân thầm nghĩ không ổn, muốn tránh né đi qua nhưng không ngờ thị nữ bên cạnh lại nhanh chóng đáp lời: “Nàng là thị tì bên người Vương, mới biến hình người không lâu, có chút…ngoài ý muốn.”
Hằng Nguyệt Cơ giật mình: “Mới biến người hình sao?”
Tiếng cười khẽ ra vẻ ý vị thâm trường, vừa nghe thấy da đầu Điền Chân bống nhiên thấy run lên.
“Thần nữ?” Thị nữ phát hiện thấy có chút không ổn, nghi hoặc.
“Không có gì, đi thôi.” Hằng Nguyệt Cơ không hề nhìn nàng, bước tiếp về phía trước.
Còn không hết hy vọng đây, theo đuổi lãnh đạo tới tận nơi này, Điền Chân như được đại xá đang không ngừng lắc đầu, chợt thấy Hằng Nguyệt cơ vừa đi vừa che miệng, không biết thì thầm cái gì với người bên cạnh, thị tì kia liền quay đầu lại nhìn nàng.
Không hề nghi ngờ, Hằng Nguyệt Cơ chắc đã nhận ra nàng, Điền Chân bước nhanh về hướng cửa cung.
Ra Thiên cung khoảng mấy dặm Thiên hà, trên đường gặp rất nhiều thiên quan, may mà nhờ có đôi cánh mà nàng không cần giới thiệu lai lịch, thấy thân phận của nàng cũng không có khả nghi, lại phụng mệnh Triều Hoa Quân đi hái thuốc, Thiên binh canh giữ vẫy tay cho đi, Điền Chân thuận tiện lên tiếng hỏi đường, rất nhanh đã đi đến nơi.
Từ trên cao rớt xuống, Điền Chân sờ sờ cánh tự mình an ủi. Được rồi, tuy rằng nó trông có chút khó coi nhưng lại có nhiều tiện ích, nếu giao thông trên Thiên giới không phát triển, nàng còn có thể suy tính việc xây dựng nghiệp vụ hàng không đâu, lại còn quạt điện, sức gió gì đó, cái gì cũng ổn.
Nơi gọi là hồ Trung Thiên lại là một ngọn đồi to lớn, rộng khoảng vài dặm, trên đó có nhiều loại cây cối, cây tùng chiếm đa số, sau một lúc quan sát nàng nhìn thấy một vùng nước đen trông giống như một cái hồ lô.
Cửa hồ lô mơ hồ phun khí ra, đủ mọi màu sắc, sáng rọi rực rỡ, lững lờ lãng đãng bốc lên cao, tới giữa không trung mới tiêu tán, cảnh tượng cực kỳ mỹ lệ.
Lần đầu nhìn thấy, Điền Chân kinh ngạc, bay lên ngắm từ phía xa, nhưng lại thấy hình như có ánh lửa lóe ra, lúc tối lúc sáng, cảnh sắc thay đổi liên tục, cây rừng bao kín, hoa cỏ đầy bên bờ, dãy núi xa xa ẩn hiện…trông như một khoảng trời riêng.
Tên là hồ Trung Thiên chắc là có ý tứ này đây?
Điền Chân vừa nghĩ thầm nghĩ vừa thấy có chút mê muội.
Nàng đâu có biết rằng, hồ Trung Thiên này chính là nơi cực kỳ hắc ám, sát khí cuồn cuộn bay cao, nếu tích lũy tới cực điểm sẽ bùng nổ, cứ mỗi năm một lần, kéo dài đến mười ngày. Trong lúc thần khí cuồn cuộn được tống ra bên ngoài sẽ hình thành nên khí nhiều màu, chính là lúc này vừa vặn bị nàng nhìn thấy. Cho nên khi nàng đứng xa nhìn vẫn bị chút ảnh hưởng.
Theo bản năng cảm nhận thấy có nguy hiểm, Điền Chân cũng đoán rằng khí kia có chứa độc, nhớ tới lời cảnh cáo của Triều Hoa Quân, lập tức lui về phía sau hơn mười trượng.
Nhờ có khí tẩm bổ, ở vùng này sinh ra vô số hoa cỏ kỳ lạ.Chuquả là thực phẩm thông thường của Thần giới, vừa làm thức ăn vừa làm thuốc, có tình bình, vị cam, công hiệu trong việc vận chuyển chân khí. Điền Chân chỉ cần nửa canh giờ liền hái được rất nhiều, thấy thời gian còn sớm liền ngồi dưới mặt đất lấy một quả ăn trước.
Đang ăn ngon, nàng tinh ý chợt nghe thấy tiếng gió, thoáng có hàn quang sượt qua mặt.
