Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 10:




Nhân dân của Ma giới
Vị Thiên quan có trách nhiệm mang Điền Chân đi xung quanh ngắm cảnh, cảnh sắc Thiên đình tuy đẹp nhưng lại quá khiên cưỡng, mỗi cây hoa, mỗi cây cỏ, mỗi bồn hoa, mỗi tảng đá đều bị tu sửa, không còn đẹp tự nhiên như ở Mạc Vũ Thiên cung, hơn nữa sắp tới Tiên đế tới chơi, Nhóm Thiên quan, cung nga còn bận rộn hơn so với ngày thường, khắp nơi người đến người đi, làm cho hứng thú của Điền Chân đối với công viên lớn này mất đi.
Đi tới một cái hồ nhỏ có xếp núi đá, thấy phía trước có hai người đi đến.
Điền Chân tránh không kịp, học theo Thiên quan kia thối lui đến bên đường làm lễ.
Cũng may Hằng Nguyệt Cơ có vẻ tâm tình đang kém, chỉ để ý cúi đầu đi về phía trước, không để ý gì đến xung quanh, Thần hậu đi bên cạnh vỗ vỗ tay nàng có vẻ đang muốn an ủi.
“Thiên giới nhiều Thần vương tuấn mỹ như vậy, ngươi vì sao lại chỉ thương hắn.”
“Nương nương…”
“Hơn hai mươi năm, ai ngờ nàng ta lại trở lại đâu” Thần hậu thở dài “Biểu ca tuyệt sẽ không ủy khuất cho nàng làm Sườn phi, ta ban đầu cũng muốn cho hai ngươi thành đôi trước, cho dù nàng quay trở về cũng không ảnh hưởng, đáng tiếc… Để ta bảo bệ hạ ban thưởng ngươi làm sườn phi cũng dễ dàng, nhưng hai người hắn thâm tình, khó bảo đảm tương lai ngươi sẽ không bị vắng vẻ, huống chi phụ vương ngươi cũng sẽ không thuận theo.”
Hằng Nguyệt Cơ càng nghĩ càng giận, cắn răng: “Đều tại con phượng hoàng xấu xí kia!”
Điền Chân nhìn theo hai người đi xa, bỗng nhiên trong lòng chợt lạnh, nhanh chóng xoay mặt hỏi vị Thiên quan: “Đại ca, rốt cuộc là ai đã trở lại?”
Việc này cũng không có gì cần phải giấu diếm, hơn nữa thái độ của nàng có chút tôn kính, ấn tượng lại càng tăng lên, cười nói: “Ngoài Long Nữ Đức Âm, còn có ai!”
Dự đoán được khẳng định, Điền Chân cắn răng : “Nàng không phải… mất sao?”
“Không chỉ ngươi, ngay cả chúng ta cũng không tin đâu” vị thiên quan bỗng hưng trí, nhẹ giọng giải thích với nàng “Hóa ra năm đó nàng đi núi Ưu Bà, gặp phải Tiên đế cũ Thủ Nguyệt Võ, bị bắt đi tiên giới, Thủ Nguyệt Võ vô cùng hâm mộ sắc đẹp của nàng, lại thấy thấy nàng không theo, liền đem nhốt nàng vào nơi bí mật, cũng may Tân đế tiên giới lên ngôi, cứu được nàng ra mới thả cho nàng về, làm khổ nàng chịu hơn hai mươi năm chịu tương tư, giờ thì hai người bọn họ sẽ thành thân thuộc, thật sự đáng mừng.”
Thảo nào Ngọc Trần thiếu cung lại ra tay với Triều Hoa Quân, hóa ra Thủ Nguyệt Võ muốn cho mỹ nhân hết hy vọng đâu, Điền Chân cười gượng: “Ta nên đến gặp Vương chúc mừng mới đúng.”
.
Bên ngoài tẩm tiện, không một thị nữ hầu hạ nào ở đó, yên lặng bất thường, bên trong dồn dập tiếng hít thở cũng hiểu được rõ ràng, qua tấm mành, có thể nhìn thấy hai bóng người đang hôn nhau say đắm.