Trở thành Thần dân, nàng không chỉ có phản ứng trở nên linh mẫn, động tác cũng linh hoạt hơn rất nhiều, Điền Chân theo bản năng đánh rơi trái cây, quay đầu nhìn lên, chỗ ngồi vừa này đã có vết rách hơn hai trượng, nếu không phải nàng phản ứng mau thì đao kia nhất định chém vào người nàng .
Điền Chân hoảng sợ: “Ngươi… Là ai?”
Người kia có dáng vẻ một thị vệ, một chiêu thất thủ, cũng không trả lời, vung đao chém tiếp, đáng tiếc là hắn chưa kịp xuất chiêu phía sau lưng bỗng nghe một tiếng “Ưm” thật dài.
Tiếng nói trầm thấp hùng hậu, có vẻ cố ý.
Nghe thấy tiếng này, Điền Chân nhảy dựng lên, hai chân chuẩn bị giơ lên nhưng biết giờ phút này không kịp chạy trốn, trừ phi nàng muốn thành vật hi sinh nhanh chóng.
Thị vệ kia cũng khí lực này trấn trụ, ngơ ngác quay đầu nhìn.
Một cơn gió táp vào mặt, hào quang lóe ra phía mặt hồ, một thân hình cao lớn uy nghiêm.
Tóc dài rối tung, trên cài trang sức màu vàng, một đôi mắt phượng hẹp dài đang bắn ra ánh mắt nguy hiểm, khuôn mặt ôn nhu trở nên cực kỳ âm u, rõ ràng là Ma đế.
Hóa ra hồ Trung Thiên là nơi phóng ra sát khí, tuy đáng sợ nhưng lại có lợi cho yêu ma tu luyện. Hơn nữa nó thật sự quá mạnh mẽ, không người nào của sáu giới dám tới gần, càng không nói đến để tu luyện ngoại trừ sát thần chuyển thế Ma đế. Hắn không sợ bị tiêu diệt linh lực, hàng năm khi có lực bùng nổ đều tới đây hút sát khí tới Ma giới, giúp cho trợ bộ hạ của mình tu luyện.
Thị vệ kia chắc là người mới tới, thấy người này chưa từng gặp qua, không biết sống chết mở miệng: “Ngươi là ai?”
Ôi, Đại ca, ngươi thực sự gặp chuyện rồi, Điền Chân nhìn hắn như người ngoài hành tinh, tử thần ngay trước mặt tuy răng hồ đồ cũng có chút ưu điểm nhưng ít ra cũng phải có chút ra vẻ “Sợ hãi” chứ.
“Không phải tộc Nguyệt sao?” Ma thần khoanh tay, “Cho ngươi cơ hội, vì ta cống hiến.”
Tộc Nguyệt? Người tộc Nguyệt muốn giết nàng? Điền Chân nghi hoặc, đồng thời tinh thần dần dần buông xuống. Hiếm khi gặp lúc tâm tình của Ma thần đại nhân đang tốt, nàng không vội mà thành vật hi sinh.
Thị vệ kia còn không đoán được thân phận của hắn, tay cầm đao vung lên, ngạo nghễ nói: “Hỗn trướng! Tộc Nguyệt Võ Giả vâng mệnh thiên giới, chỉ e ngươi chính là yêu ma, đừng có nhiều lời!”
Oa, Điền Chân nhìn hắn một cách sùng kính, đại ca có cốt khí!
Ma thần giận dữ, đôi mắt phượng nhíu lại, sát khí dày đặc bắt đầu thổi quét.
Tiếng nói trầm đục, có cái gì đó trên người thị vệ bay đi.
Có cốt khí… bị chặt! Điền Chân hé mở một con mắt, nơm nớp lo sợ nhìn thi thể không đầu kia, còn đang không ngừng phun ra một vũng chất lỏng màu đỏ.
Tầm mắt chuyển tới trên người nàng, sát ý không giảm.
Ma thần đại nhân không thích có cốt khí! Hai đầu gối Điền Chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
“Ngươi, cũng muốn chọc giận ta sao?” Tiếng nói Ma thần chậm rãi vang lên, “Nữ chim?”
Điền Chân rơi lệ.
Nữ chim, trời ơi…
Chú thích: Có lẽ cả nhà thắc mắc nhưng Ma thần là một kẻ kiêu ngạo, tự tin, không coi ai ra gì cho nên cách dùng từ của hắn cũng khá khác người, dùng từ ngắn gọn và đặc trưng, ngôi xưng cũng vậy, thường thì hắn xưng Ngô và ngươi nhưng vì edit cho tiện tớ chuyển sang Ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.