Vẫn là tẩm điện ở lần trước, đường đi đều quen thuộc, Điền Chân vội vàng đi tới, nhìn thấy cảnh cũng đoán trước được, nhất thời cười khổ, theo xu thế này tình hình sẽ phát triển đến trình độ nào thì rất khó cam đoan.
Nhưng mà lãnh đạo, ngươi trước khi coi trọng tình cũ thì trước tiên có phải nên kết thúc sự kiện khác?
Điền Chân đập vào mành “Phần phật”: “Vương.”
Bên trong hai người cứng đờ, đồng thời xoay mặt.
Không thể không thừa nhận, Long nữ là một mỹ nhân trời sinh, Hằng Nguyệt Cơ còn không được một hai phần mười, ánh mắt long lanh mang ý cười, vừa lưu chuyển trông giống như minh châu thủy ngọc
Trong phòng, chỉ có người duy nhất xứng đôi với nàng, chính là vị nam tử tuấn mỹ của tộc Vũ không tôn quý kia mà thôi.
Khuôn mặt quen thuộc, vừa có sự ôn nhu, trầm tĩnh, vừa có sự đau lòng.
Quần áo của hai người đã có rất nhiều nếp nhăn, sau một thời gian cửu biệt giờ đoàn tụ đột nhiên bị người khác ngăn lại, trong điện nhất thời một mảnh yên lặng.
Long nữ vẫn không khống chế được vui sướng, cũng không cố ra vẻ thẹn thùng, vẫn ôm thắt lưng của hắn cười nói: “Nhiều năm không gặp, những người này bên cạnh ngươi ta cũng không nhận ra.”
Triều Hoa Quân đưa tay giống như muốn đẩy nàng ta, nhưng cuối cùng cũng không làm gì.
Điền Chân nhìn cánh tay kia, tầm mắt nhanh chóng đảo qua hai người, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười cung kính: “Nghe nói Long nữ đã trở lại, vội đến chúc mừng Vương.”
Thấy Triều Hoa Quân không giới thiệu, Long nữ cũng kinh ngạc, tất nhiên đối với bộ dạng trước mặt của Điền Chân, nàng không thấy chút ý tưởng nào giống như tình địch, vì thế ngượng ngùng gật đầu xem như đáp tạ.
Phổi của Điền Chân như muốn vỡ tung, mẹ nó, nàng khi nào thì lại đóng vai thành nhân vật tiểu tam, tự rước lấy nhục?
“Các ngươi tiếp tục, ta đi ra.”
“Hoàng nhi!”
Điền Chân đứng lại.
Triều Hoa Quân thần sắc phức tạp, có điểm bất đắc dĩ, nhìn nàng nửa ngày mới nhẹ giọng thở dài: “Đi xuống đi, sau đó ta sẽ tìm ngươi.”
“Chắc Vương cũng không có chuyện gì trọng yếu hơn” Điền Chân cố nén giận, đi nhanh ra ngoài “Không quấy rầy Vương ôn chuyện, tái kiến!” Cảm thấy không đúng, nàng lập tức lại sửa lại: “Vĩnh biệt !”
Bị hai chữ “Vĩnh biệt” dọa đến, Triều Hoa Quân tiến lên hai bước: “Hoàng nhi!”
“Ngươi… đi nơi nào?” Long nữ bất an giữ chặt tay hắn.
Triều Hoa Quân trầm mặc một lúc lâu, quay lại nhìn nàng mỉm cười: “Yên tâm, ta đi sẽ quay lại.”
.
Hứ, vừa quyến rũ lão nương ngươi liền bắt cá hai tay, gặp mặt ôm hôn tình nhân cũ, một chút áy náy đều không thấy, chỉ nói “Sau đó tìm ngươi”, lão nương còn cần ngươi tìm? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, các ngươi cứ Long Phương tạp giao mà khai phá giống mới đi thôi!
Điền Chân cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, vì thế nàng bình tĩnh bay xuống đỉnh núi.
Lý trí mà nói, bọn họ là hai người yêu nhau, không có phản bội, chính là bị bắt tách ra mà thôi, hiện tại người đã trở lại, ở cùng một chỗ là đương nhiên, có trách thì trách chính mình vận khí không tốt, sa vào một nam tử đã có quá khứ.
Cảm tình mà nói, may mà tình yêu mới nảy sinh, cũng không tới mức chết đi sống lại, nói thương tâm là có, thật ra chủ yếu là phẫn nộ, trở thành vật hi sinh thật thảm thiết, làm cho tự tôn bị tổn thương.
Trong tiềm thức, Điền Chân hy vọng lãnh đạo đuổi theo giải thích “Đó không phải là sự thật, là hiểu lầm”, nhưng trên thực tế thì không có khả năng, cho dù lãnh đạo có muốn tìm cũng không tất tìm được, đến nàng còn không biết mình chạy đến phương nào.
Mất đi tình yêu cùng tự tôn, Điền Chân cảm thấy mất mát, hồi tưởng lại những ngày tháng ngọt ngào, nhịn không được nước mắt chảy xuống, lẳng lặng ngồi ở trên cỏ chờ mặt trời lặn.
Chờ cho ngày kết thúc, cũng không ngờ lại chờ thấy một người.
Người này xuất hiện phương thức lại tương đối mạo hiểm, đáp từ trên không trung xuống, không nói gì mà vung đao lên chém.
Trời sinh Điền Chân có tính nhát gan sợ chết, ngày thường chỉ lo tu luyện chiêu thức trốn tránh chạy chốn, tuy rằng tâm lý đang chịu đả kích nghiêm trọng, bản năng phản ứng của thân thể vẫn không chậm, cho nên thành công tránh được đao này.
Nhìn thấy người kia giống như một thị vệ đã từng quen giả dạng, Điền Chân thốt ra: “tộc Nguyệt?”
Ánh mắt người nọ lạnh lùng, sát ý càng tăng.
Lão tử phụng mệnh giết ngươi, ngươi lại nhận ra lai lịch lão tử, còn có thể để lại đường sống cho ngươi sao!
Con gái khi lâm vào chuyện tình cảm liền trở nên ngu ngốc! Điền Chân rất nhanh hiểu được sự ngu xuẩn của lời nói kia, không ngừng hối hận, càng thêm ủy khuất — Hằng Nguyệt Cơ, mẹ nó, chỉ nhìn chằm chằm người ta thôi! Ngươi không đến trước lãnh đạo mà tạo bi kịch, ta thế nhưng cũng chỉ là nữ phụ thôi a, là vật hi sinh còn thảm hơn ngươi.
Đao khí lan tràn, chém ra ánh sáng rộng đến hai trượng.
Oa nha! Điền Chân rốt cục vứt bỏ nước mắt cùng ủy khuất, ý thức thấy thập phần nguy cơ, luống cuống tay chân, vẫy cánh chạy trốn.
Cái gì gọi là bi thương, cái gì gọi là tình yêu linh tinh, cũng không bằng phải thật sự còn sống! Còn sống, có thể trêu chọc bao nhiêu mĩ nam! Còn sống, lãnh đạo thì là cái gì, ta mà nguyện ý, tùy tiện có thể tìm được ngàn ngàn vạn vạn lãnh đạo!
Tu vi ngàn năm, còn lâu mới là đối thủ của võ sĩ tộc Nguyệt, vào thời khắc này, điểm mấu chốt có thể cứu được tính mạng nàng chính là đôi cánh mà ngày thường nàng hay oán niệm! Nhìn về phía võ sĩ tộc Nguyệt phía sau, nước mặt Điền Chân chảy vòng quanh, hóa ra đây mới là điều quan trọng nhất của cuộc đời nàng.!
Thực bất đắc dĩ là thể lực quá chênh lệch, nàng vội vàng chạy xa hơn mười vạn dặm, võ sĩ tộc Nguyệt đuổi ngày càng gần, Điền Chân cảm thấy hơi sốt ruột, thấy ở phía trước có một mảnh rừng rậm, không chút nghĩ ngợi liền đâm đầu xuống.
Mặc kệ , trốn đã!
.
Ngoài rừng yên tĩnh, trên cỏ đáp đầy lá rụng, đạp lên tạo nên âm thanh kêu “Sàn sạt”.
Rừng rậm lớn như vậy, tìm người sẽ cần có kỹ thuật, đợi cho trời tối nàng sẽ tiện chạy thoát, Điền Chân mừng thầm, nhanh chân chạy sâu vào trong rừng.
Đột nhiên, một cơn gió xoáy màu đen thổi đến.
Sức gió thật mạnh, lá rụng dưới chân đều bị cuốn lên không trung, bụi đất đầy trời, một mảnh hiu quạnh xơ xác tiêu điều, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, kể cả ánh hoàng hôn chiếu cũng còn mang theo chút khí sắc.
Cảm giác quen thuộc, dự cảm thấy điều xấu Điền Chân quả quyết đứng nghiêm, sau lại di chuyển, tính rút đi.
Không ngờ một lúc sau, võ sĩ tộc Nguyệt đã muốn đuổi tới.
Điền Chân thật sự hoảng sợ: “Đợi chút… Mau rời đi!”
Võ sĩ tộc Nguyệt làm sao lại chịu nghe, liên tiếp ra chiêu.
“Thấp hơn phàm thần, chuyến này chắc ác liệt.” Giữa không trung vang lên tiếng nói uy nghiêm.
Trong trận gió, phía trước chậm rãi hiện ra một bóng dáng cao lớn.
Nàng rốt cuộc là phượng hoàng hay vẫn là quạ đen, nói vĩnh biệt, hiện tại liền muốn vĩnh biệt thật , Điền Chân khóc không ra nước mắt, quả thực muốn tìm cái dây mà tự treo cổ trên cây.
Vạt áo dài không tiếng động cúi xuống, Ma thần đứng yên.
Tóc dài hạ xuống, trang sức trên trán chiếu sáng lạ lùng, vừa yêu thích vừa thêm vẻ ôn nhu âm u, khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu, mũi cao thẳng lại thập phần khí phách, trên mặt viết rõ ràng bốn chữ to: độc nhất thiên hạ
“Tự giết lẫn nhau, thiên giới càng ngày càng hỗn loạn.” Đôi mắt Phượng híp lại.
Điền Chân luôn luôn để ý ánh mắt của hắn, thấy thế không cần dùng đến đầu óc mà suy nghĩ đã nhanh chóng nằm đổ xuống ngã vào một cái hố to.
Một âm thanh trầm đục vang lên, lực đạo sát khí thổi quét qua đỉnh đầu.
Lại ngóc nửa đầu lên, thấy võ sĩ tộc Nguyệt quả thật không còn ở chỗ cũ.
Điền Chân ai điếu.
Đại ca, phải hiểu được quan sát sắc mặt ngôn hành a, không biết Ma thần đại nhân là một chuyện rất nguy hiểm nha, ngươi xem, bị chặt đầu rồi!
Một chiêu sử dụng, hóa ra còn sống, Ma thần ngạc nhiên ngay sau đó phẫn nộ: “Nữ chim vỗ sỉ!”
Thấy hắn nhận ra mình, Điền Chân tỏ vẻ cầu xin, hai chân như nhũn ra — Ta đã nói rồi, Hằng Nguyệt Cơ, ngươi sao lại không phái lấy một cao thủ giỏi giang một chút? Tốt xấu gì cũng biết đánh lại làm cho ta có thời gian chạy trốn đi.
Được rồi, kỳ thật trước mặt Ma thần đại nhân, không ai là cao thủ.
Không có thời gian trì hoãn ! Điền Chân phút chốc nhảy từ trong hố ra, gục xuống chân Ma thần, ra vẻ không thể tin nhìn lên đại thần: “Ma thần bệ hạ! Thật là ngươi? Thật là ngươi? Thật sự…” Vừa nãy khẩn trương cùng sợ hãi, giờ khả năng bị giết khá cao, nàng xoa xoa ánh mắt, bỗng nhiên cũng ra được mấy giọt nước mắt: “Ta… ta đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi! Bệ hạ V5!”
Bị nàng làm cho cảm động, Ma thần hạ mắt: “Cho ngươi cơ hội giải thích”
Ma thần đại nhân không ngờ thông tình đạt lý như vậy! Điền Chân vội đem chuyện ngày ấy không thể đi tới Ma giới nói lại lần nữa, đại ý là trách cứ Ma thần chạy quá nhanh, bỏ lại mặc kệ nàng, cuối cùng còn ra vẻ chân thành nói: “Ta ở bên hồ Trung Thiên đợi mấy ngày nha!”
Ma thần không nói, bắt đầu suy nghĩ xem lời này có thể tin không, chúng thần Thiên giới thật vô sỉ, chắc không vô sỉ đến mức độ này, hắn cũng không thể nghĩ ngợi thêm.
Điền Chân gạt lệ, chỉ vào thi thể võ sĩ tộc Nguyệt: “Bởi vì ta phản bội Thiên giới, bị bọn họ đuổi giết, may mắn gặp bệ hạ, bệ hạ là ân nhân cứu mạng, ta… ta khắc trong tâm khảm, cho dù có chết muôn lần cũng không thể báo đáp!”
Ma thần lên tiếng “Ân”, nhíu mày: “Thấp hơn Thần tộc, dùng cũng vô dụng!”
Điền Chân lại dập đầu: “Bệ hạ Thần uy, Thần đế, Chiến thần, Triều Hoa Quân cũng không là đối thủ, ta chỉ là tiểu thần cũng không cần phải nói, bệ hạ vạn… Vạn vạn tuế!”
Ma thần vừa lòng nâng cằm, khoanh tay, sau một lúc lâu lại nhìn nàng nói: “Nữ chim hoa ngôn xảo ngữ!”
Điền Chân trầm mặc.
Được rồi, ta thừa nhận, kỳ thật ngươi không phải là hồ đồ, cũng biết cái gì là hoa ngôn xảo ngữ, thế nhưng không phải ngươi nghe cũng thấy sung sướng sao
.
Theo phim truyền hình cùng tiểu thuyết, Ma giới là một nơi đáng sợ, máu me, giống như địa ngục, nhưng nếu coi mọi chuyện trong phim truyền hình và tiểu thuyết là đúng thì thật sự là sai lầm, Không gian Ma giới không chỉ âm trầm như suy nghĩ mà ngược lại, còn có sông, có núi, có hoa, có cỏ cây…
Không gian vĩnh viễn là ban đêm.
Nhưng không có nghĩa là Ma giới chỉ có hắc ám.
Nếu chỉ dùng một từ để hình dung thì phải là: muôn màu sặc sỡ.
Những tảng đá thật lớn luôn lấp lánh những ánh sáng màu hồng, vàng óng, xanh lam, mông mông lung lông, giống như không khí ở câu lạc bộ đêm. Thường xuyên thấy những vị Ma vương, ma tướng tụ tập cùng một chỗ uống rượu, bên cạnh là những tiểu lâu la với đủ các diện mạo hầu hạ, phối hợp với Ma thần mặc áo choàng đen giống như xã hội đen trông cứ như một tổng bộ của tập đoàn xã hội đen.
Ma cung đặt ở giữa trung tâm không gian, được vây quanh với vạn dặm núi đá, những tảng đá to nhỏ chĩa cao gần trăm trượng, rộng chừng hai trượng, hình dạng lạ lùng, nếu ai không quen bước vào sẽ dễ dàng lạc đường. Điền Chân cảm giác đây là một nơi thích hợp dùng cho quân du kích.
Mỗi khi hoa nở báo giờ, quần thần đều phải đi đến thần điện của Ma thần nghị sự, giống như lâm triều ở Thiên giới.
Điện của Ma thần tuy là điện nhưng kỳ thật lạ là lộ thiên, không có nóc nhà.
Đi thẳng vào cửa điện, ngẩng đầu, hấp dẫn ánh mắt nhất là toàn cao cao phía đối diện, thềm đá trắng toát, cao bảy tầng, phong cách kiến trúc độc đáo. Nơi này sáng rực hơn bình thường, xung quanh là bảy cột trụ che trời màu vàng đứng sừng sững, mỗi cái cao hơn mười trượng, mặt trên khảm bảy con rồng đen uốn lượn, vẩy móng trông rất sống động, Trên đỉnh trụ được khảm những hạt châu lớn, ánh sáng lòe lòe, làm cho cả tòa điện sáng ban ngày.
Hoàng cung phương Đông, Thánh điện Phương Tây, hai phong cách này phối hợp lại trông rất hài hòa.
Trong chớp mắt, Ma thần hiện thân ở phía trên, cơ bản cũng không rõ đến từ chỗ nào.
Đưa lưng về phía cửa điện, đứng khoanh tay, bộ xiêm y màu đen viền vàng rộng thùng thình hơi cúi, phối hợp với thềm đá trắng toát làm càng nổi bật vẻ tôn quý, chói mắt.
Thần Thái dương tái thế a! Điền Chân âm thầm tán thưởng phẩm vị của đại thần, chờ cho chúng Ma vái chào xong liền tự giác lui đến đứng một góc.
Hàng tướng giống như Thiên giới, được đãi ngộ khá tốt, có chỗ ăn, chỗ ở, còn có tư cách bàn chuyện chính sự. Chúng Ma đối với nàng cũng rất thân thiện, Điền Chân lại cố gắng nhún nhường – Pháp thuật ta thấp kém, cho dù lên tiếng cũng không có phân lượng gì, mọi chuyện bàn bạc nàng cũng không rõ ràng, đều cho rằng chủ ý rất khó nói, ai ta cũng không dám đắc tội.
Ngáp dài, Điền Chân chờ đợi tới giớ tan tầm.
“Nữ chim!”
Xác nhận tiếng nói trầm thấp đúng là xuất phát từ bóng dáng kia, tinh thần Điền Chân chấn động, vội vã tiến lên: “Bệ hạ!”
“Hôm qua Ma Long tố cáo, nói ngươi rút long lân của nó. “
Thảm rồi, bị tố cáo! Điền Chân nhìn sang bàn nơi vị Ma long kia ngồi, lắp bắp nói: “Là… Là ta.”
“Giải thích.”
“Bẩm bệ hạ, ta cho rằng đấy là cái giả .”

Chúng ma che mặt cười.
Ma thần ngạc nhiên xoay người xem nàng: “Nữ chim ngu dốt!”
Điền Chân trầm mặc.
Ta cũng mới biết, gần đây, cây cột có rồng kia đều là hàng thật giá thật, ngày hôm qua tùy tay lấy đi, ngẩng đầu đã thấy nằm dưới túi của vị Ma Long, sợ tới mức chút nữa thì hôn mê.
“Bệ hạ, Cửu Tử Thương đã trở lại.” Có người tiến vào bẩm báo.
Ma thần nâng tay, ý bảo Điền Chân lui ra.
.
Ngoài cửa xuất hiện một huynh đài tầm ba mươi tuổi, toàn thân mặc áo giáp, màu da cực đen, tướng mạo thuộc dạng phải xin lỗi quần chúng, hắn vội vàng đi vào điện, quỳ xuống dưới thềm, bộ dáng hổ thẹn thống khổ.
“Mộc Mị Cơ bắt đi chín mươi chín người, dùng để tu luyện, Thần bị nàng đả thương, bệ hạ…”
“Người thất bại không chết trên chiến trường, ngược lại còn trốn trở về!”
Tiếng nói hơi tức giận, Cửu Tử Thương bị một thần lực vô hình đánh bay, ngã nhào xuống, hộc máu.
Rất bạo lực ! Rất bạo lực ! Điền Chân sợ tới mức không dám ra tiếng.
“Bệ hạ bớt giận!”
“Mộc Mị Cơ là Ngũ vương yêu giới, Cửu Tử Thương không thắng được nàng, chẳng có gì lạ.”

Trước mắt thấy quần thần vì Cửu Tử Thương cầu tình, Điền Chân cảm động không thôi, khó trách Ma thần đại nhân không coi trọng Thần giới, Ma giới người ta thật là đoàn kết có tình nghĩa nha!
“Là đại tướng của Ma giới, đánh không lại tiểu Vương Yêu giới sao!”
Quần thần lắc đầu.
Đối với ngươi, Ma thần mà nói, quả thực trên đời không có chữ “Đại vương” .
Một lão già râu dài thưa thớt đứng thẳng dậy, chính là Cổ thạch Hộ pháp: “Tiểu vương Yêu giới sao có thể so sánh với đại tướng Ma giới, sợ là Cửu Tử Thương bận tâm thân phận nàng mới bị nàng gây thương tích.”
Cửu Tử Thương nhịn đau, giãy dụa bò lại nói: “Mộc Mị Cơ thật là vô lễ! Thuộc hạ cơ bản không muốn làm nàng bị thương, nàng lại nói nàng lệ thuộc Yêu giới, không quan hệ với Ma giới, còn nói trong thiên hệ chỉ biết duy nhất có Yêu hoàng, chưa bao giờ từng nghe nói đến Ma đế, Thuộc hạ thấy nàng làm nhục bệ hạ, không đem Ma giới để vào mắt, mới giận dữ cùng tranh chấp với nàng, nhưng lại bị ám toán, Lại nghĩ nếu Cửu Tử thương ta chết ở trên tay nàng, Yêu giới chẳng phải càng càn rỡ, ta tình nguyện chết ở dưới chưởng của bệ hạ…”
Điền Chân nghe được vừa bực mình vừa buồn cười.
Ngươi muốn đổ tội cho Mộc Mị Cơ, cái gì là “Chưa từng nghe nói đến Ma đế”, trước mặt vì đại thần cao cao tại thượng trước mắt, một người đầu óc bình thường sẽ không dám nói câu này, ngay cả Thấn đế cùng Triều Hoa Quân đều nén giận, sợ chọc giận hắn, lá gan của Mộc Mị Cơ tất nhiên sẽ không thể lớn hơn so với Thần đế. Sự thật có lẽ là vị Cửu Tử Thương đại ca là cao thủ, ý đồ đem tức giận của Ma thần dời khỏi ngươi đâu.!
Cửu Tử Thương mặc dù thương, lại không chết, có thể thấy được Ma thần đại nhân tính tình tuy kém nhưng cũng sẽ không tùy tiện vật hi sinh bộ hạ, nàng lại càng cảm thấy an toàn.
Điền Chân thả lỏng tâm, chờ xem phản ứng của chúng ma.
“Mộc Mị Cơ lớn mật!”
“Cửu Tử Thương trung thành và tận tâm, cầu bệ hạ khoan thứ cho hắn.”

“Một yêu vương nho nhỏ, dám khinh thường ta?” Mắt nhíu lại, sát ý lại nổi lên.
Ma thần tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, chúng ma cùng kêu lên khẩn cầu: “Bệ hạ bớt giận!”
Cửu Tử Thương vội nói: “Nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu yêu hồ đồ, không dáng cho bệ hạ tức giận, lại càng không đáng giá để bệ hạ tự mình ra tay, theo ý thuộc hạ, chỉ cần phái thiên Vương tới đánh là đủ để giáo huấn nàng .”
Ma thần lên tiếng “Ân”, khoanh tay: “Tiểu Tàn con ta chưa về, Băng Hà còn đang bế quan, để cho nàng sống lâu thêm mấy ngày.”
Chúng ma nhất tề hô: “Bệ hạ nhân từ!”
Thấy duy nhất Điền Chân không ý kiến gì trong điện, Ma thần không khỏi hờn giận: “Nữ chim, đồng bọn thất bại, ngươi vui sướng khi người khác gặp họa?”
Điền Chân vội hoàn hồn, cuống quít quỳ xuống: “Ta không dám! Ta nghe Mộc Mị cơ làm nhục bệ hạ, bệ hạ lại nhân tư khoan dung như vậy, nhất thời cảm khái vạn phần.”
Ma thần miễn cưỡng tỏ vẻ vừa lòng, xoay người biến mất.
Sát thần hơi tý là chế tạo vật hy sinh, hóa ra thích nghe người ta khen ngợi bản thân nhân từ, Điền Chân cảm thấy Ma giới này rất khó lý giải, đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân chúng ma làm sao lại đoàn kết như thế – ở trong mắt đại thần, không vì đồng bọn cầu tình chính là vui sướng khi người khác gặp họa, nàng nào có lựa chọn khác ?
Bị điểm danh hai lần liên tiếp, chúng ma lưu ý đến đồng bọn thấp kém, nhiệt tình vây tiến lên.
Cổ Thạch Hộ pháp cười hớ hớ nói: “Nữ chim, đã ở quen chưa?”
“Thiếu chút nữa quên ngươi, buổi tối lại uống rượu cùng chúng ta.” Ma Nghiệp hộ pháp mời.

Đến đây mấy ngày, Điền Chân đã nhớ đại danh của bọn họ, nhất thời nước mắt vòng quanh, nghĩ rằng mình không tài không sắc, liếc mắt cái là nhìn thấy được thể chất yếu kém, thế mà được nhiều người coi trọng cùng quan tâm như vậy, thật không dễ dàng!
Không đợi nàng đính chính lại danh tính, một âm thanh suy yếu vang lên: “Các ngươi đừng chỉ lo tới nàng, để ý…để ý chút đến ta…”
Hóa ra Cửu Tử Thương bị thương nặng, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Bởi vì đồng bọn mới mà xem nhẹ hắn, chúng ma áy náy tiến lên dìu hăn đứng lên, mỗi người một lời an ủi thậm trí còn lấy ra mấy bình thuốc:”Từ lúc ngươi tiếp nhận chức vụ này, huynh đệ đều thay ngươi chuẩn bị trước rồi, thánh phẩm chữa thương!”
Cửu Tử Thương ôm ngực liên tục nói lời cảm tạ, đón lấy uống hai viên, tinh thần quả nhiên là tốt hơn.
Điền Chân không nói gì.
Đã hơn nữa ngày, nhìn mọi người bị phạt đã muốn rút ra kinh nghiệm. Nhìn một cái, rất nhiều trường hợp a, nhân dân Ma giới đều thân như người nhà còn tốt hơn so với chủ nghĩa xã hội khoa học của nàng nha!
Điền Chân vì nghi kỵ hổ thẹn trước kia, lập tức tiến lên tỏ vẻ thân thiết: “Cửu tử Thương đại ca có khỏe không? Ta mới đến, hai tay chẳng có gì, thuốc cũng chưa kịp chuẩn bị, trách móc.”
Cửu Tử Thương cảm động: “Muội tử có tâm, thiếu cái gì, cứ việc qua chỗ ca ca lấy!”
Không phải là chủ nghĩa xã hội khoa học, giác ngộ của nhân dân Ma giới đã muốn tiến tới chủ nghĩa cộng sản ! Điền Chân mừng thầm, đang tính làm thế nào để tìm chút thuốc chữa thương chỗ hắn, bống nhiên một cánh tay mềm mại không xương đặt lên người nàng, đẩy Cửu tử Thương ra chỗ khác.
“Đừng để cho bị chiếm tiện nghi, tỷ tỷ dạy ngươi, đảm bảo ngươi hàng đêm vui vẻ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.